Một công trường bỏ hoang.
Vừa luc So Phong va Tan Yên Nhiên xuong xe, ba chiec xe Jinbei đa bám theo lao tới.
Ào ào ào ...
Từ mỗi xe, tám gã lực lưỡng nhảy xuống, đều mặc đồng phục thống nhất, chính là người của một thế lực ngầm ở Vân Thành: Bang Hắc Long.
Hơn hai chục người nhanh chóng tản ra thành vòng tròn vây hai người vào giữa, nhưng chưa vội ra tay.
"Anh Sở, để em xử lý!"
Tần Yên Nhiên ngoảnh lại, mắt lấp lánh nhìn Sở Phong.
Từ khi bước lên con đường Võ Đạo, Tần Sơn Hải đã dạy cô không ít: muốn nâng cao thực lực, cách hiệu quả và nhanh nhất chính là thực chiến.
Chỉ co thuc chien moới mai dua nen bản lĩnh thật sự.
Ngày ngày chỉ biết múa quyền theo bài bản thì ngoài cứng trong rỗng, đánh người thường còn tạm, gặp võ giả thì dăm ba chiêu là thua.
Bấy lâu nay, Tần Yên Nhiên vẫn muốn tìm người luyện tay.
Nhưng là tổng giám đốc tập đoàn Thiên Mỹ, bận không có thời gian là một nhẽ; thêm nữa khuôn mặt này, ở Vân Thành mấy ai không nhận ra?
Không ai dám trêu vào, thành ra chẳng có cơ hội thực chiến.
Bây giờ đám người Bang Hắc Long này, trong mắt Tần Yên Nhiên đúng là "đo ni đóng giày" cho mình.
"Chú ý an toàn!"
Sở Phong nhảy lùi lại, ngồi lên nắp capo.
Tên cầm đầu gọi một cú điện thoại xong, bước lên nhìn Tần Yên Nhiên nói: "Cô Tần, mục tiêu của bọn tôi là người sau lưng cô. Thái tử nhà tôi nói rồi, Bang Hắc Long không muốn kết thù với nhà họ Tần. Đấm đá không có mắt, mong cô tránh sang một bên, kẻo vạ lây."
Tần Yên Nhiên cười khẩy: "Các người Bang Hắc Long đã không muốn kết thù với nhà họ Tần thì cút mau. Hôm nay tôi đứng ngay đây, xem các người làm được gì!'
Mặt tên đầu lĩnh sầm xuống.
Thấy không thể né nhà họ Tần, hắn cũng mặc kệ, phất tay quát đàn em xông lên.
Tần Yên Nhiên lập tức vào thủ thế, quần thảo với đám du côn.
Bề ngoài Bang Hắc Long là một băng giang hồ, nhưng thực tế cũng đi con đường Võ Đạo; thành viên ngày nào cũng phải huấn luyện, miễn cưỡng coi như võ giả.
Thành ra bị hơn hai chục người cùng lúc vây công, Tần Yên Nhiên chẳng dễ chịu chút nào.
Nhưng chiến ý bừng bừng, điều cô cần chính là cảm giác áp lực này: hiểu rằng áp lực chính là động lực, chỉ có vậy mới trưởng thành.
Sở Phong ngồi trên capo, tuy như đang xem kịch, nhưng khi phát hiện đám kia không phải hạng lưu manh tầm thường, anh liền để mắt tới cô kỹ hơn.
Chỉ cần có gì bất ổn, lập tức ra tay.
Luyện tay thì luyện tay, nhưng không được để cô ấy bị thương.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!