Edit: Meg
Mộ Cẩm Ngọc bước từng bước xuống bậc thềm đá, chờ đến khi đặt chân đến bậc cuối cùng, hắn mới xoay người nhìn về phía hoàng cung nguy nga.
Hắn hiểu rất rõ ngôi vị Hoàng đế biểu thị cho những gì, chính là quyền lực tối cao, chỉ cần một lời nói đã có thể thu về biết bao vinh hoa phú quý, lại cũng có thể khiến người nào đó muốn sống không được muốn chết không xong. Mà hiện giờ vị trí này chỉ còn cách hắn trong gang tấc, tất cả những chướng ngại vật có khả năng gây uy hiếp đến hắn đều đã được xử lý sạch sẽ, song thời điểm sắp thành công lại khiến con người ta sinh ra cảm giác có chút không thật.
Một vài tâm phúc của Mộ Cẩm Ngọc có tới bái kiến hắn, cũng nhân dịp thảo luận về việc an bài mọi chuyện sau này. Hôm nay Hình Bộ Thị lang đã vạch trần chuyện xưa của Dương Thái ngay trên triều, dù có tra xét sâu hơn thì chung quy cũng chỉ liên quan đến đạo đức cá nhân, hoàn toàn chưa nghiêm trọng đến mức xử tử chém đầu, e là Hoàng đế sẽ tìm mọi cách đổi trắng thay đen để bảo vệ cho Dương Thái, cách duy nhất để kéo Dương Thái rớt đài cũng chỉ có thể nhân lúc Dương gia và phủ Văn Quốc Công xảy ra tranh chấp, ốc còn không mang nổi mình ốc mà tố giác tất cả các tội trạng của bọn họ.
Nhóm đại thần trên triều cũng không hoàn toàn trong sạch, những tội danh như tham ô, không làm tròn trách nhiệm chỉ cần tra là sẽ có, mối quan hệ giữa Dương Thái và phủ Văn Quốc Công vốn đã đan chặt vào nhau, hiện giờ còn dính líu đến bè đảng tranh chấp của Nhạc Vương và Thái tử, chỉ cần Hình Bộ chịu điều tra đến cùng, có lưu đày ông ta đến chốn hoang vu đã là rất nhẹ nhàng rồi.
Mộ Cẩm Ngọc nói qua vài quyết định của hắn sau này cùng nhóm thân tín, một vị đại thần lên tiếng: “Trong buổi chầu hôm nay, bệ hạ đã một mực bảo vệ cho Dương Thái, một khi Dương Thái và nhóm quan viên dưới trướng ông ta bị xử lý sạch sẽ, quyền khống chế cục diện triều chính của bệ hạ cũng coi như hoàn toàn biến mất. Gần đây phía Đông Nam còn đang xuất hiện thổ phỉ làm loạn, sự vụ trên triều cũng ùn ùn ập tới, song năng lực giải quyết lại không đáp ứng nổi, không những thế bệ hạ còn bị gian thần cùng với nhóm thần côn kia che mắt, bỏ bê triều chính, đưa ra không ít quyết định hết sức vô lý, thần cho rằng Thái tử điện hạ nên mau chóng thay bệ hạ trị quốc.”
Đống sổ con buộc tội Dương Thái rất nhanh đã được dâng lên trong buổi chầu, tuy việc Dương Thái bỏ rơi thê nhi vẫn chưa được Hình Bộ tra xét rõ ràng, song thái độ giữa Dương phủ và phủ Văn Quốc Công đã có chút căng thẳng, vị phu nhân cứng đầu còn thích làm bậy kia của ông ta một mực không chịu quay về, hầu hết các văn võ bá quan, hay thậm chí là cả Hoàng đế cũng đều đã tự đưa ra kết luận trong lòng. Hiện giờ nhóm quan viên dưới trướng Dương Thái còn bị quan Ngự sử vạch ra một đống tội trạng chồng chất, phần lớn mọi người đều không có gan đứng ra nói đỡ cho ông ta.
Hoàng đế vẫn luôn có ý muốn bảo vệ Dương Thái, nhưng Giả Đình với Dương Thái vốn đã có ân oán, ông bày tỏ thái độ tuyệt không bỏ qua chuyện này, lại thêm nhóm học trò của ông trải rộng khắp thiên hạ, những quan viên có quan hệ tốt với Giả Đình càng không muốn buông tha cho Dương Thái.
