Edit: MegLiệp ưng ăn xong một miếng thịt ngựa thì bay đi, Mộ Cẩm Ngọc cắt thêm một tảng thịt nữa rồi giơ lên lửa nướng.
Hương vị của thịt ngựa không đậm đà được như thịt hươu hay thịt cừu, lúc nướng không tiết ra nhiều dầu, sau khi chín cũng không tỏa ra mùi thơm.
Ninh Hoàn lười biếng dựa lưng vào vách đá, một lúc sau y mới ra khỏi hang, vốc tuyết lên, chà xát tay và mặt.
Nước tuyết tan vừa lạnh vừa có chút ngọt nhẹ, đầu lưỡi y bị lạnh đến mức hơi tê dại, cơn tê dại ấy dường như đã vượt qua cả nụ hôn vừa nãy trong hang đá. Ninh Hoàn xoa xoa mặt, bước đến chỗ đống lửa hong khô tay.
Mộ Cẩm Ngọc đưa một miếng thịt ngựa đã chín cho y.
Cả hai ngồi chờ đến chiều hôm ấy, rốt cục cũng thấy được bóng dáng A Hỉ cùng mấy chục binh lính theo sau, tuy Mộ Cẩm Ngọc đang bị thương nặng trên người, song hắn không hề lộ ra biểu hiện gì trước mặt cấp dưới, rất điềm tĩnh trở về quân doanh cùng họ.
Lúc đoàn người về đến nơi thì sắc trời đã tối đen, không gian xung quanh bị phủ một lớp màu u ám không rõ, cũng vì thế nên không có ai chú ý đến sự xuất hiện của Ninh Hoàn.
Quân sư cùng vài vị tướng quân đều muốn vào xem tình trạng của Mộ Cẩm Ngọc, song tất cả đều bị chặn ở ngoài lều, Ninh Hoàn chỉ cho quân y tiến vào, y cần lấy một chút dược vật từ quân y.
Ninh Hoàn ngâm vài chiếc khăn vải vào nước ấm, y cởi áo choàng đang khoác trên người xuống, để lộ thân hình còn mảnh mai hơn so với mấy tháng trước. Trong mấy ngày gấp rút lên đường, vì để tiện hơn nên y không mặc y phục nữ tử mà vẫn luôn mặc đồ nam, cổ tay gầy gò dán sát vào tay áo, y vắt khô khăn rồi đưa cho Mộ Cẩm Ngọc: “Điện hạ lau người trước đi.”
Áo trên của Mộ Cẩm Ngọc đã cởi ra, miệng vết thương cắm mũi tên đã mưng mủ hơn rất nhiều.
Hắn cầm khăn lau sạch hết vết máu khô, phần da thịt gần miệng vết thương cũng lau, Ninh Hoàn nhìn động tác thô lỗ của hắn mà cau mày: “Điện hạ nhẹ nhàng chút.”
Mộ Cẩm Ngọc ngước mắt: “Cô muốn em lau.”
Ninh Hoàn vò thêm một cái khăn sạch khác: “Điện hạ tự lau thì tiện hơn, chút nữa ta muốn rút mũi tên ra, thịt thối ở vết thương cũng phải cắt bỏ, quá trình này dĩ nhiên rất đau đớn, nếu điện hạ không chịu nổi thì cứ kêu.”
Máu thịt liền thân không thể nào không đau được, ngay cả một nam tử mình đồng da sắt cũng không chịu nổi cơn đau đụng đến xương tủy. Ma Phí Tán[1] đã được đun xong, Ninh Hoàn để bát thuốc sang một bên chờ nó nguội, y lấy dao găm bản thân luôn mang theo ra, bỏ vào nồi nước đang sôi sùng sục.
[1]
Động tác của y vừa nhã nhặn vừa nhanh nhẹn, làm cái gì cũng rất dứt khoát gọn gàng, góc nghiêng lạnh lùng không để lộ bất kì cảm xúc gì. Sau khi đun sôi dao găm xong, y vớt ra để nguội rồi lại nướng trên lửa một lần nữa.
Các quân y thường ngày làm việc cũng không để ý chuyện này cho lắm, chỉ hơ dụng cụ trên lửa một chút là đã dùng được rồi, nhưng do tính cách Ninh Hoàn thích sạch sẽ, y không chịu nổi việc dao găm đã dùng nhiều lần nay lại được sử dụng để đâm vào da thịt nên muốn xử lý thật sạch trước.
