Tiệc rượu diễn ra được một nửa, Địch đại ca đã mang lão nhị nhà mình đi được một vòng, lúc này mới phát hiện không thấy lão tam đâu. Tầm mắt hắn lướt qua xung quanh một vòng, ngay lập tức rơi trên người Địch Thành đang đứng trong góc, hắn bước nhanh tới đó.
Địch Thành vốn đang thương lượng với Từ Lĩnh, gặp Lưu Doãn để tặng cho hắn một bất ngờ.
Đang nói được một nửa, hắn cảm thấy lông sau lưng đều dựng lên, hắn theo phản xạ quay đầu lại tức khắc nhìn thấy đại ca nhà mình đứng cách đó không xa, theo sau là anh hai thương mà không giúp được gì.
Địch Thành nhìn thấy đại ca trong giây lát bị kinh sợ, khi cha mẹ xảy ra chuyện hắn mới 12 tuổi, đến bây giờ đã 23 xuân xanh, đối với hắn mà nói đại ca giống như một người cha nghiêm túc, hắn gần như được đại ca một tay nuôi lớn, trừ một số vấn đề liên quan đến nguyên tắc ra thì hắn vẫn rất nghe lời đại ca.
Nhưng lần này đại ca một hai bắt hắn phải tiếp nhận mấy cái công ty kia, hắn thật sự không thể hiểu nổi.
Kỳ thật hắn không muốn chiếm mất công ty mà đại ca đã vất vả cực khổ sáng lập ra.
"Đại ca." Địch Thành khẽ hắng giọng một tiếng, rồi lại làm mặt quỷ với anh hai, sao lại không nhắc em?
Địch lão nhị nhún vai, dùng tay đẩy cái kính gọng vàng, nhỏ giọng nói hai câu rồi dứt khoát đi sang một bên, không muốn dây vào việc đại ca dạy dỗ lão tam.
Địch đại ca đi đến gần, nhìn thấy Từ tổng thì gật đầu: "Từ tổng."
Từ tổng không ngờ Địch tổng vẫn còn nhớ ông, chào hỏi xong rồi giới thiệu Từ Lĩnh và Quý Phong.
Khi Địch tổng nghe thấy Quý Phong là đối tác của hạng mục dạo này rất hot của công ty Từ tổng, hắn nhìn cậu nhiều thêm một chút: "Quý tiên sinh còn rất trẻ." Ít nhất phải trẻ hơn lão tam vài tuổi.
Quý Phong nhìn Địch đại ca duỗi tay về phía mình, khẽ bắt tay: "Địch tổng cũng là người tuổi trẻ tài cao."
Hai người nhìn nhau, đánh giá lẫn nhau.
Địch đại ca nhìn ra lão tam nhà mình rất để ý đến vị Quý tiên sinh này, hắn rất hiểu lão tam nhà mình, tuy thích đàn ông nhưng cũng không xằng bậy, trái lại bởi vì vậy mà có khoảng cách với nam giới, bây giờ lại vội vàng đuổi theo như vậy sợ là có tâm tư khác với vị Quý tiên sinh này.
Khi nhìn thấy gương mặt của Quý Phong, ngay cả hắn không hề để ý tới dung mạo của đàn ông cũng không thể không tán thưởng rằng cậu thật sự rất đẹp.
Còn Quý Phong nhìn Địch đại ca ở khoảng cách gần, cậu xác định giờ phút này vẫn không xuất hiện tai ương huyết tinh nào.
Nhưng tin tức ở kiếp đầu thật sự là vào hôm nay.
Địch Thành thấy đại ca vẫn luôn nhìn Quý Phong, đoán là hắn đã nhìn ra, rồi lại sợ đại ca nói ra điều gì đó, hắn quyết định hành động trước một bước, hắn thật sự không thích tình cảnh như vậy.
"Đại ca, Lưu Doãn mới gọi điện thoại cho em nói tối nay xảy ra chút chuyện, em muốn đi trước một lúc."
"Anh sẽ cho người đi xử lý, tối nay về nhà cũ với anh." Cuối cùng Địch đại ca cũng thu tầm mắt lại, hờ hững nhìn Địch Thành một cái, mang theo ý cảnh cáo.
