Edit: MegThẩm quý phi được một nhóm người hộ tống đến nơi, hiện giờ phía bên nàng đã loạn như cào cào, tuy Ninh Hoàn cũng không phải loại người hay bỏ đá xuống giếng gì, song dù sao thì Nhạc Vương cũng là kẻ thù của Mộ Cẩm Ngọc, tương đương với kẻ thù của y, nên y cũng nhanh chóng đi qua đấy quan sát tình hình.
Nhạc Vương hiện đang ở chỗ của Hoàng đế, sống chết chưa rõ an nguy khó dò, bởi vì trạng huống của gã hết sức máu me, lại thêm cơ thể sau khi trúng độc đã nhanh chóng hoại tử, tỏa ra mùi thối rữa khó ngửi nên Hoàng đế mới không cho Thẩm quý phi vào trong, sợ một khi nàng thấy rồi sẽ ảnh hưởng đến tinh thần.
Thẩm quý phi chỉ có thể nghe thái giám bẩm báo hết lần này tới lần khác.
Nàng thấy bóng dáng Ninh Hoàn lại gần đây, dù cho căn bản không có tâm trạng gì để tiếp đón đối phương, song Thẩm quý phi vẫn phải bất đắc dĩ mà đứng dậy, hai mắt nàng đã sưng vù, đỏ hồng như quả đào, hoàn toàn không còn đọng lại chút vẻ kiêu ngạo đắc ý của ngày xưa: “Thái tử phi.”
Ninh Hoàn gật đầu với nàng: “Nghe nói Thái tử và Nhạc Vương xảy ra chuyện, Hoàng hậu đã qua thăm Thái tử điện hạ trước, song người lại lo lắng Thẩm quý phi đau lòng quá độ, mới dặn dò bổn cung qua xem sao.”
Thẩm quý phi cầm khăn vải chấm chấm khóe mắt, nàng miễn cưỡng đáp lời: “Đa tạ tấm lòng của Hoàng hậu nương nương và Thái tử phi.”
Sau khi Nhạc Vương bị thương, tất cả oai phong của Thẩm quý phi đều tan thành mây khói, nếu như vết thương của gã ở chỗ khác thì đã tốt, song lại cố tình bị ưng mổ vào mắt, vỡ hẳn một nhãn cầu… Tương đương với chuyện Nhạc Vương đã hoàn toàn vô duyên với ngôi vị Hoàng đế.
Đúng lúc này lại có một tên thái giám lên tiếng: “Các thái y đã cho Nhạc Vương điện hạ uống thuốc rồi ạ, hình như là thuốc giải, nô tài đã nghe chính miệng Ngô thái y khẳng định rằng thứ thuốc ấy có hiệu quả, thế nhưng sau khi uống thuốc xong, các triệu chứng trên người điện hạ lại vẫn chưa thuyên giảm, Chung thái y và Triệu thái y đều nói là do chất độc đã ngấm vào xương cốt, vô phương cứu chữa, nên đã đồng loạt đưa ra ý kiến muốn bệ hạ chém đứt một cánh tay của Nhạc Vương điện hạ, bảo rằng chỉ có làm như thế mới giữ lại được mạng sống…”
Gương mặt diễm lệ của Thẩm quý phi chỉ trong nháy mắt đã tái đi, từng giọt nước mắt cứ thi nhau rơi xuống như những viên ngọc đã được xâu thành chuỗi: “Cái, cái gì? Nhi tử của ta ㅡ”
Cốt nhục thân sinh của mình nay lại phải chịu đau đớn khổ sở tới nhường này, Thẩm quý phi cảm thấy lòng mình như đau đến mức quặn lại, hoàn toàn không hít thở nổi.
Mặt mũi Ninh Hoàn vẫn không hề đổi sắc, chỉ lạnh nhạt mở miệng: “Không ngờ là tình trạng của Nhạc Vương điện hạ lại nghiêm trọng tới như vậy, đám người Đông Ốc Quốc này thật sự đáng chết ㅡ”
Y vừa nói vừa quan sát biểu cảm trên gương mặt của Thẩm quý phi, dung nhan xinh đẹp ấy hiện giờ hoàn toàn không xuất hiện chút căm hận khắc cốt ghi tâm nào, mà chỉ có sự hoang mang bối rối vì không biết phải làm sao, thậm chí còn có nét hối hận thoáng qua.