Cả tinh thần lẫn thể xác Hoàng đế mấy ngày nay đều hết sức mệt mỏi, đối mặt với áp lực từ phía các lão thần, Hoàng đế đành phải bất đắc dĩ cách chức Dương Thái để điều tra, Giả Đình tạm thời kiêm tướng vị, Thái tử cũng tạm thời đảm nhận chức Hộ Bộ Thượng thư, cùng Trung Thư Lệnh Giả Đình phụ trách việc xử lý sự vụ trong cung.
Thật ra Hoàng đế cũng rất muốn nghiêm túc rèn giũa Duệ Vương một phen, Duệ Vương cũng mong mỏi Hoàng đế sẽ cho gã một chức vị nào đó có thực quyền, nhưng ngồi ở vị trí không tương xứng với năng lực lâu dần cũng sẽ chỉ rước về tai họa, Hoàng đế không dám để cho Nhạc Vương tự mình nắm giữ quyền hành, chỉ để cho gã nhậm chức chủ quản ở Lại Bộ.
Duệ Vương thấy huynh trưởng của gã đã tàn phế, thế lực đằng sau lưng huynh gã cũng đã quy về dưới trướng gã, trong hàng ngũ Hoàng tử cũng chỉ duy độc gã là có thể đối đầu với Thái tử, kết quả Hoàng đế lại cho Mộ Cẩm Ngọc lên làm Thượng thư, được vào Nội Các, còn gã thì chỉ là một tên chủ quản nhỏ bé.
Duệ Vương cảm thấy Hoàng đế thật sự vô cùng bất công, gã không nhịn được mà nổi cơn bực tức trước mặt Thẩm gia và Thẩm quý phi, chỉ vì chức vị gã đảm nhận không to nên cảm thấy mất mặt, cũng vì thế mà gã chả bao giờ chịu nhúng tay vào chính sự trong nha môn, còn thường xuyên la mắng quan viên dưới trướng.
Từng hành động cử chĩ của gã dĩ nhiên đều không tránh khỏi tai mắt của Hoàng đế, lão suýt chút nữa đã bị Duệ Vương chọc cho tức đến hộc máu.
Thời tiết ngày qua ngày một lạnh hơn, nhiệt độ hạ thấp dẫn đến việc dễ dàng đau ốm, trong nửa năm đổ lại đây, Hoàng hậu đã biết chăm sóc lấy lòng hơn hồi trước rất nhiều, cũng không biết là nàng đã dùng thuốc tiên gì, mà dung nhan còn tươi tắn gấp mấy lần hai năm trước, vẻ ngoài ấy vốn đã là kiểu quốc sắc thiên hương, khiến con người ta vì nó mà phạm sai lầm, Hoàng đế lại càng thích dáng vẻ ấy của nàng, mấy ngày qua hôm nào cũng qua đêm ở cung Hoàng hậu, song những cơn ác mộng vẫn không ngừng quấn lấy lão, chúng đều có liên quan đến tiên đế.
Mớ hỗn loạn trên triều khiến cho Hoàng đế không thể nào thả lỏng được, cũng chỉ có những khi ở cạnh Hoàng hậu là lão mới được tận hưởng chút thời gian yên tĩnh, tuy rằng đêm nào cũng mơ thấy ác mộng, song mời đạo sĩ đến trừ tà chung quy cũng có chút hiệu quả, uống chút nước bùa, lại ngồi nghe kinh thư là sẽ khá hơn rất nhiều. Nhóm thái y ở Ngự Dược Phòng đều nói rằng thứ nước ấy có hại cho sức khỏe lão, song Chung Tân thì lại bảo cũng chỉ là tro giấy hòa tan mà thôi, uống vào không ảnh hưởng gì hết.
Tết Trùng Dương vừa mới qua, Dương Huy cũng được thả ra khỏi nhà lao.
Nhuyễn kiệu của Thái tử phi đang để ở ngoài cửa, tất cả chúng quan viên đều kính cẩn lễ phép, tuy rằng thế lực của Mộ Cẩm Ngọc ở Hình Bộ không phải một tay che trời, song thân tín của hắn cũng chẳng thiếu, khoảng thời gian Dương Huy bị giam ở đây không phải chịu khổ sở quá nhiều.
