Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Sau Khi Xuyên Trở Về Hắn Vuốt Trọc Hào Môn Bá Miêu

Quý Phong xem kỹ ba món đồ này xong, xác định không bỏ qua manh mối nào mới cất đồ vào trong ba lô.

Làm xong những việc này, cậu duỗi người ngồi ngay ngắn lại, lấy điện thoại ra bật ngẫu nhiên một bài hát.

Tiếng ca tức khắc quanh quẩn khắp phòng, cậu cởi dép, im hơi lặng tiếng bắt đầu tìm kiếm từng chỗ từng chỗ một trong phòng.

Ban ngày khi cậu mới tới đã kiểm tra trong phòng có camera hay không, nhưng không có nghĩa là không có máy nghe trộm.

Lúc ấy cậu quá mệt mỏi nên cũng lười tìm, bây giờ rảnh rỗi nên tất nhiên phải đi kiểm tra.

10 phút sau, Quý Phong cuối cùng cũng tìm được ở dưới đáy giường, sờ được máy nghe trộm gần đầu giường, mặt cậu vô cảm thu hồi tay, xỏ dép vào một lần nữa, hơi tạo một ít tiếng động ở trên giường, lúc này mới đi rửa mặt.

Rửa mặt xong rồi đi ngủ.

Trong bóng tối, Quý Phong mở to mắt cảm thấy lần này mình ở Lâm gia, muốn tìm được vị Lâm nữ sĩ kia sợ là rất khó.

Gia nghiệp Lâm gia rất lớn, mấy năm nay không có khả năng thật sự không tìm thấy, giống như lá bùa kẹp trong điểm tâm lần trước, cùng với máy nghe trộm đã sớm lắp trong phòng, là Lâm gia có người không muốn Lâm nữ sĩ xuất hiện ở Lâm gia nữa.

Nếu là người Lâm gia thì vì sao không muốn Lâm nữ sĩ trở về nữa?

Vậy thì hẳn liên lụy đến ích lợi của Lâm gia, lão gia tử yêu thương con gái, lại chỉ có một đứa con gái như vậy, ông ấy có 5 đứa con trai cũng không hiếm lạ gì, mỗi đứa con trai lại sinh nhiều cháu trai cháu gái như vậy, nhưng ông ấy vẫn chỉ có duy nhất một cô con gái.

Nếu Lâm nữ sĩ trở về, còn có một đứa cháu ngoại, khó bảo đảm trước khi chết Lâm lão gia tử sẽ không làm ra chuyện hồ đồ như lập di chúc để bù đắp.

Cho nên...... một người trong Lâm gia hoặc là tất cả mọi người đều tham dự vào, không muốn Lâm nữ sĩ xuất hiện một lần nữa.

Điều Quý Phong lo lắng duy nhất chính là có khả năng Lâm nữ sĩ đã không còn trên đời nữa, mà cháu ngoại của Lâm lão gia tử cũng có thể đã......

Nhiều năm trôi qua như vậy, hơn 10 vị đại sư sao có thể thật sự không tìm thấy được? Trừ phi có người đã tìm được, lại xuống tay diệt trừ người trước một bước.

Lâm lão gia tử đã gần đất xa trời, thọ mệnh không dài, có lẽ là đã chia ly với Lâm nữ sĩ rất lâu, hơn 30 năm nên cậu cũng không thể thông qua Lâm lão gia tử nhìn ra tình hình cụ thể của Lâm nữ sĩ.

Sau khi Quý Phong nghĩ kỹ tình huống trước mắt, cậu nhắm mắt lại đi ngủ.

Ngày hôm sau trời mới sáng Quý Phong đã thức dậy, cậu thu xếp ba lô xong đi xuống tầng.

Bảo mẫu chị Cao đang quét dọn ở dưới tầng, nhìn thấy Quý Phong mới sớm như vậy đã xuống đây nên rất kinh ngạc: "Quý tiên sinh."

Quý Phong cười với bà, tỏ ý lát nữa mình muốn đi ra ngoài, cho nên muốn ăn sáng trước.

Cao tỷ lập tức đi sắp xếp, chờ Quý Phong ăn xong, tài xế đã đợi sẵn bên ngoài, Quý Phong lên xe, sau khi nói nơi muốn đến, yên tĩnh ngồi trên ghế phó lái, lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ xe.

