*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: MegBình thường Ninh Hoàn đều dậy khá muộn, Mộ Cẩm Ngọc thấy y ngủ say như thế thì cũng không muốn tỉnh, mùa đông ai mà chả thích nằm trên giường chứ.
Tới khi Ninh Hoàn tỉnh hẳn thì mặt trời đã lên cao.
Y lười biếng mở mắt, buông cánh tay đang ôm ra rồi xoay người lại: “Sao Thái tử điện hạ lại ngủ thẳng tới khi bình minh vậy?”
“Không thế thì sao?” Cánh tay Mộ Cẩm Ngọc tự dưng không bị đè ép nữa, trong lòng cũng hẫng một chút, hắn thấy Ninh Hoàn vừa tỉnh lại đã quay lưng về phía mình thì hơi cáu kỉnh, “Bây giờ cơ thể cô yếu ớt, là người bệnh đang có trọng thương đấy.”
Mộ Cẩm Ngọc trong cuốn sách mà Ninh Hoàn đọc là một bạo quân chăm chỉ cần mẫn, trời chưa sáng đã phải rời giường đi giết người rồi, đôi khi bệnh điên tái phát thì giết cả ngày mới xong, những lúc không chém giết thì hẳn là tới hậu cung tìm phi tử để giải quyết tinh lực dư thừa… Mà cũng không cần phải nhắc tới hắn của phần cuối sách, chỉ giai đoạn đầu thôi Mộ Cẩm Ngọc cũng đã dậy sớm để luyện võ cùng cưỡi ngựa bắn cung, không thì xem binh thư tập viết chữ, hành động như kiểu ăn vạ không xuống giường nổi đúng là rất hiếm thấy.
Y xoay người lại ngủ thêm một khắc[1].
[1]
Mộ Cẩm Ngọc nhìn bóng lưng Ninh Hoàn, trong lòng càng nghĩ càng cáu, bắt đầu cười lạnh liên tục. Hắn đâu có giống cưới Thái tử phi, rõ ràng là rước về một bà cô. Hắn lớn bằng này tuổi còn chưa bao giờ nghe thấy chuyện thê tử quay lưng về phía trượng phu mà ngủ đâu.
Tay hắn bị Ninh Hoàn ôm ngủ cả đêm, dường như đã nhuốm luôn mùi hương trên người y, Mộ Cẩm Ngọc đưa ngón tay lên mũi, hương hoa sen cùng gỗ đàn hương thoang thoảng phiêu đãng, một lúc lâu sau cũng không tan hết, rất dễ ngửi.
Hắn ngửi đến mức xuất thần, xuất thần xong lại có cảm giác như bị sét đánh, cảm thấy hành động vừa rồi đúng là không chấp nhận nổi.
Nhưng thật ra sau khi gặp Ninh Hoàn hắn gần như mỗi ngày đều bị sét đánh, bây giờ có bị nữa hắn cũng không để bụng.
Mộ Cẩm Ngọc rung chuông cạnh mép giường, Điệp Thanh lập tức nhanh nhẹn bưng nước tiến vào, hắn liếc mắt nhìn nàng một cái: “Gọi A Hỉ vào đây hầu hạ cô.”
Mộ Cẩm Ngọc thay y phục xong, đang chuẩn bị ra ngoài thì Ninh Hoàn mới duỗi eo ngồi dậy, cho dù không muốn thì hắn cũng phải thừa nhận dáng vẻ y mới tỉnh ngủ rất đẹp.
Ngoài trời đã sáng hẳn, cảnh vật được phủ một màu trắng xóa, tuyết đọng lại trên những cành lê, có vài chiếc lục lạc cũng bị tuyết che lấp. Hôm qua A Hỉ ngủ sớm, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, thấy vậy nhịn không được nói: “Nô tài ngủ một giấc dậy đã thấy trên cây treo đầy những thứ này, thoạt nhìn cũng rất xinh đẹp. Người khác đều nói Thái tử phi nương nương khéo tay tinh tế, chắc đây đều do nương nương làm.”
Mộ Cẩm Ngọc cũng thấy đẹp, những thứ này đều do Ninh Hoàn dẫm lên người hắn để treo, y nói y không nặng, nhưng thật ra cũng không nhẹ, dù sao y cũng cao hơn các nữ tử khác một cái đầu.
