Bởi cuối tháng Diệp Thanh Trúc xin nghỉ ba ngày, La Thường cũng sắp xếp cho Vu Mạc một show truyền hình cuối tháng. Vị kia trong nhà Bạch Đường Sinh cũng cuối tháng đóng máy trở về từ nước ngoài, đến lúc đấy khẳng định không tránh được lại đây tham ban chán ngán hai ngày, vì vậy Phó Sinh liền sắp xếp một kỳ nghỉ vào cuối tháng.
Chỉ còn chưa đầy hai tuần nữa là đến kỳ nghỉ lễ, Phó Sinh đỡ mông Tu Từ, miệng lưỡi hơi khô khan.
Anh kéo kéo cổ áo ướt đẫm, thấp giọng dỗ dành: "Chúng ta lên trên giường ấn được không em? Ở phòng tắm sẽ bị cảm lạnh."
"..." Tu Từ bất đắc dĩ gật đầu.
Phó Sinh thở phào nhẹ nhõm, cảm lạnh chỉ là cái cớ, nhưng đại khái cậu sẽ phát sốt, vẫn là kiểu nhiệt độ tăng rất cao.
Tay Tu Từ không thể chạm vào nước, nhưng lại dính người vô cùng, Phó Sinh liền để cậu vịn vào vai mình, sau đó cách vải vóc quần áo mỏng manh dán sát nhau, giúp cậu tạo bọt.
Thân thể thiếu niên tựa như thuốc phiện khiến người muốn dừng mà không được, có một loại kích động muốn khiến cậu vì chính mình đơm hoa.
Lý trí dần dần bị bào mòn bởi khí nóng, Tu Từ thỉnh thoảng còn dụi dụi vào cổ anh, sướt qua vị trí yết hầu.
Trước khi tự chủ sắp mất sạch, Phó Sinh hít sâu một hơi, mở vòi hoa sen xối sạch sành sanh bọt tắm trên người Tu Từ, nhanh nhẹn bọc khăn tắm vào.
Tu Từ: "..."
Phó Sinh cách khăn tắm vỗ một cái lên mông cậu: "Lên giường chờ tôi."
Đợi Tu Từ rời đi, Phó Sinh mới khẽ thở ra hô hấp bị đè nén trong miệng, trực tiếp vuốt lên.
Tu Từ bọc chăn ngồi trên giường, mặt không đổi sắc nhìn về phía phòng tắm.
Xoa bóp là một việc cần kỹ thuật, đương nhiên Phó Sinh đã thành thạo rồi. Dù sao lúc họ mới ở bên nhau, củi khô lửa bốc, lần nào Tu Từ cũng bị chơi đùa đến eo mỏi chân đau, sáng sớm hôm sau liền yếu ớt mà kêu ê ẩm kêu khó chịu, muốn Phó Sinh xoa eo xoa chân cho cậu.
Hơn hai mươi phút sau, Phó Sinh mới mặc áo tắm đi ra, Tu Từ nhớ lại thời gian, lần này nhanh hơn trước một chút, có lẽ là nhẫn nại lâu rồi.
Phó Sinh dựa lưng vào đầu giường ngồi xuống, vỗ vỗ chân mình: "Nằm sấp xuống."
Tu Từ nhanh chóng bám chân Phó Sinh nằm xuống, dường như sợ anh đổi ý.
"..."
Phó Sinh nhìn Tu Từ bị chăn bọc kín mít, gân xanh trên trán giần giật.
Cảm giác đùi non chạm vào da dẻ mềm mại vô cùng rõ ràng, Tu Từ lại không mặc đồ ngủ.
"Tổ tông." Phó Sinh không thể làm gì, lại đối diện với khuôn mặt nhỏ xinh của Tu Từ, nhất thời không nói nên lời.
"Đừng lộn xộn." Phó Sinh thỏa hiệp mà đưa tay luồn vào trong chăn, bắt đầu xoa bóp từ cổ.