Hôm nay Quý Phong muốn đến nơi Thịnh Chiêu ở trước khi bỏ trốn cùng Lâm nữ sĩ, cùng với địa chỉ cha mẹ nuôi của ông ấy.

Thật ra Quý Phong cũng không có bất cứ hy vọng gì, chắc chắn mấy năm nay Lâm lão gia tử đã sớm phái người đi tìm hết những nơi này, thậm chí cho dù có để lại vài manh mối thì người của Lâm gia không muốn cho bọn họ tìm được Lâm nữ sĩ cũng sẽ hủy diệt vài manh mối này.

Trước khi Thịnh Chiêu mất tích, chỗ ở của hắn cách Lâm gia rất xa, tài xế lái gần 3 tiếng mới đến vùng ngoại thành sát thành phố S.

Chỉ là khi tới nơi, chỗ vốn là nhà cũ thành nội hiện giờ đã thành nhà lầu cao san sát, đã sớm trở thành khu thương nghiệp, khắp nơi ngựa xe như nước, mà địa chỉ của Thịnh Chiêu đã sớm đứng lặng trong một đống cao ốc thương nghiệp cao mấy chục tầng.

Tài xế dừng xe lại, từ sau gương xe nhìn Quý Phong một cái: "Quý tiên sinh, nơi này là nơi năm đó Thịnh tiên sinh từng sống, nhưng lúc trước mười mấy đại sư cũng đã từng tới nơi này điều tra nhưng cũng không tìm được gì hữu dụng. Năm đó trước khi Đại tiểu thư bỏ trốn cùng Thịnh tiên sinh, hắn đã bán bất động sản trên danh nghĩa mình đi đổi thành tiền mặt, cũng rút hết tiền trong tài khoản của mình mang đi, mấy năm nay, thậm chí chưa từng dùng chứng minh nhân dân của mình, hơn nữa qua ba mươi mấy năm, đã sớm không thể tìm được."



Quý Phong ừ một tiếng: "Chỗ ở của cha mẹ nuôi ông ấy ở đâu?"

Tài xế nói: "Thật ra chỗ đó vẫn luôn được lưu giữ, chỉ là mười mấy năm trước đã bị hủy đi vì không có ai sang tên, hơn nữa cha mẹ nuôi hắn đã qua đời rất nhiều năm, cho nên chủ đầu tư không đợi được Thịnh tiên sinh đến ký tên nhận khoản tiền phá bỏ di dời, thế là xử lý bằng cách quy đổi bồi thường một căn nhà."

Quý Phong chưa nói gì, khi tới đây cậu cũng đã đoán được khả năng này: "Vậy đến nơi ở hộ gia đình ở đây được thu xếp sau khi phá bỏ di dời trước đã."

Tài xế nhìn ra sau gương xe một cái, không ngờ rằng Quý Phong vẫn không chết tâm, hắn gật đầu, lái xe đi đến địa chỉ đã biết từ trước.

Dù sao thì lúc trước tìm rất nhiều đại sư, có không ít người cũng dựa vào điều này tìm đến chỗ đó, chỉ là không một ai tìm được bất cứ tin tức gì, thậm chí các đại sư giúp tìm người mấy năm nay luôn gặp phải một vài tai nạn bất ngờ, rất tà môn.

Tuy bọn họ biết rõ nhưng không ai dám nói với lão gia, hơn nữa bình thường bọn họ cũng không tiếp xúc được với lão gia, cho nên những việc này cũng chỉ có đám người nhận tiền lương như bọn họ lén lút thảo luận vài câu mà thôi.

Tài xế dựa theo lời Quý Phong đi đến căn nhà được sắp xếp sau khi phá bỏ di dời, cách nơi này một đoạn không xa, lộ trình hơn 10 phút, lái xe rất nhanh đã đến khu một mảnh hộ gia đình.

Khu này có rất nhiều hộ gia đình, hơn nữa là khu mười mấy năm trước phá bỏ di dời, nhà ở nhìn thì không tính là quá cũ, nhưng đều là khu chung cư có hơi cũ, cho nên thiết bị cũng không hoàn thiện, xuyên qua mấy con ngõ nhỏ cuối cùng dừng lại trước khu chứa căn nhà kia.

