Edit+beta: LQNN203Lâm Âm được Tạ Trình đưa vào phòng khách sạn, tắm rửa qua loa, nằm ở trên giường khóc đến khi mệt rồi ngủ tiếp đi.
Nửa đêm tỉnh dậy, vừa mở mắt ra đã thấy Tạ Trình đang đứng dựa vào cửa sổ, đồng hồ trên tường chỉ ra đã 3 giờ 30 phút sáng.
Lâm Âm không nói lời nào, dụi dụi đôi mắt sưng tấy, ngẩng đầu nhìn Tạ Trình.
Anh mặc áo sơ mi trắng và quần đen, dựa vào cửa sổ, bầu trời xanh thẫm bên ngoài cửa sổ trải ra sau lưng như một tấm vải nền cực lớn, những vì sao rơi vào trong mắt anh, lộ ra một tia sáng mờ ảo.
Lâm Âm ngửi được mùi máu tanh nhàn nhạt trong không khí, từ trên giường ngồi dậy: "Anh sao vậy?"
Tạ Trình nghe thấy tiếng động, xoay người đi tới bên giường, kéo ghế ngồi xuống: "Không sao."
Lâm Âm nhìn Tạ Trình, áo sơ mi trên người nhăn nhúm, mất một cái cúc áo, trong tay cầm một cục đá, cúi đầu ấn vào cổ tay bầm tím.
Lâm Âm cau mày, "Rốt cuộc làm sao?"
Tạ Trình ném cục đá đã dùng hết vào thùng rác, đi vào phòng tắm rửa, trở lại với hộp thuốc, lấy ra một cuộn băng gạc, chuẩn bị băng bó cho mình.
Lâm Âm cầm lấy băng gạc, bảo Tạ Trình đưa tay ra, cô giúp anh băng bó: "Nửa đêm ra ngoài đánh nhau với người ta?"
Tạ Trình dựa vào lưng ghế, đôi mắt đào hoa cong lên: "Đau lòng cho tôi?"
Lâm Âm nhấc chăn bông xuống giường, chuẩn bị đi rót nước cho mình, Tạ Trình đưa một chai nước khoáng mở nắp, cô cầm lấy, uống hai ngụm: "Tôi đã thế này rồi, không có tâm trạng để đùa với anh, anh đã đánh nhau với ai?"
Tạ Trình: "Anh hai."
Lâm Âm giật mình: "Anh hai, anh còn có anh hai sao?"
Tạ Trình: "Anh hai của em."
"Anh hai của tôi đến thủ đô rồi?" Lâm Âm sửng sốt, cô có thể tưởng tượng ra cảnh tượng, "Anh ấy tới đây để đưa tôi đi?"
Tạ Trình gật đầu: "Bị tôi đuổi đi rồi, bây giờ đang nghỉ ngơi."
Nghĩ đến mẹ, tâm trạng của Lâm Âm lập tức trầm xuống, cô đứng bên cửa sổ nhìn lên bầu trời đêm, không nói một lời.
Cô trở lại giường, đắp chăn, vùi gần hết mặt vào chăn bông, chỉ lộ ra một đôi mắt đen, ngẩng đầu nhìn Tạ Trình: "Anh không đi ngủ à?"
Người đàn ông nhìn chằm chằm vào cô, nhướng mày: "Trong phòng chỉ có một cái giường."
Lâm Âm đỏ mặt: "Không phải, ý của tôi là, anh có thể về phòng mình ngủ, tôi không sao, không cần anh canh đâu."
Tạ Trình: "Lâm Du ngủ trong phòng của tôi."
Như vậy chắc chắn không thể quay lại, quay lại là sẽ đánh nhau. Lâm Âm: "Vậy nếu không anh ngủ dưới đất đi."
Tạ Trình dựa vào cửa sổ, dùng ngón tay xoa xoa cổ tay băng bó: "Em ngủ trước đi, đừng lo cho tôi."
Lâm Âm nhắm mắt ngủ thiếp đi lúc nào không biết, lúc tỉnh dậy thì trời đã rạng sáng, nghe thấy tiếng giặt giũ từ phòng tắm, cô bước xuống giường, đi tới thấy Tạ Trình đang cạo râu.
Có tiếng gõ cửa, Lâm Âm liền đi ra mở cửa.
Lý Vân Cẩn đứng ở cửa quan tâm nhìn Lâm Âm: "Em không sao chứ, đừng để trong lòng những lời nói của những người trên mạng."
Lâm Âm không muốn nói với ai về mẹ của cô lúc này: "Không sao."
Lý Vân Cẩn không biết nên nói gì để an ủi cô, thấy cô nhíu mày: "Nếu không anh đi mua bữa sáng cho em đi, em muốn ăn gì?"
