Cái gì?
Theo phản xạ, Lạc Thi Vũ tưởng mình nghe nhầm, cô nhìn Sở Phong với vẻ không tin nổi, không thể tưởng tượng được anh lại dám nói hai chữ "ly hôn" với mình?
Trong ký ức của cô, suốt năm năm qua, Sở Phong cái gì cũng chiều, nói gì cũng nghe, sao lại dám đòi ly hôn?
Nhưng nghĩ lại, Lạc Thi Vũ nhan ra Sở Phong dám nói vậy đơn giản là muốn dọa mình.
Hắn thật sự dám ly hôn với mình ư?
Đùa chắc! Hắn còn sợ tôi đòi ly hôn ấy chứ!
Tự tin là đã nắm Sở Phong trong tay, sắc mặt Lạc Thi Vũ sầm lại: "Được lắm, mấy hôm không dạy dỗ lại là anh to gan rồi hả, dám đòi ly hôn với tôi?"
"Sở Phong, anh tin không, từ hôm nay tôi mặc kệ anh, không đưa anh một xu nào nữa.”
Cô tin chắc, Sở Phong vốn cưng chiều mình hết mực, sẽ như mọi lần thôi, chưa đầy hai phút là cúi đầu nhận sai, xuống nước ngay.
Nắm đẳng chuôi, Lạc Thi Vũ hừ một tiếng, cúi đầu tiếp tục xếp hành lý.
Sở Phong không nói thêm lời nào, quay người rời đi.
Đợi một lúc chẳng nghe động tĩnh, Lạc Thi Vũ ngẩng lên không thấy Sở Phong đâu, chau mày nghĩ thầm: Đồ ranh, cũng học được trò lạt mềm buộc chặt với mình rồi à?
Cô vừa định ra xem thì Sở Phong đã đến cửa, trên vai khoác một chiếc túi.
"Anh định làm gì?" Lạc Thi Vũ đứng thẳng người, nheo mắt hỏi.
"Chẳng phải em đòi ly hôn sao? Anh đã lấy giấy chứng nhận kết hôn rồi, giờ mình ra cục Dân Chính làm thủ tục." Sở Phong đáp nhạt.
Được cưng chiều quen thói, thấy thái độ của Sở Phong như vậy, Lạc Thi Vũ tức đến run người, thở hổn hển gắt lên: "Sở Phong, rốt cuộc anh muốn thế nào? Anh suốt ngày nói yêu tôi, hóa ra toàn là giả ư?"
"Thi Vũ, chính em cũng nói con người ai chẳng thay đổi, thì coi như anh đã thay đổi rồi!" Sở Phong điềm nhiên đáp.
Sở Phong đã tỉnh ra hẳn, thật sự không muốn lãng phí thêm thời gian ở đây.
Thấy Sở Phong không có vẻ đùa, mà thật sự nổi giận, Lạc Thi Vũ vốn quen với sự hiền lành của anh lại bối rối hẳn.
Suy nghĩ kỹ cuộc nói chuyện vừa rồi, cô đoán chắc Sở Phong ghen vì mình định đi du lịch với Chung Vân.
Đàn ông mà, ai chả biết ghen.
Cô hắng giọng, dịu giọng nói: "Sở Phong, em với anh Chung chẳng có gì cả; nếu có, sao em lại lấy anh chứ."
"Anh đừng nhỏ nhen thế; anh ấy mới về nước, chưa quen với trong nước, cũng chẳng có bạn bè. Em là bạn, đưa anh ấy đi du lịch một thời gian rồi cũng về thôi."
"Đến lúc đó, chúng ta nói chuyện tử tế lại được không?"
Trước đây hai người cũng từng cãi nhau, nhưng chẳng bao lâu Sở Phong cũng nguôi giận.
Lần này, Lạc Thi Vũ cũng nghĩ y như vậy: đợi cô cùng Chung Vân đi chơi về, ắt anh sẽ nguôi thôi.
Còn chuyện ly hôn, cô chỉ nói miệng vậy thôi, trong lòng vốn chẳng hề muốn.
Tập đoàn Lạc Thị là do hai người lập sau khi kết hôn, coi như tài sản chung vợ chồng; ly hôn lúc này tức là phải chia tài sản.
Ma tap đoan Lạc Thị hiện đang chuẩn bị niêm yết; neu giờ lan ra tin cô ly hôn, sẽ ảnh hưởng không nhỏ đến việc lên sàn của công ty.
