*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: MegViệc điều tra rất nhanh đã xong, kết quả cho thấy Ninh Hoàn không có bất cứ vấn đề gì. Thậm chí cả phủ Định Viễn Hầu cũng không có gì đáng ngờ. Định Viễn Hầu đầu tiên là không phải thân tín của Hoàng đế, thứ hai là ông cũng chẳng phải là một vị thần tử có nhiều dã tâm và tham vọng, cách đối nhân xử thế của ông từ xưa tới nay đều rất cứng nhắc và bảo thủ, không được lòng rất nhiều đồng liêu.
Điều duy nhất khiến danh tiếng phủ Định Viễn Hầu vang xa chắc là cái danh hiệu mỹ nhân đệ nhất kinh thành của Ninh Hoàn, không chỉ có dung mạo đẹp nghiêng nước nghiêng thành mà cách ứng xử cũng như thể mang một tấm lòng như Bồ Tát, khiến đám công tử trong kinh thành chết mê chết mệt, là nữ thần trong lòng mọi người, trừ điểm này ra thì cũng không còn gì đặc biệt nữa.
Ngón tay Mộ Cẩm Ngọc đùa nghịch chiếc nhẫn ban chỉ, sắc mặt tối tăm khó đoán.
Không phải tay sai do Hoàng đế cài vào… Thế thì hắn thật sự không tìm ra lý do để tra tấn Ninh Hoàn. Nhưng chắc chắn một điều là Ninh Hoàn này không phải Ninh Hoàn ngày xưa, đã có chuyện gì đó xảy ra trên người y.
Hai ngày nay hắn ngủ cùng Ninh Hoàn, thái độ đối phương trước sau vẫn luôn lạnh nhạt hờ hững, không có chút ý tứ nào muốn đụng chạm thân thiết. Nhìn gương mặt lạnh lùng như băng tuyết ấy của y, Mộ Cẩm Ngọc khó mà không nảy ra mấy suy nghĩ tàn bạo.
Hắn không còn ho khan nhiều như trước, miệng vết thương sau khi hết mưng mủ cũng chậm rãi lành lại, cơ thể theo đó mà dần dần khỏe mạnh hơn.
Trước tình hình tộc Phong Đan xâm phạm biên giới lãnh thổ, Mộ Cẩm Ngọc có nắm bắt được vài tin tức rằng Hoàng đế có ý muốn để hắn xuất chinh. Lúc đầu còn có vài vị cận thần phản đối, song cuối cùng đều bị bác bỏ.
Mộ Cẩm Ngọc cũng không có động thái gì, có điều hôm nay Thái hậu đã về cung, hắn phải tiến cung tham dự yến tiệc.
Thu Thái hậu là thân mẫu của Hoàng đế, cũng là thân mẫu của tiên đế. Ngày xưa Hoàng đế sát hại huynh trưởng để cướp ngôi, Thái hậu vô cùng đau lòng nên muốn xuất gia đi tu, sau khi bà quy y được vài năm, Hoàng đế vì muốn có được cái danh hiệu hiếu thảo nên đã đón bà về cung.
Thu Thái hậu còn phải làm chỗ dựa cho cả gia tộc, vài năm nay Thu gia cũng đã đưa không ít nữ nhi vào cung, thậm chí còn muốn gả các nàng cho Duệ Vương hoặc Nhạc Vương.
Mộ Cẩm Ngọc rất ít khi gặp Thu Thái hậu, bởi phần lớn thời gian bà đều ở hành cung ăn chay niệm phật, mà cho dù có gặp bà cũng không để ý Mộ Cẩm Ngọc.
Thu Thái hậu căm hận mẫu thân Mộ Cẩm Ngọc, bà vẫn luôn cho rằng là do nhan sắc hồng nhan họa thủy[1] của Hoàng hậu mới khiến hai huynh đệ Mộ gia tương tàn. Mỗi khi về cung bà đều sẽ tìm cớ bắt bẻ chì chiết Hoàng hậu.