Mộ Cẩm Ngọc cầm bát Ma Phí Tán đã nguội lên, một hơi cạn sạch. Phương thuốc phối chế thứ này được lưu truyền từ thần y Hoa Đà, song sau này đã từng thất truyền một lần. Thuốc mà hắn vừa uống được sắc từ phương thuốc mà người đời sau đã sửa đổi nhiều lần, do một lần Ninh Hoàn đọc sách cổ vô tình nhìn thấy, đúng lúc cần dùng nên vừa rồi y có hỏi lấy một vài loại thảo dược từ chỗ của quân y, nhưng gom góp xong cũng chỉ được tương đối, vẫn còn thiếu một loại dược. Y không biết hiệu quả của bát thuốc này như thế nào, mà dù cho có tác dụng thật thì vẫn không tránh được việc sẽ đau đớn, dù sao cũng là cắt thịt trừ trên người xuống.
Ninh Hoàn lo Mộ Cẩm Ngọc không nhìn nổi cảnh máu me này: “Điện hạ có muốn che mắt lại không?”
“Không cần, cô chịu được.” Phần lớn người thường đều sẽ sợ đau, song số lần Mộ Cẩm Ngọc tự hại cũng đã sớm giúp hắn có thể dễ dàng đối mặt với chuyện này rồi, vả lại nhìn cái dao găm này vẫn dễ chấp nhận hơn so với đống kim châm dài thườn thượt, “Ninh Hoàn, em không cần lo lắng.”
“Điện hạ nhìn kiểu gì mà thấy ta lo lắng?” Ngón tay thon dài của y lướt qua lưỡi dao găm sắc bén, cười nhạt, “Tuy đây là lần đầu tiên.”
Nói vậy thôi chứ thực tế Ninh Hoàn cũng có chút run tay, y vốn không thích việc phải nhìn một mảng da thịt cùng máu tươi nhiều như thế. Sau khi tự trấn an bản thân, Ninh Hoàn bắt đầu tập trung cắt những chỗ thịt thối đi.
Mộ Cẩm Ngọc kêu lên một tiếng.
Tác dụng của Ma Phí Tán thật sự chẳng thấm vào đâu, cơn đau thấu xương từ vùng ngực lập tức lan ra toàn thân, chỉ trong nháy mắt Mộ Cẩm Ngọc đã đổ mồ hôi lạnh ròng ròng.
Nhưng hắn không muốn để lộ trạng thái này trước mặt Ninh Hoàn, mất mặt với những người khác thì không sao, song hắn vẫn muốn giữ gìn mặt mũi nam tử với y.
Sau lưng Ninh Hoàn cũng đã đổ mồ hôi lạnh, y nhìn chằm chằm vào dao găm đang cầm: “Thái tử điện hạ, nếu đau ngài cứ kêu lên.”
“Không đau.” Giọng nói Mộ Cẩm Ngọc khàn đặc, “Không cần lo cho cô.”
Từng mảnh thịt thốt bị cắt khỏi cơ thể, lượng lớn máu tươi chảy ra nhuộm đỏ bàn tay và cổ tay áo Ninh Hoàn, mùi máu nồng nặc gay mũi phả vào mặt y, hàng mày Ninh Hoàn nhẹ nhàng cau lại, thái độ bình tĩnh ấy của Mộ Cẩm Ngọc khiến y cũng thả lỏng đi rất nhiều, y nhẹ giọng nói: “Lúc rút mũi tên ra sẽ đau hơn nữa, gai ngược sẽ kéo theo một phần da thịt.”
Ánh mắt của Mộ Cẩm Ngọc rất nóng, tuy rằng cơn đau nhức từ lồng ngực vẫn đang không ngừng kích thích thần kinh hắn, song những suy nghĩ vẩn vơ trong đầu hắn ngay lúc này đã bao phủ sự đau đớn ấy — Vì sao Ninh Hoàn lại đến đây, vì sao lại lại đối xử với hắn tốt như vậy, với tính cách lạnh lùng ấy của đối phương, thì dù cho trong lòng có rất thích hắn đi chăng nữa chắc cũng chẳng chịu nói ra, nhưng sáng nay y cũng không cự tuyệt hắn, hẳn là đã chấp nhận rồi nhỉ.