Là căn ở tầng 6, căn nhà trên danh nghĩa của cha mẹ nuôi Thịnh Chiêu vì chưa được 70 năm cho nên sau khi phá bỏ di dời, chủ đầu tư phân cho căn nhà nhỏ bên trái trên tầng cao nhất ở đây, có điều mấy năm nay vẫn không có ai ở.

Quý Phong ra khỏi xe bảo tài xế chờ cậu một lát, nhưng mới vừa đi được vài bước đến trước cửa, đột nhiên, trên đỉnh đầu hình như có thứ gì đó rớt xuống với tốc độ rất nhanh.

Khi thứ kia sắp đập trúng đầu Quý Phong, một trận gió thổi qua làm nó lệch khỏi quỹ đạo vốn có, đập xuống mặt đất bên cạnh cậu, vỡ chia năm xẻ bảy.

Là một chậu hoa, bên trong còn trồng một đống hoa bách hợp.

Tài xế bị chuyện này dọa sợ, nhanh chóng đi ra: "Quý tiên sinh, cậu không sao chứ?"

Trời ạ, tà môn quá đi, trước kia cũng như này, mỗi lần những đại sư hoặc là cao nhân được mời đến luôn vô duyên vô cớ xảy ra tai nạn, có người không sao, có người lại bị thương, sợ bị người khác cảm thấy mình tài nghệ không tinh nên đều lựa chọn giấu giếm không nói, nói bất lực với Lâm gia, quay về không lâu rồi rời đi.

Không ngờ lần này cũng như vậy...... May là Quý tiên sinh không có việc gì.

Quý Phong ngẩng đầu lên, khu nhà 6 tầng 12 căn này chỉ có căn nhà bên trái ở tầng 5 đặt mấy chậu hoa trên lan can phòng hộ, trong đó thiếu mất một chậu.

Nghe được động tĩnh, có mấy nhà ló đầu ra, cúi đầu thì thấy một khuôn mặt có thể so với minh tinh, nhưng khi nhìn thấy chậu hoa rơi bên cạnh Quý Phong thì đều bị dọa sợ, nhanh chóng rụt đầu về.

Chủ hộ ở tầng 5 cũng bị dọa sợ, là một người phụ nữ 40 tuổi, sợ tới mức nhanh chóng hỏi thăm: "Tiểu huynh đệ...... Cậu không sao chứ? Chậu hoa này vẫn luôn ở yên một chỗ, cũng không biết tại sao lại......"

Rõ ràng khe hở ở đây không lớn, chậu hoa không rơi xuống được.

Bình thường cũng chưa từng thấy nó rơi.

Nhưng quỷ dị thế nào lại rơi xuống được.

Quý Phong cúi người, cầm chậu hoa vỡ còn vương đất trồng bách hợp lên, cất bước lên tầng.

Tài xế cũng không biết là có nên đi cùng hay không, nhưng thấy chuyện tà môn như vậy, đầu mới thò ra lại nhanh chóng rụt lại ngồi vào trong xe, cho dù là có cái gì rơi xuống thì ít nhất hắn cũng có mái che chắn bên trên.

Quý Phong mới đi đến tầng 3, chủ hộ tầng 5 đã vội vàng đi xuống, liên tục nói xin lỗi xin lỗi, Quý Phong cười nói: "Không sao, cũng may cháu vận khí tốt nên không bị đập trúng, cháu thấy hoa trong chậu hoa nát này vẫn còn tốt, đại tỷ tìm một cái chậu khác trồng lại hoa trước đi."

Giọng nói Quý Phong dịu dàng mang theo ý cười, trấn an cảm xúc bất an của người phụ nữ, bà càng thêm cảm kích: "Chuyện này thật sự là...... Thật sự rất cảm ơn tiểu huynh đệ, vào trong nhà uống chén nước đi, bây giờ trời rất nóng."

Quý Phong không do dự, đi theo người phụ nữ lên căn nhà bên trái ở tầng 5.

Bởi vì là nhà cũ từ mười mấy năm trước, thiết kế nhà ở không hợp lý nên còn rất nhỏ, nhưng sắp xếp rất ấm áp, có lẽ là nghe thấy tiếng động, một lão thái thái đẩy xe lăn đi ra từ phòng bếp, nhìn tuổi tác đã rất lớn, có lẽ mắt không nhìn rõ nên chỉ nghiêng tai, giọng nói cũng có chút mơ hồ không rõ ràng: "Ai tới vậy?"

