Edit: MegĐến khi Ninh Hoàn tỉnh lại thì đã là nửa đêm, đầu óc y vẫn còn hơi mơ hồ, chỉ cảm thấy cả người cứ ướt ướt dấp dính.
Áo trong màu trắng có chút ẩm dính sát vào cơ thể, mùi hương nam tính nồng đậm bao phủ toàn thân y khiến Ninh Hoàn cảm thấy không được tự nhiên.
Hơi ấm từ người nọ truyền sang cơ thể Ninh Hoàn, eo y cũng bị đối phương ôm chặt khít.
Eo Ninh Hoàn rất thon, vóc người y không thuộc kiểu cơ bắp cân xứng có lực như Mộ Cẩm Ngọc mà thiên về loại hình gầy gò, còn có chút hơi hướng phong lưu nhu nhược, nếu mà ăn diện lên thì chính là ví dụ điển hình cho các quý công tử nhà giàu ốm yếu đa tình. Eo vừa gầy vừa nhỏ, trắng nõn mảnh khảnh, tuy sờ vào thì vẫn sẽ thấy được chút đường cong, song cũng rất nông.
Bàn tay để trên hông y vẫn đang ve vuốt nhẹ nhàng, Ninh Hoàn nhắm mắt giữ tay đối phương lại: “Điện hạ muốn làm gì?”
Mộ Cẩm Ngọc hôn y: “Em mệt thì cứ ngủ tiếp đi.”
Sao mà y có thể ngủ tiếp nổi, mà dù có muốn ngủ thật thì cũng không thể nào vào giấc trong tình huống như thế này được.
Ninh Hoàn rời giường rồi rót một ly trà, cụp mắt ngồi uống trà cạnh bàn, cơ thể y vốn đã không khỏe lắm, mấy ngày gần đây còn liên tục phải suy nghĩ, giờ mới thấy hơi nhức đầu.
Hành cung vào ban đêm có chút lạnh lẽo, Ninh Hoàn uống hai ngụm trà thì cũng đã tỉnh táo hơn khá nhiều: “Điện hạ nghỉ ngơi đi, ta đọc sách một lát.”
Mộ Cẩm Ngọc khoác áo ngoài vào: “Đọc sách buổi tối có hại cho mắt.”
“Sao điện hạ biết là đang tối?” Ninh Hoàn nói, “Giờ vẫn là ban ngày, vừa mới qua chính ngọ thôi, điện hạ ngủ trưa đi.”
Ninh Hoàn biết hai mắt hắn còn chưa khôi phục, không phân biệt được ngày hay đêm.
Y thay bộ y phục ẩm ướt trên người đi, vặn đèn dầu cháy to hơn một chút, ánh lửa bập bùng rất nhanh đã chiếu rọi cả gian phòng. Ninh Hoàn mài chút mực nước, vừa xem sách cổ vừa viết lời bình sang bên cạnh, những cuốn sách này đều là y lấy từ Tàng Thư Các, rồi được chuyển từ phủ Thái tử đến hành cung, phần lớn đều là sách về y thuật không được ai sửa sang lại, còn có vài quyển bị sâu mọt gặm cắn. Y vừa ghi lời bình vừa cẩn thận đọc kĩ từng trang, tìm xem có phương thuốc chữa mù nào được ghi trong đây không.
Có một vài cách phối dược thoạt nhìn có vẻ khá ổn, song y lại không dám để Mộ Cẩm Ngọc đi thử.
Mộ Cẩm Ngọc đương nhìn bóng dáng của Ninh Hoàn dưới ngọn đèn dầu phía đằng xa, hiện giờ hắn vẫn chưa thể nhìn rõ được như trước, chỉ có thể thấy chút hình ảnh mơ hồ mờ nhạt, còn mặt mũi đối phương ra sao thì hoàn toàn chẳng rõ chút nào, song dù chỉ là một bóng lưng thôi thì Mộ Cẩm Ngọc cũng cảm thấy đấy hẳn là một bóng lưng cực kỳ duyên dáng, vừa mảnh khảnh vừa thanh tú, khác hoàn toàn với lúc y ở trên giường.
Những lần thân mật vừa qua chỉ có mỗi hắn là cảm nhận được sự sung sướng, còn Ninh Hoàn lại chưa để hắn chạm vào người y lần nào. Một phần là vì y lo Mộ Cẩm Ngọc không biết chừng mực, thô lỗ mạnh bạo làm y đau, phần còn lại là do y chưa chuẩn bị sẵn sàng.
