ngày không gặp, huynh sẽ nhớ ta chứ?
Editor: Vĩ không gei- --------------------------------------------------------
Bùi Dã nhìn chằm chằm thiếu niên, tâm trạng đó cực kỳ vi diệu.
Nếu là trước đây, có lẽ hắn nằm mơ cũng không ngờ vật nhỏ nhà hắn có một ngày lại làm ra hành động trêu cợt không kiêng dè gì trước mắt hắn thế này.
Nhưng bản thân hắn lại đang cắn rứt lương tâm, không dám trêu đùa lại.
Chuyện thế này nếu vô tình nói ra thì là nói đùa, nhưng nếu cố ý nói ra thì có hơi thất lễ.
Haiz, Bùi Dã thầm thở dài trong lòng.
Thầm nghĩ còn có thể làm gì đây, cũng không thể véo lại nhỉ?
Trong tình thế không cân bằng thế này, Bùi Dã quyết định chọn từ bỏ, cầm lấy lọ thuốc nhỏ, bình tĩnh xoay người rời khỏi tiểu viện.
Không ngờ hắn vừa ra khỏi cửa thì gặp được Dương Diệu.
Dương Diệu vừa thấy Bùi Dã tới, hai mắt nhất thời sáng lên, cười nói: "Đến tìm Trì đại phu sao?"
"Ừm." Bùi Dã lên tiếng, rõ ràng không muốn để ý tới người ta.
"Nên đến từ sớm, có chuyện gì mà hai người không thể giải quyết với nhau được?" Dương Diệu tận tình khuyên nhủ: "Không thể để giận dỗi lâu, ảnh hưởng tới tình cảm."
Bùi Dã nhíu mày dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Dương Diệu một cái, sau đó lạnh lùng nói: "Ngươi bớt xía vào đi."
Dương Diệu:........
Giọng điệu này quả thật giống y đúc lúc cha hắn tức giận.
Dương Diệu tự làm chuyện bẽ mặt trước mặt Bùi Dã, cúi đầu đi vào tiểu viện.
Hắn định quay về phòng, cuối cùng do dự một chút vẫn đi tới phòng của Trì Kính Dao.
Trong phòng, Trì Kính Dao ôm Đại Lão đứng trước bàn, Nguyễn Bao Tử đang cầm bút viết gì đó.
"Các ngươi đang làm gì vậy?" Dương Diệu hỏi.
"Dương tướng quân chuẩn bị cho A Dao một khu thôn trang, còn chuẩn bị cả đất, bọn ta đang xem thử nên trồng cái gì đây." Nguyễn Bao Tử nói.
Dương Diệu nhìn qua, thấy bên trên viết một loạt dược liệu, liền hỏi: "Trồng nhiều vậy à? Có trồng hết được không?"
"Không phải trồng nhiều thế này, chỉ đang liệt kê ra các loại cần dùng để chế thuốc thôi, xem thử có loại dược liệu nào thích hợp để trồng." Trì Kính Dao nói.
"Được cho bao nhiêu đất?" Dương Diệu hỏi.
"Một trăm mẫu." Nguyễn Bao Tử nói với hắn.
"Một trăm mẫu!" Dương Diệu kinh ngạc nói: "Chúng ta phát tài rồi!"
"Không phải chúng ta phát tài, chuyện này không liên quan gì tới ngươi hết." Nguyễn Bao Tử nói: "Ta đi theo A Dao tới thôn trang trồng trọt, ngươi vẫn phải ở lại đây."
Dương Diệu nghe vậy vô cùng mất hứng nói: "Ở đây không phải có Chương đại phu sao? Lúc chẩn bệnh chúng ta cùng quay về, bình thường ở lại đây làm gì?"
"Chưa đâu vào đâu cả mà, đến lúc đó rồi tính tiếp." Trì Kính Dao nói xong liền lấy bút trong tay Nguyễn Bao Tử, gạch vài cái lên giấy, nói: "Mấy vị thuốc này bọn ta từng trồng trong thôn trang, rất dễ chăm, ta cũng đã chăm sóc mấy năm trời nên cũng khá quen thuộc. Hơn nữa khí hậu ở biên thành và Kỳ Châu cũng không khác nhau lắm, chỉ là lạnh hơn chút, Kỳ Châu có thể trồng thì chắc là biên thành cũng có thể."
"Ừm, biên thành lạnh hơn một chút so với Kỳ Châu, có thể sẽ phải trồng lâu hơn." Nguyễn Bao Tử nói.
"Bao Tử, ngươi cũng biết trồng trọt sao?" Dương Diệu kinh ngạc nói.
"Ta biết nhiều lắm đấy." Nguyễn Bao Tử nói.
