Edit & beta: MeanChan
(Truyện đăng tại wattpad MeanChankhongvui và clairdelaluneblog.wordpress.com)
Tất Dục Cẩn nhìn mấy chữ cuối cùng này mấy lần, trên mặt lại không hề có chút gì gọi là vui sướng.
Khâu Ninh đang không vui.
Lúc con người không vui sẽ tìm kiếm niềm an ủi theo bản năng.
Ví dụ như câu làm nũng này của cậu nhân viên.
Tất Dục Cẩn nhớ rõ, Khâu Ninh nói hôm nay muốn cày đẳng cấp đấu trường với Thú Vị Nhưng Chỉ Là Sủi Cảo.
Cẩn: Thua?
QN:?
Cẩn: Không phải nói hôm nay muốn lên giai mười sao?
QN: Ừ, không lên được, thiếu chút nữa.
Anh không muốn nói cái này, yên lặng dời đề tài đi.
QN: Bây giờ mới tan tầm sao?
Cẩn: Ừ, sự tình có chút phiền toái, phải xử lý mất một lúc.
QN: À.
Thấy đối phương không có tinh thần, Tất Dục Cẩn chủ động mở máy hát.
Cẩn: Thứ ba gặp ở đâu?
Quả nhiên, nhắc tới cái đề tài này, Khâu Ninh tức khắc cháy lên không ít.
QN: 【 chia sẻ địa chỉ: [ Mã Cách · tiệm cơm tây Bố Lỗ ( trung tâm công viên) ]......】
QN: 【 chia sẻ địa chỉ: [ Lẩu thịt bò Anh Trương ( đầu đường thành phố) ]......】
QN: 【 chia sẻ địa chỉ: [ Ẩm thực Nhật Bản Yokomachi ( phố năm sao) ]......】
Tất Dục Cẩn: "......"
Hắn bật cười.
Cẩn: Em chuẩn bị đi hết các nhà hàng ăn ngon trong Kinh Giang trong một lần sao?
Khâu Ninh ngừng lại, bàn tay bắt đầu yên lặng hủy bỏ chia sẻ nhà hàng ẩm thực Thái Lan đã chuẩn bị xong.
QN: Không biết chị thích ăn món gì nên chuẩn bị thêm vài phương án.
QN: Mấy địa chỉ này em khảo sát qua hết rồi, sạch sẽ vệ sinh, đồ ăn tươi mới, không gian cũng đẹp, có thể yên tâm ăn.
Trong đôi mắt Tất Dục Cẩn ánh lên vẻ bất ngờ.
Hôm nay mới thứ bảy, mấy ngày nữa mới tới ngày hẹn, nhân viên nhỏ vừa tăng ca vừa khảo sát thực tế, không nghỉ ngơi ư?
Cổ họng hơi thắt lại, hắn duỗi tay nới lỏng cà vạt.
');}
Cẩn: Em thích ăn cái gì?
Khâu Ninh cảm nhận được niềm vui khi được người khác để tâm tôn trọng, anh cười cười, thành thật nói suy nghĩ của mình ra.
QN: Đồ ăn Trung Quốc hay là bò bít tết?
Cẩn: Đi tiệm cơm Tây đi.
Khâu Ninh đáp được, sau đó nhớ kỹ số điện thoại của tiệm cơm Tây.
QN: Chị ở xa đây không? Em đặt một phòng khách sạn phụ cận cho chị nhé.
QN: 【 chia sẻ địa chỉ: [khách sạn Rừng mưa hoa viên (trung tâm công viên) ]......】
Tất Dục Cẩn cuối cùng cũng không kiềm được, cười thành tiếng.
Một tiếng thật ngắn ngủi, tài xế lặng lẽ nhìn thoáng qua từ kính chiếu hậu rồi nhanh chóng rời mắt đi.
Hình như tâm tình ông chủ đang rất tốt.
Cẩn: Em chuẩn bị đầy đủ quá rồi đó?
Khâu Ninh lật mình nằm úp trên giường, hai chân xoay múa loạn xạ giữa không trung.
Đương nhiên là phải đầy đủ một chút, lúc anh đi xem nhà hàng cũng xem qua những khách sạn được đánh giá không tồi, anh hy vọng lần đầu tiên hẹn hò với Hành Cẩn có thể vui vẻ chút, làm đối phương vừa lòng chút.