Đối với chuyện tình cảm, Mộ Cẩm Ngọc vẫn luôn là người thiếu thốn kinh nghiệm trầm trọng, hắn không biết phải thể hiện tình cảm với đối phương như thế nào, cũng không biết phải thân mật kiểu gì. Hắn nghĩ bản thân cần phải giải thích với Ninh Hoàn một chút, thẳng thắn nói cho Ninh Hoàn mọi chuyện — Bao gồm cả việc hắn đã biết y là nam.
Một tiếng “Cạch” bỗng vang lên, mũi tên từng cắm trên người Mộ Cẩm Ngọc nay đã an vị nằm trên chiếc khay bên cạnh, miệng vết thương của hắn cũng theo đó mà chảy nhiều máu hơn, Ninh Hoàn thấy dáng vẻ từ đầu tới cuối vẫn im thin thít của hắn thì giật mình “Cái bát thuốc kia thật sự có tác dụng vậy sao?”
Y nhanh chóng cầm cây kim đã đun trong nước sôi và tang bạch bì[2] để khâu vết thương của Mộ Cẩm Ngọc lại, khâu xong y lại bôi thuốc cho hắn.
[2]
Ninh Hoàn nói: “Sau khi tác dụng của Ma Phí Tán hết rồi thì cơn đau sẽ tăng lên nhiều hơn, nếu không chịu được thì điện hạ hãy nói với ta, ta đun thêm thuốc cho ngài.”
Nói xong y mới cúi xuống quan sát mũi tên: “May là mũi tên không được tẩm độc, hẳn là bọn chúng không có khả năng dùng một số lượng độc dược lớn như vậy.”
Chi phí để dùng độc quá đắt đỏ, đám người Phong Đan sinh sống tại nơi hoang dã ấy cũng không có nhiều kiến thức về độc dược, cách chế tạo cung tên và phương pháp tác chiến của chúng phần lớn đều lấy từ Đại Lạc.
Ninh Hoàn biết trước mỗi lần lên chiến trường, phụ thân y sẽ ra lệnh cho binh lính bôi thủy kim[3] lên đầu mũi tên, thứ này kiếm rất dễ, song uy lực của nó lại không hề tầm thường, tạo nên thương vong cực kỳ lớn cho phe địch, khiến miệng vết thương của chúng không thể nào lành lại được, sau đó chết vì mất máu. Nhưng thủy kim lại cực kỳ dơ bẩn, cũng dễ khiến binh lính trong quân doanh bị kiết lỵ, nên sau đó bọn họ chỉ dùng độc chiết từ các loại cây cỏ.
[3]
Mộ Cẩm Ngọc nói: “Quân viện binh của Phong Đan hẳn là đã hội hợp lại với Hạ Thuật Tất, khả năng bọn chúng muốn rèn sắt khi còn nóng, lần nữa đánh chiếm Khung Châu là rất lớn.”
“Tình trạng của Thái tử điện hạ bây giờ không thích hợp lên tiền tuyến.” Ninh Hoàn nói, “Vẫn còn các tướng quân khác chủ trì, trước mắt điện hạ cứ thành thật nghỉ ngơi đi.”
Một cơn tê dại nóng bỏng lướt qua ngực Mộ Cẩm Ngọc. Hắn biết chỉ có duy nhất Ninh Hoàn quan tâm hắn, từ trước đến nay dù là Hoàng đế hay là Hoàng hậu, thì cả hai người họ cũng chưa lần nào lo lắng chăm sóc cho hắn được như hiện giờ.
Nhưng hiện giờ Mộ Cẩm Ngọc vẫn còn rất nhiều điều nghi vấn muốn hỏi Ninh Hoàn.
“Làm sao em biết được Vương Quân là gian tế?” Mộ Cẩm Ngọc hỏi, “Cô chỉ vừa mới phát hiện hắn thông đồng với Phong Đau thì đã nhận được thư của em, suy đoán của chúng ta giống hệt nhau.”
Mộ Cẩm Ngọc hắn ở đất Bắc, là do thân tín của hắn thấy được cảnh Vương Quân đang dịch dung để đi gặp tên sứ thần Phong Đan đã cải trang thành nông phu, nên hắn mới có thể biết được chuyện gian tế. Song Ninh Hoàn vẫn luôn ở kinh thành thì sao lại nắm bắt được tình hình chi tiết đến như vậy?