Địch Thành hơi hé miệng, không định đi: "Em không về, em đã nói em không muốn về, bây giờ em có công việc của mình, tuy Thanh Bar nhỏ nhưng không phải là tâm huyết của em sao? Nếu đại ca nhất định phải bàn luận thì đến Thanh Bar với em mà nói! Còn không thì không bàn nữa."
Địch Thành nói như vậy là bởi vì hắn nghĩ chắc chắn đại ca rất bận, làm sao có thể bỏ lại nhiều chuyện không làm như vậy để đến Thanh Bar chứ, hắn cố ý chọn nơi vừa lệch khỏi trung tâm Tây Thành lại vừa xa xôi, đến đấy ít nhất phải mất nửa tiếng.
Kết quả, Địch Thành không ngờ Địch đại ca nghe vậy lại gật đầu: " Nếu em muốn đến Thanh Bar để nói chuyện thì đến đó rồi nói, vừa hay anh còn chưa thấy quán Thanh Bar nhà mở của em. Vậy thì đi xem thôi."
Địch Thành: "???" Không phải chứ, đại ca à, sao anh không hành động theo kịch bản hả?
Địch đại ca giải quyết dứt khoát: "Đã nói như vậy rồi, chờ lát nữa tiệc rượu kết thúc rồi đi cùng nhau." Dứt lời hắn đi tìm Địch lão nhị, kêu hắn lát nữa cũng đi cùng.
Địch đại ca đi rồi, tầm mắt của Địch Thành vẫn không rời đi, sao đại ca có thể như vậy được? Hắn định đi tụ họp, cho thêm đại ca vào thì tụ cái gì nữa?
Địch Thành ảo não không thôi: "Xin lỗi, đại ca tôi anh ấy..... Nếu không thì mọi người cứ đi đi, tôi về nhà cũ là được." Đại ca mà đến ấy hả, đừng nói là chơi, chỉ riêng khí thế toàn thân đã có thể đông chết người rồi.
Từ Lĩnh và Từ tổng nhìn nhau, cũng hơi có ý rút lui.
Ở đây chỉ có mỗi Quý Phong là người duy nhất bình tĩnh, trước đó cậu đề nghị Địch Thành về nhà cũ rồi đi tụ họp sau, bởi vì cậu đoán được tình huống này có thể xảy ra.
Trước đó cậu đã quan sát qua ba anh em nhà này, Địch đại ca tính tình trầm ổn kỳ quái, chuyện đã ra quyết định nói một không nói hai, nhưng hắn rất quan tâm tới hai đứa em trai, nếu từ trước hắn bắt đầu sáng lập công ty mới thì cũng đã định chuẩn bị sẵn một con đường khang trang cho Địch Thành.
Cậu biết rõ tâm lý phản nghịch của Địch Thành, hắn càng không muốn đi, cậu sẽ càng nghĩ cách khiến hắn đồng ý đi.
Hơn nữa, Địch đại ca để ý hai đứa em trai của mình như vậy, ngày trước là bởi vì không có thời gian, nhưng nếu cơ hội bày ra trước mặt thì hắn cũng muốn tự đi nhìn tận mắt xem người cùng hợp tác mở Thanh Bar là ai, có ôm mục đích gì không.
Địch Thành đề nghị như vậy thì Địch đại ca tất nhiên sẽ thuận thế đi nhìn một cái.
Quý Phong phỏng đoán tâm tư của Địch đại ca đơn giản là bởi vì muốn tìm cơ hội đi cùng Địch đại ca sau khi tiệc rượu kết thúc, chỉ có như vậy mới có thể biết được lát nữa trên người Địch đại ca sẽ xảy ra chuyện gì mới có thể tạo thành kiếp số trái ngược hoàn toàn với tướng mạo của Địch đại ca.
Tất nhiên, nếu không đạt được mục đích thì cậu sẽ tìm biện pháp khác.
Sau khi Địch Thành nói không định đến Thanh Bar nữa, Quý Phong từ chối: "Nếu Địch tổng muốn đi, vậy thì cùng đi thôi, nhiều người cũng náo nhiệt."
Quý Phong vừa nói xong bốn chữ này, Địch Thành không hiểu được thâm ý nhưng hai cha con Từ Lĩnh lại lĩnh hội được.
Nhiều người? Náo nhiệt? Sao đại sư có thể là người thích xem náo nhiệt được?
Chẳng lẽ...... Mục tiêu của đại sư là Địch tổng chứ không phải là Địch Thành?