Cẩn: Không cần đặt khách sạn, tôi lái xe.
Tất Dục Cẩn đã từng ở khách sạn kia rồi, giá cả không mắc, hơn một ngàn một đêm nhưng không cần thiết để nhân viên nhỏ lãng phí.
Hai người lại hàn huyên trên trời dưới biển một lát, chờ đến khi giọng điệu Khâu Ninh nghe đã vui vẻ trở lại, Tất Dục Cẩn mới kết thúc đề tài.
Chúc nhau ngủ ngon xong, Tất Dục Cẩn không vội đi rửa mặt, hắn mở diễn đàn bang hội ra, tìm ra người mà mình muốn tìm rồi ấn thêm bạn tốt.
Thú Vị Nhưng Chỉ Là Sủi Cảo: Nữ thần?
Cẩn: Có mấy việc muốn biết.
Thú Vị Nhưng Chỉ Là Sủi Cảo: Cậu cứ việc hỏi, nếu dám giấu giếm cho Thu Thần thì coi như tôi thua!
Cẩn: Hôm nay lúc đánh đấu trường xảy ra chuyện gì, có thể nói rõ cho tôi biết không?
- -
Dự báo thời tiết nói thứ ba có mưa nên lúc Khâu Ninh ra cửa liền mang thêm hai chiếc dù.
Nhưng khó có khi ông trời nể tình như vậy, trời mây âm u tan đi vào giữa trưa, mặt trời ló đầu ra, rải xuống mặt đất ánh vàng lấp lánh.
Khâu Ninh chỉ đi làm nửa ngày, vừa đến 12 giờ liền lái xe về nhà.
Lúc này Hành Cẩn còn đang ở trên phi cơ, tới nhà hàng bây giờ lại sớm quá, Khâu Ninh dứt khoát mở máy tính chuẩn bị lên hai nick làm nhiệm vụ hằng ngày của hai người.
Vị trí nhà hàng đã gửi từ tối qua, đối phương rất bận, chỉ đáp sẽ tới đúng giờ.
Khâu Ninh nhìn chằm chằm hai chữ đúng giờ này, ý cười ở khóe miệng không thể nào áp xuống nổi.
Lên trò chơi, người đưa tin nhắc rằng có thư mới, Khâu Ninh tìm được NPC, không xem bất kỳ một bức nào mà trả về tất.
Anh biết là ai.
Mấy ngày nay Vạn Thế Vô Cực cứ cuốn lấy anh, tài khoản phụ tới một cái lại một cái, cứ như không cảm thấy phiền ấy.
Khâu Ninh ai đến cũng không từ chối, tới bao nhiêu giết bấy nhiêu, báo thù xong liền cho vào sổ đen, căn bản là không có đối phương được nói một lời nào.
Sau đó Vạn Thế Vô Cực liền nghĩ ra cái biện pháp dở hơi này, mặc kệ trong thư có cái gì, anh không được phép xóa bỏ nó, hoặc là phải đọc hết từng cái, hoặc là trả từng lá về.
Mấy lời độc thoại moi tim móc ruột đó chỉ làm Khâu Ninh thấy đối phương như người bị bệnh tâm thần.
Hôm nay tâm trạng anh tốt, trả về xong liền thưởng cho đối phương một chữ "Lăn" hiếm có.
Lúc chạy nhiệm vụ có đụng phải một người chơi nổi danh, Khâu Ninh không chỉ không đụng chạm người ta mà còn hỏi có muốn đi làm cùng nhau không.
Dọa cho đối phương truyền tống ngay tại chỗ, lượn đi còn nhanh hơn bất kỳ ai khác.
Khâu Ninh lắc đầu, cảm thấy đối phương rất là không biết tốt xấu.
Anh đã xem hoàng lịch.
Hôm nay thuận lãnh chứng, mai táng, nạp tài, không nên sát sinh.
Đến lúc hai giờ, Khâu Ninh tắt máy tính.
Anh tắm gội sạch sẽ, thay bộ quần áo mới mua, sửa sang lại kiểu tóc mới làm, tự nhìn ngắm gương mặt đẹp trai của mình trong gương, còn ấu trĩ so sánh này nọ.
Trước khi tới nhà hàng, Khâu Ninh vòng qua cửa hàng bán hoa.
Đây là kinh nghiệm anh lấy được từ Ánh Nến.