Thông qua cảm xúc bộc lộ trên khuôn mặt nàng, Ninh Hoàn có thể chắc chắn rằng nàng biết rất rõ nguồn cơn của chuyện vừa rồi.
Dưới cái nhìn của Hoàng đế cùng với những kẻ ủng hộ Nhạc Vương, đám người Đông Ốc Quốc ấy chung quy cũng chỉ là những con tốt chịu tội thay mà thôi.
Cho tới tận bây giờ mà bọn họ vẫn không hề nhận ra, rằng bản thân mình mới chính là những con rối đã bị người khác gài bẫy, với bản tính ngạo mạn tự phụ lại bảo thủ ấy của Hoàng đế, e là ngay cả lão cũng nhận định sự cố của Nhạc Vương là do gã đã đứng quá gần Mộ Cẩm Ngọc, mà đôi chim ưng kia vì không phân biệt được mục tiêu giữa hai người nên mới tấn công cả hai.
Mọi chuyện cuối cùng lại thành tự bê đá đập chân mình, dĩ nhiên trong lòng Thẩm quý phi hiện giờ đang chất chứa sự đau khổ và hối hận không sao tả xiết, nhưng để mà hận thì nàng có thể hận kẻ nào đây? Chẳng lẽ lại hận tên nô tài thuần ưng không làm ăn đến nơi đến chốn? Hay là hận Ngô thái y đã phối thuốc quá mức tàn độc?
Rõ ràng thứ thuốc độc ấy vốn phải được dùng trên người Thái tử.
Chốc lát sau lại có một tên thái giám chạy tới bẩm báo: “Cánh tay phải của Nhạc Vương điện hạ đã bị chặt đứt, hiện giờ ngài ấy đương hôn mê chưa tỉnh, bệ hạ đã sang bên lều của Thái tử…”
Cả người Thẩm quý phi lập tức lảo đảo, suýt nữa đã té xuống đất mà ngất đi, Ninh Hoàn bèn giơ tay đỡ nàng: “Quý phi nương nương cẩn thận, Nhạc Vương điện hạ cát nhân thiên tướng[1], khả năng vượt qua được cửa tử cũng rất lớn, quý phi cũng phải khỏe mạnh bình an để xem cảnh hung phạm bị trừng trị thích đáng chứ, có đúng không? Vừa rồi Thái tử điện hạ cũng bị thương không nhẹ, bổn cung còn chưa kịp tới thăm, giờ đây cũng không làm phiền quý phi nương nương nữa, xin cáo từ trước.”
[1]
Thẩm quý phi còn đương choáng váng chưa định, nàng run rẩy đôi môi, khép khép mở mở rồi cũng chỉ nhả ra được một tiếng: “Thỉnh.”
Hung phạm ư?
Nhi tử nàng đã vĩnh viễn mất đi một cánh tay, từ nay về sau hoàn toàn không có khả năng lên làm Hoàng đế nữa, nàng phải đi đâu để tìm hung phạm đây? Còn nữa, lấy đâu ra hung phạm cho nàng tìm bây giờ?
Tiểu thái giám vừa đến bẩm báo thoạt nhìn rất thông minh lanh lợi, là hạ nhân mới được nạp vào cung của Thẩm quý phi, chỉ trong một thời gian ngắn đã dựa vào sự thông tuệ của bản thân, thành công đến hầu hạ trực tiếp cho nàng.
Ninh Hoàn cho đối phương một ánh nhìn lạnh lùng.
Mộ Cẩm Ngọc có rất nhiều nội tuyến trong cung, thái giám nọ chính là một trong số đó, giữa Ninh Hoàn và Mộ Cẩm Ngọc bây giờ đã chẳng còn bất cứ ngăn cách nào nữa, và bởi vì y có thể bày mưu tính kế những chuyện trên triều lẫn những pha đấu đá lục đục ở trong cung, nên Mộ Cẩm Ngọc đã hạ lệnh cho đám thủ hạ của hắn, rằng tất cả đều phải tuân thủ theo những gì Ninh Hoàn sai bảo.