Người phụ nữ nhanh chóng đi tới trấn an một tiếng, giải thích một lúc, lão bà bà cũng nghĩ lại mà thấy sợ, phân biệt hướng Quý Phong đứng rồi chào hỏi vài câu, bảo người phụ nữ tiếp đón chu đáo, lúc này mới từ từ quay về lần nữa, người phụ nữ nhanh chóng đẩy bà bà vào phòng bếp, mang một ít thức ăn đặt xuống trước mặt bà bà, bảo bà ấy ăn trước.

Người phụ nữ mời Quý Phong ngồi xuống sô pha trong phòng khách, rót cho cậu cốc nước rồi giải thích: "Đó là mẹ tôi, mắt bà ấy không tốt lắm, tuổi lớn rồi, răng cũng không tốt, bác sĩ nói phải ăn đồ ăn mềm một chút, cũng phải ăn ít nhưng chia thành nhiều bữa, vừa rồi tôi ở phòng bếp lấy chút đồ ăn cho bà ấy nên không nghe thấy, lần này may là tiểu huynh đệ không bị sao, tôi thật sự là......"

Nhà bọn họ ở tầng 5, nếu bình hoa rơi trúng xuống đầu tiểu huynh đệ này, hoặc là đập trúng vào mặt người ta, vậy thì thật đúng là tạo nghiệt.

Quý Phong cười lắc đầu: "Không sao, đây là chuyện ngoài ý muốn, không liên quan đến đại tỷ."

Người phụ nữ nghe Quý Phong gọi đại tỷ thì mặt mày cũng hớn hở: "Tôi đã sắp 50 rồi, không làm đại tỷ nổi."

Vẻ mặt Quý Phong ôn hòa: "Đại tỷ nhìn rất trẻ tuổi, khu này đều là nhà ở được phân phối, đại tỷ, trước kia mọi người cũng ở đường Bình Giang bên kia đúng không? Năm ấy ông bà cháu cũng ở đó, sau này nơi đấy bị phá hủy nên muốn tới bên này nhìn xem."

Cậu chủ động nhắc tới, người phụ nữ hình như nhớ lại nơi ở năm đó, cũng cảm khái nói: "Cũng không phải vậy, ở đây gần như một nửa đều là hộ gia đình cũ, sau này có người bán nhà dọn đến nơi khác, hộ gia đình ngoại lai và người trẻ tuổi thuê nhà cũng không ít. Trưởng bối nhà cậu cũng ở chỗ đó sao? Là nhà ai vậy, mẹ tôi khi còn trẻ làm việc bên kia con phố kia, đều quen biết nhau."

Cậu thanh niên này đẹp trai như vậy, sao mình không nhớ có hộ gia đình cũ nào như vậy chứ?

Quý Phong không ngờ còn có chuyện bất ngờ như vậy, giọng nói cậu vẫn rất vững vàng, mặt không đổi sắc nói dối: "Là ở chỗ đó, nhưng cháu cũng chưa từng gặp ông bà, đều là nghe ba mẹ cháu kể lại, nhưng cũng là vì chưa từng gặp nên mới càng cảm thấy muốn đến nơi ông bà sinh thời từng ở, hàng xóm từng sống chung, haizz, chỉ tiếc không duyên gặp mặt. Khi cháu ra đời, bọn họ đều đã qua đời rất nhiều năm."

Người phụ nữ cũng nhịn không được cảm khái, bà cũng đã lớn tuổi, càng lớn càng sợ người thân ra đi, nhìn cậu thanh niên vẻ mặt dịu dàng trước mặt, bà càng thấy mềm lòng, có ấn tượng rất tốt: "Chưa từng gặp thật đúng là tiếc nuối, mà ông bà cậu tên là gì? Nói không chừng bọn tôi lại quen biết thì sao."

Người phụ nữ cũng chỉ là thuận miệng nói vậy.