Lần đầu tiên gặp con gái, có thể tặng cho đối phương một bất ngờ nho nhỏ, xác xuất thành công sẽ nhân lên gấp bội.
Người trong diễn đàn cười hắn: "Trừu Trừu bị cậu lừa tới tay như vậy đó hả?"
Ánh Nến: "Chuyện cưới vợ này có thể gọi là lừa sao?"
Không thể.
Khâu Ninh nghĩ thầm.
Anh không lừa Hành Cẩn.
Anh với Hành Cẩn là đôi bên tình nguyện.
Ánh Nến và Trừu Trừu thuận lợi gặp mặt, nghe nói người lớn hai nhà cũng chuẩn bị gặp nhau vào cuối năm.
Điều này làm Khâu Ninh không khỏi bắt đầu chờ mong.
Bó hoa đã được đặt trước từ hôm qua, lúc Khâu Ninh tới lấy thì chủ quán đã gói lại cẩn thận.
Một bó hoa hồng lớn gói chung với hoa baby và lá cây xanh biếc điểm xuyết, dùng bao giấy trắng mờ bọc ngoài, vừa lãng mạn vừa đẹp.
Cẩn thận đặt bó hoa ở ghế phụ, anh lái xe thẳng tới nhà hàng.
Lúc này chính là khoảng thời gian nhà hàng nhàn rỗi nhất, đại sảnh sáng sủa không có ai.
Khâu Ninh báo số điện thoại của mình, người phục vụ dẫn anh tới vị trí anh đã đặt trước.
Nằm sát cửa sổ lầu hai, tuy rằng ở trong góc như tầm nhìn rất đẹp, quay đầu nhìn ra ngoài là có thể nhìn thấy dòng xe cộ ở ngã tư đường và biển quảng cáo muôn hình muôn vẻ trên phố buôn bán.
Khâu Ninh gọi trước một ly cà phê để chờ, sau đó chống cằm thả hồn ra bên ngoài cửa kính.
Hành Cẩn sẽ tới từ hướng nào nhỉ? Bên này? Hay bên kia?
Nếu tới từ sân bay thì hẳn là bên trái, có thể tới đường cao tốc sân bay; bên phải cũng có thể, dù đường hơi vòng vèo nhưng mà tỷ lệ kẹt xe sẽ ít.
Anh miên man suy nghĩ, từ ba giờ tới bốn giờ, người phục vụ đã đổi cà phê cho anh hai lần, di động trên bàn cuối cùng cũng vang lên.
Như lòng có dự cảm, anh vừa cầm lên thì thấy, sau đó chậm rãi hạ tảng đá nặng treo trong lồng ngực xuống, không nhịn được mà cong môi.
Cẩn: Máy bay trễ chút, giờ mới ra.
Cẩn: [ hình ảnh ]
Là một tấm ảnh mới chụp sân bay, vẻ mặt vội vàng của các du khách xuất hiện trong màn hình.
QN: Ừ, không vội.
Cẩn: Đang chờ ở nhà hàng?
QN: Vừa tới, chị lái xe chú ý an toàn, dưới nhà hàng có bãi đỗ xe.
Qua một hồi lâu, đối phương mới đáp lại một câu "Ừ".
Cẩn: Hơi xa, 40 phút sau sẽ đến.
QN: [ bảo bảo ngoan ngoãn: OK.jpg]
Buông di động ra, cảm giác căng thẳng lại dồn lên một lần nữa.
Trong lúc chờ anh đi WC một chuyến, nhìn trang phục tóc tai của bản thân, xác định không có vấn đề gì mới quay lại chỗ ngồi.
Ghế bên cạnh, bó hồng lặng yên nằm đó, cùng anh chờ đợi chủ nhân của nó đến.
Khâu Ninh thỉnh thoảng lại xem thời gian, chưa bao giờ cảm thấy việc chờ đợi lại gian nan như lúc này.
Đã tới 5 giờ, nhà hàng bắt đầu có khách tiến vào, không khí xung quanh dần dần nhuốm vẻ náo nhiệt.
Khâu Ninh lại nhìn ra ngoài một lần nữa, dòng xe cộ ở ngã tư đường rõ ràng đã tăng lên nhiều, anh hơi hơi sốt ruột khó nhịn.
QN: Đến đâu rồi?
Mười phút sau, đối phương mới nhắn lại.
Cẩn: [ hình ảnh ]
Cẩn: Đang đỗ xe ở tầng ngầm, hơi tắc đường một chút.