[1]
Mấy năm trước ít ra vẫn có Hoàng đế che chở nàng, còn hiện giờ lão đã bị những phi tử mới tiến cung mê hoặc, thêm việc thái độ Hoàng hậu vẫn không nóng không lạnh như cũ, lòng dạ lão đối với nàng cũng nhạt dần. Hôm qua Thu Thái hậu mới từ hành cung trở về đã bắt Hoàng hậu quỳ hết một canh giờ trong cung bà, thân thể Hoàng hậu vốn đã gầy gò yếu ớt, quỳ hết một canh giờ dưới thời tiết lạnh giá xong thì nửa đêm bắt đầu phát sốt.
Quan hệ của Mộ Cẩm Ngọc với mẫu thân cũng không phải kiểu gắn bó khăng khít, nhưng nàng vẫn là thân mẫu của hắn, hiện giờ biết nàng đang đổ bệnh nằm liệt trên giường, Mộ Cẩm Ngọc bèn tiến cung sớm một chút để qua thăm.
Lúc hắn qua vừa vặn là thời điểm Hoàng hậu đang uống thuốc, thoạt nhìn thì trạng thái tinh thần nàng vẫn ổn.
Mộ Cẩm Ngọc không nhịn được mà hỏi: “Thứ mẫu hậu vừa ăn là cái gì?”
“Là phù dung đan.” Đại cung nữ đứng cạnh Hoàng hậu lên tiếng, “Thuốc này là do Hoàng thượng ban thưởng cho nương nương, nói là có công dụng bổ dưỡng thân thể, sau khi nương nương ăn xong tinh thần cũng khá hơn rất nhiều đấy ạ.”
Mộ Cẩm Ngọc không hiểu biết nhiều về các loại dược liệu, hắn cầm một viên lên: “Ra là vậy, mẫu hậu đã dùng bao lâu rồi?”
“Khoảng hơn nửa năm.”
Mộ Cẩm Ngọc quan sát thấy tinh thần Hoàng hậu vẫn khá tươi tỉnh, ít nhất thì tốt hơn lần trước, hắn bèn nghĩ chắc nàng cố tình giả bệnh để không phải đến dự yến tiệc tối nay.
Hoàng đế cũng tham dự bữa tiệc tối, ngồi bên người lão là một vị phu nhân có vóc dáng cao gầy, vẻ ngoài cao quý diễm lệ, đây là Hoàng quý phi Thẩm thị, cũng là thân mẫu của Nhạc Vương và Duệ Vương.
Tính tình Thẩm quý phi dạn dĩ hướng ngoại, dù ở trước mặt Hoàng đế vẫn rất to gan, Hoàng đế cũng rất thích tính cách này của nàng ta, mấy năm nay thân thể Hoàng hậu ốm đau, lão bèn để Thẩm thị phụ trách xử lý việc của lục cung.
Thẩm quý phi cười tủm tỉm nói: “Khí sắc của Thái tử điện hạ gần đây đã khá hơn nhiều, nhìn qua đúng là sinh long hoạt hổ. Lần này Phong Đan làm loạn, thần thiếp lại thấy Thái tử dũng mãnh thiện chiến, nhất định có thể thu phục được bọn chúng.”
Hoàng đế vốn không thích phi tần hậu cung chen miệng vào chuyện triều đình, những người khác cũng đều biết điều này, mà hiện giờ Mộ Cẩm Ngọc thấy sắc mặt lão cũng không có vẻ gì là mất hứng, đương nhiên hiểu được là lão đang ngầm đồng ý.
Hoàng đế nói: “Sao lại không thấy Thái tử phi tiến cung cùng ngươi?”
Mộ Cẩm Ngọc cứ nghĩ Ninh Hoàn sẽ vào cung dự tiệc cùng hắn, song khi hắn đi Ninh Hoàn còn đang ngủ trưa ngon lành. Mộ Cẩm Ngọc biết tính tình y rất dữ, cực kỳ ghét bị người khác phá giấc ngủ nên cũng không muốn chịu rủi ro có thể bị y mắng, đành một mình tiến cung trước.
