Viên Kiệt bị giọng điệu kích động của Lý Du làm giật mình.
Hai người nhìn chằm chằm đối phương, cũng không biết đã qua bao lâu vẻ mặt Lý Du mới hòa hoãn lại, trách cứ: “Tâm tư của ngươi thật hư hỏng, chớ có tới đây châm ngòi ly gián.” Lại nói, “Ta là người hiểu rõ A Anh nhất, nàng nhu nhược yếu đuối, nhát gan, hơn nữa còn hay cáu kỉnh, nào có tâm cơ như ngươi nói?”
Viên Kiệt yên lặng cầm tách trà lên nhấp một ngụm: “Tam Nương nhà ta cũng là người có tri thức hiểu lễ nghĩa, dịu dàng hiền hậu, mọi chuyện đều thuận theo ta, ấy thế mà nàng còn dám cả gan làm loạn, lừa gạt trên dưới Viên gia khuyên Ninh Anh bỏ trốn đó thôi.”
Lý Du: “…”
Viên Kiệt: “Ta còn là người bên gối nàng ấy, từ năm mười sáu tuổi đã thành thân với nàng ấy, đến nay cũng được chín năm rồi, nếu không phải nàng khai ra, ta còn chẳng hay biết gì.”
Lý Du: “…”
Viên Kiệt bình tĩnh phân tích: “Ngươi nói A Anh nhu nhược nhát gan, xin hỏi, một nữ lang nhu nhược nhát gan lấy đâu ra dũng khí làm đào nô? Cho dù nàng có giấy thông hành, có phí đi đường, chẳng lẽ nàng chưa từng nghĩ tới hậu quả sẽ bị bắt sao?”
“Nếu như nàng thật sự nhu nhược nhát gan thì đã cam chịu sống trong Viên phủ an ổn qua ngày rồi.”
“Lui một vạn bước mà nói, cho dù Tam Nương có địch ý với nàng thì tay cũng không dài đến độ có thể duỗi đến trong phòng a nương ta. Huống chi nàng còn được ta dẫn từ Tần Vương phủ về, Tam Nương ít nhiều cũng có vài phần kiêng kỵ nàng, không dám tùy ý làm bậy đâu?”
Lý Du không hé răng, bởi vì lúc ấy mọi người trong Tây Nguyệt Các nghe nói Ninh Anh trốn đi đều cho rằng nàng điên rồi, hắn cũng không dám tin nàng có thể làm chuyện như vậy.
Thấy hắn trầm tư, Viên Kiệt tiếp tục nói: “Ban đầu Tam Nương cũng không dám xác định Ninh Anh có lòng trốn đi hay không, nếu như nàng muốn an ổn, lúc Tam Nương thăm dò bằng lòng cung cấp giấy thông hành cùng lộ phí, nàng vốn có thể lén báo cho a nương ta biết, để cho a nương ta cảnh tỉnh. Nhưng nàng không hề, có thể thấy được nàng vốn có lòng muốn trốn.”
Nghe đến đó, Lý Du cũng thấy không thể tin nổi, truy hỏi: “Khi đó Tưởng Thị thăm dò nàng thế nào?”
Viên Kiệt: “Tam Nương nói là biết được từ miệng nha hoàn bên cạnh Ninh Anh chuyện nàng cực kỳ hâm mộ những nữ lang bên ngoài, nói các nàng có hộ tịch, có tự do gì đó, cho nên Giả bà tử mới cảm thấy chuyện này có hy vọng.”
Lý Du trầm tư.
Viên Kiệt nghiêm túc nói: “Ruồi bọ không bu trứng không nứt, cho nên lúc Tam Nương đề nghị hỗ trợ nàng trốn đi, mặc dù Ninh Anh không tỏ thái độ, nhưng cũng không hoàn toàn từ chối. Có thể thấy được việc này không phải do Tam Nương một bên tình nguyện, mà là Ninh Anh cũng có ý muốn này, chính vì thế hai người mới ăn ý với nhau.”
Lý Du nhìn hắn hỏi: “Cho nên ngươi cho rằng ngay từ lúc vào Viên phủ Ninh Anh đã từng bước dẫn dắt Tưởng thị nhảy vào bẫy của nàng?”