Chỉ có điều cả người trông gầy hơn trước, hắn khập khiễng mà bước về hướng kiệu.
Ninh Hoàn bình thản lên tiếng: “Ngươi ra ngoài rồi, chẳng bao lâu Dương Thái sẽ vào thay. Thời gian qua có ổn không?”
“Tháng ngày trong lao ngục chung quy vẫn tốt hơn những ngày nô tài phải ăn vỏ cây khi còn ở quê.” Dương Huy vẫn là tính cách thành thật chất phác như xưa, hắn im lặng một chốc rồi lại nói, “Đêm Trung thu hôm đó nô tài vào trong phủ Thượng thư, nhìn cả nhà ông ta quây quần quanh bàn mà ăn bánh bột ngô, sau này nghĩ lại mới biết đó là bánh Trung thu, từ nhỏ đến giờ nô tài còn chưa được ăn lần nào.”
Ninh Hoàn dùng Dương Huy để châm ngòi nổ lên mối quan hệ giữa Dương phủ và phủ Văn Quốc Công, cũng như hủy hoại danh tiếng của Dương Thái trên triều, tiền đề cho việc tố giác tội trạng của ông ta.
Hiện giờ Dương Thái đã bị giam lỏng, cũng đồng nghĩa với việc Dương Huy đã hoàn toàn hết giá trị lợi dụng.
Có tiếp tục ở trong phủ Thái tử thì cũng chỉ là một kẻ nhàn rỗi.
Tính tình y xưa nay vẫn luôn lạnh lùng, bất cứ chuyện gì hay người nào cũng đều có thể biến thành quân cờ trong tay y, vô luận là Thái hậu, Hoàng hậu, hay là Chung Tân, Dương Huy, thì tác dụng lớn nhất của bọn họ với Ninh Hoàn cũng chỉ là để dọn sạch những vật cản trên đường đi mà thôi.
Dương Huy lên tiếng: “Cảm tạ Thái tử phi đã cho nô tài một cơ hội để báo thù, nương và ông nội nô tài ở nơi chín suối cũng có thể an tâm mà nhắm mắt, nô tài còn một mong muốn quá đáng nữa 一”
“Không cần cảm tạ ta.” Ninh Hoàn nhẹ nhàng chặn lời hắn, “Ta biết ngươi muốn nói gì, giấy bán thân ta sẽ trả cho ngươi, từ nay về sau ngươi không còn là nô bộc của phủ Thái tử nữa.”
Sở Hà đứng bên cạnh cũng đúng lúc đưa cho hắn tờ giấy bán thân cùng với một túi tiền: “Bên trong là ngân phiếu hai trăm lượng.”
Dương Huy nhận tờ giấy: “Nô tài biết ơn phủ Thái tử, nhưng nô tài không cần ngân phiếu.”
“Cầm lấy đi, coi như bồi thường cho khoảng thời gian ngồi trong ngục của ngươi, Thái tử phi của chúng ta vẫn luôn đối xử với mọi người rất hào phóng.” Sở Hà nói, “Đủ cho ngươi làm chút buôn bán trong kinh thành, tự nuôi sống bản thân.”
Ninh Hoàn hỏi: “Định ở lại kinh thành?”
“Không ạ, nô tài sẽ mang thi cốt của ông nội về quê, ông phải được chôn cất ở nhà.” Vành mắt của Dương Huy bỗng chốc đã hoen đỏ, “Ông nội không quen ở trong kinh thành, nếu nô tài chôn ông ở đây, chắc chắn ông nằm dưới đất cũng không được thoải mái.”
“Thi cốt 一” Ninh Hoàn ngồi bên trong kiệu, trong tay y đương cầm một chuỗi bồ đề làm từ ngọc bích, “Có thể nhờ người vận chuyển về quê ngươi, kinh thành là nơi phồn vinh hiếm thấy, các thương nhân đến từ nước khác cũng khó mà rời bỏ được chốn này, ngươi cần gì phải quay về vùng quê mất mùa?”