Tiểu thái giám thấy được ánh mắt của Ninh Hoàn cũng chỉ im lặng rồi gật nhẹ đầu.
Thừa dịp xung quanh vẫn đang hỗn loạn, hầu hết mọi người đều không có sức để chú ý đến chuyện khác, thái giám nọ bèn âm thầm chạy lại gần, hành lễ với Ninh Hoàn: “Bái kiến Thái tử phi nương nương.”
Ninh Hoàn gật đầu: “Qua đây, bổn cung có chuyện cần ngươi làm.”
Tiểu thái giám vội bước qua.
Kết thúc vài lời thì thầm với đối phương, Ninh Hoàn hờ hững nhìn hắn: “Nghe rõ chưa?”
“Nô tài nhớ kỹ.”
“Được, lui xuống đi.” Ninh Hoàn nói, “Nhớ hầu hạ Thẩm quý phi chu đáo.”
Lúc Thẩm quý phi vào thăm Nhạc Vương thì bấy giờ Hoàng đế đã không còn ở cạnh gã, lão nghe nói các đại thần đang nghị luận về chuyện lão bỏ bê không quan tâm Thái tử, cho nên Nhạc Vương vừa hôn mê lão đã phải vội qua xem tình trạng của Mộ Cẩm Ngọc.
Song Thẩm quý phi thì lại không biết đã xảy ra chuyện gì, khoảnh khắc nàng vừa mới vào bên trong lều, mùi máu tươi nồng nặc lập tức ập vào mặt nàng, suýt nữa đã khiến nàng bất tỉnh tại chỗ.
Thẩm quý phi vừa khóc lóc vừa chất vấn đám nô tài: “Thái y đâu?”
“Dạ thưa nương nương, Chung thái y và Triệu thái y đã cùng bệ hạ đi qua lều của Thái tử điện hạ rồi ạ.”
Chốc lát sau Ngô thái y qua xem tình hình Nhạc Vương, Thẩm quý phi vừa thấy người đã không kiềm chế nổi cơn uất ức, nàng ném chung trà vào đầu Ngô thái y, đập phá hồi lâu mới ôm ngực quay về.
Dù sao thì Nhạc Vương vẫn cần có không gian nghỉ ngơi, nàng không thể nào làm ầm ĩ ở đây mãi được.
Về đến nơi rồi mà Thẩm quý phi vẫn cứ khóc mãi không ngừng, dường như muốn khóc đến độ mù lòa, nàng vừa rơi nước mắt vừa lặp đi lặp lại rằng bản thân số khổ, vốn còn thấy mấy năm nay Hoàng hậu đã thất sủng, rất có thể nàng sẽ chiếm được ngôi vị mẫu nghi thiên hạ ấy, vậy mà cuối cùng Hoàng hậu lại phục sủng như xưa. Rồi lại đến việc hai nhi tử vốn luôn được Hoàng thượng yêu thương, chẳng rõ vì sao mà một đứa bỗng dưng bị thất sủng rồi mất đi vương vị, đứa còn lại cứ ngỡ có hi vọng kế thừa giang sơn thì kết quả lại thành kẻ tàn tật, nàng không chỉ vô duyên với danh vị Hoàng hậu, mà ngay cả danh vị Thái hậu cũng rất có thể sẽ với chẳng tới.
Thẩm quý phi khóc đến độ tan nát cõi lòng, một tên thái giám tiến lại gần rồi dâng khăn cho nàng: “Nương nương đừng khóc nữa, nhỡ đâu ngài khóc mệt quá rồi lại đổ bệnh, khi ấy Nhạc Vương điện hạ và Ngũ Hoàng tử điện hạ sẽ đau lòng lắm.”
Thẩm quý phi có khổ mà không nói nên lời, nàng vừa lau nước mắt vừa lên tiếng: “Minh nhi gặp phải chuyện như vậy, bổn cung ngoại trừ rơi nước mắt vì nó thì cũng chẳng thể làm gì hơn, Phong nhi thì đã bị bệ hạ lạnh nhạt kể từ lần đắc tội với Thu gia, bổn cung biết phải xoay xở ra làm sao bây giờ!”