Viên Kiệt gật đầu: “Ta không hiểu tính tình Ninh Anh, nhưng ta hiểu tính nết Tam Nương. Nàng ấy chỉ là một phụ nhân bình thường, không dấu được chuyện gì, lá gan cũng không lớn, nếu nói Ninh Anh trốn đi là do một tay nàng ấy bày ra, vậy thì ngươi không khỏi xem trọng nàng ấy quá rồi, nàng ấy không có bản lĩnh này.”
Lời này thì Lý Du tin.
Dù sao chân mọc ở trên người Ninh Anh, nếu như nàng không muốn rời khỏi Viên phủ, không ai làm gì được nàng.
Huống chi còn có Viên lão phu nhân che chở, cho dù Tưởng Thị có cung cấp giấy thông hành, nhưng đào nô là thật, đói khổ không nơi nương tựa cũng là thật, nếu không phải hạ quyết tâm, rất khó có thể bước ra nửa bước kia.
Cho nên Viên Kiệt nói chuyện Ninh Anh bỏ trốn là do nàng làm chủ, hắn tin.
Nhưng nếu nói chuyện Ninh Anh rời từ Tần Vương phủ đến Viên phủ cũng là do một tay nàng lên kế hoạch thì Lý Du lại không quá tin, hắn cảm thấy mình không ngu đến mức không phát hiện ra chút nào.
Viên Kiệt cho rằng Ninh Anh đang dẫn dắt hắn, những ví dụ Viên Kiệt đưa ra cũng có ý dẫn dắt, nhưng chuyện đó không đủ để chứng minh là do Ninh Anh trù tính.
Lý Du nửa tin nửa ngờ chuyện này.
Thứ nhất là vẫn có điểm đáng ngờ, thứ hai chính là hắn vô cùng tự tin vào trí thông minh của mình, có chết cũng không tin Ninh Anh lại dám đào hố ngay trước mắt hắn, khiến hắn tự mình nhảy vào.
Nhưng đồng thời một số hành vi nào đó thường ngày của Ninh Anh quả thật đã tạo thành quấy nhiễu với hắn, mượn chuyện nàng lườm hắn mà nói, dưới tình huống nào nàng mới dám làm ra hành động thất lễ như vậy?
Còn chuyện tối hôm đó hai người trên giường, nàng lấy dây cột tóc trói tay hắn, cả người toát ra khí chất như nữ vương, vô cùng hoang dã. Lúc ấy hắn còn sinh ra ảo giác, cảm thấy mình giống như tiểu lang quân ở tiểu tiên quán (*) bán đứng sắc đẹp, bị nàng chơi đùa.
(*) quán trai bao
Đây đều là chuyện đã thật sự xảy ra, Lý Du không khỏi bắt đầu nghi thần nghi quỷ.
Viên Kiệt có vẻ chắc chắn Ninh Anh có tâm kế thâm hậu, lại nhắc tới lúc nàng mới vào Viên phủ gây chuyện thắt cổ tự tử kia, nói: “Giao tình giữa hai ta thâm sâu, nếu nàng bằng lòng về Tần Vương phủ, ta tự mình giải thích với ngươi, việc này nói không chừng đã xong.”
“Nhưng nàng lại lấy cái chết uy hiếp, tuy chỉ là một nô tì nhưng cũng là một mạng người, trong phủ sợ nàng có chút sứt mẻ gì không dễ ăn nói với Tần Vương phủ, cho nên cung phụng nàng như tổ tông. Hiện tại nhớ tới khi ấy quả thật hối hận không thôi, lúc ấy ta nên trói nàng lại, trả nàng về cho ngươi mới đúng.”
Lý Du: “…”
Viên Kiệt ghét bỏ nói: “Tiểu tổ tông mà ngươi nuông chiều, Viên gia chúng ta thật sự không dám trêu vào. Sau chuyện ấy cả nhà ta đều vây quanh nàng, náo loạn đến độ gà bay chó sủa, hai vị trong nhà cũng bị lăn qua lộn lại dày vò một trận ra trò.”
Lời này khiến Lý Du cảm thấy xấu hổ, bởi vì ở trong ấn tượng của hắn Ninh Anh là tiểu nương tử mảnh mai an phận thủ thường, nào có giảo hoạt gan dạ như Viên Kiệt nói?
Nhưng nghĩ lại, vì sao Ninh Anh có thể được hắn yêu thích? Còn không phải bởi vì dáng vẻ dịu dàng tao nhã hiền hậu phong tình kia sao?
Chẳng lẽ giảo hoạt gan dạ mới là bản tính thật sự của nàng?