“Ông nội nô tài thường hay nói, chim bay về quê, cáo chết hướng gò. Tuy ở kinh thành rất tốt, nô tài đi suốt hai ngày trời cũng đi không hết các ngõ hẻm nơi đây, cũng ăn không xuể những món ăn được bày bán, nhưng những gương mặt mà nô tài gặp qua đều vô cùng xa lạ, khẩu âm cũng không quen thuộc, so ra vẫn không bằng tình người gần gũi ở quê nhà.”
Nếu Ninh Hoàn mà có sức lực, chắc chắn chuỗi bồ đề trong tay y đã sớm bị bóp nát: “Đưa hắn hai trăm lượng ngân phiếu làm lộ phí đi.”
Sở Hà lại đưa tiền cho Dương Huy: “Nhận đi, đừng khiến Thái tử phi nhà chúng ta phải mất thể diện. Từ biệt tại đây thôi, ngươi nhớ bảo trọng.”
Từ lúc Dương Huy đi ra khỏi Hình Bộ cho đến giờ vẫn chưa thấy được mặt Ninh Hoàn, y vẫn luôn ngồi bên trong kiệu.
Hắn cũng biết là chẳng có gì hay mà phải gặp nhau, từ đầu chí cuối chỉ đơn thuần là một cuộc giao dịch mà thôi, tuy hắn không hiểu những thị phi chốn quan trường, song cũng mơ hồ đoán được có vẻ như cha ruột của mình là kẻ thù của Thái tử, vụ việc lần này xảy ra cũng cũng khiến Thái tử có thể đứng giữa mà kiếm lợi.
Nhuyễn kiệu lần nữa di chuyển, Sở Hà đi theo bên cạnh nói: “Có thể hôm nay điện hạ sẽ về khá trễ đấy ạ, quân vụ mấy ngày qua có hơi chồng chất, điện hạ cũng nắm thực quyền lớn, phải lo toan càng nhiều.”
Ninh Hoàn đương nhắm mắt lại, “Ừm” một tiếng: “Ngươi thấy lời hắn vừa nói thế nào?”
“Ai? Ngài nói Dương Huy sao?” Sở Hà không rõ Thái tử phi đang có ý gì cho lắm, nhưng hắn vẫn nhớ chủ tử của mình là một người thông minh, bình thường vẫn luôn kiệm lời, mỗi khi mở miệng tuyệt không nói lời vô nghĩa, đều sẽ ẩn giấu chút ý nghĩ sâu xa nào đó, hắn cần phải cân nhắc thật kĩ, “Cuộc sống của hắn gắn liền với đồng ruộng, không có tham vọng, càng không có mắt nhìn xa trông rộng, chỉ muốn quay về bảo vệ mảnh ruộng ba tấc đất của hắn. Còn nếu mà có tham vọng thì hẳn là đã chạy đến trước mặt Dương Thái mà gọi cha, không cần phải cá chết lưới rách rồi vào ngục ngồi lâu như vậy.”
“Hắn là người có khí phách, không thiếu suy nghĩ như ngươi, hắn mà không có chí thì đã sớm mất mạng từ lâu rồi.” Ninh Hoàn nói, “Bổn cung hỏi ngươi một câu, quay về cố hương thật sự tốt như vậy sao?”
“Khụ, cái này.” Sở Hà cố gắng nghiền ngẫm ý của Thái tử phi, cẩn thận động não, “Thuộc hạ chưa từng rời kinh quá lâu, từ nhỏ đã sinh ra và lớn lên ở đây, nên cũng không biết cảm giác nhớ quê hay không nhớ quê là như thế nào, thuộc hạ chỉ cảm thấy kinh thành hẳn là địa phương tốt đẹp nhất trên đời, những nơi khác đều không náo nhiệt phồn hoa bằng nó.”
Phủ Thái tử đã gần ngay trước mắt, các kiệu phu cùng nhau nâng cỗ kiệu bước qua cửa chính.
Ninh Hoàn bước xuống dưới, Điệp Thanh tiến lên đỡ y, sở dĩ phải dùng đến kiệu là bởi mấy ngày gần đây y bị ốm không hề nhẹ. Kể từ khi trời bắt đầu trở lạnh, thân thể Hoàng đế ở trong cung cũng theo đó mà mắc vài bệnh vặt, mà Ninh Hoàn ở ngoài cung lại cũng chẳng khá hơn là bao.