“Thái tử điện hạ cho rằng Vương Quân dám một thân một mình thông đồng với Phong Đan sao?” Ninh Hoàn vắt một cái khăn sạch khác, “Dĩ nhiên đằng sau hắn có bệ hạ chống lưng, có một lần ta tiến cung thì vô tình nghe được bệ hạ đang thảo luận chuyện này với người khác, nên mới viết thư để điện hạ đề phòng hắn.”
Trải qua nhiều chuyện như thế, đương nhiên Mộ Cẩm Ngọc đã sớm không còn nghi ngờ việc Ninh Hoàn là người của Hoàng đế nữa. Ngay cả thân tín của hắn cũng hiếm ai có thể làm được như Ninh Hoàn, trèo đèo lội suối ngàn dặm đường để đến đây.
“Được rồi, tạm thời điện hạ không cần suy nghĩ nhiều.” Ninh Hoàn đưa khăn cho hắn, “Việc quan trọng bây giờ là phải tĩnh dưỡng trước. Vấn đề về binh sĩ và vật tư của Khương Châu chắc chắn là do Binh bộ nhúng tay, con dân phương Bắc mất mạng dưới vó ngựa của Phong Đan không phải là việc nhỏ, điện hạ còn là thiên tử tương lai, bọn họ dám làm vậy hẳn là do nghe lệnh của Hoàng đế.”
Hình tượng của Hoàng đế trong mắt Ninh Hoàn đã thêm vài phần độc ác tàn bạo. Một vị quân chủ dung túng cho kẻ địch dùng vó ngựa đạp lên những con dân nơi biên ải, sẵn sàng vứt bỏ một vùng quốc thổ để nuôi dưỡng lòng tham không đáy của những kẻ ngoại lai, nhưng lại không chịu tha cho người chỉ hơi có khả năng là máu mủ của huynh trưởng mình.
“Binh bộ — Nơi này thuộc quyền của Thu gia, bên trong hầu hết là người do Thu gia sắp xếp vào.” Mộ Cẩm Ngọc không nhận khăn, “Đằng sau Thu gia là Thái hậu chống lưng, bọn chúng lúc nào cũng làm trò đổi trắng thay đen, cuối cùng vẫn cứ cho rằng bản thân bị cô vu oan giá họa.”
“Nếu tạm thời không trừ khử bọn họ được, vậy cứ lôi về dưới trướng mà sai sử.” Ninh Hoàn cưỡng ép nhét khăn vào tay Mộ Cẩm Ngọc, “Quan hệ giữa điện hạ và Thái hậu nên dịu đi một chút, Thu gia nghe lệnh của Thái hậu, những vinh hoa phú quý của họ bây giờ cũng đều hưởng ké từ bà, mà điện hạ lại cần sự trợ giúp của bọn họ.”
Mộ Cẩm Ngọc nhìn thẳng vào mắt Ninh Hoàn: “Em biết thân thế của cô đúng không? Thái hậu hận mẫu hậu của cô, bà vẫn luôn cho rằng cái chết của tiên đế có liên quan đến dung mạo của mẫu hậu, nên bà cũng ghét lây sang cô, không đời nào bà chịu giúp cô đâu.”
“Ta biết thân thế của điện hạ, đây cũng chính là điểm mạnh nhất của ngài, thứ mà Nhạc Vương và Duệ Vương đều không có được.” Ninh Hoàn nói, “Điện hạ hi vọng mình là máu mủ của ai?”
“Chuyện này không có chân tướng, vô luận là máu mủ của ai, cô vẫn sẽ là cô, không vì điều gì mà thay đổi.” Đã từng có một thời gian Mộ Cẩm Ngọc căm ghét thân thế của chính mình, nhưng về sau hắn đã học được cách từ từ chấp nhận chuyện này, dù hắn có muốn tiếp tục tránh né thì cũng không thể, song tinh thần hắn vẫn bị đả kích nghiêm trọng, cũng từng làm ra nhiều chuyện không chấp nhận được, “Cô đã không thèm để ý vấn đề này lâu rồi.”