Mộ Cẩm Ngọc càng muốn được nhìn ngắm một Ninh Hoàn khác, không phải cái người đọc sách lặng lẽ, cũng không phải cái người giã thuốc lạnh lùng, thứ hắn muốn là kéo xuống lớp mặt nạ kiêu ngạo mà hờ hững của y, để người nọ lộ ra nét yếu ớt hoảng loạn chẳng ai hay biết.
Lúc gà cất tiếng gáy sáng thì nền trời ngoài kia vẫn còn chưa thấy ánh dương, Ninh Hoàn đã gục xuống mặt bàn ngủ từ bao giờ, cây bút làm từ trúc trong tay y cũng nghiêng lệch sang một bên.
Khi Mộ Cẩm Ngọc bước qua thì thấy trên gương mặt y đã dính một chút mực nước, trong lòng bàn tay cũng có vết mực đã khô, màu đen của mực gần như hòa vào nền tóc của y, khiến làn da đã trắng nay càng thêm nõn nà.
Trang sách đang mở ra cũng bị thấm mực hết phân nửa, đoạn lời bình “Ấm áp, còn được viết là ㅡ” đã hoàn toàn biến mất sau mảng nước đen loang lổ. Mộ Cẩm Ngọc nhẹ nhàng rút bút trúc trong tay người nọ ra, bế bổng y lên đi về phía giường.
Lần tỉnh lại tiếp theo của Ninh Hoàn là khi mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, y và Mộ Cẩm Ngọc chỉ vừa mới dùng xong điểm tâm sáng, đã nghe người bẩm báo Hoàng đế đang đến đây.
Tin này đến quá đột ngột, Ninh Hoàn hối hận vì buổi sáng lỡ ngủ quên hết giờ giấc, không kịp cho người đi để ý hành động của Hoàng đế, giờ có muốn nhờ Hoàng hậu cản lão lại thì cũng đã không kịp.
Ninh Hoàn dặn dò vài câu cho hạ nhân rồi quay sang bảo Mộ Cẩm Ngọc: “Điện hạ nằm lên giường giả bệnh đi, ta đối phó với Hoàng đế trước.”
Lúc giọng thái giám vừa truyền đến từ bên ngoài, Ninh Hoàn cũng đi ra khỏi phòng, y thoáng nhìn qua nhân số đám người đối diện, Hoàng đế không dắt theo quá nhiều người, một thái giám tổng quản bên cạnh lão, hai tên thái giám nhỏ tuổi hơn còn đang nâng vác gì trên tay, cuối cùng là Chung Tân cầm một hòm thuốc.
Xem ra lão không yên lòng về bệnh tình của Mộ Cẩm Ngọc, muốn để Chung Tân đích thân xem mạch cho hắn, tiện thể thử thăm dò một chút.
Chung Tân cũng lặng lẽ liếc Ninh Hoàn một cái.
Ninh Hoàn tiến đến hành lễ: “Nhi thần tham kiến phụ hoàng, vết thương cũ của Thái tử điện hạ khi lên chiến trường vẫn đang trong thời gian khôi phục lại, cộng thêm hiện giờ còn bị cảm lạnh nên ngài ấy đương nằm nghỉ trên giường, không kịp ra đón phụ hoàng, mong phụ hoàng bỏ qua.”
Hoàng đế gật đầu: “Thái tử phi không cần đa lễ, Thái tử là trữ quân của một nước, trẫm tiện đường nên mới ghé qua xem tình trạng sức khỏe thằng bé đã khá hơn chưa, y thuật của Chung thái y diệu thủ hồi xuân, vừa lúc để Chung thái y xem mạch cho Thái tử.”
Ninh Hoàn cười nhẹ: “Lần bệnh này của điện hạ tới như trời long đất lở, hai ngày nay thường xuyên đầu váng mắt hoa, còn đôi khi cảm thấy hai mắt như lọt vào khoảng tối, nhìn đồ đạc cũng không được rõ lắm, Triệu thái y tới khám cũng bó tay bó chân. Vốn nhi thần còn đang lo lắng bất an, nay lại có Chung thái y đến xem mạch, nhi thần đã yên lòng hơn rất nhiều.”
Chung Tân chắp tay: “Vi thần được nương nương coi trọng.”