Y cứ trầm trầm mê mê mà ngủ đến chạng vạng, Điệp Thanh có bưng thuốc đến hai lần, song cả hai lần đều bị y đổ hết vào chậu hoa, mùi thuốc đắng nghét cứ mãi quẩn quanh trong phòng, không tài nào tản đi hết được. Trên người y đương khoác một bộ cẩm y màu ngà trắng, đường nét cơ thể nom yếu ớt đến độ gần như không thể gồng gánh nổi lớp y phục ấy thêm nữa.
Ninh Hoàn chợt nhớ lại cảnh tượng lần đầu tiên y gặp Mộ Cẩm Ngọc, hẳn là khi ấy hắn cũng gầy gò như y hiện giờ, có điều khung xương của y lại mảnh khảnh hơn đôi chút, thoạt nhìn rất giống từng phiến hoa mỏng manh.
Mộ Cẩm Ngọc vừa về đến phủ đã đi đổi y phục, Sở Hà thì cứ thập thò ló đầu đằng sau tấm bình phong, hắn thiếu kiên nhẫn mà lên tiếng: “Nói.”
Sở Hà lưỡng lự chốc lát, rồi vẫn thuật lại hết những gì mà Thái tử phi hỏi mình hôm nay cho điện hạ nghe.
Mộ Cẩm Ngọc đá thẳng vào tấm bình phong: “Thái y đâu?”
Bức bình phong làm từ lưu ly chỉ trong nháy mắt đã vỡ tan tành, Sở Hà bị hắn dọa tới độ lập tức quỳ xuống: “Sáng hôm nay thái y đã đến khám một lần, nhưng thuốc đều bị Thái tử phi đổ hết vào chậu hoa rồi ạ.”
Mộ Cẩm Ngọc hừ lạnh: “Được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều, cút đi!”
Sở Hà vội vàng chạy biến.
A Hỉ lại gần giúp hắn cởi mãng bào xuống, lại phụ điện hạ khoác thường phục vào, từ đầu chí cuối đều không dám ho he lấy một tiếng.
Mộ Cẩm Ngọc sải bước đến Lê Tuyết Đường, lê trên cây đã sớm bị hái hết xuống, lá vẫn chưa đến độ rụng nhiều, nhóm nha hoàn phụ trách quét sân xong thì túm tụm lại cùng cho mèo ăn, các nàng nhìn thấy Mộ Cẩm Ngọc thì vội vàng đứng dậy hành lễ.
Song hắn không liếc nhìn bất cứ ai, đi thẳng vào phòng trong.
Ninh Hoàn đương dựa vào gối mềm mà đọc sách, tóc dài sau lưng không được buộc gọn lên, trên người khoác một bộ y phục nhạt màu, trên đùi có đắp một tấm chăn, bên cạnh y là hai chậu vạn niên thanh và phong lan, trong lư hương đang đốt hương hàng chân, thoáng thấy bóng dáng hắn bước vào phòng, y chậm rãi ngước mắt lên: “Điện hạ về rồi.”
Mộ Cẩm Ngọc “Ừ” một tiếng, hắn ngồi xuống cạnh y: “Hôm nay em ra ngoài đón Dương Huy à?”
Ninh Hoàn tiếp tục lật sách: “Hắn có quay lại phủ Thái tử thì cũng không có đất dụng võ, ta cho hắn chút ngân phiếu làm lộ phí.”
Mộ Cẩm Ngọc choàng tay qua ôm y từ đằng sau, cằm đặt lên vai y: “Đang đọc gì vậy? Cô xem với.”
Nói rồi hắn đè tay Ninh Hoàn lại, lật bìa sách nhìn lướt: “《Nghi Lễ Đồ》? Có gì thú vị đâu, chẳng bằng em nhìn cô còn hơn, trưa nay cô không ăn cơm, ở công đường cũng nuốt không trôi.”
Ninh Hoàn quay sang nói với A Hỉ đang đứng bên cạnh: “Trong phòng bếp có chè hạt sen nấm tuyết, bưng một chén lên đây.”
Đợi tới khi A Hỉ đã lui xuống, Mộ Cẩm Ngọc mới cúi đầu gặm hai miếng lên bả vai y: “Có phải em lại gầy đi rồi phải không? Ngồi yên cho cô ôm một lát.”