Có vẻ thật sự rất thoải mái, Tu Từ cuối cùng đã an phận hơn nhiều, miệng còn khẽ hừ vài tiếng, âm mũi thiếu niên vang lên trong căn phòng yên tĩnh, đặc biệt ghẹo người.
Năm ngón tay thon dài lướt từ cổ xuống lưng, lại tới phần eo, men theo đốt sống cụt...
Có lẽ cảm thấy ngứa, lúc sau Tu Từ không chịu an phận mà uốn tới ẹo lui, Phó Sinh không thể nhịn nổi nữa mà xốc người lên nắm cằm chuẩn bị hôn — điện thoại di động vang lên một tiếng ting.
Là điện thoại của Tu Từ, hai người đồng thời nhìn sang, màn hình tối đen sáng lên, bên trên hiện một số lạ có đuôi 3749 nhắn tới —
Ma quỷ dõi theo mày.
Tu Từ ngẩn ra, Phó Sinh hơi nhíu mày đưa tay cầm điện thoại lên, nhìn đi nhìn lại tin nhắn này nhiều lần.
Không khí nhất thời hơi yên tĩnh, Tu Từ thật lâu sau mới nói: "Chắc là nhắn nhầm rồi..."
"Em không quen biết?"
Tu Từ vâng một tiếng: "Không quen."
Phó Sinh không biết tin hay không, bầu không khí kiều diễm trong nháy mắt tiêu tan, một giây sau tin nóng từ Weibo đã khiến Phó Sinh chuyển hướng chú ý.
Sốc! Nam diễn viên nổi tiếng X lại lộ ảnh k.h.i.ê.u d.â.m.
Ánh mắt Tu Từ khẽ lóe, Phó Sinh một tay ôm eo cậu, bấm vào hot search Weibo.
"... Uông Giác?" Phó Sinh nhìn vài lần, mới nhận ra người đang hôn người khác trong ảnh chính là diễn viên nhỏ lúc trước quay video Tu Từ ở KTV.
"... Anh nhớ hắn."
Ánh mắt Tu Từ lạnh lùng trần thuật một câu. Phó Sinh đang bị một người khác trong bức ảnh hấp dẫn sự chú ý, không trông thấy sự tàn nhẫn nơi đáy mắt cậu, khẽ nhíu mày.
"Lão Lâm?"
Ảnh tổng cộng có hai mục, mục một là mục hot search trước đây — Nam diễn viên nổi tiếng X từng tuyên bố yêu thích con gái nhỏ nhắn bị lộ ảnh k.h.i.ê.u d.â.m, anh ta còn là...
Bên trong. Nhóm ảnh một tương đối nhẹ nhàng, không sốc đến vậy, tất cả đều là ảnh Uông Giác ôm hôn một người đàn ông bụng bia, ngay tại bãi đỗ xe, xung quanh còn có rất nhiều siêu xe, vừa nhìn đã biết là một khu giàu có nào đó.
Bình luận bên dưới tuy rằng khiếp sợ với tiểu sinh đang hot Uông Giác lại thích đàn ông, nhưng có rất nhiều người nói blogger này treo đầu dê bán thịt chó, trong ảnh khủng nhất chỉ là gã đàn ông thò tay vào trong áo sờ mó eo Uông Giác, cái này đâu tính là ảnh khiêu dâm?
Bởi vậy liền dẫn tới mục hot search thứ hai, nhưng lần này không phải blogger này đăng, mà do một giải trí đại V khác, bức ảnh này mới thật sự là khiêu dâm.
Mặc dù các bộ phận quan trọng đã được làm mờ, nhưng vẫn có thể nhìn ra hai nhân vật chính trong hình không manh áo che thân, trong đó gã đàn ông bụng bia ngồi trên ghế sau, còn Uông Giác ngồi trên đùi hắn, động tác ngồi mà người trưởng thành đều hiểu.
Tu Từ ngoan ngoãn bám vào ngực Phó Sinh, trong đầu lại nghĩ tới tin nhắn từ số có đuôi 3749 khi nãy.