Duệ Vương nghĩ sao nói vậy: “Hoàng huynh đối xử với Hoàng tẩu không tốt, nhi thần nghe nói huynh ấy thấy Hoàng tẩu chướng mắt, nên hôm nay mới không cho Hoàng tẩu cùng tiến cung.”
Hoàng đế lạnh giọng mắng: “Đúng là càn quấy, Ninh thị là tiểu thư khuê các, hiền lương thục đức, ngươi không vừa ý chỗ nào?”
Mộ Cẩm Ngọc cũng lạnh lùng đáp trả: “Nhi thần không có gì không hài lòng cả, do thân thể Thái tử phi không khỏe nên nhi thần mới không dẫn nàng theo.”
Thật ra mọi người đều thấy được hắn không hài lòng. Trước khi thành thân Mộ Cẩm Ngọc đã làm rùm beng một lần. Hoàng đế cũng đoán Mộ Cẩm Ngọc sẽ lạnh nhạt với Ninh Hoàn, thật ra lão cũng chẳng quan tâm Ninh Hoàn có đến hay không, chung quy lão chỉ muốn tìm một cái cớ khiến Mộ Cẩm Ngọc khó xử mà thôi.
Lão nói tiếp: “Đợt trước trẫm ban thưởng cho ngươi một cung nữ tên là Uyển Tình, ngươi đuổi nàng ta đi rồi?”
A Hỉ đứng bên cạnh cẩn thận giải thích: “Ngày đó Uyển Tình cô nương lỗ mãng bưng một chậu y phục đụng vào người Thái tử điện hạ, suýt nữa đã làm điện hạ bị thương. Gây thương tích cho ngọc thể của điện hạ vốn đã là tội chết, nhưng điện hạ vẫn nhớ Uyển Tình cô nương là do bệ hạ ban thưởng nên chỉ đuổi về thôn trang làm việc thôi ạ.”
Thu Thái hậu vẫn kéo dài thời gian không chịu đến, Hoàng đế đã sai người qua mời hai lần, song phải mất nửa canh giờ sau ma ma bên người Thu Thái hậu mới qua truyền lời: “Hôm nay thân thể Thái hậu nương nương không được khỏe, mong bệ hạ cho mọi người tan tiệc.”
Các Công chúa Hoàng tử còn đang chụm đầu ghé tai nói chuyện, nghe xong lời của ma ma thì đều hướng mắt về phía Hoàng đế.
Thẩm quý phi thở dài: “Thái hậu không muốn qua đây thì bệ hạ cũng nên trở về nghỉ ngơi thôi. Ai, thần thiếp nghe nói hôm qua Hoàng hậu mới đi thỉnh an Thái hậu, chắc là Thái hậu bị nàng chọc cho tức đến đổ bệnh rồi.”
Gân xanh trên mu bàn tay Mộ Cẩm Ngọc gồ hết lên.
Mâu thuẫn giữa hắn và Hoàng đế là do vấn đề huyết thống cùng ngôi vị tạo thành, đây không phải việc nhỏ có thể dễ dàng giải quyết trong một sớm một chiều được, cho nên hắn không thể hành động thiếu suy nghĩ, không cần biết đó là việc hôn sự của bản thân hay là việc liên quan đến mẫu thân, hắn đều phải nhẫn nại.
Khi Mộ Cẩm Ngọc về tới phủ sắc trời đã tối muộn, A Hỉ cũng không dám chọc vào Thái tử điện hạ cả người đang nồng nặc mùi rượu, chỉ dám im lặng đi đằng sau.
Mộ Cẩm Ngọc đi thẳng qua chỗ Ninh Hoàn.
Ninh Hoàn đang nằm nghiêng trên mỹ nhân tháp[2], cằm y gác lên lòng bàn tay, vì tì lâu lòng bàn tay sẽ đổ mồ hôi cho nên y còn lót thêm một chiếc khăn lụa, có khăn lụa mềm mại bổ trợ khiến cho gương mặt y nhìn càng thêm nhỏ nhắn, vừa nhỏ vừa xinh đẹp.
