Edit: Meg
Ngày mùa đông thường đêm dài ngày ngắn, mà đêm đen ở biên ải còn dài hơn thế, khi nền trời vẫn đang khoác chiếc áo đen kịt, phía bên ngoài đã loáng thoáng có tiếng động, lều vải dĩ nhiên không có tác dụng cách âm, nên Ninh Hoàn vừa nghe được chút tiếng vang thì cũng tỉnh ngủ.
Vết thương trên ngực Mộ Cẩm Ngọc đòi hỏi thời gian nghỉ ngơi lâu dài, thoạt nhìn thì có vẻ như cơn đau đớn cũng không giày vò hắn quá nhiều, vẫn đang ngủ rất say.
Ninh Hoàn ngồi dậy cạnh hắn.
Nước ấm đã được đun sẵn, Ninh Hoàn rửa mặt và tay rồi ngậm nước súc miệng, bởi ở đây không có gương nên y cũng không biết sắc mặt bản thân hiện tại như thế nào. Đồ vật tùy thân y mang theo có không ít, hầu hết đều là những thứ không chiếm nhiều diện tích, trong số đó có một chiếc mặt nạ che nửa mặt chạm rỗng hình tiên hạc, hiệu cầm đồ của Ninh Hoàn trong kinh thành có biết sở thích sưu tầm những thứ nhỏ nhắn tinh xảo của y, nên mỗi khi thu được vật gì khá thú vị đều sẽ mang qua cho y xem trước, chiếc mặt nạ này cũng từ đó mà ra.
Việc y tới đất Bắc lần này cần phải được bảo mật, chỉ mặc đồ nam thôi thì chưa đủ, gương mặt này của y vẫn quá thu hút sự chú ý.
Bởi tối hôm qua sắc trời đã muộn, nên số người nhìn thấy y cũng không nhiều lắm, Ninh Hoàn cầm mặt nạ lên rồi đeo vào.
Thời điểm y ra khỏi lều là khi đằng chân trời phía Đông đã nổi lên những mảng màu trắng bạc như là vảy cá, A Hỉ cũng đã thức dậy, hắn nhìn thấy Ninh Hoàn thì lập tức hành lễ. Bản thân A Hỉ cũng cực kỳ bội phục Thái tử phi nương nương, trước giờ hắn chưa từng nghe thấy có vị tiểu thư mảnh mai yếu ớt nào có thể vượt ngàn dặm đường xa để đến cái nơi hoang vắn khổ cực như thế này, nếu hôm ấy Thái tử phi không tìm được điện hạ ở trong hang động, không kịp thời cứu thương cho điện hạ, thì cho dù bọn họ có thả ưng ra để tìm e là cũng chẳng có tác dụng.
A Hỉ nói: “Bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi ạ, đồ ăn ở quân doanh sẽ kém hơn kinh thành một chút, mong Thái tử phi có thể thông cảm.”
Ninh Hoàn biết thức ăn ở đây có khi còn không đầy đủ bằng một bữa ăn dành cho những con mèo được nuôi trong gia tộc quyền quý: “Tạm thời cứ gọi ta là công tử đi.”
Bỗng phía đằng trước chợt vang lên một tiếng kêu thảm thiết, sắc mặt A Hỉ hơi thay đổi: “Hình như lại có binh sĩ bị độc vật cắn, ở đây thường xuyên xuất hiện vài con vật quái dị lắm ạ, hình dạng rất giống con sâu dài nhưng lại không ngủ đông, ngày mùa đông vẫn sẽ đào đất chui lên, hôm qua đã có hai người bị nó cắn chết rồi, nô tài thấy với tình hình này thì chúng ta phải sớm rời khỏi nơi này thôi, không thể tiếp tục đóng quân ở đây nữa.”
Trên mặt đất trải đầy những viên đá nhỏ và cát sỏi, không có lấy một ngọn cỏ nào khiến cho xung quanh càng thêm phần hoang vu, đáng nhẽ với loại đất đai và thời tiết như thế này thì các sinh vật sống hẳn là đã chết sạch rồi chứ.
Ninh Hoàn nói: “Qua đấy xem thử.”
Y cùng A Hỉ đi đến chỗ có tiếng kêu, thấy được vài binh sĩ đang đứng vây quanh một người, bên cạnh đó là một con vật nhìn rất giống rắn, cơ thể đã bị chém thành bảy tám khúc.
Mặt mũi binh lính bị nó cắn đã bắt đầu tím tái, trên ngón út của người nọ còn đang có lỗ máu, hai ngày gần đây đã có vài người bị nó tấn công, sau khi vết thương xuất hiện không lâu thì đều trúng độc mà chết, trong lòng binh lính nọ cũng rất sợ hãi.