Tiểu thái giám lưỡng lự chốc lát: “Nô tài có nghe được một vài lời đồn thổi, không biết có nên bẩm báo lại với nương nương hay không, là chuyện có liên quan đến Nhạc Vương điện hạ đấy ạ.”
Đôi mắt Thẩm quý phi vẫn đang sưng vù lên: “Chuyện gì?”
“Nô tài nghe nói, mọi chuyện hôm nay là do bệ hạ lên kế hoạch trước…”
Thẩm quý phi nhắm mắt lại, dĩ nhiên nàng biết chuyện này là do Hoàng đế và Nhạc Vương mưu tính.
“Bệ hạ cực kỳ sủng ái Hoàng hậu nương nương, thậm chí còn từng vì Hoàng hậu mà cướp đoạt ngôi vị Hoàng đế, chẳng phải nương nương cũng nhận ra là năm nay Hoàng hậu lại càng được ưu ái hơn sao, sự tồn tại của Nhạc Vương điện hạ chính là đang uy hiếp đến nhi tử thân sinh của Hoàng hậu, cũng chính là Thái tử điện hạ, vì thế mà bệ hạ mới lập nên kế hoạch này, mục đích muốn diệt trừ Nhạc Vương điện hạ để khiến Hoàng hậu nương nương yên tâm.”
Tuy rằng Thẩm quý phi cũng không được thông minh cho lắm, song nàng vẫn nhớ người mà Hoàng đế kiêng kị nhất chính là Thái tử: “Ngươi đừng có nói năng lung tung! Còn dám khua môi múa mép nữa, cẩn thận bổn cung chém đầu ngươi!”
Thái giám nọ vội vàng tự tát vào miệng mình: “Là nô tài lắm lời! Nhưng nô tài thật sự chỉ đang suy nghĩ cho nương nương và Nhạc Vương điện hạ thôi ạ… Chuyện này thật sự quá kỳ quặc, bởi đôi chim ưng đấy là do điện hạ dâng cho bệ hạ, người phụ trách thuần ưng cũng là thân tín của bệ hạ, nên dĩ nhiên người ngoài nhìn vào sẽ khó tránh khỏi sẽ nghĩ theo hướng ấy…”
“Ôi, Nhạc Vương điện hạ của chúng ta bị thương nặng như thế, còn Thái tử điện hạ thì lại chỉ xước xát ngoài da, thậm chí lúc nương nương chưa tới đây Hoàng thượng đã đi rồi, ngài ấy dẫn theo các thái y khác để chữa trị cho Thái tử điện hạ.”
Tiểu thái giám vẫn không ngừng nói: “Nương nương à, nương nương thật sự cho rằng vị Hoàng tử mà bệ hạ ưng ý nhất chính là Nhạc Vương điện hạ hay sao? Vạn nhất bệ hạ đã xác định được Thái tử chính là máu mủ của ngài ấy, vậy thì dựa vào sự sủng ái của bệ hạ dành cho Hoàng hậu nương nương, cộng thêm việc để bồi thường cho chuyện của Công chúa lp, nô tài e rằng bệ hạ sẽ thật sự xuống tay với Nhạc Vương điện hạ chỉ vì Thái tử thôi đấy ạ, bởi phe phái của điện hạ ở trong triều cũng không hề ít.”
Thẩm quý phi bất lực dùng hai tay ôm mặt: “Bệ hạ thật sự rất sủng ái Hoàng hậu, nếu ngài ấy đã xác định được thân phận của Thái tử ㅡ”
Nàng mệt mỏi thở dài: “Thì bổn cung cũng có thể làm gì nữa đâu? Bổn cung chỉ biết bất lực mà thôi.”
Tiểu thái giám lên tiếng: “Nương nương với bệ hạ vẫn còn tình cảm với nhau, phỏng chừng bệ hạ cũng đang cảm thấy có lỗi, nương nương cứ thử ngồi chờ mà xem, một khi bệ hạ khôi phục vương vị cho Ngũ Hoàng tử điện hạ, đây tám phần là ngài ấy đang chột dạ, muốn làm vậy để bồi thường cho nương nương, song nô tài lại thấy Ngũ điện hạ không có năng lực như Nhạc Vương điện hạ, cho dù có lấy lại được vương vị thì cũng khó mà uy hiếp được đến Thái tử.”