Tối qua dưới ánh đèn lờ mờ nên nhìn không rõ ràng lắm, bây giờ tiến lại gần hơn, Mộ Cẩm Ngọc ngẩng đầu nhìn nét chữ viết trên giấy ước nguyện, từng nét mực ngang dọc trong nhu có cương, khát lộc bôn tuyền[2], các khuê tú trong kinh thành đều có tính tình kín đáo giữ ý, căn bản sẽ không viết được nét chữ phóng khoáng thoát tục như vậy.
[2]
Mộ Cẩm Ngọc lên tiếng: “Ngươi nói nét chữ này mà đem so với chữ của Đường Quỳnh thì bên nào viết tốt hơn?”
Đường Quỳnh là tân khoa Trạng Nguyên năm ngoái, một tài tử nổi danh trên triều, tay nghề viết chữ thảo phóng khoáng còn rất được Hoàng đế tán thưởng.
A Hỉ không am hiểu phương diện này, tuy hắn có biết chữ nhưng vẫn không nhận biết được kiểu chữ thảo, càng đừng nói đến chuyện đẹp hay xấu, chỉ có thể căng da đầu mà quyết tâm khen: “Chữ này ạ…”
Nghe nói đây là do Thái tử phi tự tay viết, dĩ nhiên phải vỗ mông ngựa.
Mộ Cẩm Ngọc liếc qua một cái: “Mắt ngươi không tồi.”
Ninh Hoàn viết thảo đến mức Mộ Cẩm Ngọc phải cố lắm mới đọc được, song chỉ đoán mò thôi cũng hiểu được phần lớn đều là lời chúc may mắn.
(Hán Việt)
“Như nguyệt chi hằng,
Như nhật chi thăng.
Như Nam sơn chi thọ,
Bất khiên bất hăng.
Như tùng bách chi mậu,
Vô bất nhĩ hoặc thằng.“
(Dịch thơ)
“Như trăng muôn thuở yêu kiều,
Như vầng dương sáng phiêu diêu khung trời.
Như nam sơn thọ với đời,
Không xây không xát không rời không băng.
Tốt tươi như bách như tùng,
Con con cháu cháu vô cùng kế theo.“
(Bản dịch của dịch giả Nguyễn Văn Thọ)
Mộ Cẩm Ngọc đọc thầm một lần.
Hiện giờ hắn đang có rất nhiều điều không hiểu, nhưng vẫn không nói ra.
Thời điểm dùng bữa, Ninh Hoàn bấm đốt ngón tay tính toán, năm nay chắc sẽ còn vấn đề đang chờ Mộ Cẩm Ngọc.
Người này cũng tính là số khổ, vết thương còn chưa khỏi hẳn, ngày nào cũng ho như sắp văng cả phổi ra ngoài mà đám người phe Hoàng đế vẫn trăm phương ngàn kế muốn hại hắn.
Nhưng dù sao đi chăng nữa, cứ coi như là vì chất lượng giấc ngủ đi, y cũng muốn chữa hết bệnh cho Mộ Cẩm Ngọc.
Ninh Hoàn hỏi: “Có vị thái y nào châm cứu không tồi mà điện hạ khá tin tưởng không?”
Mộ Cẩm Ngọc thuận miệng nói một cái tên: “Triệu Nghi.”
Ninh Hoàn quay sang bảo A Hỉ: “Một lúc nữa cho mời Triệu thái y đến.”
Điểm tâm sáng nay nấu cháo khá ngon, Mộ Cẩm Ngọc một hơi ăn hết hai bát, hắn cũng không để lời nói của Ninh Hoàn trong lòng, sau khi ăn xong thì quay về viện của mình.
Hai canh giờ sau Mộ Cẩm Ngọc lại đói bụng, hắn định qua chỗ Ninh Hoàn ăn ké tiếp, vừa quay đầu đã thấy A Hỉ đang dẫn Triệu thái y đến Lê Tuyết Đường.
Hắn cực kỳ ghét đám thái y ở trong cung.
