Vân Thành, khu An Nam.
Đang giặt đồ, Sở Phong nhận được tin nhắn báo sắp bị khóa thuê bao, liền vẩy vội nước trên tay rồi nhắn cho vợ là Lạc Thi Vũ.
"Vợ ơi, chuyển cho tôi 100 tệ được không, tiền điện thoại sắp hết rồi, hê hê!"
Rất nhanh, Lạc Thi Vũ gửi lại một tin nhắn thoại.
"Sở Phong, anh làm sao thế? Trước đó chẳng phải tôi vừa chuyển cho anh hai trăm sao, sao tiêu sạch nhanh thế?"
Anh thấy tủi thân: hai trăm lần trước là cách đây năm ngày, anh không xài đồng nào, mang đi đóng tiền nước hết.
Anh đang định giải thích thì Lạc Thi Vũ lại gửi thêm một tin nhắn thoại: "Anh đâu có không biết công ty một ngày bận đến mức nào. Mấy chuyện lặt vặt thế này sau này đừng kiếm tôi nữa, phiền chết đi được."
Giọng điệu đầy chán ghét và khó chịu.
Ting ... Điện thoại lập tức báo nhận chuyển khoản 100 tệ.
Anh mỉm cười, không vì giọng điệu của Lạc Thi Vũ mà khó chịu, vì anh biết vợ mình miệng độc mà lòng mềm: nói thì kho nghe chứ trong lòng vẫn quan tâm anh
"Sở Phong, cậu chết đi đâu rồi?"
Vừa nạp xong tiền điện thoại, dưới lầu vang lên tiếng la the thé của mẹ vợ La Lam, anh vội vàng xuống.
La Lam đang nắm trên sofa, anh lại gần, bà không thèm nhấc mí mắt: "Tôi muốn ngâm chân."
"Vâng, mẹ."
Anh quay người đi vào nhà vệ sinh, pha nước xong bê thùng gỗ ngâm chân ra, đặt cạnh sofa.
"A ... " La Lam vừa thả chân vào thùng đã kêu lên, đá một phát làm thùng lật, trợn mắt quát Sở Phong: "Cậu ... cậu định làm tôi bỏng chết à?"
Lúc pha nước, anh đã thử rồi, hoàn toàn không nóng.
Liếc thấy bọng nước trên chân mẹ vợ bị vỡ, anh vội cười xoa dịu: "Mẹ, nước không nóng đâu, là bọng nước trên chân mẹ vỡ ra, đụng nước là rát buốt."
La Lam ngồi bật dậy, mặt đầy giận, gẳn giọng: "Sao? Ý cậu là tôi trách oan cậu à?"
Anh vội lắc đầu. La Lam hừ lạnh, chỉ xuống sàn quát: "Còn đứng đực ra đây làm gì? Không mau lau sạch mấy vũng nước này?"
Nhìn Sở Phong lúi húi dọn dẹp, La Lam đảo mắt, mặt mày đầy khinh bỉ và chán ghét.
Anh vừa lau xong vệt nước trên sàn, La Lam lại nói: "Tôi đói, đi làm chút đồ ăn
đi."
Chẳng mấy chốc, ba món đã được bưng lên bàn.
"Phì phì phì ... " La Lam vừa ăn một miếng đã nhè ra bàn, giận dữ: "Sở Phong, cậu làm ăn kiểu gì vậy, không biết mấy ngày nay tôi không ăn mặn được sao?"
Anh không nói gì. Anh biết, món ăn chẳng mặn chút nào, chỉ là mấy ngày nay mẹ vợ tâm trạng không tốt, đem anh ra trút giận.
Ting tong ... Chuông cửa bất ngờ reo, anh vội ra mở, niềm nở mời ba người phụ nữ vào.
Họ đều là bạn đánh bài của La Lam, ngày nào cũng đến biệt thự chơi mạt chược.
Khi đi lướt qua Sở Phong, trong mắt cả ba đầy khinh miệt và coi thường.
Vừa thấy bạn bài, La Lam khi trước còn mặt nặng như chì bỗng tươi như hoa, đứng dậy vui vẻ: "Ôi dà, cuối cùng cũng đến rồi, nhanh nhanh, vào ván nào."
Thu dọn xong đồ ăn trên bàn, anh vừa định lên lầu thì La Lam gọi: "Sở Phong, mang ít trái cây ra cho bọn tôi."
Anh mở tủ lạnh nhìn một lượt rồi đáp: "Mẹ, hết trái cây rồi."
"Đồ phế vật, hết thì không biết đi mua à?"
"Lớn tướng rồi, chuyện cỏn con cũng phải để tôi dạy sao?"
La Lam tức tối đập một cái xuống bàn.
Anh bước tới bàn, mặt đầy khó xử: "Mẹ, giờ con không còn đồng nào, mẹ cho con ít tiền ra mua được không ... "
"Không được!"
La Lam cắt ngang, giọng the thé: "Không thấy tôi đang đánh bài à? Giờ mà móc tiền ra là xui vía, mất hên đấy!"