Sau khi Thẩm quý phi phải trải qua đợt sóng gió lần này từ Nhạc Vương, tâm lý nàng đã yếu nhược đến mức không thể chịu thêm bất cứ đả kích nào nữa, song tất cả sự uất ức mà nàng dồn nén, tích tụ trong lòng lại chẳng có chỗ nào cho nàng xả giận, cho nên Thẩm quý phi chỉ có thể trút hết những cảm xúc tiêu cực ấy lên người Hoàng đế và Thái tử.
Chung thái y bắt mạch cho Mộ Cẩm Ngọc đồng thời quan sát tình trạng cụ thể của hắn, trước đó Triệu Nghi đã châm cứu để ép chất độc ra ngoài, tuy rằng trạng thái của Mộ Cẩm Ngọc hiện giờ vẫn chưa tốt lắm, song cũng đã khá hơn Nhạc Vương gấp trăm lần.
Triệu Nghi viết một đơn thuốc, dặn dò hạ nhân cứ nửa canh giờ là phải bón cho Thái tử điện hạ uống một bát, Hoàng đế cũng nhận ra Triệu Nghi là thủ hạ của Mộ Cẩm Ngọc, nên sau khi đã khám xong lão chỉ dẫn Chung Tân đi theo, hỏi hắn về tình trạng của Thái tử.
Chung Tân tỉ mỉ bẩm báo lại: “Thái tử điện hạ chỉ bị trầy da không quá nghiêm trọng, độc còn sót lại trong cơ thể cũng đã được Triệu thái y thanh lọc hơn phân nửa, hẳn là nghỉ ngơi mười ngày sẽ khỏe lại.”
Hoàng đế cau mày, lão nhịn không được mà bật ra lời nói đã kiềm nén trong miệng: “Có cách nào khiến chất độc trong người hắn phát tán mạnh hơn không?”
“Việc này ㅡ” Chung Tân do dự hồi lâu, cuối cùng mới chắp tay lên tiếng, “Vi thần vô năng, trong lúc nhất thời chưa nghĩ ra biện pháp nào khả quan, không thể phân ưu giúp bệ hạ.”
Hoàng đế cũng cảm thấy bây giờ mà hành động nữa thì có hơi không ổn lắm, dạo gần đây trong nội bộ các văn võ bá quan đã truyền tai nhau đủ loại đồn đãi rồi, lão thở dài: “Đi qua chỗ Thẩm quý phi đi, trẫm thăm nàng một chút, sáng mai sẽ hồi kinh.”
Hàng trăm suy nghĩ cứ thế mà bủa vây lấy tâm trí Hoàng đế chỉ trong giây lát, lão biết Nhạc Vương đã không thể nào vực dậy nổi nữa, tuy rằng lão vẫn rất ghét Ngũ Hoàng tử, song việc nâng đỡ gã lúc này lại rất cần thiết, tuyệt không được để các đại thần theo phe Nhạc Vương chuyển sang ủng hộ Thái tử. Cũng vì thế nên sau khi gặp Thẩm quý phi, lão chỉ an ủi nàng vài câu đơn giản, rồi mới nhắc đến chuyện khôi phục vương vị cho gã.
Thẩm quý phi vẫn đang đau lòng quá độ, không cho lão thấy bất kì phản ứng gì.
Hoàng đế vốn đã vô cùng phiền muộn, nay lại thấy Thẩm quý phi chỉ trưng một khuôn mặt buồn bực mà chẳng nói lời nào, đâm ra lão lại càng khó chịu trong lòng, nếu là bình thường thì có khi lão sẽ cố gắng an ủi nàng thêm vài câu nữa, còn bây giờ thì lão lười quan tâm, thẳng thừng quay về chỗ của Hoàng hậu.
Hoàng hậu vừa dịu dàng lại vừa biết ý, mặc dù nhi tử nàng cũng đang bị thương nằm đó, nàng lại tuyệt nhiên không oán giận nửa lời.