Lúc này, từ trong phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy ào ào, Lý Vân Cẩn nói: "Chu Phán Phán ở đây với em sao?"
Vừa nói xong Tạ Trình liền đi ra khỏi phòng tắm, không mặc áo khoác, cổ áo sơ mi mở rộng, bôi kem cạo râu lên cằm, một tay cầm dao cạo nhìn Lâm Âm: "Chuyện gì vậy?"
Lâm Âm: "Không có gì, đồng nghiệp muốn giúp tôi mang đồ ăn."
Tạ Trình liếc nhìn thời gian: "Không cần, trợ lý Vương đã gọi bữa sáng rồi."
Lý Vân Cẩn nhìn Lâm Âm và Tạ Trình, sáng sớm họ đã ở cùng một phòng trong phòng khách sạn, Tạ Trình còn cạo râu trong phòng tắm của Lâm Âm, đều là nam nữ trưởng thành, người sáng suốt vừa nhìn đã hiểu.
Lâm Âm biết Lý Vân Cần đã hiểu lầm, cũng không giải thích.
Sự việc của Kiều Thiên Thiên gây ảnh hưởng quá lớn đến cô, cô không muốn gặp ai hay nói chuyện bây giờ, cô chỉ muốn thoát ra khỏi thế giới không chân thật này.
Thấy Lâm Âm không nói chuyện, Lý Vân Cẩn dường như đã cam chịu điều gì đó, trong lòng chùng xuống, trầm giọng nói: "Vậy anh về trước. Nếu có việc gì thì gọi cho anh."
Sau khi Lý Vân Cẩn đi, Lâm Âm đóng cửa phòng, đi tới cửa phòng tắm, nhìn Tạ Trình đang cạo râu, thật ra vừa rồi anh có thể không ra ngoài, như vậy có thể bỏ qua rất nhiều hiểu lầm.
Tạ Trình cạo râu xong rồi rửa tay, nhìn Lâm Âm trong gương: "Vừa rồi chắc là hiểu lầm rồi. Giống như những người đó, còn tưởng rằng nam nữ ở chung khách sạn vì cái gì."
Lâm Âm đột nhiên nhận ra, mình như nắm được cọng rơm cứu mạng: "Cũng giống như mẹ tôi và Lý Hà Quân, tuy rằng cùng nhau vào khách sạn, nhưng có lẽ không hề phát sinh chuyện gì!"
Tạ Trình gật đầu: "Sau bữa ăn sáng xong tôi sẽ dẫn em đi gặp người."
Lâm Âm: "Là Lý Hà Quân?"
Tạ Trình: "Ừm, tôi đã liên lạc với ông ấy rồi."
Lâm Âm ngẩng đầu nhìn Tạ Trình: "Chuyện mẹ tôi, có phải anh đã sớm biết chuyện, đã kiểm tra chưa?"
Tạ Trình: "Chuyện này đã đến hồi kết thúc."
Bữa sáng rất nhanh đã được mang đến, Lâm Âm vội vàng nhờ Tạ Trình đưa cô đi gặp Lý Hà Quân, ăn được mấy thìa cháo thì dừng lại.
Tạ Trình ăn không được bao nhiêu, trên bàn còn dư lại một đống đồ ăn, đóng gói gửi đến phòng Lâm Du ở bên cạnh.
Lâm Du xin nghỉ phép vội vàng chạy đến trong đêm, vừa hạ cánh liền nhìn thấy trên mạng đăng bài, anh đi tìm Lâm Âm muốn đưa cô trở về Uyển Thành, nhưng lại bị Tạ Trình chặn ở dưới lầu.
Lâm Du vừa mở cửa liền nhìn thấy Lâm Âm, nhìn thấy hai mắt cô sưng lên, đau lòng một hồi, nắm lấy cổ tay cô: "Đi, thu dọn đồ đạc, anh hai đưa em về nhà."
Tạ Trình nắm lấy cổ tay Lâm Du, để anh thả Lâm Âm ra, Lâm Du liếc nhìn Tạ Trình một cái, giọng nói thập phần khó chịu: "Những chuyện trước đây xem như bỏ qua, đây là chuyện nhà tôi, không tới phiên cậu nhúng tay vào."
Lâm Âm ngăn Lâm Du lại: "Anh hai, anh đừng nói như vậy, Tạ Trình đã giúp em rất nhiều."