Ninh Hoàn buông quyển sách đang đọc xuống, ngả lưng lên người Mộ Cẩm Ngọc.
A Hỉ rất nhanh đã bưng chè lên, Mộ Cẩm Ngọc nếm một thìa, hai mắt lại nhìn qua chậu vạn niên thanh ngay cạnh: “Sao trong cái chậu này lại có mùi thuốc? Cô nhớ hôm qua ở đây vẫn là cây hải đường cơ mà? Thế nào mà thành vạn niên thanh rồi?”
Ninh Hoàn đáp: “Ở dưới chôn bã thuốc để bón cây.”
“Để nhiều quá nó chịu không nổi đâu, rất dễ chết gốc. Hình như trong kho còn có cái bồn cây cảnh, hoa mai hay hoa mận gì đó, ngươi đi tìm đi A Hỉ.”
Ninh Hoàn gảy gảy lá vạn niên thanh: “Bồn cảnh trong kho? Đồ giả mà thôi, lá từ phỉ thúy, cánh hoa từ bạch ngọc hoặc là mã não vẫn không so được với cây xanh.”
“Đẹp hơn mà, còn không bị khô héo, không cần ngày nào cũng bón bã thuốc làm gì.” Mộ Cẩm Ngọc lại nhìn về phía chậu phong lan, phong lan khó chăm hơn, không thể tùy tiện đổ thuốc vào được, “Tuy rằng chậu phong lan này đẹp thật, nhưng lại mất đi vẻ mĩ miều vốn có. Cô nghe nói thứ này vốn mọc trên núi, loài hoa cao quý như nó hẳn là cũng không có bạn bè gì ở đấy, càng đừng nói được ở trong phòng ấm. Bây giờ nó đã có người ở bên cạnh, tưới nước bón phân cho nó, lại còn giúp nỏ diệt trừ cỏ dại, trên đời này chẳng còn ai có thể tri kỉ hơn được nữa.”
Ninh Hoàn bật cười, y vươn tay bóp mặt Mộ Cẩm Ngọc: “Để ta xem xem da mặt điện hạ dày đến mức nào.”
Khoảng thời gian gần đây Mộ Cẩm Ngọc gần như chưa thấy Ninh Hoàn nở nụ cười lần nào, vốn y đã rất ít khi cười, nhưng biểu cảm lúc này lại cực kỳ xinh đẹp, dường như có thể hòa tan cả băng tuyết.
Mộ Cẩm Ngọc lên tiếng: “Em nhìn thẳng vào mắt cô đi, em sẽ rời khỏi cô sao?”
Ninh Hoàn nhẹ hôn lên trán hắn: “Điện hạ nghĩ sao?”
“Cô sợ bản thân chỉ đang tự mình đa tình, muốn nghe chính miệng em nói.”
Đôi môi mỏng của Ninh Hoàn chợt dừng tại khóe miệng hắn, y lại gần vành tai người nọ: “Điện hạ muốn thế nào, ta sẽ làm thế đó.”
Đôi mắt Mộ Cẩm Ngọc lập tức bừng sáng: “Thật không?”
“Liệu được mấy con chim nhạn rời đàn có thể quay về cố hương được chứ.” Một đàn chim nhạn đương bay về phía Nam chợt xuất hiện qua khung cửa sổ, màu lá thu bị gió sương ngoài trời thấm đẫm, càng trở nên đậm sắc hơn, Ninh Hoàn nắm lấy ngón tay người nọ, “Cả đời này ta sẽ cùng Thái tử điện hạ trải qua mưa gió.”
“Quyết định rồi? Ngươi chỉ có một cơ hội duy nhất này thôi, bởi một khi ta biến mất, ngươi sẽ không bao giờ có thể trò chuyện được với ta nữa, vĩnh viễn sống trong cuốn sách này.” Hệ thống nói, “Bởi vì tác phong làm việc của ngươi rất đáng tin, là ký chủ tỉnh táo nhất mà ta từng gặp nên ta mới dành riêng cho ngươi cơ hội quay về này.”
“Quyết định rồi.” Ninh Hoàn nói, “Ta nguyện ý trầm mình tại nơi đây, có là hư hay là thực cũng không quan trọng.”