"Mấy loại này thì thôi." Trì Kính Dao nói: "Dùng không nhiều lắm, cũng dễ mua, không tốn nhiều công sức."
Cậu nói xong lại gạch vài cái lên giấy, nói: "Mấy vị thuốc này là quan trọng nhất, lượng dùng cực kỳ lớn, nếu có thể trồng được mấy loại này thì quá tốt. Nhưng ở Kỳ Châu ta chưa từng thấy ai trồng loại này, lúc trước dược liệu trong Tề Nhân Đường cũng đều mua ở nơi khác, không biết khí hậu ở biên thành có thích hợp để nuôi trồng hay không?"
"Hay là tìm người hỏi một chút đi?" Dương Diệu nói.
"Ừm, nhất định phải tìm người hỏi, chúng ta cũng không phải chuyên gia trồng trọt, huống chi dược liệu cũng không giống hoa màu." Trì Kính Dao nói: "Như này đi, ngày mai chúng ta sẽ vào nội thành tới tiệm thuốc lấy dược liệu đã nhờ chưởng quầy mua từ trước, tiện thể hỏi hắn thử xem có ai chuyên chăm sóc dược liệu hay không, chúng ta tìm người hỏi rõ ràng một chút, tốt nhất là nhờ hắn thuê mấy dược nông."
(a.k.a: nông dân trồng thuốc)Mấy vị thuốc Trì Kính Dao nhờ chưởng quầy mua hộ lúc trước đều không có ở biên thành, cho nên phải đi tới nơi khác để mua.
Ngày 15 tháng Giêng bọn cậu đã đi tới tiệm thuốc một chuyến, lúc đó có mấy vị thuốc vẫn chưa mua về được.
Ba người nhất trí, sáng sớm ngày mai cùng nói với Chương sư huynh một tiếng rồi dẫn người vào trong thành.
Chưởng quầy tiệm thuốc đã gặp cậu hai lần, cũng rất thích thiếu niên này, bây giờ gặp lại cũng khá nhiệt tình.
"Mấy vị thuốc ngài cần đều tìm được rồi, có vài vị chỗ bọn ta không bán thường xuyên, ta cũng tiện thể mua một mẻ." Chưởng quầy nói xong liền kéo Trì Kính Dao đi nhìn mẻ dược liệu kia.
Trì Kính Dao dẫn theo Nguyễn Bao Tử và Dương Diệu, đầu tiên là nghiệm thu dược liệu nhờ người ta mua, lại chọn vài loại dược liệu khác, sau đó thanh toán bạc cho người ta một lượt, mang dược liệu chất lên xe ngựa.
"Chưởng quầy, bọn ta có chuyện muốn nhờ ngài hỏi thăm một chút." Trì Kính Dao hành lễ với chưởng quầy kia rồi nói.
"Trì đại phu quá khách sáo, ngài là người của doanh trại Kỳ Châu, dân chúng biên thành bọn ta đều nhờ có doanh trại Kỳ Châu bảo vệ. Có gì căn dặn thì ngài cứ việc nói." Chưởng quầy nói.
Trì Kính Dao nghe vậy liền nói quyết định của mình cho ông.
Chưởng quầy nghe vậy cười nói: "Hôm nay ngài đến rất đúng lúc, chỗ bọn ta đang có dược nông đến kết toán, ta sẽ gọi người tới đây, xem thử hắn có thể giúp đỡ gì được không."
Ông dứt lời liền đi ra hậu viện, không lâu sau liền dẫn một nam nhân khoảng 40 tuổi tới.
Nam nhân có khuôn mặt ngăm đen rám nắng, nhìn qua rất chân chất thật thà, thấy mấy người Trì Kính Dao liền bước tới chào hỏi.
Sau khi hàn huyên một lúc, Trì Kính Dao nói mục đích của cậu với ông.
Nam nhân nghe vậy liền bảo Trì Kính Dao đưa những vị thuốc đã liệt kê ra cho ông xem thử, rồi nói: "Hai vị thuốc này giá cũng không quá cao, sao lại phải tự trồng?"
"Thật ra vấn đề không nằm ở giá cả, lượng bọn ta dùng quá lớn, đi qua lại mua rất phiền. Dù sao cũng rảnh rỗi, nếu có thể tự trồng thì cũng bớt lo." Trì Kính Dao nói.
"Cũng đúng." Nam nhân gật gật đầu, duỗi tay chỉ lên tờ giấy nói: "Loại này dễ trồng, không quá phiền phức, trong dược điền của bọn ta vẫn còn không ít. Loại này thì không được, khí hậu biên thành rất khô, lại còn lạnh, loại dược liệu này thích hợp với môi trường nóng ẩm, chỉ có thể mua ở phương nam thôi."
