Tu Từ rúc trong ngực Phó Sinh, ồm ồm lên án: "Bọn họ đi hết rồi, thầy Bạch cũng bị người dẫn đi..."
Giang Huy cách đó không xa: "..."
Làm sao, anh không phải là người à?
"Ôi chao, xem bé con tủi thân nào."
Phó Sinh bất đắc dĩ lau đi nước mắt bên khóe mắt Tu Từ: "Không phải tới đón em rồi sao?"
Anh lên tiếng chào hỏi cùng Giang Huy rồi thẳng thắn nâng đùi Tu Từ, bế người lên, ngón tay còn móc lấy balo nhỏ đựng thuốc của Tu Từ.
Tu Từ hệt như em bé ôm cổ Phó Sinh, khuôn mặt ẩm ướt dụi vào cổ Phó Sinh: "Anh còn chẳng thèm gửi tin nhắn cho em..."
"..." Phó Sinh nhếch miệng, "Có nhắn cho em."
"... Anh đâu có." Tu Từ chắc như đinh đóng cột rằng mình không nhận được tin nhắn từ Phó Sinh. Mỗi khi kết thúc một cảnh quay, cậu đều xem điện thoại của mình, nhưng chẳng có chút động tĩnh nào.
"Nhắn thật mà."
Phó Sinh vừa đi về khách sạn, vừa hôn nhẹ gò má Tu Từ: "Có ai như nhóc ranh nhà em có tận hai WeChat đâu?"
Thân thể Tu Từ cứng đờ, bấy giờ mới nhớ ra trên điện thoại cũ có tài khoản WeChat phụ.
Từ khi vào đoàn, Tu Từ đã kéo WeChat Phó Sinh ra khỏi danh sách đen, vì vậy tài khoản phụ chỉ có mỗi một liên lạc là Phó Sinh cũng sẽ không còn đất dụng võ.
Hôm nay sau khi lấy được điện thoại cũ, việc đầu tiên Tu Từ làm là xóa bỏ phần mềm theo dõi kia đi.
Tuy hơi giấu đầu hở đuôi nhưng chí ít vẫn còn đường giải thích.
Về phần những tin nhắn ngắn qua lại giữa cậu và Lâm Nhiễm, đó chỉ là thứ mà cậu đã chọn để cho Phó Sinh xem, để tăng thêm lợi thế trên cán cân tình yêu giữa họ.
"Không phải em cố ý..."
Phản ứng đầu tiên của Tu Từ chính là xin lỗi rồi quan sát xem Phó Sinh có vì chuyện cậu lấy tài khoản phụ trộm thêm WeChat mà nổi giận không.
Lực cánh tay của Phó Sinh thực sự không tồi, ôm một nam sinh hơn 60 cân đi trên đường không hề nề hà gì, hô hấp vững vàng như mọi ngày.
Anh hôn một cái lên chiếc mũi xinh xắn của Tu Từ: "Lúc đó tại sao lại lấy tài khoản phụ add tôi?"
Tu Từ: "..."
Thời điểm cậu dùng tài khoản phụ thêm Phó Sinh bọn họ vẫn chưa tách ra mà đang ở giai đoạn cãi nhau tương đối nghiêm trọng.
Có đôi khi nghĩ bậy nghĩ bạ nhiều, cậu sẽ nghĩ rằng có phải Phó Sinh có đứa nào khác bên ngoài không, thế là nghĩ trăm phương ngàn kế để thăm dò.
Lấy tài khoản phụ thêm WeChat của anh đồng thời xóa bỏ bài viết đã thêm chỉ để xem Phó Sinh có đăng gì đó lên tường WeChat mà chặn cậu không.
Sự thực là cậu cả nghĩ quá rồi, Phó Sinh căn bản vẫn giống quá khứ, căn bản không thích đăng gì lên tường nhà.
Phó Sinh trực tiếp chọc thủng tâm tư của cậu: "Là vì cảm thấy tôi không chung thủy à?"
Tu Từ hoảng hốt, vội vàng phủ nhận: "Không có! Không cảm thấy anh lừa dối, chỉ là, chỉ là..."
Âm thanh cậu ngày càng nhỏ, chỉ là cái gì chứ?
Chắc là vì tự ti đi, ở bên Phó Sinh càng lâu, cậu càng không có cảm giác an toàn.
Bởi vì nhân tố gia đình ảnh hưởng, cũng bởi Phó Sinh quá chói mắt.
Thời gian tiếp xúc với xã hội càng nhiều, Tu Từ càng hiểu rõ mình so với Phó Sinh thực sự quá ảm đạm, ngoại trừ gương mặt coi như không tệ này thì chẳng có sở trường nào ra trò.