Ninh Hoàn vừa liếc nhìn đã biết loài sâu có ngoại hình giống rắn này là con gì, đặc điểm lộ ra trên mình nó thật sự rất dễ nhận biết: “Sâu bụng đỏ.”
Y đã từng nhìn thấy hình vẽ của con vật này trong sách cổ, song đây mới là lần đầu tiên gặp được nó ngoài đời thực, trong sách viết toàn thân của loài sâu này đều chứa kịch độc, xuất hiện và sinh sống ở vùng sa mạc, vào mùa đông và độ giữa hè sẽ nấp dưới cát để ngủ.
Hình dáng của nó rất giống rắn, nhưng còn có phần xinh đẹp hơn loài rắn, mặt lưng trắng sáng như ngọc, dưới bụng lại đỏ tươi như màu máu.
Ninh Hoàn giúp binh lính bị cắn ép máu độc ra, vừa lúc quân y nghe thấy tiếng động cũng chạy qua đây xem xét.
Ninh Hoàn không ngẩng đầu lên mà chỉ hỏi: “Ngươi đã từng nghe qua loài cỏ nào có tên là Thiên Tuyết chưa?”
Tên của loài thảo dược này y cũng chỉ từng thấy trong sách cổ, nó có thể giải độc của sâu bụng đỏ.
Quân y suy nghĩ một lúc: “Loại cỏ này chúng ta đã thấy rất nhiều, hình như nó hay mọc quanh nhà dân, người dân cũng thường xuyên cắt đem cho cừu ăn, đông đến sẽ thu hoạch được một lượng cỏ khô lớn để cất giữ, nó có thể dùng để giải độc sao?”
Ninh Hoàn nhìn quân y một cái: “Ngươi không biết ư?”
Quân y rất thành thật trả lời: “Chưa nghe thấy bao giờ.”
Ninh Hoàn trầm tư một lúc: “Gọi vài binh lính đi thu gom cỏ Thiên Tuyết ở những thôn xóm gần đây về quân doanh đi, quân y có biết hình dạng nó như thế nào không? Nếu có thì vẽ ra cho mọi người nhận biết.”
“Dân chúng ở đây hẳn là đều biết.” Quân y giải thích, “Hỏi bọn họ là được.”
Ninh Hoàn gật đầu: “Được.”
Tuy quân y không rõ ràng thân phận của Ninh Hoàn cho lắm, song hắn vẫn nhận ra Hỉ công công vẫn luôn đi theo Thái tử điện hạ. Vị công công này mỗi khi chạm mặt các tướng quân trong doanh cũng không hề lộ ra dáng vẻ khúm núm e dè, song bây giờ lại vô cùng cẩn thận theo hầu phía sau Ninh Hoàn, thái độ cực kỳ kính trọng. Hắn nhịn không được hỏi A Hỉ: “Vị công tử này là người xuất hiện tối hôm qua phải không, y là —”
A Hỉ thuận miệng nói vài câu: “Một vị công tử gặp nạn ấy mà, y vô tình gặp được Thái tử điện hạ rồi được điện hạ ưu ái, giữ lại bên người giúp ngài ấy giải quyết vài chuyện.”
Ninh Hoàn nói: “Ta họ Bạch.”
Mẫu thân của y họ Bạch.
Quân y chắp tay: “Bạch công tử.”
Trong lòng quân y cũng cảm thấy cái xưng hô này vô cùng hợp lý — Gọi Bạch công tử cũng đúng, mặt mũi trắng trẻo như thế mà, ở nơi biên ải gió cát cuồn cuộn như này mà lại xuất hiện một vị công tử thanh tú trắng trẻo ngần ấy, đúng là hiếm thấy thật.
Ninh Hoàn quay sang bảo A Hỉ: “Sâu bụng đỏ thường sẽ đi theo đàn, dưới lớp cát này hẳn là còn không ít, ngươi dặn dò binh lính đừng nên ngồi bệt xuống đất, nhiệt độ cao sẽ khiến chúng nó đào đất chui lên.”
Có lẽ hiện đang là mùa đông nên chúng chỉ chui ra vài con, chứ đến lúc xuân về hoa nở thì khéo lại nhìn thấy cả đàn lúc nha lúc nhúc.
A Hỉ gật đầu: “Chút nữa nô tài sẽ cho người đi thông báo.”
“Thái tử điện hạ!”
Gần đó chợt vang lên tiếng gọi, binh lính trong quân doanh nhìn thấy Mộ Cẩm Ngọc thì đều đứng lại chào hỏi hắn, Ninh Hoàn cũng quay người lại.
Tối hôm qua trong quân doanh đã bắt đầu lan truyền tin đồn Thái tử điện hạ bị trọng thương chỉ còn một hơi tàn, cộng thêm việc các vị tướng quân đều không biết được tình hình thật của hắn, song bây giờ mọi người lại thấy Thái tử đang mặc trên người bộ chiến giáp màu ánh bạc, biểu cảm trên gương mặt vẫn cứ kiêu ngạo y như cũ, lúc điện hạ di chuyển cũng cực kỳ uy nghiêm ổn định, không có chút dấu vết nào giống như đang bị trọng thương.