Cô ấy tới rồi.
Đến lúc này, Khâu Ninh rốt cuộc cũng có cảm giác chân thật khi sắp gặp mặt.
Tiệm cơm Tây này là nhà hàng nổi tiếng trên mạng, lượng khách ra vào mỗi ngày không ít, bây giờ còn chưa tới 6 giờ mà đã không còn chỗ trống.
Một đám người xa lạ ra khỏi cầu thang, mỗi một lần Khâu Ninh đều không khỏi hi vọng một chút. Đầu ngón tay anh xoắn lại, nhìn chăm chăm vào cửa ra vào duy nhất.
Chờ mãi chờ mãi, cho đến khi một bóng hình quen thuộc đột ngột đập vào mi mắt.
Người đàn ông mặc áo sơ mi màu trắng, bên ngoài khoác một bộ áo choàng màu xám, hôm nay đeo chiếc cà vạt sóc đen, vai rộng eo thon, khí chất đỉnh cao, khuôn mặt sắc bén, vừa xuất hiện liền hấp dẫn không biết bao nhiêu ánh mắt từ những người qua đường.
Hình như hắn chạy tới đây, áo khoác tây trang treo trên cánh tay rắn chắc, người mang theo gió bụi, vừa lên liền dùng cặp mắt sắc bén lướt qua mọi góc.
Đúng là Tất Dục Cẩn.
Trong lòng Khâu Ninh đánh cái thót.
Lúc này cũng gặp được???
Thể chất Châu Phi (đen đủi) ghê gớm vậy!
Anh chột dạ mà cong lưng xuống hòng giấu bản thân trong biển người, trong đầu không ngừng niệm: Không nhìn thấy tôi không nhìn thấy tôi không nhìn thấy tôi...
Mãi cho đến khi bị một bóng đen phủ lên đỉnh đầu.
"Khâu Ninh."
Hai mắt tuyệt vọng nhắm lại, nhưng chỉ nửa giây sau lại mở ra.
Anh đứng lên, nở nụ cười tươi chào hỏi: "Khéo thật đấy Tất tổng, anh cũng tới đây ăn cơm à?"
Tất Dục Cẩn không đáp, cứ đứng thẳng tắp trước mặt anh như vậy, đôi con người sắc bén thâm thúy nhìn anh chằm chằm, môi mỏng mím chặt.
Khâu Ninh bị hắn nhìn đến tê cả da đầu, sau lưng lạnh buốt.
Tất Dục Cẩn liếc nhìn vị trí đối diện một cái, ngồi vào nói: "Không khéo."
Động tác của hắn quá mức tự nhiên, làm Khâu Ninh đột ngột có ảo giác kiểu vốn nên là thế.
Anh há miệng thở dốc, ngơ người nói: "Ngại quá Tất tổng, chỗ này có người...". Chap mới l𝓊ô𝐧 có 𝐭ại — 𝐭𝐫 𝓊m𝐭𝐫𝓊ye𝐧.𝓥𝐧 —
Chữ "rồi" cuối cùng còn chưa kịp nói ra, đột nhiên đầu óc xoay chuyển nhanh chóng, một vài tin tức đứt quãng ùa về trong óc.
Chữ Cẩn.
Sinh nhật.
Đi công tác.
Lúc này lại trùng hợp tới.
Tư duy tựa như một chiếc dây thừng, trái phải đan xen, xoắn vào với nhau tạo thành một cái nút thắt.
Không đợi anh suy nghĩ cẩn thận, người ngồi đối diện đã mở miệng.
Âm thanh như gió thu thổi qua lá ngô đồng, nhẹ nhàng vấn vít ở đầu tim anh.
"Xin chào, tự giới thiệu một chút." Con ngươi của người đàn ông vừa nhấc lên, khí thế cũng theo đó đi lên: "Tôi là Hành Cẩn, là..."
Dừng một chút, hắn nhấn mạnh: "Người yêu của cậu."
".................."
Khâu Ninh giật mình tại chỗ.
Má trái là ngơ ngác.
Má phải là ngơ ngác plus.
Qua nửa ngày sau, anh mới có chút phản ứng khác.
Hai tròng mắt chậm rãi hiện ra một cái:? _?
- ---------Hết chương 59----------
P/s: Buổi hẹn đầu tiên KN ngồi chờ ba tiếng...