Ninh Hoàn đang định cùng bọn họ tiến vào, bỗng Hoàng đế lại liếc mắt nhìn y một chốc, lão đã tại vị hơn hai mươi năm, dĩ nhiên ánh nhìn này đủ uy nghiêm đủ tàn nhẫn, Ninh Hoàn cúi đầu theo bản năng, chỉ còn bên tai là nghe được giọng nói của lão: “Thái tử phi cứ ở bên ngoài đi, Trẫm và Chung thái y vào xem là được rồi.”
Ninh Hoàn nheo mắt, chắp tay lại: “Nhi thần tuân chỉ.”
Các nha hoàn còn đang đồng loạt quỳ gối ngoài sân viện, sau khi đám người Hoàng đế vào gian trong, Ninh Hoàn mới dặn dò các nàng: “Đứng lên hết đi, chuẩn bị một chút trà nóng, pha Long Tỉnh là được.”
“Vâng ạ.”
Sau khi Hoàng đế vào trong đã lập tức ngửi được mùi thuốc thoang thoảng, hai ngày nay Ninh Hoàn vẫn luôn đắp một chút nước thuốc lên mắt Mộ Cẩm Ngọc, cũng vì thế cho nên trên người hắn và cả gian phòng đều ám đầy mùi thảo dược. Song bởi vì đang là ngày hè, cửa sổ lúc nào cũng được mở ra để đón gió trời, ở mỗi góc phòng còn được treo túi thơm đuổi côn trùng nên đã át đi được phần lớn mùi thuốc nồng nặc, chỉ còn lại chút hương rất nhạt, không hề khiến người khác cảm thấy gay mũi hoặc khó chịu, ngược lại còn rất thoải mái.
Mộ Cẩm Ngọc ho khan vài tiếng, hắn miễn cưỡng từ trên giường đứng dậy: “Nhi thần tham kiến phụ hoàng.”
Cả hai còn chẳng rõ có phải phụ tử ruột thịt hay không, song dù sao thì đôi bên cũng đều không coi đối phương là người thân, chút tình cảm mặt ngoài này đều chỉ để diễn trò, cực kỳ giả dối.
Hoàng đế quan sát Mộ Cẩm Ngọc: “Đang yên đang lành sao bỗng dưng lại bị bệnh? Để mẫu hậu ngươi mà biết, nhất định nàng lại đau lòng không thôi.”
Mộ Cẩm Ngọc chỉ cảm thấy mỉa mai, Hoàng hậu vốn là bị Hoàng đế cưỡng ép, lão vẫn luôn hao công tốn sức để chứng minh cho người ngoài rằng lão tạo phản là vì Hoàng hậu, thứ hấp dẫn lão chính là nhan sắc hồng nhan họa thủy của nàng chứ hoàn toàn không phải quyền thế ngập trời, lúc nào cũng tỏ vẻ tình sâu nghĩa nặng, sau khi chán rồi thì lại dùng nha phiến để khống chế Hoàng hậu.
Mộ Cẩm Ngọc ho lụ khụ: “Mới hôm trước Ngũ đệ có mời nhi thần uống rượu, tối đó bị chuốc hơi nhiều, khi về còn gặp gió lạnh nên mới gây ra trận bệnh này, đã khiến phụ hoàng phải nhọc lòng rồi.”
Hoàng đế lên tiếng: “Mấy hôm trước Vân Châu có tiến cống vài bình nước hoa hồng, uống vào có thể giúp cơ thể thả lỏng, đầu óc cũng tỉnh táo hơn. Trẫm mang một ít đến cho ngươi, đều đựng trong năm bình bạch ngọc này đây, mấy cái bình này trẫm rất thích, ngươi uống hết nhớ phải đem trả lại cho trẫm.”
Một tiểu thái giám nhấc khăn vải đậy trên khay lên, để lộ ra năm cái bình cao khoảng bảy tám tấc.
Mộ Cẩm Ngọc bỗng bật cười, hắn nói: “Nhi thần đúng là sốt hỏng đầu rồi, vậy mà nhìn bình bạch ngọc thành bình lá liễu đỏ.”
Sắc mặt Hoàng đế thay đổi, một lúc sau mới quay sang mắc nhiếc hai tên thái giám: “Có mấy cái bình mà cũng lấy nhầm được? Thứ không có mắt!”
Hai thái giám vội vàng quỳ xuống.
Hoàng đế lên tiếng: “Thôi, coi như trẫm ban thưởng cho ngươi đi, không cần phải trả bình lại nữa. Chung Tân, ngươi lại bắt mạnh cho Thái tử một chút.”