Lý Du cảm thấy trái tim của mình lại có chút chịu không nổi, hắn cảm thấy hắn cực kỳ cần một người cẩn thận từng li từng tí như Ninh Anh.
Trên người nàng cất giấu quá nhiều điểm đáng ngờ, cần hắn cẩn thận thăm dò tựa như đi phá án mới có thể phát hiện ra bản chất chân tướng.
Chuyện này đối với Lý Du mà nói quả thật tràn ngập kích thích mới mẻ, nếu không cẩn thận có khi hắn sẽ không thừa nhận nổi, nhưng nếu không đi tìm kiếm, trong lòng hắn lại ngứa ngáy khó chịu.
Cảm giác mới mẻ, kích thích, tràn ngập mê hoặc như đi khai thác bảo tàng khiến hắn muốn tìm kiếm nàng.
Người hắn đã từng cho là con cừu nhỏ bỗng nhiên lột xác biến thành con mèo hoa giảo hoạt, hai thứ hoàn toàn đối lập kích thích sự tự đại cuồng vọng cũng như ham muốn chinh phục của Lý Du.
Cuối cùng Viên Kiệt đương nhiên không thể đòi lại được bức 《 Ngư Ông 》kia, có điều từng câu từng chữ hắn nói quả thật đã mang đến đả kích cực lớn cho Lý Du.
Lý Du bắt đầu suy nghĩ đến bản chất con người của Ninh Anh, suy nghĩ xem nguyên nhân nàng phải bỏ trốn là gì, đồng thời còn hồi tưởng lại từng quãng thời gian sống chung với nàng.
Cơm chiều Lý Du không có khẩu vị, chỉ dùng một ít cháo loãng.
Thấy hắn tâm sự nặng nề, Thôi Thị lo lắng nói: “Nhị Lang không muốn ăn cơm, có phải là có tâm sự gì không?”
Lý Du lấy lại tinh thần, dùng ánh mắt kỳ quái nhìn bà ấy, suy tư thật lâu mới chậm rãi mở miệng nói: “Thôi ma ma, ta có một nghi hoặc nhưng nghĩ mãi không rõ, ma ma có thể giải đáp thay ta không?”
Thôi Thị nói: “Xin Nhị Lang cứ nói.”
Lý Du nhẹ nhàng vuốt phẳng cổ tay áo, suy nghĩ sâu xa nói: “Lúc trước ma ma nói Ninh Anh là bị tổn thương nên mới không muốn về Tần Vương phủ, thế ta hỏi ma ma, ma ma cảm thấy bình thường nàng ấy là một người thế nào?”
Thôi Thị ngẩn người, không đoán được hắn lại xoắn xuýt vấn đề này, xem ra đã thành tâm bệnh rồi.
Lý Du tự nói: “Người người đều biết tính tình nàng khéo léo, làm việc ổn trọng, không ỷ sủng mà kiêu, nhân duyên trong phủ vô cùng tốt, là như vậy sao?”
Thôi Thị gật đầu, mờ mịt nói: “Quả thật là như vậy.”
Lý Du bật cười, bỗng nhiên có chút ngộ ra rồi, hắn hỏi một câu thật lòng: “Một nữ lang khéo léo, làm việc chu đáo, nếu như không có tâm kế cùng mưu tính, làm sao có thể khiến cho tất cả mọi người thích nàng?”
Thôi Thị bị câu hỏi này làm á khẩu.
Lý Du nhìn chằm chằm bà ấy, mắt sáng như đuốc: “Ma ma nghĩ thế nào?”
Thôi Thị lấy lại tinh thần, mí mắt liên tục giật giật: “Rốt cuộc Nhị Lang muốn nói gì?”
Lý Du hít sâu một hơi, nói cho bà ấy biết những chuyện Ninh Anh đã làm ở Viên phủ.
Thôi Thị đương nhiên cũng tỏ vẻ không dám tin, cả kinh nói: “Lão nô không tin, bình thường nàng cẩn thận chu đáo không phải giả, nhưng muốn bắt bí một nương tử quan gia trải đường cho nàng, quả thật là chuyện hoang đường.”
Lý Du nở nụ cười, là bị tức cười, tiếp tục nói: “Chúng ta lại phân tích chuyện ngày đó nàng rời phủ, lúc ấy dáng vẻ của nàng thế nào, ma ma có còn nhớ rõ không?”