Lúc binh lính nghe được thông tin viện quân của Phong Đan đã tập hợp lại cùng Hạ Thuật Tất thì ai nấy đều cảm thấy bất ổn. Lương thảo dự trữ của Khung Châu đã sắp cạn kiệt, nếu bọn họ vẫn tiếp tục giằng co với Phong Đan thì e là bên gục trước sẽ không phải kẻ địch. Trong thời gian qua, Thái tử điện hạ vẫn luôn chỉ huy và dẫn dắt bọn họ trên chiến trường, nếu Thái tử thật sự xảy ra chuyện gì thì khi đối mặt với đám quân lính cường tráng của Phong Đan, bọn họ sẽ ít nhiều mà cảm thấy sợ sệt hơn ngày thường.
Hiện giờ nhìn thấy Thái tử điện hạ vẫn đang bình an khỏe mạnh, tinh thần cũng không có vẻ uể oải suy sụp sau khi thua trận, cả quân doanh dường như đã được ăn một viên thuốc an thần.
Ninh Hoàn ngước nhìn Mộ Cẩm Ngọc: “Sắc trời vẫn còn sớm, điện hạ có thể ngủ thêm chốc nữa.”
Mộ Cẩm Ngọc cũng muốn ngủ thêm một lát, nhưng khi hắn vừa tỉnh giấc định làm tiếp chuyện của tối qua thì lại chẳng thấy người đâu, trong nháy mắt Mộ Cẩm Ngọc tỉnh cả ngủ.
Mộ Cẩm Ngọc hỏi: “Vừa xảy ra chuyện gì?”
Ninh Hoàn làm thế tay duỗi ra: “Quay về rồi nói.”
Trên đường về lại lều, A Hỉ nhận trách nhiệm trần thuật câu chuyện vừa xảy ra một lần nữa.
Sau khi vào bên trong, Ninh Hoàn nói với Mộ Cẩm Ngọc: “Sâu bụng đỏ có chứa kịch độc, chúng ta có thể lấy chất độc của nó để chế thành nước độc, trước khi lên chiến trường thì ngâm phần đầu của mũi tên vào chất lỏng ấy. Quân lính Phong Đan sau khi trúng tên chắc chắn sẽ chết.”
Hai mắt Mộ Cẩm Ngọc lập tức sáng ngời, hắn vạch tấm bản đồ ra: “Nơi chúng lấy nước sinh hoạt là hồ Văn Nghi, hiện giờ chỗ đấy vẫn đang đóng băng, chúng đều đục băng ở một chỗ cố định để lấy nước, chúng ta có thể hạ độc xuống nơi đó.”
Ninh Hoàn nói: “Ý định của điện hạ rất có tính khả thi.”
Nếu hồ nước đấy thật sự đang đóng băng, thì dù bọn họ có hạ độc vào nguồn nước e là cũng không có hiệu quả quá lớn. Song đối phương lại lấy băng chứ không lấy nước, vậy chỉ cần đổ chất độc lên trên mặt băng là được, tuy sau khi băng tan thành nước sẽ khiến độc tính giảm đi khá nhiều, nhưng để tạo thành một đợt bệnh nặng thì thế cũng đã đủ rồi.
Hồ Văn Nghi ở rất xa nơi dân chúng cư ngụ, người bình thường cũng sẽ chẳng có ai đi xa như vậy chỉ để gánh nước, trong lúc còn đang có chiến sự thì càng không có người bén mảng đến gần đấy. Chờ đến mùa xuân năm sau là lúc băng đã tan hết, lớp độc phủ lên mặt băng cũng sẽ được hòa loãng vào với nước rồi từ từ biến mất.
A Hỉ bưng đồ ăn sáng vào trong lều, hạt cơm là hạt lúa mì, song lúa mì cũng không được nghiền kĩ càng, thức ăn được đựng trong một cái bát sứ thô, bên cạnh còn có một bát canh trong tới mức có thể nhìn thấy đáy, hai phần thịt ngựa luộc đều là cắt xuống từ những con ngựa chết già, nhai vừa dai vừa khô, không những thế còn có chút mùi tanh.
Xưa nay Ninh Hoàn chưa bao giờ ăn những món sơ sài như thế này.
Mộ Cẩm Ngọc biết rất rõ tác phong ăn uống hồi còn ở phủ của Ninh Hoàn, uống một muỗng tổ yến thôi cũng phải bắt bẻ còn hai cọng lông chim chưa nhặt sạch, chén đĩa ăn cơm đều phải là đồ mạ vàng. Hắn rất lo Ninh Hoàn sẽ hất bàn tại chỗ, đang định kêu A Hỉ đi nấu một bát cháo trắng tới thì lại thấy Ninh Hoàn đã gật đầu để A Hỉ đặt đồ xuống.