Chung Tân ứng tiếng, hắn vội đi qua lật mí mắt Mộ Cẩm Ngọc lên nhìn, xem mặt trên của lưỡi rồi mới bắt mạch: “Thái tử điện hạ đúng là đang bị cảm lạnh, sau khi uống rượu thì bệnh có phần nặng hơn, mấy ngày tới cần phải cẩn thận uống thuốc nghỉ ngơi.”
Hoàng đế không ngờ Mộ Cẩm Ngọc thật sự không bị gì cả, trong lòng lão cũng vì thế mà càng thêm ghét bỏ Ngũ Hoàng tử, cái loại được việc thì ít mà hỏng việc thì nhiều, phá phách gây sự cái gì cũng thành thạo, đến lúc giao việc cho làm thì kiểu gì cũng hỏng.
Lúc này Ninh Hoàn cũng đích thân bưng trà vào trong, từng viên ngọc đính trên rèm cửa va chạm vào nhau tạo ra tiếng động rất thanh thúy. Hoàng đế vừa quay đầu nhìn đã thấy y đang lại đây.
Lão gả Ninh Hoàn cho Mộ Cẩm Ngọc cũng không phải để xem cảnh phu thê hòa thuận.
Chính những lời đồn đãi về dung mạo họa thủy, cùng với bản lĩnh mê hoặc tất cả nam nhân trong kinh thành của Ninh Hoàn mới khiến lão chú ý, cũng vì thế mà quyết định đứng ra ban hôn cho bọn họ. Vốn mục đích của Hoàng đế là chờ Ninh Hoàn đập phá tan hoang phủ Thái tử, khiến Mộ Cẩm Ngọc tức giận đến mất trí, làm ra mấy chuyện không có nhân tính.
Nhưng kết quả là Ninh Hoàn chẳng những không giống những gì mà lão nghĩ, ngược lại còn rất khéo léo phải phép, nói năng biết tiến biết lùi, khí chất vừa bình tĩnh vừa kiêu ngạo toát ra từ trong xương này khiến lão ― Vô thức nhớ tới vị tân khoa trạng nguyên được chọn lựa vô cùng kĩ càng kia.
Lòng Hoàng đế trong nháy mắt đã chùng xuống.
Lão đột nhiên nhớ lại thái độ dần dần nghiêng về hướng Mộ Cẩm Ngọc của Thu gia dạo gần đây, nguyên nhân rất có thể là do mâu thuẫn giữa Ngũ Hoàng tử và Thu Bảo Kình, song cũng không thể ngoại trừ trường hợp Ninh Hoàn đã chủ động tiếp cận Thái hậu.
Ninh Hoàn lên tiếng: “Bẩm phụ hoàng, nhi thần có chuẩn bị một chút nước trà, phụ hoàng ngồi xuống dùng đi ạ.”
Dù cho Hoàng đế biết giờ này Mộ Cẩm Ngọc hẳn là không có bản lĩnh mưu đồ gây hại lão để cướp ngôi, song lão cũng không dễ dàng uống trà do Ninh Hoàn pha, chỉ cầm ly lên rồi ngửi: “Trà xuân Long Tỉnh, không tồi.”
Chung thái y kê một đơn thuốc mới, Ninh Hoàn nhìn qua: “Đa tạ Chung thái y, hi vọng lần này điện hạ có thể mau chóng khỏi bệnh.”
Chung Tân lần đầu làm việc trái với ý vua, trong lòng vẫn luôn lo lắng không yên. Nhưng hắn nghĩ đi nghĩ lại chuyện Thái tử điện hạ đề bạt mình, Thái tử phi cũng không ít lần giúp mình nhận ra chỗ thiếu sót trong y thuật, bây giờ hắn giúp đỡ hẳn là việc nên làm. Còn Hoàng đế ㅡ Thái tử điện hạ đã làm nhiều việc vì Đại Lạc như vậy, không ngờ bệ hạ còn muốn hại ngài ấy.
Sau khi rời khỏi chỗ ở của Mộ Cẩm Ngọc, Hoàng đế hỏi Chung Tân: “Ngươi thấy Thái tử phi thế nào?”
Chung Tân hơi giật mình, không biết phải đáp lại thế nào.