Trì Kính Dao biết rõ dược tính của những loại dược liệu này, cũng hiểu về tập tính sinh trưởng của chúng, sở dĩ vẫn liệt kê ra cũng chỉ cho chắc, nếu có kỹ thuật gieo trồng tựa như "nhà kính" ở hiện đại, nói không chừng có thể giải quyết được.
"Không dễ đâu." Người kia sau khi nghe ý tưởng của Trì Kính Dao liền lắc đầu.
"Những loại này cũng có thể trồng ở biên thành, nhưng rất khó sống." Nam nhân nói: "Bình thường đều phải tìm người chăm sóc lão luyện để xử lý, nếu không sẽ không dễ dàng kết trái, coi như vô dụng." Quả của loại này mới được dùng làm thuốc, nếu không kết trái thì đúng là vô dụng.
Trì Kính Dao nghe vậy hỏi: "Tiên sinh có thể giới thiệu cho bọn ta vài dược nông được không? Bọn ta có thể trả bạc dựa theo nguyên tắc của các ngài, bất kể là đầy tớ hay là làm công cũng có thể thương lượng được."
"Các ngài muốn trồng bao nhiêu?" Người kia hỏi.
"Bọn ta có trăm mẫu đất, nhưng vẫn chưa biết nên trồng bao nhiêu mới tốt." Trì Kính Dao nói.
"Có người làm cố định không?" Người kia lại hỏi.
"Có, đều biết trồng trọt." Trì Kính Dao nói.
Người kia nghe vậy nghĩ nghĩ, nói: "Ta có thể dẫn người tới chăm sóc, phối hợp với người làm của ngài, sau khi trồng một mùa là các ngài có thể tự chăm sóc."
"Thật sao?" Trì Kính Dao nghe vậy vui sướng không thôi.
"Ta không cần bạc, bọn ta làm giao dịch." Người kia nói.
Trì Kính Dao nghe vậy ngẩn ra, theo phản xạ nhìn về phía Dương Diệu và Nguyễn Bao Tử.
Người kia thấy thế nói: "Mấy ngài là người của doanh trại Kỳ Châu, ta không dám lừa gạt, nếu không thì dân chúng biên thành bọn ta sẽ là người phản đối đầu tiên. Ta chỉ muốn là nếu quân ngũ của ngài dùng nhiều thuốc thì có thể tới chỗ bọn ta mua dược liệu."
Không đợi Trì Kính Dao nói, ông lại nói: "Ngài yên tâm, ta đã nói một tiếng với chưởng quầy rồi, chỗ bọn ta đều làm việc công khai, ta sẽ không làm lỡ việc buôn bán của hắn, sẽ chia cho hắn tiền phí. Hơn nữa dược liệu của bọn ta thì các ngài cứ yên tâm, bảo đảm chất lượng tốt, mấy ngài đây đều là đại phu, chuyện này ta không lừa gạt được."
Trì Kính Dao vốn tưởng rằng ông sẽ nói ra yêu cầu quá đáng nào đó, nghe vậy thì thấy yên tâm hơn chút.
"Chuyện này ta không thể tự quyết được, đợi ta về báo lại cho sư huynh để huynh ấy quyết định đã, được không?" Trì Kính Dao hỏi.
"Đương nhiên là được." Người kia vội nói: "Lần sau ta sẽ mang công khế dược nông của ta tới đây, ngài có thể hẹn một ngày, ta dẫn người tới tìm ngài hay là ngài dẫn quý sư huynh tới đây cũng được."
Trì Kính Dao thấy ông phóng khoáng như vậy, lúc này cũng yên tâm hơn chút, hẹn ba ngày sau sẽ dẫn Chương sư huynh tới gặp ông.
Thật ra, đợi tới sau này Trì Kính Dao càng cảm thấy có thể hợp tác được với người này.
Thứ nhất cậu và chưởng quầy tiệm thuốc hợp tác nhiều năm, đều đã hiểu tận gốc rễ, thứ hai người này thẳng thắn chân thành, không vì đám người Trì Kính Dao nhìn nhỏ tuổi mà lừa gạt, còn cách nói chuyện của ông cũng lưu loát rõ ràng, chắc lúc làm việc cũng sẽ như vậy.
"Sao lại hẹn ba ngày sau, nếu muốn thì mai ta có thể tới, quyết định càng nhanh càng tốt mà." Trên đường về từ tiệm thuốc, Dương Diệu nói với Trì Kính Dao.
"Để đề phòng thôi, việc này còn phải bẩm báo với Dương tướng quân nữa mà." Trì Kính Dao nói.