Thôi Thị cẩn thận ngẫm nghĩ mới nói: “Lão nô từng khuyên nàng mở miệng cầu xin ngài, nói không chừng ngài mềm lòng sẽ thu lại lệnh đã ban ra.”
“Vậy nàng đáp thế nào?”
“Nàng… bảo lão nô cẩn thận ngẫm lại, lúc ấy hình như nàng có nói cái gì mà ngài là một lang quân sĩ diện, lại là quân tử nhất ngôn, nếu như nàng khóc sướt mướt cầu xin ngài khai ân, chắc chắn sẽ chọc giận khiến ngài phiền chán.”
“Còn gì nữa không?”
“Nàng còn bảo lão nô đừng nên nhúng tay vào chuyện này, nói cái gì mà sợ liên lụy đến lão nô chọc giận khiến ngài không vui, khiến ngài sinh lòng chán ghét lão nô gì đó.”
Nghe xong lời này, Lý Du tức quá hóa cười.
Thôi Thị bất giác ý thức được mình đang nói điều gì, bật thốt lên: “Không đúng.”
Lý Du chỉ vào bà ấy: “Nói xem, không đúng chỗ nào.”
Thôi Thị mở to mắt: “Nàng ở Tần Vương phủ sáu năm, bình thường sống an nhàn, đang êm đẹp lại bị chủ tử đưa đến Viên gia, nếu là nữ lang bình thường chắc chắn sẽ khóc sướt mướt, mà lão nô lại là người thân cận bên cạnh Nhị Lang, tất nhiên nàng nên năn nỉ lão nô mở miệng cầu tình tranh thủ cho nàng mới đúng, nhưng nàng lại không làm vậy, hành động này… Thật khiến người ta lấy làm lạ.”
Lý Du chậm rãi đứng lên, chắp tay sau lưng nói: “Vậy Thôi ma ma có từng nghĩ tới, có lẽ Ninh Anh chỉ mong sao có thể rời khỏi Viên phủ không?”
Lúc này Thôi Thị lại đáp: “Không thể nào!” Lại nói, “Viên phủ có chỗ nào sánh được với Tần Vương phủ sao?”
Lý Du tiếp tục nói: “Chuyện này đúng là không có khả năng, bởi vì mục đích vốn có của nàng là rời khỏi Tần Vương phủ, rời khỏi Kinh Thành, nhưng vì trong phủ canh chừng nghiêm ngặt, cho nên nàng mới phải đi đường vòng lối tắt?”
Thôi Thị bị vấn đề này làm cho hoang mang, kết hợp với những hành vi vừa rồi của Ninh Anh tại Viên gia mà hắn kể, hình như thật sự có khả năng này.
Thấy bà ấy không nói lời nào, Lý Du lại tung ra một vấn đề: “Ngày thường nàng có từng đề cập tới những gia đình bình thường bên ngoài không?”
Thôi Thị lắc đầu: “Chưa từng nghe nàng nhắc tới.” Dừng một chút lại nói, “Nhưng nàng trăm phương ngàn kế chạy ra ngoài như vậy là vì cái gì?”
Lý Du không nói gì, chỉ chỉ vào con chim hoàng yến ở trong lồng sắt treo dưới mái hiên: “Nàng là đang ngại Tần Vương phủ không nuôi nổi kiều tước như nàng thôi.”
Thôi Thị: “…”
Hai người nhìn đối phương im lặng trong chốc lát, cũng không biết đã qua bao lâu, Thôi Thị mới nói: “Chuyện này cũng không đúng, bình thường nàng tương đối để tâm đến Nhị Lang ngài, vì sao lại muốn bỏ chạy, chẳng lẽ là chán người rồi?”
Thôi Thị vừa nói xong lời này, Lý Du suýt nữa giận sôi máu, buồn bực không vui nói: “Nói bậy! Ta là chủ, nàng là nô, tính mạng của nàng buộc trên người ta, dựa vào đâu mà dám ghét bỏ ta?!”
Thôi Thị: “…”
Lý Du càng nghĩ càng giận, hắn đường đường là quý công tử của Tần Vương phủ, thế mà lại bị một nô bộc phiền chán đá đít, quả thực là chuyện không thể tưởng tượng, hoang đường cùng cực!
Phải biết rằng mục đích Ninh Anh tồn tại là để hầu hạ hắn, hiện giờ người chạy rồi… Nghĩ lại, người ta cũng đã chạy mà hắn vẫn còn ở đây xoắn xuýt vì sao nàng lại chạy, có khác gì oán phụ ngoài kia không cơ chứ?