Hoàng đế biết rất rõ Chung Tân không phải loại người cáo già mưu mô, người này đến từ một thôn xóm dân dã, còn chưa mài giũa ra được lòng dạ khôn khéo, dù thông minh nhưng cũng không phải quá mức thông minh: “Cứ thành thật mà nói, bày tỏ suy nghĩ trong lòng ngươi là được.”
Chung Tân đáp: “Thần cho rằng Thái tử phi là một cô nương đoan trang, có gia giáo, so với các khuê tú khác thì có vẻ trầm tĩnh yên lặng hơn, rất khó có thể nhận biết được Thái tử phi đang vui hay đang giận, là người rất biết kiềm nén cảm xúc, ngoài ra còn rất thông minh.”
Hoàng đế gật đầu: “Đi sai một nước cờ, ngược lại còn khiến Thái tử được hưởng lợi. Nhạc Vương là người lòng dạ không sâu, nếu lúc ấy trẫm mà biết tính tình Ninh Hoàn như thế này thì đã gả nàng cho Nhạc Vương.”
Hiện giờ có hối hận thì cũng muộn.
Nhưng không sao, người nào không lợi dụng được thì còn có thể giết, Hoàng đế tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho họ.
Giết Hoàng hậu sẽ ảnh hưởng đến vỏ bọc một vị quân vương si tình, vì mỹ nhân mà bị ép phải tạo phản của lão, giết Thái tử sẽ ảnh hưởng đến cục diện triều đình, khiến cho các quan lại nghi ngờ, trong sách sử cũng sẽ lưu lại vài dòng không hay.
Giết một Thái tử phi ㅡ Hẳn là sẽ chẳng ảnh hưởng đến ai, quá lắm cũng chỉ bẻ gãy được một cánh của Mộ Cẩm Ngọc, dù sao phủ Định Viễn Hầu cũng không phải gia tộc có nhiều thực quyền.
Chờ tới khi nào Ninh Hoàn chết rồi, lão sẽ lại sắp xếp một người mà lão có thể kiểm soát được vào bên cạnh Mộ Cẩm Ngọc.
Giọng nói Hoàng đế lạnh lẽo: “Không thể giữ nàng ta lại lâu.”
Ninh Hoàn mở nắp bình nước hoa hồng ra ngửi thử, mùi hương rất thơm, dù cho y vốn không thích những thứ nồng nặc, song vẫn bị cái mùi này hấp dẫn.
Y nhìn trang trí ngoài mặt bình: “Đừng nói vừa nãy Hoàng đế thử điện hạ bằng cách xem hoa văn của bình đấy nhé?”
Mộ Cẩm Ngọc đáp: “Lúc Chung Tân bắt mạch cho ta có nói bệnh đương còn nặng, hai mắt vẫn chưa hồi phục, Hoàng đế nghe xong thì miễn cưỡng tin, cũng không làm khó ta nhiều. Cái bình đó màu gì?”
Ninh Hoàn cụp mắt: “Màu đỏ.”
Mộ Cẩm Ngọc mới bị nóng đến mức đổ một đống mồ hôi, hắn gật đầu rồi xuống giường, cởi bỏ áo ngoài dày nặng ra: “Ra là vậy, Hoàng đế còn bảo với cô là màu trắng, suýt nữa thì đã tin lão.”
Y phục tối qua hắn mặc đã dính không ít vết bẩn, Ninh Hoàn tiếp tục loay hoay dọn dẹp đống đồ của y, còn Mộ Cẩm Ngọc thì ra ngoài đi dạo với A Hỉ.
Cả hai đi bộ đến rừng trúc, lá trúc bị gió thổi mà va đập vào nhau, phát ra từng âm thanh xào xạc bên tai, một bóng dáng màu đen đột nhiên nhảy xuống từ trên không, người nọ quỳ gối trước mặt Mộ Cẩm Ngọc, báo cáo lại những tin tức bản thân thu thập được.
Mộ Cẩm Ngọc gật đầu: “Truyền tin lại cho Sở Hà, bảo hắn báo lại với Thái tử phi, chuyện tiếp theo Thái tử phi sẽ tự mình điều tra tiếp, các ngươi âm thầm giúp đỡ y một chút là được.”
Người nọ ứng tiếng, sau đó tiếp tục thuật lại chi tiết những gì hắn nghe được từ Hoàng đế.
Dáng người thon dài của Mộ Cẩm Ngọc có vẻ cao lớn lạ thường, gương mặt chỉ phút chốc đã tối đi, trong mắt cũng đồng thời hiện lên ý giết chóc: “Xưa nay đều như vậy, chỉ cần là thứ cô thích, bọn chúng sẽ đều tìm cách hủy diệt.”