Mặc dù Dương Thành chưa bao giờ từ chối cậu, nhưng dù sao Trì Kính Dao cũng là người của doanh trại Kỳ Châu, bây giờ lại đang làm việc cho doanh trại Kỳ Châu, không thể thiếu quy củ được, tránh để cậu làm bậy rước thêm phiền phức cho Bùi Dã.
"Vậy cũng khá tốt, nếu có thể dùng được thì trồng trăm mẫu cũng không sao." Sau khi Dương Thành nghe dự tính của Trì Kính Dao thấy cực kỳ hài lòng, nghĩ nghĩ lại nói: "Hai doanh trại Trung Đô và Tây Châu vẫn cần thuốc của ngươi, nếu ngươi chịu luyện chế thêm một chút, sau này nói không chừng có thể chia cho bọn họ."
Trì Kính Dao vội nói: "Đúng vậy, dù sao cũng đều là quân đội Đại Du, tuy hai mà một."
"Ý của Dương tướng quân là có thể nhân cơ hội này để đổi chút lợi từ bọn họ." Bùi Dã ở bên cạnh nhướng mày nói.
"Đúng đúng đúng, ý của ta là vậy đấy." Dương Thành cười nói: "Ít nhất làm cho họ nợ ân tình chúng ta, tới lần tác chiến cùng với nhau sau này, bọn họ sẽ nghe lời hơn một chút."
Trì Kính Dao:.......
"Cứ quyết định như vậy đi, việc này về sau ngươi không cần phải báo cho ta, đi qua đi lại cùng phiền." Dương Thành nói: "Ta biết trước giờ ngươi rất chừng mực, ngươi cứ tự quyết định đi. Nếu thật sự không quyết định được, hoặc là cần nhân lực và bạc, ngươi cứ đi tìm Bùi tướng quân, từ bây giờ cứ phong hắn làm phó trang chủ trong thôn trang của ngươi đi, ha ha."
Ông nói xong lại tự buồn cười, nghĩ nghĩ rồi nói với Bùi Dã: "Người ta đều là áp trại phu nhân, ta phong ngươi làm áp trại tướng quân của Trì đại phu cũng rất thích hợp."
Bùi Dã:........
Trì Kính Dao:.........
Người này lại lên cơn gì nữa đây.
"Nhị ca......" Sau khi đi ra từ doanh trại của Dương Thành, Trì Kính Dao thở dài nói: "Làm như vậy thật ra rất tốt, chỉ là không ở trong đại doanh nên muốn gặp huynh lại phải cưỡi ngựa tới đây."
Không biết Bùi Dã nghĩ tới chuyện gì mà hơi thất thần.
Một lúc lâu sau, hắn nói: "Khoảng 10 dặm, chỉ chớp mắt là tới."
"Đúng, đến lúc đó huynh có thể tới tìm ta, ở trong thôn trang cũng không cần kiêng dè nhiều như này, ngược lại rất thoải mái." Trì Kính Dao nói.
"Ừm." Bùi Dã lên tiếng, quay đầu nhìn về phía thiếu niên, sau khi bắt gặp ánh mắt của đối phương, lại nhịn không được mà thu lại ánh mắt.
"Nhị ca, nếu ta đi tới thôn trang, mấy ngày không gặp huynh sẽ nhớ ta chứ?" Trì Kính Dao hỏi.
"Đã lớn vậy rồi, đừng bày trò nữa." Bùi Dã thản nhiên nói.
"Có nhớ hay không?" Thiếu niên lại hỏi.
Bùi Dã bị cậu dây dưa khiến lòng hơi bối rối, liền cố ý nói: "Không."
Hắn vừa dứt lời, thiếu niên liền dừng bước lại.
Bùi Dã nhíu mày, lúc này liền hối hận vì nói nặng lời, thầm nghĩ cậu sẽ không tủi thân vì lời này chứ?
Lúc hắn đang nghĩ có nên nói thêm vài câu không, liền nghe thiếu niên cười ha ha, tiến sát vào tai hắn nói: "Nhị ca nói dối, ta không tin đâu."
Khi thiếu niên nói chuyện làm hơi thở ấm áp phả vào bên tai Bùi Dã, khiến cổ họng hắn co lại, theo phản xạ mà nuốt nước miếng.
Nhưng tên nhóc chuyên gây chuyện này lại không tự nhận ra điều đó, bỏ lại một câu như vậy mà chạy đi.
Bùi Dã nhìn theo bóng lưng của thiếu niên, đứng tại chỗ hít sâu vài hơi mới miễn cưỡng bình tĩnh lại.
- --------------------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói: Bùi Dã: Trì Kính Dao, ngươi thật sự quá nguy hiểm! x2
- --------------------------------------------------------
Hết chương 78.