"Cậu ta giúp em? Nếu không phải cậu ta, em có thể đến kinh đô để thi đấu sao? Nếu không thi đấu, chuyện của Kiều Thiên Thiên sẽ không bị lộ." Lâm Du giãy ra khỏi tay Tạ Trình, giọng nói càng ngày càng lớn, "Anh và anh cả đã giữ bí mật này mười ba năm, không muốn em biết, không muốn em thực sự mất mẹ, bây giờ thì sao?!"
Tạ Trình nhìn Lâm Du: "Cậu đã xem em ấy thi đấu chưa, đã thấy em ấy múa trên sân khấu chưa?"
Lâm Du không nói, cuối cùng chỉ nặn ra năm chữ: "Không phải việc của cậu."
Tạ Trình: "Ngu ngốc."
Lâm Du cuốn tay áo: "Cậu mẹ nó có phải muốn đánh nhau không?"
Lâm Âm ngăn giữa hai người họ, lớn tiếng nói: "Hai người đừng cãi nhau nữa!" Sau đó kéo Lâm Du đi ra ngoài.
Lâm Du đi ở giữa, kéo cô ra để mình đi ở giữa, ngăn cách Lâm Âm và Tạ Trình, sợ giữa chừng tiện nhân Tạ Trình này lại cướp em gái của anh đi.
Đến một quán trà, cả ba lên lầu, bước vào phòng, Lý Hà Quân đã đến nơi.
Lâm Du nghĩ đến ký ức khó chịu nào đó, ngồi tại chỗ không nói lời nào, vẻ mặt âm u, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lâm Âm nhìn Lý Hà Quân, người cũng đang nhìn cô, như thể đang nhìn thấy bóng dáng của người bạn cũ xuyên qua cô.
Lâm Âm còn chưa kịp hỏi, Lý Hà Quân đã lên tiếng trước: "Mẹ cháu không phải loại người như vậy."
Lâm Âm lo lắng đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi: "Xin hãy nói cho tôi biết năm đó đã xảy ra chuyện gì."
Lý Hà Quân đã ngoài năm mươi tuổi, trông già hơn so với những người cùng lứa, tóc bạc trắng, giọng khàn, có vẻ thập phần già nua: "Tôi và mẹ cháu là mối tình đầu của nhau, chúng tôi đã định kết hôn. Lâm Trấn Viễn hoành đao đoạt ái, dùng tất cả các loại thủ đoạn đê hèn để buộc mẹ cháu phải phục tùng."
Lý Hà Quân duỗi một chân giả của mình ra: "Ông ta đã bí mật sai người đánh gãy một chân của tôi, dùng tính mạng của tôi uy hiếp mẹ cháu."
"Sau khi Thiên Thiên bị ép kết hôn với Lâm Trấn Viễn, tôi không bao giờ gặp lại bà ấy nữa. Cho đến một ngày, khi tôi đến Uyển Thành trong một chuyến công tác, bà ấy đã gọi điện cho tôi."
Lý Hà Quân thở dài thườn thượt, giọng điệu đầy vẻ u sầu buồn bã: "Đáng lẽ lúc đó tôi nên nhận ra sự khác thường của bà ấy, bà ấy là đến gặp tôi lần cuối."
"Khi chúng tôi gặp nhau, bà ấy không nói gì. Bà ấy đưa tôi lên sân thượng của khách sạn nơi tôi ở, múa điệu múa cuối cùng trước mặt tôi, rồi nhảy xuống."
Lý Hà Quân nhìn Lâm Âm rồi lại nhìn Lâm Du: "Bà ấy đã sớm không muốn sống nữa. Bà ấy là vì con mình mới đau khổ chống đỡ suốt 20 năm cho đến khi con trai lớn của mình trưởng thành."
Lý Hà Quân tháo kính xuống, lấy mu bàn tay lau nước mắt: "Đây là sự thật, bà ấy không có lỗi với ai cả."
"Tôi sẽ không cho phép bất cứ ai làm hoen ố danh tiếng của Thiên Thiên, tôi sẽ đích thân đưa ra một văn bản để làm rõ."
Nghe xong, Lâm Âm quay đầu nhìn Lâm Du: "Anh hai, em rất nhớ mẹ." Nói xong cô ôm cánh tay anh, lau nước mắt trên vai anh.
Lâm Du hồi lâu không lên tiếng, chưa bao giờ cho rằng mình là người ngu ngốc nhất, hiện tại anh và những kẻ vu khống Kiều Thiên Thiên trên mạng có gì khác nhau đâu.
Lâm Du đã gọi cho Lâm Sâm trước khi Lý Hà Quân lên tiếng, Lâm Sâm chắc hẳn đã nghe thấy những lời đó, đầu bên kia điện thoại trầm mặc thật lâu, một lát sau bị cắt đứt.