[2]
Không khí trong phòng rất ấm, cả người Ninh Hoàn nóng đến mức đổ một ít mồ hôi, y bị mùi rượu hun đến tỉnh ngủ, vừa mở mắt ra đã thấy được đôi con ngươi giăng kín tơ máu của Mộ Cẩm Ngọc.
Những lúc Mộ Cẩm Ngọc không cười trông rất khủng bố, đôi mắt phượng đỏ ngầu này của hắn càng khiến người khác cảm thấy sát khí nặng nề.
Ninh Hoàn lười nhác híp mắt lại, vươn tay ra với hắn: “Kéo ta dậy.”
Mộ Cẩm Ngọc trầm mặc một lúc mới cầm cổ tay đối phương kéo người dậy.
Ninh Hoàn ghé lại chỗ cổ áo hắn ngửi ngửi, con ngươi lạnh nhạt ngước lên: “Thái tử uống bao nhiêu rượu rồi? Quá hôi, hôm nay ngài ngủ bên ngoài đi.”
Mộ Cẩm Ngọc nắm cằm y: “Không ngủ bên ngoài.”
Ninh Hoàn vỗ nhẹ tay hắn: “Buông ra.”
Y mới vừa tỉnh ngủ xong, những khi thức giấc mà không phải do y tự tỉnh thì tâm trạng Ninh Hoàn sẽ uôn không tốt lắm.
Mộ Cẩm Ngọc không đầu không đuôi nói: “Cô cảm thấy làm Hoàng đế rất sướng, Hoàng đế có thể ra lệnh cho tất cả mọi người, muốn giết ai thì giết, muốn làm nhục ai thì làm.”
Ninh Hoàn:?
Ai mà không biết làm Hoàng đế rất sướng, một kẻ điên còn thích theo đuổi quyền lực như Mộ Cẩm Ngọc nói ra mấy câu này đúng là hết sưvs vô nghĩa.
Mộ Cẩm Ngọc biết bản thân uống say, nhưng hắn không biết mình say đến mức độ nào, trong đầu hắn bây giờ chỉ có một suy nghĩ, một khi hắn lên làm Hoàng đế rồi, hắn nhất định phải bắt Ninh Hoàn ngủ cùng mình, tính tình đối phương xấu như vậy, suốt ngày lạnh nhạt hờ hững với hắn, hắn phải dùng mọi cách nhục nhã y.
Ninh Hoàn bỗng nhiên cười ra tiếng: “Được, ta chờ điện hạ lên làm Hoàng đế, nhưng trước hết ngài buông ta ra đã, ta gọi nha hoàn nấu canh giải rượu cho ngài.”
Ánh mắt Mộ Cẩm Ngọc dừng trên cánh môi Ninh Hoàn, môi đối phương rất mỏng, nhìn qua vừa xinh đẹp vừa mềm mại.
Hầu kết hắn hơi động đậy.
Ninh Hoàn thấy Mộ Cẩm Ngọc vẫn cứ đờ người thì đành phải cầm cổ tay đôi phương, dùng lực để hắn buông cằm mình ra.
Lực tay của Mộ Cẩm Ngọc rất mạnh, tì đến mức trên cằm Ninh Hoàn hằn ra vệt đỏ, lại thêm nền da trắng như tuyết của y tôn lên, khiến dấu vết này càng thêm rõ ràng.
Theo như y đoán thì chắc là sau khi tiến cung, Mộ Cẩm Ngọc đã phải đối diện với vài chuyện khiến hắn khó chịu nên mới thành ra như thế này, có thể là bị Hoàng đế gây khó dễ thẳng mặt nên mới tới đây phát điên đây mà.
Ninh Hoàn dẫm lên giày mềm đi ra ngoài.
Mộ Cẩm Ngọc nằm lên mỹ nhân tháp của Ninh Hoàn. Hắn biết đối phương là người rất biết hưởng thụ, thức ăn phải chế biến tinh xảo kỹ càng, đi ngủ cũng phải chăm chút từng li từng tí một, gối của Ninh Hoàn rất thơm, trên gối được thêu tịnh đế liên, giữa giường còn có một chiếc khăn tay nhỏ.