Cuối cùng thì Ninh Hoàn cũng đã tới được chỗ Mộ Cẩm Ngọc đang nghỉ ngơi, A Hỉ vội vội vàng vàng chạy đến thuật lại tình trạng của Thái tử điện hạ: “Lúc nãy Triệu thái y đã châm cứu, còn dặn dò cứ nửa canh giờ là phải uống một chén thuốc, tuyệt đối không được trì hoãn việc này, từ đó tới giờ điện hạ đã uống hai chén, đợi chút nữa nô tài sẽ bưng chén thứ ba tới ạ.”
Ninh Hoàn gật đầu: “Ngươi lui xuống đi, thuốc đun xong thì lại qua, ta vào xem tình trạng điện hạ một chút.”
A Hỉ nghĩ nghĩ rồi nói: “Để ép chất độc ra khỏi cơ thể nên cánh tay điện hạ bị khoét một mảng lớn, do máu chảy quá nhiều nên hiện tại đã băng bó kín mít, chỉ có điều tạm thời điện hạ sẽ không nhấc nổi tay ạ.”
So với Nhạc Vương thì như thế đã hết sức khả quan rồi, gã còn mất hẳn một cánh tay cơ mà.
Kế hoạch lần này của Hoàng đế thực sự rất tàn độc, nghe nói dù Nhạc Vương đã bị chặt đứt một cánh tay song chất độc vẫn không ngừng phát tán, cả người đều mưng mủ lở loét, các bộ phận khác cũng có dấu hiệu thối rữa.
Thời điểm phối độc Ngô thái y cũng đã cân nhắc việc phối thêm cả thuốc giải, thuốc giải ấy cũng đã cho Nhạc Vương dùng, song hiệu quả lại không bì được với độc tính, chỉ có thể giúp gã nhặt lại được mạng, còn cơ thể thì vẫn phải chịu không ít khổ sở.
Ninh Hoàn biết rất rõ với võ công và phản xạ của Mộ Cẩm Ngọc, hắn hoàn toàn có thể khiến bản thân không phải chịu bất cứ tổn thương gì, vậy mà giờ đây tình trạng lại tồi tệ như thế, Ninh Hoàn khó mà không hoài nghi đối phương có khuynh hướng thích tự hại.
Y xốc màn lên rồi bước vào.
Bên trong lều đương tràn ngập mùi thảo dược nồng nặc, cánh tay phải của Mộ Cẩm Ngọc đã bị băng bó đến kín mít, phỏng chừng phải tĩnh dưỡng hết nửa năm mới khỏe lại được như cũ, gương mặt tuấn tú hơi tái nhợt, đôi môi mỏng vẫn còn sắc tím vì bị trúng độc, hắn yếu ớt lên tiếng: “Em đến rồi…”
Dù cho tối hôm qua Ninh Hoàn đã đoán được rằng hôm nay hắn sẽ hành động, song y tuyệt không đoán được việc hắn bị thương nặng như thế này.
Y ấn ngón tay lên phần quấn băng vải của Mộ Cẩm Ngọc: “Điện hạ đúng là rất có bản lĩnh, ngay cả bản thân mình mà cũng dám tính toán, ngài có biết chỉ cần vuốt ưng cào sâu thêm ba phân nữa, là cánh tay này coi như bỏ đi không?”
Đôi mắt của Mộ Cẩm Ngọc bỗng dưng khép lại, cứ thế mà bất tỉnh.
Ninh Hoàn bắt mạch cho hắn một lát, mạch đập tuy vẫn bình thường, song sắc mặt lại thật sự rất tệ, nhiệt độ trên trán và cơ thể đều đang phừng phừng như lửa đốt, khoảnh khắc y nghe thấy đối phương bị khoét mất một mảng da thịt trên cánh tay, nơi ngực trái theo đó mà truyền đến một cơn đau đớn, khó chịu đến mức chỉ hít vào thở ra thôi cũng thấy khó khăn.
Ninh Hoàn đương nhìn ngắm gương mặt đang mê man của hắn hồi lâu, A Hỉ lại bất chợt tiến vào: “Bẩm Thái tử phi nương nương, thuốc của Thái tử điện hạ đã đun xong rồi ạ, hiện giờ điện hạ cần phải uống, nửa canh giờ sau nô tài sẽ bưng lên tiếp.”