"Đúng là đồ vô dụng, đàn ông con trai mà tiền mua trái cây cũng không có, sống làm gì cho phí, tốt nhất đi chết quách đi."
"Cút cút cút, biến nhanh cho khuất mắt, đừng đứng chình ình ở đây chắn hết lộc của tôi."
Anh cười gượng rồi quay người rời khỏi.
"Chị Lam, loại phế vật như thế nuôi làm gì chứ?"
"Thi Vũ xinh thế, lại là tổng giám đốc tập đoàn Lạc Thị, lo gì không kiếm được người hợp hơn?"
"Các chị không hiểu!"
Mấy lời xì xào phía sau, Sở Phong đều nghe rõ, nhưng chẳng để bụng.
Suốt năm năm nay, anh không ít lần chịu những lời châm chọc từ họ hàng nhà họ Lạc, nhưng tất cả anh đều chẳng bận tâm. Trong mắt anh chỉ có Lạc Thi Vũ, người ta nói gì anh cũng mặc.
"Mẹ, hôm nay đánh bài hên không?"
"Ôi chao, Thi Vũ về rồi à, mấy hôm không gặp lại đẹp lên đấy!"
Sở Phong vừa giặt đồ xong thì dưới lầu đã vang lên tiếng của Lạc Thi Vũ, lòng anh khấp khởi, vội vàng xuống nhà.
Dưới nhà, La Lam đang mắng nhiếc chuyen Sở Phong đến tiền mua trái cây cũng không có. Lạc Thi Vũ thấy anh vừa xuống, cau mày hỏi: "Lúc trước tôi chẳng vừa chuyển tiền cho anh sao?"
Anh bất lực xòe tay, giải thích: "Nạp tiền điện thoại rồi."
Lạc Thi Vũ đảo mắt, lạnh lùng: "Anh lớn thế rồi, tiêu tiền không biết lên kế hoạch à, người ta đưa bao nhiêu là xài hết bấy nhiêu? Có lẽ sau này tôi phải siết tiền tiêu vặt của anh."
Bị mắng vậy, anh không cãi.
"Được rồi được rồi, tránh ra, đừng làm phiền bọn tôi đánh bài!" La Lam bực bội phất tay.
Lạc Thi Vũ lạnh lùng lên lầu; vào phòng, cô kéo va-li ra bắt đầu thu dọn quần áo, rồi nói với Sở Phong đang đứng ở cửa: "Anh Chung vừa tu nghiệp ở nước ngoài về, tôi muốn đưa anh ấy đi nhiều nơi để làm quen lại với tình hình trong nước, một tháng không về nhà."
Cổ họng anh nghẹn lại.
Bình thường, mỗi khi anh đề nghị ra ngoài đi dạo một chút, Lạc Thi Vũ luôn lấy cớ công ty bận không có thời gian.
Giờ thì người yêu cũ quay về, cô lại có thể gác công ty sang một bên, định đi chơi một tháng?
"À đúng rồi, lần này anh Chung về nước là ở luôn, tôi muốn chuyển phần cổ phần của anh trong công ty cho anh ấy. Dù sao anh cũng chẳng tiêu tiền, cầm cũng vô ích; chi bằng đưa cho anh ấy làm động lực, dẫn dắt công ty phát triển tốt hơn. Ngày mai đi cùng tôi đến công ty ký hợp đồng chuyển nhượng cổ phần."
Giọng điệu của Lạc Thi Vũ hoàn toàn là ra lệnh, không phải bàn bạc.
Trong mắt cô, của cô là của cô, của Sở Phong cũng là của cô, chẳng cần phải hỏi ý kiến kẻ vô dụng này.
Anh nghiến chặt răng.
Sau khi kết hôn, Lạc Thi Vũ lúc nào cũng than thở sợ bị bạn bè coi thường, muốn khởi nghiệp; anh lập tức dốc toàn bộ tiền mình có để ủng hộ, lại còn âm thầm giúp đỡ không ít để tập đoàn Lạc Thị có được vị thế như hôm nay.
Sau đó, anh lui về hậu trường, làm ông chồng nội trợ.
Có thể nói, nếu không có anh âm thầm chống lưng, tập đoàn Lạc Thị đã sập từ lâu.
Suốt năm năm, vì bề ngoài anh chẳng làm gì, người ta coi anh là kẻ ăn bám vô dụng.
Nghĩ đến chuyen hang ngày anh xin tiền sinh hoạt, Lạc Thi Vũ đều ném cho anh một hai trăm tệ với vẻ mặt khinh khỉnh; giờ lại muốn chuyển phần cổ phần của anh cho mối tình đầu của cô ấy, người chưa hề bỏ ra chút công sức nào.
Khoảng cách là gì ư?
Chính là vậy.
Anh từng nghĩ, dù cô có cứng như đa thì nam năm trời anh nhẫn nhịn, tần tảo cũng ủ ấm được.
Nhưng giờ anh đã hiểu: tảng đá mang tên Lạc Thi Vũ này sưởi mãi cũng không ấm.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!