Hồi còn nhỏ lúc Mộ Cẩm Ngọc mười lăm mười sáu tuổi, khi ấy hắn bị bệnh nặng, gần như phải uống thuốc suốt một năm. Ngày đó còn bé, Hoàng hậu đều để ma ma trực tiếp rót thuốc vào mồm hắn, điều này dẫn đến việc sau này có bị bệnh Mộ Cẩm Ngọc cũng không muốn tìm thái y nữa.
Thật ra Triệu thái y cũng đang lo sợ bất an. Thái tử đột nhiên cho gọi, tất nhiên hắn không dám không đến, nhưng là đến với tâm trạng miễn cưỡng đối phó. Trong cung ai mà chẳng biết Thái tử giấu bệnh sợ thầy, Triệu thái y lại am hiểu phương diệu châm cứu, Thái tử điện hạ thô bạo như thế, chỉ sợ kim châm còn chưa kịp đến gần cơ thể điện hạ, điện hạ đã trực tiếp đâm hắn một trận.
A Hỉ nói là Thái tử phi cho mời hắn, Triệu thái y vô cùng cẩn thận tiến vào, hành lễ rồi cúi đầu đứng sang bên cạnh, một thanh âm lạnh nhạt từ phía trên truyền xuống: “Triệu thái y ngồi đi, không cần câu nệ.”
Giọng nói này thật sự rất dễ nghe, Triệu thái y không nhịn được mà ngẩng đầu nhìn thoáng qua.
Trước đây hắn đã có lần tới Ninh phủ xem bệnh cho Ninh phu nhân, cũng từng gặp qua vị tam tiểu thư này. Lúc đó còn không quá chú ý, bây giờ gặp lại mới thấy, đối phương quả thực đẹp tới mức khó diễn tả bằng lời.
Người này dường như được đúc từ băng tuyết, y phục lại như được dệt từ mây trời. Trong phòng ấm áp như ngày xuân, song tròng mắt của Thái tử phi lại lạnh lẽo hờ hững, cả người y lười biếng dựa trên giường mềm, nửa thân dưới đắp một chiếc chăn nhung trắng tinh, phần trên là y phục với ống tay áo hẹp dài cùng áo trong bó chặt, những sợi tơ màu lam nhạt xen kẽ nhau dệt nên hoa văn vân mây[3], nhưng họa tiết này rất chìm, phải nhìn kỹ mới có thể phát hiện được.
[3]
Vừa cao quý lại uy nghiêm, tuy dung mạo cực kỳ xinh đẹp, y phục cũng tinh tế song lại không hề có cảm giác mềm mại quyến rũ, ngược lại khiến người ta liên tưởng tới trận tuyết lạnh lẽo đêm qua.
“Dâng trà.” Ninh Hoàn nhàn nhạt lên tiếng.
Điệp Thanh rất hiếm khi hầu hạ khách, nghe Ninh Hoàn nhắc nhở nàng mới bừng tỉnh, nhanh chân đi rót trà cho Triệu thái y.
Triệu Nghi hỏi: “Thân thể Thái tử phi nương nương không khỏe sao?”
“Là Thái tử điện hạ.” Ninh Hoàn tiếp lời, “Vết thương cũ trên người điện hạ chắc hẳn Thái Y Viện đều biết. Mấy tháng này điện hạ vẫn luôn triền miên trên giường bệnh, thân thể không có chuyển biến tích cực.”
Triệu Nghi cũng rõ ràng chuyện này.
Nhưng Thái tử người trên bọn họ kẻ dưới, Thái tử không muốn xem bệnh không muốn uống thuốc, bọn họ cũng không có cách nào.
Triệu Nghi nghe nói tam tiểu thư của phủ Định Viễn Hầu trước khi xuất giá đã xảy ra cãi cọ với Thái tử, hiện giờ Ninh Hoàn cho mời hắn đến, chắc là muốn dựa vào lần khám bệnh này mà làm dịu mối quan hệ với Thái tử.
Triệu Nghi hơi trầm ngâm: “Điện hạ giấu bệnh sợ thầy, nếu người chưa được điện hạ cho phép đã tự ý để thần thăm khám, e là sẽ —”
Ninh Hoàn bảo A Hỉ: “Đi mời Thái tử điện hạ qua đây.”
A Hỉ đáp: “Vâng ạ.”