Ninh Hoàn chỉ ăn cơm lúa mì, bởi vì hạt cơm vẫn còn dính trấu nên y phải nhai một lúc lâu mới có thể nuốt được. Mộ Cẩm Ngọc nhìn dáng vẻ nhai kĩ nuốt chậm nhã nhặn của y, nửa bên mặt vẫn đang đeo mặt nạ màu bạc, hình tiên hạc chạm khắc trên mặt nạ còn như muốn bay hẳn lên trời, chiếc cằm nhỏ nhắn thì vô cùng thu hút ánh nhìn kẻ khác.
Cuối cùng hắn vẫn không nhịn được mà giơ tay miết cằm Ninh Hoàn: “Lớn lên không khác gì tiểu hồ ly, em suốt ngày khoác áo lông hồ ly thế đã nhìn thấy nó bao giờ chưa? Ở đây hay có hồ ly trắng lắm, để hôm nào cô bắt một con may y phục cho em.”
Ninh Hoàn ngước mắt lên.
Lực tay Mộ Cẩm Ngọc không khác gì chiếc kìm sắt, dù đang bị thương thì vẫn cực kỳ mạnh: “Cô đã khiến em mệt nhọc rồi, trước đây hai má ít nhiều vẫn có chút thịt, sau khi hồi kinh cô nhất định sẽ bồi thường cho em.”
Lòng bàn tay mềm mại của Ninh Hoàn vuốt ve tay của Mộ Cẩm Ngọc, tháng ngày cưỡi ngựa bắn cung vừa qua đã khiến ngón tay hắn thô ráp hơn trước rất nhiều. Da thịt Ninh Hoàn vốn đã mỏng, nay lại bị hắn tì đến mức hơi khó chịu, y đẩy nhẹ tay hắn ra: “Điện hạ tập trung ăn cơm đi.”
Mộ Cẩm Ngọc vẫn luôn muốn tìm cơ hội thích hợp để nói với Ninh Hoàn rất nhiều chuyện, song lúc nào hắn cũng thấy chưa phải lúc.
Ninh Hoàn chỉ ăn non nửa bát cơm đã không ăn được nữa, Mộ Cẩm Ngọc cứ thế ăn nốt chỗ cơm thừa của y luôn, ăn xong hết mới nhớ mình còn đang là người bệnh bị thương nặng, đáng nhẽ lúc nãy nên bảo là không nhấc nổi tay, lừa Ninh Hoàn bón cơm cho mình mới đúng, giờ ngộ ra thì cũng chậm mất rồi.
Sau khi ăn xong Ninh Hoàn giúp hắn thay thuốc, miệng vết thương đã không còn hiện tượng thối rữa nữa, tình trạng lành lại còn rất khả quan, song lần này không thể nào không để lại sẹo được. Ninh Hoàn vừa quấn băng cho hắn vừa nói: “Chỗ này sẽ có sẹo.”
Mộ Cẩm Ngọc đợi y băng bó xong mới kéo người ôm vào lòng, cúi đầu tì cằm lên vai y: “Sau này em có chê cô không?”
Ninh Hoàn: “Gì cơ?”
Sẹo cũng đâu có xuất hiện trên người y, y chê cái gì chứ?
Nói thật thì trọng lượng của Mộ Cẩm Ngọc thực sự rất nặng, hắn tì cằm tới mức Ninh Hoàn tê hết cả vai, song Mộ Cẩm Ngọc vẫn ghì chặt Ninh Hoàn vào lòng mình: “Có thể nào khiến em mất hứng thú không?”
Cuối cùng Ninh Hoàn cũng hiểu hắn có ý gì.
Y đạp lên chân Mộ Cẩm Ngọc một cái: “Điện hạ vẫn nên xử lý chuyện trước mắt đi đã.”
Mộ Cẩm Ngọc thẳng thừng tháo mặt nạ Ninh Hoàn xuống, cúi đầu hôn lên má y một cái rồi bế người ngã xuống giường.
Ninh Hoàn rất nghi ngờ hiệu quả mà Ma Phí Thang hôm qua Mộ Cẩm Ngọc uống còn chưa mất hết, không thì sao đối phương lại có vẻ chẳng sợ đau đớn chút nào như thế được.
Ninh Hoàn lấy tay đè lên môi Mộ Cẩm Ngọc: “Nên dưỡng thương trước đã, đừng có quậy.”
“Chờ cô khỏe lại —”
Ninh Hoàn nghiến răng, chờ Mộ Cẩm Ngọc khỏe rồi, y nhất định phải đánh hắn một trận.