Thôi Thị cũng hiểu được hắn quá để ý đến Ninh Anh, bèn nói: “Nhị Lang à, lão nô có câu không biết có nên nói hay không.”
Lý Du tức giận nói: “Ma ma nói đi.”
Thôi Thị: “Nữ lang kia đã chạy, bất kể là vì nguyên nhân nào đều có thể thấy được nàng không đặt Tần Vương phủ vào trong lòng, ngài còn ngày đêm băn khoăn trằn trọc vì nàng, không phải là đã bị nàng bắt bí rồi hay sao?”
Lý Du không thích nghe lời này, hắn bác bỏ: “Nói bừa! Ta chỉ muốn hiểu rõ nàng thôi.”
Thôi Thị “Ồ…” một tiếng, hỏi: “Hiểu rõ rồi thì thế nào?”
Lý Du sửng sốt.
Thôi Thị nói lời thấm thía: “Hiểu rõ lại đi tìm nàng về tiếp tục giam ở bên người sao? Nhưng người ta lại khinh thường ngài, hành động này của ngài rõ là quan tâm người ta, nhưng người ta lại không thừa nhận.”
Lý Du bị nói cho nghẹn họng.
Thôi Thị bất đắc dĩ nói: “Kẻ trong cuộc thì mê, tự ngài biết Ninh Anh trốn đi, nhưng tất cả hành động đều đang nói cho mọi người biết, người nọ chính là bảo bối trong lòng ngài, ngài trằn trọc vì nàng, nóng ruột nóng gan vì nàng, không thể sống yên ổn vì nàng, vắt hết óc nghiền ngẫm vì sao nàng phải trốn đi, lại kiếm cớ cho nàng để bản thân mình có thể yên tâm, đủ mọi hành vi không phải đang chứng minh ngài để ý đến nàng sao?”
Lý Du muốn nói lại thôi, Thôi Thị ra hiệu cho hắn im lặng nghe bà ấy nói hết: “Mấy ngày qua trong đầu trong tai lão nô đều là Ninh Anh, nghe đến phiền rồi, đối với lão nô, nàng chỉ là một nô tì thôi.”
Lý Du: “…”
Thôi Thị ghét bỏ chỉ hắn nói: “Ngài xem dáng vẻ hiện tại của ngài đi, có khác gì oán phụ bị nam nhân vứt bỏ không?”
Lý Du ảo não nói: “Một lang quân tốt như ta, vì sao nàng lại ghét ta? Chê ta không đủ tuấn tú sao? Hay chê ta không đủ rộng lượng với nàng? Hoặc ngại ta còn chưa đủ cưng chiều nàng?”
Thôi Thị cố kìm nén nói: “Có lẽ là do nàng mù chăng?”
Lý Du sốt ruột nói: “Ta mới là kẻ mắt mù, nhớ nhung một kẻ vô tình như vậy.”
Hắn không thoải mái ngồi xuống bậc thềm, Thôi Thị còn muốn nói gì đó nhưng hắn dùng tay ra hiệu nói: “Để cho ta yên tĩnh một mình.”
Thôi Thị bất đắc dĩ thở dài, đành phải yên lặng lui xuống.
Ánh nến trong phòng lay động, giống như nỗi lòng phập phồng lên xuống của Lý Du lúc này. Hắn thật sự bị đả kích rồi, từ nhỏ đến lớn luôn thuận buồm xuôi gió, tự dưng vấp phải cục gạch Ninh Anh này.
Chỉ cần nghĩ đến chuyện mấy ngày nay là hắn tự mình đa tình, hắn lại cực kỳ buồn bực, lại thêm những lời Nhan Tú nói tối hôm đó, ôi chao, Lý Du chỉ thấy lòng tự trọng của mình bị giẫm đạp nghiêm trọng.
Hắn là một nam nhân vô cùng tự tin cũng vô cùng tự luyến, chưa bao giờ sinh lòng hoài nghi bản thân.
Ninh Anh có thể nói là nữ lang hắn thân thiết nhất, nàng quá quen thuộc hắn, quen thuộc đến từng lỗ chân lông trên người hắn, kết quả tín đồ trung thành ngày ngày thổi phồng hắn nói đi là đi ngay.
Hắn không khỏi hoài nghi bản thân, chẳng lẽ là do hắn không đủ đẹp? Hay là do năng lực trên giường kém? Hoặc là… là nàng có thói xấu nào đó?