Ám vệ kia không dám phát ra chút tiếng động nào.
Mộ Cẩm Ngọc hừ lạnh: “Cô cũng muốn nhìn thử, xem lão dám động vào người của cô dưới mí mắt cô kiểu gì, chỉ cần lão chạm vào dù chỉ một đầu ngón tay của y ㅡ”
Tính tình của Thái tử vốn đã tàn bạo, tuy rằng mấy tháng gần đây đã kiềm chế bản thân hơn ngày xưa khá nhiều, song đấy là do chưa có dịp gì để hắn thể hiện ra mà thôi: “Cô sẽ biến lão thành vị Hoàng đế đầu tiên trong lịch sử bị róc thịt.”
A Hỉ cảm thấy sát khí trong tròng mắt Thái tử bốc lên cực kỳ dày đặc, trong lúc nhất thời hắn cũng hơi mờ mịt, không phải hai mắt điện hạ đã mù rồi ư? Sao còn có thể bộc lộ nhiều cảm xúc như vậy chứ?
A Hỉ thầm đoán, có thể là do hai mắt vẫn chưa nhìn thấy gì nên trong lòng điện hạ mới bực bội, mới dám nói ra những lời như kiểu lăng trì Hoàng đế, dù cho Hoàng đế có giống với Trụ Vương đi chăng nữa, thì cũng không phải muốn lăng trì là lăng trì được. Nhưng ㅡ Chung quy tính cách điện hạ vốn đã bốc đồng, nói không chừng ngài ấy sẽ thật sự bất chấp nguy hiểm mà lên làm bạo quân.
A Hỉ nói: “Điện hạ nên quay về uống thuốc thôi, hẳn là thuốc đã đun xong rồi đấy ạ.”“Để bát thuốc cạnh cửa sổ cho nguội bớt đi đã.” Ninh Hoàn vẫn đang viết chữ, y nói mà còn chẳng thèm ngẩng đầu lên, “Rót nửa bình nước hoa hồng mang đến đây.”
Mộ Cẩm Ngọc vừa quay về đã bị A Hỉ kéo qua chỗ này, A Hỉ đưa bát thuốc cho hắn: “Điện hạ uống đi ạ, một hơi cho hết luôn.”
Mộ Cẩm Ngọc cực kì phiền: “Ngươi ra ngoài đi.”
Sau khi A Hỉ lui xuống, bấy giờ Mộ Cẩm Ngọc mới xụ mặt rầu rĩ: “Uống muốn phát ngấy lên được, cô không muốn uống thuốc nữa, bẩm sinh cô đã ghét cái thứ đắng nghét này rồi.”
Ninh Hoàn buông cây bút đang cầm xuống, sau khi dùng khăn vải lau tay xong, y mới bước đến trước mặt Mộ Cẩm Ngọc: “Nước hoa hồng rất ngọt, điện hạ uống một hớp thuốc rồi lại uống nước hoa hồng là được.”
Mộ Cẩm Ngọc miễn cưỡng đồng ý, song điều kiện là Ninh Hoàn phải bón cho hắn.
Trong tay Ninh Hoàn cầm một chiếc thìa, cứ đút cho Mộ Cẩm Ngọc một thìa thuốc đen đặc xong là lại chuyển sang một thìa nước hoa hồng ngọt lịm. Phải hết một khắc mới uống xong thuốc, y gọi nha hoàn vào dọn thìa bát xuống.
Mộ Cẩm Ngọc uống trà xanh để súc miệng, thấy Ninh Hoàn lại muốn đi viết chữ bèn kéo người lại, ôm vào trong lòng: “Sau khi bị mù rồi cô cứ có cảm giác lo được lo mất, em phải ở bên cô nhiều hơn chút.”
Ninh Hoàn cũng biết điều này, người bình thường đang yên đang lành lại bị mù thì ai nấy đều sẽ suy sụp tinh thần một thời gian, y hiểu được nỗi lòng khổ sở của Mộ Cẩm Ngọc, tâm trạng y cũng vì thế mà hạ xuống ít nhiều. Ninh Hoàn nâng mặt người nọ lên, đặt một nụ hôn xuống giữa hàng mày của hắn: “Điện hạ yên tâm, mọi chuyện rồi sẽ khá lên thôi.”