"Các con cãi gì đó?" Tiếng La Lam vọng đến.
Đang bối rối cuống quýt, thấy mẹ đến, Lạc Thi Vũ như gặp cứu binh, chớp mắt hai cái đã đỏ hoe, vội chạy tới ôm lấy tay La Lam, tủi thân nói: "Mẹ ơi, Sở Phong đòi ly hôn với con."
Sắc mặt La Lam đổi ngay, vội nhỏ giọng hỏi Lạc Thi Vũ chuyện gì xảy ra.
Bà hiểu rõ tình hình hiện tại của tập đoàn Lạc Thị, ngay lúc then chốt này tuyệt đối không được xảy ra chuyện.
Nghe xong đầu đuôi câu chuyện, La Lam lườm Lạc Thi Vũ một cái, ý rằng: Con tưởng nó ngốc chắc? Muốn đi du lịch với đàn ông khác thì lén mà đi, nói cho nó biết làm gì?
Bà mỉm cười bước tới trước mặt Sở Phong, hòa nhã nói: "Sở Phong, đừng nhỏ nhen thế. Chung Vân là thằng bé mẹ chứng kiến nó lớn lên; Thi Vũ với nó chẳng có gì đâu, chỉ là bạn thanh mai trúc mã thôi."
"Trong nước phát triển nhanh thế này, Chung Vân mới về nước, chưa quen đường sá, cái gì cũng lạ lẫm, ắt phải có người tiếp đón."
"Con yên tâm, mẹ có thể bảo đảm với con: Thi Vũ mãi mai là vợ con, luôn chung thủy với con.'
"Con xem, con siêng năng thế, lại hiền lành nữa; nếu không còn con chăm sóc, mẹ sẽ buồn lắm."
Vừa nói, La Lam giơ tay vỗ vỗ vai Sở Phong, rồi quay đầu mắng Lạc Thi Vũ: "Đứng đực ra làm gì, mau qua xin lỗi Sở Phong đi!"
Hiểu mẹ đang giúp mình hạ nhiệt, Lạc Thi Vũ không dám tiếp tục kiêu căng, cúi đầu bước đến trước Sở Phong, chủ động nắm lấy tay anh lắc lắc, nói: "Chồng à, đừng giận mà. Em bảo đảm, em chỉ muốn dẫn anh Chung làm quen tình hình trong nước chút thôi, không có chuyện gì khác đâu; cả đoi em vẫn là vợ của anh."
La Lam chủ động kéo tay Sở Phong ôm lấy Lạc Thi Vũ, rồi nói: "Vợ chồng nào chả cai nhau, kho khan lắm mới đến được với nhau, cai nhau là đòi ly hôn thì sao được!'
'Thôi nào, dưới lầu còn người ta đấy; có chuyện gì để sau hãy nói. Chuyện xấu trong nhà đừng phô ra ngoài, kẻo người ngoài chê cười!"
Để xua đi ý định ly hôn lúc này của Sở Phong, Lạc Thi Vũ ôm chặt cánh tay anh, kéo anh xuống lầu, ấn anh ngồi xuống ghế sofa, rồi xoa bóp, bóp vai cho anh.
Đinh đoong ..
Chuông cửa bất chợt vang lên. Đang mát-xa cho Sở Phong để anh nguôi giận, Lạc Thi Vũ không còn như trước kia hay sai bảo anh ra mở cửa, mà mặt nặng trĩu đi ra mở cửa.
"Anh Chung!"
Thấy là Chung Vân, Lạc Thi Vũ vừa mới mặt nặng mày nhẹ liền rạng rỡ hẳn, chẳng nói chẳng rằng lao thẳng vào ôm chặt anh ấy.
Chung Vân cũng dang tay ôm Lạc Thi Vũ, cười nói: "Thi Vũ, em vẫn xinh như thế; mấy năm nay nhớ em muốn chết."
Nói xong, Chung Vân chẳng đợi cô phản ứng đã nhanh chóng hôn chụt lên trán cô.
"Ái chà, anh Chung, anh ... "
Lạc Thi Vũ đỏ mặt thẹn thùng, đấm nhẹ vào ngực Chung Vân một cái, rồi chợt nhớ Sở Phong vẫn còn ở phía sau, vội vàng gỡ ra.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!