Ngay sau đó Lý Hà Quân đã gửi lời thanh minh, một số người đã đặt câu hỏi, nói rằng Lý Hà Quân là tình nhân của Kiều Thiên Thiên, chắc chắn sẽ tẩy trắng cho bà rồi.
Rất nhanh ai đó đã ẩn danh đăng hai bức ảnh, hai bức ảnh này được đăng bởi người tố giác trước đây, nhưng bây giờ có nhiều thời gian hơn trên các bức ảnh, có thời gian đi kèm với video giám sát.
Trong bức ảnh thứ nhất, Kiều Thiên Thiên bước vào khách sạn lúc 2:00 chiều. Trong bức ảnh thứ hai, bà rơi xuống lầu lúc 2:12 chiều.
Chỉ có mười hai phút ở giữa, ngoài việc đi lên và ngã xuống lầu, thực sự chỉ còn thời gian cho một điệu múa.
Lời thanh minh của Lý Hà Quân và hai bức ảnh không thể chối cãi này chứng minh Kiều Thiên Thiên vô tội.
"Tôi biết nữ thần của tôi sẽ không phải là loại người như vậy mà, tôi chỉ biết bật khóc."
"Kiều Thiên Thiên, yyds!"
"Ai đã đăng bài trước đó, bịa đặt như thật, đây là xúc phạm cá nhân."
"Mọi chuyện vẫn tốt đẹp trong mười ba năm qua. Tại sao điều này lại xảy ra ngay khi Lâm Âm giành được giải huy chương vàng đặc biệt, thật khó để tránh các thuyết âm mưu."
"Có phải người tên Chu Phán Phán làm không, cô ấy là người đã mất vai trong《 Trang Khương 》 trước đây, cho nên ôm hận trong lòng đúng không?"
"Chu Phán Phán chỉ là một dân chúng bình thường, làm sao có thể có tiền và âm mưu này, hơn nữa, cô ấy đã tự ý từ bỏ cuộc thi, vì vậy cô ấy không có lý do gì để ghen tị với Lâm Âm."
"Nếu muốn nói điều này, Viên Tĩnh Di là người đáng ngờ nhất. Cô ấy có tiền, vốn dĩ hoàn toàn tự tin giành giải huy chương vàng đặc biệt, nhưng Lâm Âm đã giành được nó. Cô ấy chỉ giành được giải thưởng xuất sắc, nhất định là không cam lòng."
"Tôi cũng nghĩ Viên Tĩnh Di là người đáng ngờ nhất, tôi là người tham gia trận chung kết. Lúc đó, tôi nhìn thấy thanh mai trúc mã của Viên Tĩnh Di và Lâm Âm cùng nhau mặc đồ đôi trong phòng múa."
"Khi đó cô ta còn lôi kéo mọi người nói Tạ Trình cầu hôn cô ta hay sao đó, kết quả người vừa bước vào, còn không thèm nhìn cô ta một cái, mặt mũi bị vả rơi xuống đất."
Lâm Âm đóng điện thoại, không nói đến chuyện là ai đứng sau, tảng đá lớn trong lòng cô cuối cùng cũng rơi xuống, còn mẹ cô thì vô tội.
Cô cũng giành được giải huy chương vàng đặc biệt với số điểm giống mẹ.
Nhớ đến trong trí nhớ cảnh mẹ nhảy múa dưới ánh trăng trong một bộ đồ múa xinh đẹp, nhớ đến vô số cuộc cãi vã mà cô đã có với các anh trai của mình trong suốt nhiều năm vì nghiệp múa.
Cô nằm trên giường, lớn tiếng khóc.
"Không phải sự thật đã được tiết lộ rồi sao, sao còn khóc?" Nệm bị người bên cạnh ngồi lún xuống, Lâm Âm ngẩng đầu lên, lau nước mắt, nhìn Tạ Trình khóc, "Tôi rất vui."
Cô cảm thấy rằng chưa bao giờ có ngày nào tốt hơn khoảnh khắc này.
Ánh mặt trời mùa đông từ cửa sổ chiếu vào, trên người thật ấm áp, chiếc cúp vàng trên bàn cũng bị ánh mặt trời chiếu vào, trên đó có khắc tên cô.
Lâm Âm từ trên giường đứng dậy, đi vào phòng tắm rửa mặt, chải đầu, tô son môi yêu thích, đi ra nói với Tạ Trình: "Cảm ơn."
Tạ Trình tiến lên một bước, trịch thượng nói: "Em định cảm ơn thế nào, lấy thân báo đáp?"
*****
Tác giả có điều muốn nói:
Xin cảm ơn tất cả các bạn, xin cúi đầu cảm ơn!