Quý Phong thì lại đang chờ câu nói này, cậu rũ mắt xuống, che khuất cảm xúc dưới đáy mắt: "Cháu lén lút chạy tới đây, ba mẹ cháu cũng không biết, bọn họ có lý do bất đắc dĩ...... Đã rất lâu rồi không về thành phố S, lần này cháu giấu bọn họ âm thầm tới đây, ông cháu tên Thịnh Lâm Du, ba cháu tên Thịnh Chiêu...... Nhưng đã nhiều năm trôi qua như vậy, mọi người có lẽ không còn nhớ rõ bọn họ, bọn họ nói hơn 30 năm trước đã dọn đi rồi."

Người phụ nữ nghe tên Thịnh Lâm Du cũng không tỏ vẻ gì, nhưng khi nghe tên Thịnh Chiêu thì sững sờ.



Rốt cuộc người khác không biết, Thịnh Chiêu thì bọn họ lại biết, hơn 30 năm trước dẫn thiên kim đại tiểu thư giàu có nhà người ta bỏ trốn, lúc ấy chuyện đó rất ồn ào huyên náo.

Mấy năm nay cũng thường xuyên có người tới đây dò hỏi, bởi vì năm đó bọn họ nhớ kỹ ân tình của Thịnh lão sư, nên ai hỏi cũng không dám nhiều lời.

Nhưng không ngờ qua nhiều năm như vậy, mà lại đợi được cháu trai của Thịnh lão sư tới ư?

Người phụ nữ ngây ngốc nhìn Quý Phong, bảo sao lớn lên đẹp trai như vậy, năm đó Tiểu Thịnh tiên sinh rất đẹp trai, là người có tiền đồ nhất trong đám người bọn họ, tuổi còn trẻ đã là phó giáo sư, khi đó bà còn đang học cấp hai, nhà bà cũng ở bên đó, từng gặp Tiểu Thịnh tiên sinh vài lần, đến bây giờ vẫn còn nhớ rõ vẻ mặt ôn hòa khi cười của đối phương.

Không ngờ...... vừa quay đầu lại, con trai của Tiểu Thịnh tiên sinh đã lớn vậy rồi?

"Ba, ba cháu không phải......"

Không phải dẫn con gái nhà người ta bỏ trốn sao?

Người phụ nữ muốn hỏi như vậy, nhưng khi nhìn vào ánh mắt ôn hòa của Quý Phong thì nhịn xuống, nhỡ đâu đứa trẻ này cũng không biết tình hình thực tế thì sao?

Bà mạo muội nói ra điều này không phải là khiến đứa trẻ này khó chịu sao?

Hơn nữa đã nhiều năm như vậy, sau này tuổi bà lớn hơn cũng rất có thể hiểu được hành động theo đuổi chân ái của Tiểu Thịnh tiên sinh, nhưng nếu con gái của bà cũng bị người ta dẫn đi bỏ nhà, bà vẫn muốn nhằm vào chỗ chết mà đánh cho một trận.

Quý Phong thắc mắc nói: "Ba cháu làm sao vậy?"

Người phụ nữ nghĩ thầm đứa trẻ này chẳng lẽ còn chưa biết ông ngoại của mình là vị kia của Lâm gia đấy chứ?

Chắc chắn là không biết, không phải nói là giấu cha mẹ tới đây sao?

Mấy năm nay Lâm gia vẫn luôn đi tìm, thi thoảng sẽ có người tới đây hỏi thăm, chỉ là nhiều năm như vậy bọn họ cũng không muốn đắc tội với người ta nên kiên quyết hỏi một không biết ba.

Người phụ nữ xua tay không gì, chỉ vội vàng đứng dậy vào phòng bếp, nói cho mẹ mình.

Không bao lâu, Quý Phong thấy người phụ nữ đẩy lão bà bà đi ra, tuy lão bà bà không nhìn rõ, nhưng trí nhớ cũng không tệ lắm, dù sao cũng từng làm việc trên đường phố, chuyện năm đó quá oanh động, bên trên thi thoảng còn tới đây hỏi thăm, lúc ấy bà bà còn chưa về hưu, bị hỏi nhiều thứ như vậy nên ký ức về tiểu tử Thịnh gia kia vẫn còn rất mới.

Lão bà bà nghe tiếng động nhìn về phía Quý Phong: "Cháu...... là con trai của đứa trẻ Tiểu Thịnh kia sao? Nhưng giọng cháu nghe có vẻ còn rất trẻ."