"Cậu không xứng với Phó Sinh."
Người đầu tiên nói câu này không phải mẹ Phó Sinh — Khương Sam mà là một cô gái cùng tuổi với Phó Sinh, khi đó Tu Từ vừa sát điểm chuẩn thi đậu đại học của Phó Sinh liền phát hiện một tình địch như vậy.
Ở bên nhau càng lâu, Tu Từ lại càng nhận rõ cảm giác tự ti.
Phó Sinh năm đại học chưa tốt nghiệp đã đi làm ở một công ty nghiệp vụ, tiền lương bằng thu nhập một năm của tầng lớp phổ thông.
Ngoài ra Phó Sinh còn có thể làm rất nhiều thứ, thật giống như không gì không làm được, không đâu là không biết, mục tiêu của anh rõ ràng, một khi quyết định điều mình hướng tới sẽ dốc toàn lực ứng phó, không như Tu Từ, trong thế giới của cậu chẳng có gì khác — chỉ có Phó Sinh.
Mục tiêu của cậu là Phó Sinh, điều cậu hướng tới cũng là Phó Sinh.
Khoảng thời gian cãi nhau với Phó Sinh ấy, không ai biết tâm cậu có bao nhiêu giả tạo.
Cậu biết Phó Sinh yêu mình, cho nên được chiều mà kiêu, nhưng đồng thời cậu cũng biết, Phó Sinh có thể ngừng yêu cậu bất cứ lúc nào.
Mà một khi ánh mắt Phó Sinh hướng về phía người khác, Tu Từ chẳng có biện pháp nào.
Trên thế giới có quá nhiều người ưu tú, người ưa nhìn lại càng đếm không xuể, cậu chỉ hết sức thông thường, còn Phó Sinh càng trải nhiều sẽ càng giỏi giang, càng ngày càng tiếp xúc với nhiều người chói mắt như chính anh.
Tu Từ không có lòng tin có thể khiến Phó Sinh đặt ánh mắt lên mình cả đời, cho nên vừa có chút dấu vết, cậu đã rối loạn tay chân.
"Thật xin lỗi..."
Tu Từ ôm chặt lấy cổ Phó Sinh, có chút khổ sở mà lặp lại lần nữa: "Em xin lỗi..."
Thực ra cũng là cậu cả nghĩ quá rồi đi, người như Phó Sinh sao có thể không chung thủy.
Nếu muốn coi trọng người khác, một câu chia tay đã đủ để giải quyết cậu.
Phó Sinh khẽ than, dần đau lòng mất khống chế.
Anh vỗ vào mông Tu Từ: "Đừng kẹp chân chặt như vậy, tôi còn có thể cam lòng ném em xuống sao?"
Hai chân Tu Từ vòng lên eo Phó Sinh, đi đường mới thả lỏng đi nhiều.
Đêm đã xuống, ánh trăng vừa sáng vừa dịu dàng, cũng với giọng điệu của Phó Sinh không khác tí nào.
"Tôi đã từng cam kết với em nhưng lại không làm được chưa?"
"Chưa từng..." Tu Từ chần chừ chớp mắt, "Rồi... Trước anh bảo là chờ khi nghỉ ngơi em muốn thế nào cũng được..."
Phó Sinh: "..."
Lời này anh từng nói, nhưng đêm hai hôm trước bọn họ đã làm đến hừng đông rồi, tuy không tới mấy lần nhưng cơ thể Tu Từ rõ ràng không thể chịu nổi.
Nếu dựa theo tần suất đòi hỏi vô độ của Tu Từ, thân thể nhỏ bé này của cậu có thể bò khỏi giường hay không cũng là vấn đề.
Phó Sinh đi cửa sau khách sạn, anh dùng lực tét một cái vào mông Tu Từ: "Cái này không tính."
Tu Từ: "... Vậy thì chưa."
"..."
Phó Sinh không hiểu sao lại nghe ra sự ấm ức từ trong âm thanh của Tu Từ, mà mấy chuyện giường chiếu như vậy, không nói đến giới tính của họ, dù có là nam nữ đi chăng nữa cũng phải tiết chế.
Giữa nam và nam, người phía dưới vốn sẽ khá đau, nếu không Phó Sinh đã chẳng nghe lời bác sĩ Tô mua vài món đồ bảo dưỡng.
"Chưa thì được rồi." Phó Sinh ôm đứa nhỏ đi vào trong thang máy, nhiệt độ cực nóng cách vải vóc mong manh dán sát bên, vừa mềm lòng vừa an tâm.