“Thái hậu chắc chắn đang hi vọng điện hạ là cốt nhục của tiên đế, người bà căm hận cũng không phải điện hạ và Hoàng hậu, mà chính là Hoàng đế. Điện hạ nghĩ Thái hậu không biết Hoàng hậu rất đáng thương ư? Nàng chỉ là một cái cớ, một lí do cho hành động giết vua đoạt vị của Hoàng đế mà thôi.” Ninh Hoàn bất đắc dĩ cầm lấy chiếc khăn trong tay Mộ Cẩm Ngọc một lần nữa, nhẹ nhàng lau người cho hắn, “Từ trước tới nay điện hạ chưa một lần nào trút giận lên người Hoàng hậu, còn không phải là do ngài cũng thấy nàng rất đáng thương sao?”
Mộ Cẩm Ngọc nhìn về phía Ninh Hoàn.
Danh tiếng của Hoàng hậu và Thái tử ở dân gian cũng không tốt lắm, phần lớn những người biết được việc này đều sẽ mắng nhiếc nàng, kêu nàng không khác gì loại mỹ nhân hại nước giống Đát Kỷ, Bao Tự. Theo như suy nghĩ của bọn họ thì sau khi tiên đế bị giết, Hoàng hậu cũng nên tự sát theo.
Nhưng lúc ấy trong bụng nàng đã có một sinh mạng bé nhỏ, hơn nữa gia tộc nàng còn hơn một trăm mạng người muốn sống.
“Thái độ của Thái hậu với điện hạ sẽ có chuyển biến, điện hạ viết cho bà một bức thư đi, giải thích lại chuyện này thật rõ ràng.”
“Được.”
Ninh Hoàn gọi người vào bê chậu máu loãng ra bên ngoài rồi đun thêm nước nóng. Y muốn lau người một chút, song điều kiện ở đây không so được với kinh thành, trong lều vải không được tách gian.
Ninh Hoàn nói: “Thái tử đi ngủ sớm đi.”
Mộ Cẩm Ngọc do dự: “Em muốn tắm à?”
Ninh Hoàn cười nhẹ: “Chẳng lẽ điện hạ muốn nhìn sao?”
Hai tai Mộ Cẩm Ngọc đỏ lên: “Cô không có ý đấy.”
“Ta cũng biết Thái tử không phải loại người như vậy.” Ninh Hoàn nhớ lại nụ hôn bá đạo của Mộ Cẩm Ngọc hồi sáng, trong lòng có hơi cáu giận, song y cũng không phải khuê nữ nhà lành vì trinh tiết mà đòi chết đòi sống, hơn nữa gương mặt của Mộ Cẩm Ngọc thật sự rất anh tuấn, nên cuối cùng y chỉ đành làm bộ như chưa có chuyện gì xảy ra, “Thỉnh điện hạ quay người.”
Mộ Cẩm Ngọc xoay người lại.
Ninh Hoàn tháo đai lưng xuống, che đôi mắt Mộ Cẩm Ngọc lại: “Được rồi.”
Y dùng nước ấm lau sơ qua cơ thể, lấy y phục mang theo mặc vào rồi bê chậu nước đi đổ, bên ngoài giờ này đã vô cùng yên tĩnh, chỉ còn thấy bóng dáng của vài binh lính đi tuần lướt qua.
A Hỉ nhác thấy Ninh Hoàn thì vội vàng chạy đến: “Ai u Thái tử phi nương nương, chuyện này ngài cứ để nô tài làm là được.”
Sau khi Ninh Hoàn quay vào lều thì Mộ Cẩm Ngọc đã nằm xuống, trong khoảng thời gian đánh giặc vừa qua, hắn vừa đích thân lên tiền tuyến chém giết, vừa bị thương rồi lại băng bó chữa trị, nếu nói về độ vất vả thì hắn chỉ có hơn chứ không hề kém cạnh bất cứ binh sĩ nào. Hầu hết những Thân Vương hoặc là Thái tử đi dẫn quân thì chỉ đến để quan sát và chỉ huy, cũng sẽ không cùng ăn cùng ở với các binh lính khác, song đến phiên Mộ Cẩm Ngọc thì lại là ngoại lệ. Nếu lần này Mộ Cẩm Ngọc có thể sống sót trở về, thì với những chiến công hiển hách mà hắn tự tay đạt được ấy, chúng hoàn toàn có thể vạch ra được ranh giới rõ ràng giữa hắn và những vị Hoàng tử, Vương gia khác.
Ninh Hoàn tháo chiếc đai lưng đang che mắt Mộ Cẩm Ngọc xuống, sau khi cởi ra lại thấy hai mắt hắn vẫn đang mở to, hiển nhiên nãy giờ vẫn chưa ngủ.