Triệu Nghi nhấp một ngụm trà, hương trà ngọt nồng, uống vào lập tức thấy ấm áp cả người, được nhâm nhi một chén trà nóng trong ngày đông thế này đúng là vô cùng thoải mái.
Trà này là tiễn trà[4] do Ninh Hoàn tự tay hãm, rất hiếm thấy trong kinh thành nơi này.
[4]
Ninh Hoàn nhàn nhạt nói: “Vì giúp Thái tử điện hạ chữa bệnh, mấy ngày nay bổn cung có xem qua kha khá điển tịch, cũng biết được một chút bí kíp. Chốc nữa ta sẽ chỉ cho ngươi huyệt đạo để châm, cứ theo lời ta mà làm.”
Trong lòng Triệu Nghi thấp thỏm không yên: Còn có thể làm như vậy sao? Hắn hành nghề y vài thập niên, Thái tử phi chỉ tùy tiện xem sách một chút đã muốn chỉ huy mình?
Song còn chưa đợi hắn còn chưa kịp phản bác, ngoài cửa đã có người tiến vào.
Người vừa tới khoác áo lông chồn, vóc dáng cao lớn thẳng tắp, nhìn qua hơi có phần bệnh tật, giữa hàng mày còn có chút suy nhược. Hoàng hậu là mỹ nhân tuyệt thế, hài tử nàng sinh ra đương nhiên cũng vô cùng anh tuấn, nhưng lệ khí trên người Mộ Cẩm Ngọc quá nặng, khiến người khác rất dễ bỏ qua vẻ ngoài thu hút của hắn.
Mộ Cẩm Ngọc thấy Triệu Nghi đang uống trà, nước trà màu trắng ngà trông có vẻ không tệ lắm, hắn bèn ngồi xuống chờ Điệp Thanh hầu hạ.
Ninh Hoàn lên tiếng: “A Hỉ, ngươi ra đóng cửa vào. Thái tử điện hạ cởi y phục đi, để Triệu thái y châm cứu cho ngài.”
“Châm cứu cho cô?”
Đời này Mộ Cẩm Ngọc hắn còn chưa bị kim đâm bao giờ đâu, hắn lạnh lùng liếc qua Triệu Nghi. Sắc mặt Triệu thái y cũng không tốt lắm, rũ mắt không dám nhìn thẳng hắn, Mộ Cẩm Ngọc lạnh lùng chất vấn: “Triệu Nghi, ngươi muốn châm kim lên người cô ư?”
Khí tràng của Thái tử điện hạ rất đáng sợ, thời điểm hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm cũng khiến người ta vô cùng áp lực, trên trán Triệu Nghi toát ra mồ hôi lạnh: “Thần, thần…”
Mộ Cẩm Ngọc hừ lạnh: “Cô thấy uống hai viên thuốc là ổn rồi.”
Triệu Nghi có thể nói gì nữa? Hắn biết tính tình Mộ Cẩm Ngọc là cái kiểu này, vừa tàn bạo vừa hung hãn, chẳng ai quan tâm hắn ra sao, nhưng ngóng trông hắn mau mau bệnh chết thì lại có cả đám ấy chứ.
Hiện giờ Hoàng đế đã bắt đầu có hành động, lão chỉ ước gì Thái tử chết sớm một chút, tất nhiên sẽ không có chuyện ép hắn đi chữa bệnh. Hoàng hậu nương nương thì lại sống mơ mơ màng màng, không biết trong đầu nàng nghĩ cái gì, huống hồ tính tình nàng nhu mì hiền hòa, chưa chắc có thể quản được Thái tử.
Thân thể suy nhược ốm yếu của Thái tử bây giờ là do tự hắn hành hạ mà thành.
Ninh Hoàn lên tiếng: “Chẳng lẽ điện hạ sợ mấy cái ngân châm đó ư? Hôm qua ngài còn bảo không sợ mà.”
Đương nhiên hắn không sợ, hắn chỉ không thích bị người khác đâm kim lên người thôi.
Mộ Cẩm Ngọc hơi do dự: “Cô chưa từng sợ bất kì thứ gì cả.”