Từ Lĩnh cùng Từ tổng lập tức sửa miệng: "Đúng đúng đúng, náo nhiệt rất tốt, Quý tiên sinh nói đúng, vẫn nên đi cùng nhau đi."
Địch Thành: Sao hắn luôn cảm thấy hai người kia cứ lạ lạ.
Nhưng Quý Phong đã mở miệng, dù thế nào thì Địch Thành cũng sẽ cho cậu mặt mũi, ngẫm lại còn không phải là đại ca muốn đến xem sao, vậy để anh ấy nhìn xem quán Thanh Bar mà hắn đầu tư này làm ăn tốt đến mức nào.
Khi yến hội kết thúc đã là 10 giờ, trong lúc đó Địch Thành đi tìm Địch đại ca một lần, định thuyết phục đại ca thôi đừng đi nữa.
Sau khi Địch Thành rời đi, Quý Phong bảo Từ Lĩnh uống nửa ly rượu, thuận tiện kêu Từ Lĩnh cho người lái thay lái chiếc xe bọn họ ngồi tới đây trở về.
Tuy Từ Lĩnh không hiểu nguyên nhân Quý Phong làm như vậy, nhưng nếu Quý Phong đã mở miệng, hắn sẽ làm theo.
Mà ở một bên khác, Địch Thành tìm được Địch đại ca, còn đang thuyết phục, giữa chừng một thuộc hạ tiến lên nói thầm hai câu vào tai, Địch đại ca híp mắt, tầm mắt lơ đãng nhìn về phía góc ba người Quý Phong cách đó không xa, vỗ vỗ vai Địch Thành: "Cho em một cơ hội đến Thanh Bar trao đổi, hoặc là anh hạ lệnh quyết định luôn, tự em chọn một cái."
Địch Thành: "...... Đại ca muốn đi, vậy thì đi thôi."
Không cho đi thì không cho nói chuyện, vậy thì vẫn nên nói chuyện đi, ít nhất còn có cơ hội.
Khi Địch Thành đi tìm Quý Phong, sắc mặt Địch đại ca không nhìn ra được gì: "Chắc chắn đã cho xe rời đi rồi?"
Thuộc hạ gật đầu: "Chuyện từ năm phút trước, nguyên nhân cụ thể vẫn chưa rõ."
Địch đại ca 'ừ' một tiếng: "Được rồi, tôi đã biết, đi sắp xếp xe đi, thay đổi hành trình không về nhà cũ nữa, đi một chuyến đến Thanh Bar Tam thiếu khai trương trước đã."
Chờ thuộc hạ rời đi, ánh mắt Địch đại ca đảo qua hai cha con Từ Lĩnh, cuối cùng dừng trên người thanh niên mặt mày thanh tuấn, suy tư gì.
Sau khi yến hội kết thúc, chờ tất cả khách khứa rời đi, đoàn người Quý Phong chờ ở bên ngoài khách sạn.
Rất nhanh đã có hai chiếc xe lái qua đây, trong đó một chiếc rất khiêm tốn, cửa sổ xe hạ xuống, Địch nhị ca ngồi ở ghế lái, Địch Thành ngồi ghế phụ, hắn lướt qua Địch nhị ca, cười nói với ba người Từ Lĩnh: "Đi lên đi, chúng ta ngồi xe anh hai đến."
Tính tình đại ca lạnh lùng như vậy, ngồi siêu xe của đại ca phỏng chừng dọc đường đi đều không thích ứng được.
Từ Lĩnh và Từ tổng tuy không rõ Quý Phong muốn làm gì, nhưng cho dù đại sư làm việc gì thì cũng đều có nguyên nhân, bọn họ nhìn nhau, bước lên xe trước một bước, sau khi ngồi lên xe xong thì hạ cửa sổ xe xuống: "Quý tiên sinh, trong xe không đủ chỗ, quá chật chội, cậu ngồi xe của Địch tổng đi."
Xe của Địch đại ca ở ngay phía sau, lúc Địch Thành mở miệng nói cũng đã hạ cửa xe xuống.
Nhưng Địch đại ca đã uống rượu, tìm tài xế lái xe thay. Hắn nghe vậy thì nhíu mày, nhưng nghĩ đến điều gì đó, Địch đại ca nhìn về phía Quý Phong: "Nếu không ngồi được vậy thì Quý tiên sinh ngồi xe tôi đi."