Mộ Cẩm Ngọc nói: “Cô muốn ôm em ngủ.”
Ninh Hoàn quay người đi: “Vết thương ở ngực điện hạ không thể chịu lực đè lên được, dù có ôm gối đầu cũng không cho.”
Bên trong lều vải dĩ nhiên không được thoải mái như ở noãn các ấm áp, mà thời tiết ở đất Bắc còn lạnh lẽo hơn trong kinh thành rất nhiều, chăn ở đây cũng không đủ mềm không đủ ấm, nệm giường thì được đặt thẳng xuống nền đất, nằm ngủ trên đó cực kỳ khó chịu.
Đúng là miệng vết thương của Mộ Cẩm Ngọc hiện giờ đang rất đau, bị dao cắt thịt thì sao mà không đau cho được, nhưng hắn nhớ người xuống tay là Ninh Hoàn nên cũng đành chịu.
Hắn ghì chặt hai vai Ninh Hoàn rồi kéo người lại gần, Ninh Hoàn hoang mang ngước mắt lên.
Mộ Cẩm Ngọc cúi đầu muốn hôn y.
Ninh Hoàn vội vàng giơ tay chặn trước miệng hắn, Mộ Cẩm Ngọc nheo mắt lại: “Vì sao không cho hôn? Chúng ta thành thân rồi cơ mà.”
Ninh Hoàn không biết phải giải thích như thế nào, y cũng không thể nói thẳng ra “Bởi vì ta là nam nhân” được.
Trong mắt phần lớn mọi người thì việc phu quân muốn thân thiết với thê tử là vô cùng đương nhiên, song vấn để ở đây là Ninh Hoàn cũng không phải “thê tử” thật.
Ninh Hoàn chỉ đành chạm vào làn da xung quanh vết thương của hắn: “Nếu cứ làm liều thì vết thương sẽ đau.”
Mộ Cẩm Ngọc thẳng thừng kéo tay y đè lên ngực mình: “Cô không sợ đau.”
Tuy vết thương này không xuất hiện trên người Ninh Hoàn, song hành động đè mạnh tay y lên vết thương của Mộ Cẩm Ngọc vẫn khiến y tái mặt. Đôi đồng tử nhạt màu của Ninh Hoàn nhìn thẳng vào Mộ Cẩm Ngọc hồi lâu, người này đúng là một kẻ điên không biết đau mà.
Ninh Hoàn cười nhẹ: “Sau này Thái tử sẽ không hối hận chứ?”
Đa số nam nhân đều sẽ không chấp nhận được việc hôn môn với một nam nhân khác.
Mộ Cẩm Ngọc đáp: “Bằng lòng nguyện ý.”
Ninh Hoàn chạm tay lên gương mặt đối phương, đường nhìn của hắn vẫn đang hướng thẳng vào y, dung nhan anh tuấn hệt như được chạm trổ mà thành, đúng là một mỹ nam tử hiếm có khó tìm.
Thật ra thì, ngay từ đầu lời nói “Bình thường, chẳng có gì đặc sắc” của y hoàn toàn là dối lòng, Ninh Hoàn vẫn luôn biết Mộ Cẩm Ngọc thực sự rất tuấn tú.
Mộ Cẩm Ngọc nắm lấy cổ tay của Ninh Hoàn, kéo những ngón tay thon dài của y lên môi hôn.
Hắn nhìn đôi gò má thanh tú trắng nõn của y dần dần nhiễm màu đỏ ửng, con ngươi vẫn luôn hững hờ cũng có chút ánh sáng lóe lên.
Từ đầu ngón tay phớt hồng đến mu bàn tay trắng trẻo, cảm giác tê dại mờ nhạt cùng với sự ẩm ướt dính dấp vẫn không ngừng truyền đến từng tế bào trong cơ thể y.
Mộ Cẩm Ngọc nhẹ nhàng cắn xuống đầu ngón tay y, Ninh Hoàn chỉ cảm thấy như sắp chảy máu đến nơi, y vội lấy tay khác đẩy cằm hắn ra: “Đủ rồi.”
Mộ Cẩm Ngọc cúi đầu hôn lên má y một cái.
Tuy vẫn không đòi hỏi được nhiều lắm, song từng ấy cũng đã đủ khiến hắn thỏa mãn, miệng vết thương cũng không hề đau đớn chút nào: “Được, đi ngủ thôi nào.”