Lý Du hoàn toàn không biết trong lúc hắn đang hoài nghi nhân sinh, Ninh Anh đã thuận lợi đến Giang Nam.
Đoạn đường này thuận lợi đến nỗi khiến nàng sinh ra gan hùm mật báo, lập tức đặt chân ở Lâm Xuyên Dương Châu.
Nàng ngại xử lý màu da quá phiền toái, cho nên trực tiếp khôi phục diện mạo như trước, chẳng qua có tạo thêm một vết bớt đỏ kéo dào từ dưới mi mắt đến gò má, đặc biệt còn chấm thêm một nốt ruồi.
Gương mặt đơn thuần không trang điểm, ngũ quan mờ nhạt cộng thêm một vết bớt, xiêm y thô ráp, người đã gầy còn không ngực không mông, tổng thể không có chút sức hấp dẫn của nữ nhân nào.
Ninh Anh cực kỳ hài lòng với tạo hình mới lần này của mình.
Nàng nghĩ mình thuận buồm xuôi gió xuôi dòng, có đến hơn nửa là do Lý Du không truy cứu. Nếu nàng ẩn náu tại một góc xó xỉnh nào đấy trong chốn thành thị phồn hoa, có lẽ hắn sẽ không tìm được.
Lâm Xuyên Thành lưu thông đến bốn phương tám hướng, còn có vài chục phố phường.
Ban đầu nàng không định đặt chân tại nơi này, chỉ tại người trong tiêu cục nói bên này phong tục nhân tình chất phác thú vị, Ninh Anh mới tò mò đến xem.
Nơi này không phồn hoa bằng kinh thành, nhưng bởi vì nằm ở nơi giao giữa Nam Bắc, cho nên đất lành, kinh doanh buôn bán vô cùng phát đạt.
Vì là vùng đất kinh doanh cho nên lượng người lưu động vô cùng lớn, biển người từ khắp trời Nam đất Bắc đổ dồn về đây giao dịch. Loại phụ nhân không bắt mắt như Ninh Anh thật sự không có ai chú ý, cũng không có ai quan tâm việc nàng có phải là đào nô hay không, từ đâu mà đến.
Nàng tựa như chim xổ lồng, tò mò đánh giá thành thị xa lạ này, không có e ngại, chỉ có cảm giác mới mẻ thú vị.
Nàng đã sớm lên kế hoạch cho đoạn đường phiêu bạc này, chuẩn bị tìm một quán ăn nho nhỏ trên đường phố kinh doanh thử xem.
Sau khi thăm dò các quán ăn tại khắp các phố phường của Lâm Xuyên, nàng đã biết được phong cách ẩm thực của bọn họ, theo đuổi sự thanh đạm tươi mới, trong mặn mang theo một chút ngọt, khẩu vị thiên về bình hòa.
Nhưng bởi vì nhân tố địa vực, người từ trời Nam biển Bắc tụ tập về đây nhiều, mang đến ẩm thực và văn hóa tứ xứ, cho nên khá là hỗn tạp.
Nàng mất mấy ngày đi khắp hang cùng ngõ hẻm, cuối cùng quyết định chọn Vĩnh Lai phường.
Phường này đa số đều là người từ vùng ngoài đến cư trú, dân bản xứ không đến một nửa, khẩu âm có Tây Vực, có Kinh Thành, có đất Thục, thậm chí ngay cả người Hồ cũng không thiếu.
Ninh Anh phe phẩy chiếc bồ phiến hỏi thăm người môi giới, một bà tử nói với nàng Trình đại nương ở nhà đầu tiên trên đường Hưng Trang chính là người chuyên làm nghề môi giới nhà cửa này.
Vì thế nàng đến tìm, gõ cửa nhà Trình đại nương.
Trình đại nương này áng chừng hơn bốn mươi tuổi, là người địa phương, lúc ấy đang cãi nhau với nam nhân trong nhà, mở cửa lại gặp phải gương mặt xấu xí của Ninh Anh, nghe giọng giống người đến từ Kinh Thành, nàng ta vô cùng mất kiên nhẫn.
Ninh Anh hỏi trong tay nàng ấy có cửa hàng nào muốn bán hay cho thuê không, Trình đại nương thấy vẻ ngoài cổ hủ của nàng, không kiên nhẫn nói: “Có cửa hàng, nhưng không biết nương tử có tiền mướn hay không.”