Bà bà nhớ rõ Tiểu Thịnh đến bây giờ cũng phải 50, 60 tuổi rồi, con của hắn dù thế nào cũng đã 30.

Quý Phong cười: "Cháu còn một người anh trai lớn, cháu là đứa thứ hai, lần này lén tới đây, ba mẹ cháu không biết chuyện này."

Khi Quý Phong tới đây đã suy nghĩ rất kỹ càng, những người lần trước tới đây đương nhiên không hỏi được gì.

Dù sao năm đó chuyện Thịnh Chiêu ồn ào lớn như vậy, lại còn liên lụy đến Lâm gia, hơn 30 năm trước dân phong tương đối bảo thủ, không muốn bị liên lụy nên tất nhiên sẽ không tùy tiện nói chuyện Thịnh gia cho người ngoài.

Nhưng Quý Phong mới nói là con trai của Thịnh gia.

Không thể nói cho người ngoài là vì sợ bị liên lụy vào, nhưng con trai là người trong nhà, chuyện vốn dĩ cũng đã rõ ràng nên cũng không sợ xảy ra chuyện, nên tất nhiên miệng cũng không còn nghiêm như vậy.

"Thì ra là vậy......" Lão bà bà cảm khái một tiếng, lại nhớ tới, nghĩ đến rất nhiều hàng xóm láng giềng mà bà quen biết đều đã qua đời, cũng có rất nhiều người sau khi dọn đi không còn được gặp lại nữa.

Bà bà đã lớn tuổi, rất dễ dàng hoài niệm chuyện quá khứ.

Trong ánh mắt hỗn độn mang theo hồi ức quá khứ: "Ông bà cháu đều là người tốt, ông cháu là giáo viên tiểu học, tấm lòng cực kỳ tốt, vợ ông ấy là bà cháu không thể sinh con, ông ấy cũng không ghét bỏ gì cả. Bọn họ vốn cũng không định nhận nuôi, chỉ là có một lần đi công tác, đoàn người bọn họ tổ chức đến viện phúc lợi làm việc nghĩa, đúng lúc nhìn thấy Tiểu Thịnh khi ấy mới lớn có một chút...... Lúc ấy đứa trẻ kia mới tới trông như da bọc xương, người gầy tới đáng thương, vừa ngoan ngoãn lại rất lanh lợi, gặp người là gọi, nói chuyện rất ngọt, chỉ là khi tuổi lớn lại không còn hoạt bát nữa, về mảng học tập thì lại rất tốt...... Chỉ tiếc......" Lão bà bà nhớ lại gì đó, vành mắt có hơi đỏ.

Người phụ nữ nhanh chóng tiếp lời, mấy năm nay mẹ của bà không ít lần dông dài, bà lại rất rõ ràng: "Thịnh lão sư còn đã dạy tôi lúc học tiểu học, chỉ là người tốt không gặp may, lúc ấy Thịnh lão sư dẫn phu nhân của ông ấy đi thăm đứa con nuôi mới vừa thăng nhiệm thành phó giáo sư, trên đường đi vì tránh một đứa bé băng ngang qua đường nên đâm phải một chiếc xe, cứ vậy mà không còn nữa. Haizz, Tiểu Thịnh tiên sinh và vợ chồng Thịnh lão sư tình cảm rất tốt, nghe nói lúc ấy nhận được tin Tiểu Thịnh tiên sinh cứ thế ngất xỉu, đó lại bị bệnh, vẫn luôn tĩnh dưỡng hơn nửa năm mới tốt......"

Quý Phong phảng phất có thể tưởng tượng ra hình ảnh đó, vốn là cô nhi, thật vất vả mới có được người thân còn thân hơn cha mẹ ruột, khi việc học thành công cuối cùng cũng có thể báo đáp cha mẹ nuôi, thì cha mẹ nuôi lại đột nhiên qua đời.

Thịnh Chiêu lần thứ hai trở thành cô nhi, mất đi hai người thân duy nhất trên đời.

Loại đả kích này khiến Thịnh Chiêu vốn đã mất đi một lần không chịu đựng nổi nên mới bị bệnh trầm trọng như vậy.

Quý Phong rũ mắt, rất lâu không lên tiếng.