Quý Phong đã nhìn sang, cậu nhìn nhau với Địch đại ca, mặt không biểu cảm gật đầu: "Được thôi, vậy tôi ngồi xe của Địch tổng."
Địch Thành nghe vậy thì ngây ra, ngay sau đó hắn cũng muốn xuống xe: "Vậy em cũng ngồi xe đại ca."
Động tác mở cửa xe của Quý Phong chợt ngưng: "Địch tiên sinh không cần phiền toái như vậy, lát nữa gặp ở Thanh Bar là được."
Địch đại ca này xe cũng không phải là tốt như vậy ngồi, nói không chừng còn là có đi mà không có về.
Động tác mở cửa xe của Địch Thành khựng lại tại chỗ:???
Hắn ngơ ngác nhìn Quý Phong cứ như vậy ngồi lên ghế sau.
Đại ca cũng ngồi ở phía sau.
Địch Thành mờ mịt thò đầu ra, hắn cứ cảm thấy có chỗ nào đó rất không ổn.
Quý Phong thế mà lại! Chủ động! Ngồi! Xe của đại ca!
Từ sau gương xe hắn nhìn thấy giữa Từ Lĩnh và Từ tổng có một chỗ trống lớn.
Hắn chớp mắt một cái: Cho nên...... Đừng nói với hắn là Quý Phong nhìn trúng đại ca hắn nhé? Còn đại ca thế mà lại đồng ý cho người khác ngồi lên xe của anh ấy ư?
Hai người này làm sao vậy?
Sau khi xe khởi động, Địch Thành mới hồi thần lại, quay đầu nhìn anh hai không cảm thấy có bất cứ vấn đề gì: "Anh hai, em lớn lên có giống đại ca không?"
Địch nhị ca nhìn hắn: "Không giống, em giống mẹ, đại ca giống bố."
Địch Thành: "............"
Lúc này trong đầu hắn đang quanh quẩn một câu Quý Phong từng nói lúc trước: Anh không phải mẫu người tôi thích.
Cho nên...... Đại ca là mẫu hình mà em ấy thích sao?
Địch lão nhị nghi hoặc nhìn lão tam đột nhiên ủ rũ héo úa: Mới vừa nãy không phải còn đang tốt sao?
Chờ xe Địch đại ca rời đi trước, Địch nhị ca lái xe đi theo.
Mà phía sau bọn họ, một chiếc xe khác đi theo ở phía xa, là vệ sĩ bảo vệ bọn họ.
Dẫn đầu là xe của Địch đại ca, trong xe rất im lặng, im lặng đến tột cùng, vì vậy gần như có thể nghe được tiếng hít thở của người bên cạnh.
Địch đại ca vốn hoài nghi vị Quý tiên sinh này muốn mượn lão tam để quấn lấy hắn, nhưng sau khi ngồi lên xe, đối phương lại không có bất cứ phản ứng nào, giữa hai người cách một khoảng trống, đối phương thậm chí còn không nhìn sang chỗ hắn, cả người cậu như thể không tồn tại, hơi thở rất nhẹ lại vững vàng, khuôn mặt hờ hững.
Địch đại ca cũng không lên tiếng, muốn nhìn thử xem khi nào đối phương mới mở miệng.
Khi xe chạy được một nửa, Địch đại ca cuối cùng cũng phát hiện người ngồi bên cạnh nhìn hắn một cái từ gương xe, hắn quay đầu nhìn sang: "Quý tiên sinh có chuyện gì muốn nói với tôi sao?"
Tầm mắt Quý Phong nhìn lên ấn đường của hắn, nhìn chằm chằm vào đó, cho đến khi Địch đại ca nghi ngờ cau mày, cậu mới lạnh nhạt rời tầm mắt đi: "Không có."
Sau đó cậu lại nhìn tài xế từ gương xe.
Nhưng Quý Phong vẫn chưa thấy rõ ngũ quan và ấn đường của tài xế, thứ nhất là trong xe tối om, thứ hai là trùng hợp bị che mất một phần.
Quý Phong híp mắt, trong đầu hiện lên tướng mạo Địch đại ca vừa nãy, từ khi cậu lên xe cho đến bây giờ mới được một tiếng đồng hồ, ở khoảng cách gần đến như vậy, mệnh cách của đối phương đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất khi cậu mới quay sang nhìn hắn.