Ninh Anh dậy lên hứng thú, hỏi: “Nằm trong Vĩnh Lai phường này sao?”
Trình đại nương: “Nằm ở trong phường, có ba nhà, không biết ngươi muốn tìm loại nào?”
Ninh Anh khoa tay múa chân một hồi: “Loại có thể làm quán ăn, không cần quá lớn.”
Thấy nàng thật sự muốn tìm cửa hàng, lúc này Trình đại nương mới mời nàng vào viện. Bên trong nam nhân thấy phi vụ làm ăn tới cửa cũng không la hét ầm ĩ nữa mà im ỉm đi ra ngoài.
Trình đại nương bưng ghế tới cho nàng ngồi, thuận miệng nói: “Nghe khẩu âm của nương tử, là đến từ Kinh Thành sao?”
Ninh Anh gật đầu, lừa dối: “Nhà phu quân ta ở bên đó, nhưng vì năm ngoái bệnh mất, nhà phu quân lại không chịu chứa ta, lúc này mới đành chạy ra ngoài, cùng đường xuôi tới mạn Giang Nam nương nhờ họ hàng.”
Trình đại nương nghe xong cảnh ngộ nàng gặp phải, không khỏi sinh ra vài phần đồng tình: “Quả phụ sống cũng không dễ gì, kiếm ăn càng thêm khó.”
Ninh Anh lắc lư bồ phiến nói: “Còn không phải vậy sao, may mà ta vẫn có tay nghề nấu nướng, lúc này mới muốn tìm một quán ăn nho nhỏ kinh doanh thử xem, xem có thể kiếm miếng cơm hay không.”
Trình đại nương gật đầu: “Thế con cái thì sao?”
Ninh Anh xua tay: “Không có con cái, chính vì không sinh được con cho nên bên kia mới không chịu chứa ta, ngại nuôi thêm một người sẽ phiền toái. Nhà ngoại ta bên này, mấy huynh đệ tỷ muội ốc còn không mang nổi mình ốc, nào chăm lo được cho ta, cho nên ta chỉ có thể ra ngoài tự lập.”
Trình đại nương vào nhà nói: “Tình trạng trước mắt của nương tử đúng là khó xử, không biết nương tử họ gì?”
Ninh Anh đáp: “Họ Khương.”
Trình đại nương lấy chìa khóa đi ra ngoài: “Trong tay ta tạm thời có ba cửa tiệm, hiện tại nếu Khương nương tử rảnh rỗi, ta có thể dẫn ngươi đi xem, nếu thấy hợp ý thì bàn luôn, thế nào?”
Ninh Anh cao hứng nói: “Thế thì tốt quá, còn phải làm phiền Trình đại nương rồi.”
Trình đại nương dùng tay ra hiệu mời, hai người rời khỏi nhà đi đến phố Thạch Kiều, nàng ấy vừa đi vừa nói: “Cửa hàng này ta cảm thấy rất thích hợp với ngươi, chủ nhân trước của cửa hàng cũng tự mình kinh doanh, nhưng không làm ăn ra trò nên không muốn làm nữa, nhờ ta rao bán, nói muốn một năm trả 5 xâu tiền thuê.”
Ninh Anh tặc lưỡi: “Năm xâu tiền không hề rẻ.”
Trình đại nương: “Ngươi đi xem sẽ biết, năm xâu tiền rất đáng giá.” Lại nói, “Ngươi đến từ bên ngoài, bên kia còn có chỗ ở, khá tiện cho ngươi.”
Nghe nàng nói vậy, Ninh Anh cũng không nói nhiều nữa.
Trình đại nương tiếp tục nói: “Phố Thạch Kiều bên kia đa số đều là người bên ngoài, làm ăn buôn bán nhỏ lẻ cũng không ít, nếu như ngươi thật sự có bản lĩnh, chuyện kiếm ăn không thành vấn đề.”
Ninh Anh cười nói: “Nhờ lời chúc phúc của đại nương.”
Đi tầm khoảng nửa canh giờ, hai người mới đến đến cửa tiệm mà Trình đại nương nói.
Chủ nhân cửa tiệm là một đôi phu phụ đã già, con trai của bọn họ kinh doanh gốm sứ ở một con phố khác, trước mắt chỗ này là nhà cũ, diện tích cửa tiệm không lớn, nhưng thắng ở chỗ không hẻo lánh, bên trong bày biện cũng sạch sẽ.