"Chuyện tôi cam kết đều sẽ làm được, cho nên tôi cam đoan với em, đời này sẽ không có người khác."
Phó Sinh khẽ thở một hơi, có ý ngầm chỉ: "Dù cho có một ngày xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tôi cũng sẽ ôm hồi ức đến hết đời."
Tu Từ run lên một cái, đã hiểu ý của Phó Sinh.
Cậu sáp vào cà cà cổ Phó Sinh: "Sẽ không..."
Chỉ cần Phó Sinh không buông tay, bọn họ nhất định sẽ đi đến đầu bạc.
Cậu là người có lòng tham như vậy, sao có thể cam lòng vứt bỏ Phó Sinh mà rời đi trước?
"Vậy em tin tôi không?"
"Tin..."
"Tin tôi thì em phải ngoan một chút."
Phó Sinh buông Tu Từ ra, lấy thẻ mở cửa quét mở phòng khách sạn, dắt Tu Từ đi vào: "Ngoan ngoãn uống thuốc, nghe lời của bác sĩ trị liệu đầy đủ, tôi sẽ mãi mãi không rời xa em."
Tu Từ run lên một giây, trong chớp mắt ấy cậu thật sự cho rằng Phó Sinh đã biết chuyện cậu không uống thuốc đầy đủ, nhưng vẻ mặt của anh vẫn như thường, không nhìn ra chỗ đặc biệt.
Phó Sinh đối diện với ánh mắt cẩn thận từng li từng tí như mèo con của Tu Từ, tim như nhũn ra: "Đi xả nước, đợi lát nữa chúng ta tắm cái."
"Vâng..."
Tu Từ đi vào buồng tắm, mở vòi bồn tắm ra, nhìn dòng nước chảy dài đến sững sờ.
Phó Sinh nói, anh sẽ mãi mãi không rời xa mình.
Đương nhiên Tu Từ tin.
Như cậu bây giờ, Phó Sinh làm sao dám xem thường rời đi.
Trong lòng Phó Sinh mang nợ, tất cả điều cậu gặp phải đều do mẹ Phó Sinh tạo thành. Tu Từ đã ý thức được rất lâu từ trước, Phó Sinh là người có ý thức trách nhiệm rất cao.
Dù cho chỉ xuất phát từ hổ thẹn, xuất phát từ trách nhiệm, Phó Sinh cũng không thể bỏ mặc không quan tâm khi bệnh tình cậu không ổn định.
Nhưng nếu như nhìn thấy cậu khôi phục bình thường thì sao?
Ngày qua ngày ở chung, liệu có giẫm lên vết xe đổ của kết quả ban đầu?
Bọn họ vẫn sẽ cãi nhau, Phó Sinh có thể sẽ phiền cậu, sẽ rơi vào chiến tranh lạnh như hai năm trước.
Không ai đoán trước được tương lai, nhưng Tu Từ chỉ muốn có một tương lai xác định.
...
Không biết từ khi nào đã có một đôi tay thon dài từ sau lưng vòng ra trước người Tu Từ, giúp cậu kéo hoodie lên, dễ dàng cởi ra.
"Hôm nay có thoải mái không em?"
Phó Sinh ôm Tu Từ trần truồng vào bồn tắm, nhẹ nhàng tưới nước lên người cậu.
"Không."
"Thật không?" Phó Sinh bật cười, "Vậy tôi kiểm tra chút."
Chuyện kiểm tra này quá thiếu đứng đắn, không thể nói ra ngoài.
Trong phòng tắm có tiếng nước không ngừng, thỉnh thoảng còn có tiếng thở dốc trầm thấp quanh quẩn.
"Anh ơi..."
"Hửm?"
"Em yêu anh."
Động tác trên tay Phó Sinh ngừng lại, sửng sốt nửa ngày.
Mấy giây sau, anh nắm lấy cằm Tu Từ, tàn nhẫn mà hôn lên.
"Tôi cũng yêu em."
"Sẽ luôn yêu em."
Phần diễn ngày mai rất căng, Phó Sinh không làm đến bước cuối cùng, chỉ chọc cho Tu Từ đến mức cả người ửng hồng, rồi lại in dấu hôn xuống chỗ hình xăm mới dừng tay.
"Em có thể giúp anh."
"Muộn lắm rồi..."
Tu Từ quỳ gối bên người Phó Sinh, cố chấp nhìn anh.
"Có phải anh không có hứng thú với em..."
"Rồi rồi!" Phó Sinh đau đầu, liền vội vàng cắt đứt lời Tu Từ, chặn miệng cậu lại, "Vậy chúng ta nhanh lên."