Người phụ nữ cũng sợ Quý Phong khó chịu: "Nhưng bây giờ thì tốt rồi, có một nhà bốn người các cậu, Tiểu Thịnh tiên sinh không phải cô đơn một mình nữa."

Quý Phong gật đầu: "Mọi người biết năm đó ông bà cháu nhận nuôi ba cháu ở đâu không?"

Tư liệu Lâm lão gia tử đưa cho cậu về cuộc đời Thịnh Chiêu có rất nhiều thông tin rất kỹ càng tỉ mỉ, địa chỉ cũng đều được ghi chép trong hồ sơ.

Chỉ là chuyện về trước năm 4 tuổi Thịnh Chiêu lại trống không.

Chỉ biết là được nhận nuôi từ viện phúc lợi.

Quý Phong đoán, mấy chục năm trước có vài chuyện ở viện phúc lợi cũng không được hoàn thiện, lúc trước Thịnh lão sư bọn họ nhận nuôi Thịnh Chiêu cũng không đi theo đoàn thể, chỉ là mang người cùng trở về, nhập vào hộ khẩu của bọn họ, cho nên bên Lâm lão gia tử cũng không tra ra được.

Người phụ nữ và lão bà bà không nghĩ nhiều, lão bà bà lắc đầu: "Cụ thể thì bọn ta cũng không hỏi, sợ đứa trẻ kia nghe thấy không thoải mái trong lòng. Ta chỉ nhớ rõ năm đó hình như là họ đến thành phố Z công tác, lúc ấy Thịnh lão sư còn mang đặc sản về chia cho hàng xóm bọn ta, rất đắt, lúc ấy nhà ta bày lên trên bàn làm cống phẩm, bày tận nửa tháng đó."

Cho nên bà bà nhớ rất rõ chữ viết trên đặc sản là thành phố Z.

Quý Phong thở phào nhẹ nhõm, lần này tới đây cũng không phải không thu hoạch được gì.



Trước khi Quý Phong cáo từ rời đi, cậu đưa một lá bùa trừ bệnh cho lão bà bà: "Bà ơi, đây là một lá bùa lần trước cháu cầu được, nghe nói là có thể bảo đảm bình an trừ bệnh khử tai, ngài mang theo đi." Tuy lá bùa này không thể kéo dài tuổi thọ nhưng lại có thể làm đôi mắt của lão bà bà tốt hơn một chút, lúc tuổi già ít bị bệnh hơn một chút, xem như quà tặng lần này vì hỏi ra được đáp án nên cậu bất đắc dĩ lừa họ.

Tuy người phụ nữ không tin cái này nhưng cũng cảm kích không thôi, nhận lấy rồi đích thân tiễn Quý Phong ra ngoài, tới cửa lại muốn tiễn Quý Phong xuống tầng nhưng bị cậu từ chối.

Quý Phong trở lại trên xe, trên mặt đã khôi phục vẻ mặt phát sầu, xoa giữa mày như bị đau nhức, xua xua tay: "Đi thôi, về Lâm gia trước."

Tài xế đáp lời, trên đường đi thỉnh thoảng nhìn Quý Phong từ sau gương xe, thi thoảng dò xét thử hỏi: "Quý tiên sinh ở trong nhà kia rất lâu, vậy có tìm hiểu được gì không?"

Quý Phong lắc đầu: "Không, vốn định nhờ uống nước hỏi thăm vài câu, ai ngờ khi tới nơi mẹ của bà ấy không thoải mái nên trì hoãn một lúc, khi ngồi xuống nói chưa được vài câu, nghe nói tôi tới tìm hiểu chuyện Thịnh gia trên tầng nhà họ thì sắc mặt không quá đẹp. Nếu không phải chậu hoa nhà bà ấy suýt chút nữa đập trúng tôi, nói không chừng đã kiên quyết đuổi người đi. Hơn nữa, những đại sư lần trước tới đây đều là bác tài đưa tới đây sao? Bọn họ có tìm được gì không?"

Chắc chắn là Quý Phong muốn thăm dò từ chỗ hắn lấy được tin tức những đại sư tìm hiểu được, tài xế lập tức tin cậu thật sự chưa tìm ra được gì.

Không thì sao lại còn hỏi hắn chứ?