Hai phu thê vốn là bán điểm tâm sáng, nhưng kinh doanh không được, lại thêm tuổi cũng đã lớn, con cả trong nhà lại muốn bọn họ đến con phố bên cạnh giúp đỡ, cho nên mới muốn cho thuê cửa tiệm này.
Lúc đến bọn họ đều đang ở nhà, Trình đại nương kể lại tình huống của Ninh Anh cho bọn họ.
Chu bà tử đánh giá Ninh Anh trên dưới một lượt, thăm dò: “Nếu như Khương nương tử muốn thuê thì định làm nghề gì?”
Ninh Anh đáp: “Ta định mở quán lẩu, nơi này vừa lúc rất tiện.”
Đôi phu thê già ngồi đối diện, Chu lão tò mò hỏi: “Là loại lẩu nào?”
Ninh Anh cười nói: “Đồ thì nhiều lắm, gà vịt cá dê, rau xanh các mùa, có cái gì ăn cái đó, không cần xoong nồi bát đĩa cồng kềnh, chỉ cần nồi nhỏ cũng được, chuẩn bị một xíu là xong.”
Trình đại nương nói: “Nếu ngươi mở hàng tại đây, ta chắc chắn sẽ tới khai trương.”
Ninh Anh: “Thế thì còn gì bằng.” Lại nói, “Cửa tiệm của Chu lão gia tử rất tốt, nhưng một năm mất 5 xâu tiền thì hơi đắt, ta từ ngàn dặm xa xôi tới tìm nơi nương tựa, dọc đường tiêu tốn không ít, chỉ sợ là không thuê nổi.”
Chu bà tử nói: “Nếu Khương nương tử đồng ý, nhà cũ của chúng ta cũng có thể nhường ra một gian cho nương tử ở.”
Chu lão kiên trì nói: “Năm xâu tiền, một đồng cũng không thể thiếu.”
Ninh Anh không nói gì, chỉ đánh giá hoàn cảnh xung quanh.
Nàng vô cùng keo kiệt, hiện tại chỉ đang thử, có thể thành công hay không cũng không biết được, lập tức phải bỏ ra 5 xâu tiền thuê cửa tiệm quả thật đau như cắt thịt.
Trình đại nương thấy nàng không muốn lắm bèn dẫn nàng đi tìm cửa tiệm thứ hai.
Sau khi hai người rời đi, Chu bà tử và Chu lão thảo luận đến tiệm lẩu, Chu bà tử nói: “Ta thấy ở Vĩnh Lai phường cũng không gặp được mấy nhà làm lẩu, Khương nương tử kia áng chừng là người không lành nghề.”
Chu lão: “Cũng chưa chắc, người mới đến mà.” Lại nói, “Ta ngược lại có chút hứng thú với món lẩu mà nàng nói, chỉ là không biết tay nghề của nàng thế nào.”
Chu bà tử biết lão vẫn chưa từ bỏ ý định, chỉ đành khuyên nhủ: “Đại Lang đã nói rất nhiều lần rồi, bảo ông qua bên kia, bên đó kinh doanh tốt, cần giúp đỡ đôi chút, nhà cũ nơi này cho thuê một năm 5 xâu tiền cũng coi như có chút lời, nói chung vẫn hơn so với ông lăn qua lộn lại.”
Chu lão ngậm miệng không nói.
Bên kia, Ninh Anh liên tiếp ghé thăm hai cửa tiệm nhưng đều không hài lòng lắm, hoặc là quá lớn, nàng không thuê nổi, hoặc là quá nhỏ hẹp. Nàng nói cho Trình đại nương biết nơi mình dừng chân, nhờ nàng ấy có quán thích hợp lại đến tìm nàng, Trình đại nương bèn đồng ý.
Không biết Chu lão nhớ thương nồi lẩu thế nào, không đến hai ngày lại chủ động tìm đến Trình đại nương, hỏi thăm tin tức của Ninh Anh, muốn thử xem tay nghề của nàng thế nào.
Nếu tay nghề của Ninh Anh quả thật khả thi, lão sẽ cân nhắc thương lượng xem đôi bên có thể hợp tác hay không.
Lão bỏ mặt bằng, Ninh Anh bỏ tài nghệ, ích lợi chia đôi. Lại thêm Chu gia bọn hắn là dân bản xứ, không đến mức một người đến từ bên ngoài như nàng bị ma cũ bắt nạt ma mới.