Ninh Hoàn cầm lấy bát thuốc: “Lui xuống đi.”
Y để cho thuốc nguội bớt một lát, rồi mới đỡ hắn dựa người vào gối mềm, thìa gỗ múc nước thuốc đen đặc để sát vào khóe miệng hắn, song dù cho Ninh Hoàn có bóp cằm đối phương kiểu gì thì thuốc vẫn cứ chảy hết xuống dưới.
Cuối cùng y bèn ngậm một hớp thuốc, cúi đầu dán môi lên khuôn miệng khép chặt kia, nước thuốc chua chát cứ thế mà chảy vào trong miệng của Mộ Cẩm Ngọc, mùi thảo dược khó ngửi phủ kín khoang miệng hắn, song hương thơm trên người Ninh Hoàn thì lại cực kỳ dụ người.
Đầu lưỡi ngọt ngào lại mềm mại ấy của y, khiến con người ta thần hồn điên đảo, muốn ngừng lại chẳng ngừng được.
Mộ Cẩm Ngọc sắp không giả vờ nổi nữa.
Ninh Hoàn tiếp tục ngậm thêm một thìa thuốc, cúi đầu đút cho hắn uống, chờ đến khi bát thuốc đã thấy đáy, y đang định ngẩng dậy thì môi mềm lại bị người nọ mút mát.
Vị thuốc chát chúa dường như đã biến thành chất nghiệm thấm nhuần xương cốt.
Ninh Hoàn lo lắng bản thân giãy giụa sẽ đụng vào vết thương của Mộ Cẩm Ngọc, nên y tạm thời không cử động, song đối phương lại càng hôn càng sâu, một tay còn thuận tiện mà kéo lỏng đai lưng của Ninh Hoàn.
Ninh Hoàn phát hiện có chút khác thường, y lập tức cầm lấy cánh tay quấn kín mít của hắn, tháo lớp băng gạc ra.
Trên cánh tay đúng là có vết thương, nhưng cũng chỉ là vài vệt cào do vuốt ưng để lại mà thôi, căn bản không có cái gọi là xẻo thịt lộ xương gì hết, hoàn toàn không cần phải buộc đến kín kẽ như thế.
Ninh Hoàn ngồi trên người hắn, y đè hai bàn tay lên cơ bụng đối phương, tóc dài xõa tung đằng sau lưng, gương mặt trắng trẻo đương tỏa ra khí lạnh mơ hồ, y nghiêng nhẹ đầu: “Nghe nói điện hạ hơi thở thoi thóp?”
Mộ Cẩm Ngọc hừ lạnh: “Kẻ nào tung tin thất thiệt đấy? Cô còn khơi mới chết.”
Ninh Hoàn bị hắn chọc giận đến nhức đầu, Mộ Cẩm Ngọc nhác thấy y cáu đã vội vàng ôm chặt người vào lòng: “Thật ra cũng không ổn lắm, trúng độc xong cả người cô vẫn luôn khó chịu, em quan sát kĩ đi.”
Ninh Hoàn biết hắn trúng độc thật, tạm thời cũng chẳng thể nào so đo với đối phương: “Điện hạ uống thuốc đúng giờ, nghỉ ngơi cẩn thận là nửa tháng nữa sẽ khỏe lại.”
Mộ Cẩm Ngọc đáp lời: “Giờ tay cô đau lắm, căn bản không nâng lên được.”
Ninh Hoàn lại nhìn miệng vết thương lần nữa, tuy rằng bị cào không quá sâu, song dù gì thì cũng có độc, còn khiến Mộ Cẩm Ngọc sốt cao chưa giảm.
Y cầm băng vải quấn lại cho hắn: “Đàng hoàng nằm nghỉ đi, ngày mai sẽ khỏe hơn nhiều.”
Cả người Mộ Cẩm Ngọc vẫn đang nóng bừng do bị sốt, mà cơ thể Ninh Hoàn thì lại mát lạnh rất dễ chịu, hắn bèn vô thức mà ôm y chặt hơn, ghì siết y vào trong lồng ngực bản thân.