Tu Từ xa xăm nhìn Phó Sinh, quả nhiên là không có hứng thú, thời điểm như này mà còn bảo nhanh lên.
"... Tôi thấy là em muốn ăn đòn."
Phó Sinh vỗ mạnh một cái vào mông cậu, nó còn đàn hồi lại: "Em có biết mai em có bao nhiêu cảnh quay không?"
"... Vậy thì nhanh chút." Tu Từ miễn cưỡng.
Phó Sinh: "..."
Không còn gì để nói.
...
Có những người nước mắt nóng bỏng tựa mặt trời, mỗi một giọt rơi xuống đều để lại dấu ấn sâu đậm trong lòng người khác.
Phó Sinh kiên nhẫn hôn lên nước mắt cậu, ôm người vào lòng, đau, dỗ dành.
"Sẽ ổn ngay thôi, ngoan, nhịn thêm."
Thật ra thì có hơi đau, nhưng Tu Từ vui vẻ chịu đựng. Cậu theo bản năng rúc vào lồng ngực Phó Sinh, thân thể không ngừng bị mở ra.
...
Đêm đó, Phó Sinh lâu không cập nhật Weibo cuối cùng cũng có động thái —
Em ấy rơi một giọt nước mắt, liền hận không thể hái hết bầu trời đầy sao xuống trao em.Bình luận tăng vùn vụt, giống như mọi người đều đang cú đêm.
— Cuối cũng cũng show ân ái áu áu áu áu áu!— Cãi nhau? Sao lại khóc á?— Tuy chưa từng thấy bạn trai nhỏ nhà đạo diễn Phó bao giờ nhưng vẫn muốn nói anh tuyệt đối đừng bắt nạt người ta! Cãi nhau thì phải chủ động nhận sai, đi dỗ dành đấy!— Khụ, chỉ có tôi nghĩ hơi lệch à?— Không, không chỉ mình bồ đâu.— Khụ, để tôi hỏi thẳng luôn, xin hỏi khóc này là kiểu đứng đắn hay kiểu không đứng đắn?— Không không, lầu trên hỏi uyển chuyển quá, xin hỏi khóc này là ở trên giường hay ở dưới giường.— Lầu trên bồ out, ai bảo bồ dưới giường không thể khóc?Phó Sinh nhìn bình luận quá nghìn trong nháy mắt, khẽ cong môi.
Đứa nhỏ đã công khai thẳng lúc phỏng vấn gameshow, không biết sau khi chương trình phát sóng mọi người sẽ có phản ứng gì.
Đặc biệt là mấy người mắng Tu Từ bò giường hay đi ôm đùi, trong lòng nên mang cảm tưởng gì?
Bạch Đường Sinh và Ngụy Lạc đều nhấn like bài đăng này. Tiêu Duyệt dứt khoát hơn, lấy thẳng nick phụ chuyển tiếp, các fan trong nháy mắt dời chiến trường, chạy đến tài khoản weibo phụ của Tiêu Duyệt cầu tin tức nội bộ.
Sợ Tu Từ lại bị mắng, Phó Sinh lúc diễn viên đoàn kịch dồn dập nhấn like cũng lấy Weibo Tu Từ like cho mình.
Anh cụp mắt nhìn đứa nhỏ ngủ say trong ngực đang khẽ nhếch miệng, nhịn không được cúi đầu hôn một cái.
Hình như đã phát hiện ra biện pháp khiến Tu Từ ngủ ngon mà không cần đến thuốc ngủ...
— Sao Tu Từ này ở khắp mọi nơi vậy?— Cậu ta chạy tới thả like làm gì? Vợ chồng người ta đang show ân ái, có cần đến chõ chân vào không?— Tên này phiền vãi, vốn đang cảm thấy hắn đóng Mộ Tương rất hợp, nhưng mà nhân phẩm không ổn thì yêu sao nổi....
Tu Từ vẫn bị mắng, Phó Sinh có chút bất đắc dĩ. Nói trắng ra là vì Tu Từ không có tác phẩm, cũng chưa bao giờ đi show, ấn tượng của mọi người với cậu chính là ngắm hoa trong sương, có quá nhiều chỗ để suy đoán.
Có điều chờ sau khi gameshow lên sóng, chuyện như vậy hẳn sẽ không còn xuất hiện.
Phó Sinh lướt qua lướt lại, không để ý đến mấy lời bóng gió này, lúc đang chuẩn bị tắt máy đi ngủ thì Weibo thông báo một hot search.
Sau khi nhìn thấy cái tên quen thuộc, đuôi lông mày Phó Sinh khẽ nhíu lại.