Là chiếc khăn lúc nãy Ninh Hoàn dùng để lót tay, bởi vì y có đổ mồ hôi nên khăn có hơi ẩm ướt.
Mộ Cẩm Ngọc ngửi nhẹ khăn tay, sau đó thì phủ luôn lên mặt.
Ninh Hoàn dặn dò Điệp Thanh nấu một chén canh giải rượu rồi đi tắm, sau khi tắm xong y mới quay lại. Sắc trời đã về khuya hẳn, y còn phải lên giường ngủ tiếp.
Mộ Cẩm Ngọc uống canh giải rượu xong thì cũng muốn lên giường, Ninh Hoàn lập tức giơ tay cản hắn lại: “Điện hạ tắm xong mới được lên, ta không ngủ với người say rượu.”
Y không có thói quen sạch sẽ quá mức, nhưng lại không chịu nổi mùi hôi.
Chờ Mộ Cẩm Ngọc tắm rửa xong thì hắn cũng hoàn toàn tỉnh rượu, hắn đưa một viên thuốc cho Ninh Hoàn: “Ta lấy thứ này trong cung mẫu hậu, ngươi có biết đây là thuốc gì không? Cả tác dụng của nó nữa?”
Ninh Hoàn đưa viên thuốc lên mũi ngửi, sắc mặt hơi đổi: “Nha phiến.”
Mộ Cẩm Ngọc lặp lại lời y: “Nha phiến?”
Ninh Hoàn nói: “Xưa kia hoa phù dung, ngày nay cỏ đoạn trường. Nó còn được gọi là hoa mễ nang hoặc hoa anh túc, có công dụng điều dưỡng phế vị, còn có thể trị kiết lỵ. Nhưng nếu dùng quá nhiều sẽ khiến tâm trí mất kiểm soát, về lâu sẽ nghiện.”
Mộ Cẩm Ngọc nhắm hai mắt lại, trong đầu rối như tơ vò.
Ninh Hoàn hỏi: “Thái tử?”
Mộ Cẩm Ngọc ôm bả vai Ninh Hoàn, gác cằm lên đầu y: “Cô bị phái đi phương Bắc đánh giặc.”
Hắn đột nhiên nhận ra bản thân rất có thể sẽ không về được nữa.
Thân phân Thái tử tuy rằng cao quý, nhưng hắn ngồi ở cái vị trí này đã rất lâu mà chẳng có ngày nào tốt đẹp cả.
Ninh Hoàn cũng không đẩy hắn ra, chỉ nhỏ giọng nói: “Điện hạ yên tâm, ngài sẽ gặp dữ hóa lành, đạt được tất cả những gì ngài mong muốn. Điện hạ nhớ nghe lời ta, sau khi đến phương Bắc tuyệt đối không được tin tưởng lời ngon tiếng ngọt, ba hoa xảo trá của thuộc hạ, dù thắng hay bại cũng không thể mất lý trí. Còn chuyện trong kinh thành ta sẽ giúp điện hạ quan sát.”
Tròng mắt Mộ Cẩm Ngọc càng thêm trầm lắng, hắn khó dằn lòng mà duỗi tay ôm Ninh Hoàn chặt hơn.
Rất nhanh Ninh Hoàn đã nhận ra cơ thể đối phương có chút không đúng, song y cũng chỉ có thể cảm thán không hổ là vai chính, thiên phú dị bẩm, phương diện nào cũng không giống người thường.
Hiện giờ đang là ban đêm, đối phương vừa uống rượu lại thêm đang trong độ tuổi trẻ khỏe, còn là nhân vật thừa thãi tinh lực thích mở hậu cung, nên chuyện này cũng coi như bình thường.
Cơ thể Ninh Hoàn cứng đờ, y kéo bàn tay đang luồn vào vạt áo mình ra: “Đừng sờ lung tung, điện hạ mau ngủ sớm đi.”