Nhưng lúc Triệu Nghi lấy kim châm từ trong túi ra, nhìn một đống mũi kim màu bạc đang lóe sáng kia, Mộ Cẩm Ngọc cũng hơi khẩn trương, hắn còn thấy đầu có chút choáng. Bởi vì là lần đầu châm cứu nên không biết có đau hay không.
Nửa thân trên Mộ Cẩm Ngọc đã cởi y phục, vết sẹo dữ tợn liền theo đó lộ ra, tối qua mới ngâm nước thuốc xong nên hôm nay đã có chút mưng mủ.
Triệu Nghi nhìn qua Ninh Hoàn một cái, y nhàn nhạt lên tiếng: “Huyệt khổng nhất, ngư tế, định suyễn, phế du.”
Triệu Nghi do dự một chút rồi châm kim theo lời Ninh Hoàn.
Sắc mặt Mộ Cẩm Ngọc đen sì, nhưng cũng không đau như hắn nghĩ, hắn muốn quay qua nhìn Ninh Hoàn một cái, xem hiện giờ vẻ mặt y là như thế nào. Song hiện giờ hắn đang nằm quay lưng lại với Ninh Hoàn, hoàn toàn không nhìn được mặt y, chỉ có thể nghe thấy thanh âm lãnh đạm ấy vang lên.
Chờ sau khi châm cứu xong, Mộ Cẩm Ngọc mặt không đổi sắc mặc y phục vào, nhướng mày nhìn Triệu Nghi.
Không cần biết Thái tử điện hạ trưng ra biểu cảm gì, Triệu Nghi đều cảm thấy rất đáng sợ, hiện giờ hắn chỉ muốn nhanh chóng ôm hòm thuốc về nhà mà thôi.
Nhưng hắn còn chưa uống trà xong, Triệu Nghi lại ngồi xuống uống hết trà, một lúc sau nhận thù lao hậu hĩnh từ Thái tử phi rồi mới mỹ mãn cáo lui.
Mộ Cẩm Ngọc nói: “Không đau tí nào.”
Ninh Hoàn hơi buồn cười: “Điện hạ nghĩ là sẽ rất đau sao?”
Mộ Cẩm Ngọc nhìn nước trà trong ly của Ninh Hoàn giống với Triệu Nghi, bèn quay sang hỏi Điệp Thanh: “Trà của cô đâu?”
Điệp Thanh nghe xong bèn nhanh chân chạy qua rót một ly, tiễn trà lúc nãy đã uống hết, cho nên trà được rót cho Mộ Cẩm Ngọc là trà Long Tỉnh.
Mộ Cẩm Ngọc cầm ly trà của Ninh Hoàn lên: “Cô muốn uống cái này.”
Hắn nếm thử một ngụm, vẫn ngon.
Ninh Hoàn còn tưởng Mộ Cẩm Ngọc sẽ không ho khan nữa, nhưng đến nửa đêm hắn vẫn khụ khụ không ngừng nghỉ. Ninh Hoàn ôm cánh tay Mộ Cẩm Ngọc, cố gắng kiềm chế ý nghĩ muốn đá hắn xuống giường.
Mộ Cẩm Ngọc có cảm giác như bị thứ gì đó chặn ở lồng ngực, Ninh Hoàn vỗ nhẹ lưng hắn, y lo Mộ Cẩm Ngọc sẽ ho hộc máu trên giường nên đã chuẩn bị sẵn một cái thau nhỏ bên cạnh, bây giờ vừa lúc đưa cho hắn, Mộ Cẩm Ngọc cúi đầu nhổ ra một ngụm máu đen.
Ninh Hoàn rót cho hắn ly trà ấm súc miệng, sau đó nằm xuống bên trong: “Thái tử điện hạ, sau nửa đêm ngài còn ho nữa ta sẽ bịt miệng ngài lại.”
Mộ Cẩm Ngọc phun hết máu đen xong, trạng thái tinh thần cũng khá hơn rất nhiều, cảm thấy cả người đều khỏe hơn, hắn nghe Ninh Hoàn nói xong lại hơi giật mình.
Y định bịt miệng hắn kiểu gì? Hôn hắn ư?
Mộ Cẩm Ngọc bị suy nghĩ của chính mình làm cho kinh hãi, bởi tâm trạng thay đổi thất thường, hắn lại nhịn không được bắt đầu ho khan tiếp.