Tài xế nhún vai: "Cũng chưa tìm được gì, như Quý tiên sinh nói đấy, họ cũng bị đuổi ra ngoài. Cho nên đều trắng tay quay trở về, tôi nói này, đã nhiều năm như vậy, chắc chắn là không tìm về được, còn phí sức làm gì chứ?"

Quý Phong cười: "Ai biết được...... Nhưng nghề của chúng tôi là như vậy, tìm được cũng có chừng này tiền, nếu thật sự không tìm được, vậy thì chúng tôi không lấy được tiền."

Tài xế không ngờ đại sư trẻ tuổi trông như tiên này thế mà cũng là tục nhân, trong lòng càng thêm chắc chắn cậu là thần côn là kẻ lừa đảo. Chap‎ mới‎ l𝙪ô𝙣‎ có‎ 𝘵ại‎ [‎ TR𝙪MTR𝑼‎ 𝙔𝗘N﹒v𝙣‎ ]

Tài xế lại lái gần 3 tiếng đồng hồ mới đưa Quý Phong về đến Lâm gia, kéo dài một lúc như vậy, khi Quý Phong đến Lâm gia đã gần 2 giờ chiều.

Xe lái thẳng một đường đi vào, cuối cùng ngừng bên ngoài căn nhà nhỏ Quý Phong ở tạm.

Quý Phong xuống xe chào tài xế, vừa định xoay người quẹt thẻ mở cửa.

Đúng lúc đó cách đó không xa, trên một con đường khác cũng có một chiếc xe, là một tài xế khác lái, ngừng lại 1 mét trước căn nhà nhỏ gần đó giống căn Quý Phong ở, cửa xe mở ra, một người đàn ông thân cao chân dài bước ra.

Quý Phong vốn chỉ nhìn lướt qua, vừa định nâng tay lên quẹt thẻ, nhưng nhớ đến gì đó lại đột nhiên quay đầu lại.

Như cảm nhận được ánh mắt của Quý Phong, người xuống khỏi xe vốn đưa lưng về phía cậu mặt đối diện với căn nhà, lúc này xoay người lại, tầm mắt hờ hững dừng ở chỗ Quý Phong, khi chạm mắt với Quý Phong, trong đôi mắt thâm thúy của người đó tựa hồ có gì đó hiện lên, cách một khoảng cách rất xa, có vẻ như là thị lực của đối phương rất tốt, gật đầu chào hỏi với Quý Phong xong ngay sau đó xoay người, cất bước đi vào căn nhà nhỏ kia.

Quý Phong: "............"

Cách xa như vậy, từ thành phố C đến thành phố S, rốt cuộc là làm sao Phong tổng có thể ngẫu nhiên đụng phải cậu?

Chẳng lẽ Lâm gia và tập đoàn Phong thị hợp tác làm ăn sao?

Nhưng chuyện này...... Có phải cũng quá trùng hợp rồi không?

Có lẽ là cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, Quý Phong hiếm khi sững người tại chỗ một hồi lâu mới chậm rãi xoa xoa giữa mày, quẹt thẻ đi vào.

Trong phòng khách không có ai, nhưng trong hộp giữ nhiệt có đựng cơm trưa, trên đường trở về Quý Phong thật sự thấy đói, cậu ngồi xuống ăn xong rồi trở về phòng.

Cậu mới vừa ngồi xuống, điện thoại đã vang lên.

Quý Phong híp mắt nhìn sang, rất bất ngờ mà nghe máy, là Lưu Doãn gọi tới, hắn cũng vừa mới biết Quý Phong nghỉ 11 ngày không ở trường học mà đến nơi khác, hỏi Quý Phong đang ở đâu.

Quý Phong nghĩ đến máy nghe trộm, dứt khoát dựa vào câu hỏi của Lưu Doãn, nói mình tới thành phố S, có gia chủ nhờ cậu tìm giúp một người, nhưng thời gian cách đây đã rất lâu, ban ngày cậu ra ngoài không phát hiện được thông tin gì, có lẽ chưa đến 7 ngày đã phải quay về.

Lưu Doãn bảo cậu sau khi trở về nhớ đến Quán Pub uống với nhau một ly, Quý Phong đồng ý tất.

Nghe điện thoại xong, cậu phát hiện trên màn hình có rất nhiều tin nhắn.
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!