Khóe mắt thoáng nhìn thấy Phó Sinh đang dạo quanh một vòng, cậu thực sự ngẩn ra trong giây lát, mấy bức ảnh này đều không phải mấy bức cậu tìm người chụp, là mục hot search đầu tiên mới phải.
— Vcđ! Sốc toàn tập!!
— Vào đầu tiên, nhưng lại bị quả ảnh này làm cho sốc, tạm thời đánh mất khả năng ngôn ngữ...
— Trời ơi mẹ ơi cứu con, mắt tui mù rồi!!!
— Ghê tởm vãi, không nói đến đồng tính luyến ái, hai người này chỉ nhìn vẻ ngoài cũng chênh nhau đến hai mươi tuổi ha...
— Đoán chắc là kim chủ, không nhớ từng có tin đồn nói Uông Giác vì bán mới lấy được những tài nguyên đó sao?
— Đây đúng là ảnh khiêu dâm thật... Nóng hết cả mắt.
— Mẹ nó, bà đây đọc tiểu thuyết đam mỹ mười mấy năm, vì nhìn thấy cái này mà thành công ói ra!
— Cười ẻ, người luôn hoàn hảo như người trong sách vậy, vóc người đẹp mặt cũng được, hiện thực lại thê thảm không dám nhìn.
— Ngoài đời bình thường thì không nói gì, nhưng hai người này vừa nhìn đã thấy có quan hệ không bình thường nhỉ, ông kia ít nhất cũng phải bốn, năm chục tuổi rồi, tám chín phần là người đã có gia đình.
— Huhu tui hào hứng ấn vô hot search ăn dưa, kết quả ăn trúng nhà mình...
— Chị em lầu trên bắt tay cái... Chắc ngày nào cũng ăn dưa nên gặp quả táo nhãn lồng, dưa tới sập nhà mình luôn, thật cmn tuyệt.
— Tui cũng vậy, đến bây giờ vẫn đang hoài nghi nhân sinh, đây thật sự là anh bé Giác tui làm fan nhiều năm đây ư...
Trong phòng chếch phía đối diện, Diệp Thanh Trúc dựa vào đầu giường, ánh mắt nhàn nhạt nhìn bộ ảnh nọ: "Tuy không rõ bức ảnh trước là ai đăng, nhưng vừa khéo mở đường sẵn cho chúng ta."
Đơn Lệ gật gật đầu, cô do dự một giây: "Kế tiếp..."
"Nếu hai mươi phút sau vẫn không ai phát hiện bụng bia trong ảnh là Lão Lâm thì tìm một truyền thông khác để lên bài."
"Được."
Diệp Thanh Trúc để điện thoại xuống, những hình ảnh cay mắt này cũng chưa thể làm cô nhíu mày, nhưng khi ánh mắt dừng lại tại một con chim đang đậu trên cây ngoài cửa sổ, lại nhiều thêm mấy phần nhàn nhạt hoảng hốt.
"Đợi đến lúc tất cả mọi người biết kim chủ của Uông Giác là lão tổng Phong Ngu, tiếp đó cứ tiến hành theo kế hoạch."
"Được." Đơn Lệ chần chừ mấy phần, "Nếu cuối cùng vẫn không thể kéo hắn xuống..."
"Sẽ không."
Mái tóc dài của Diệp Thanh Trúc bị gió ngoài cửa sổ thổi lất phất vài sợi: "Dư luận là một lưỡi dao sắc, dùng tốt thì là giết người không thấy máu, hắn quá tự cao, nhưng chỉ cần sự kiện 163 lại nổi lên sẽ lập tức rời đi, ai có thể ngăn được hắn?"
Nhưng bây giờ lại là kiểm toán thuế, dư luận sẽ dần dần lên men, một tầng đè nén một tầng, bộ ngành liên quan không có khả năng thả hắn đi lần nữa, dù cho tìm hết mọi lí do viện cớ, cũng sẽ giam giữ hắn lại.
Chỉ cần không xuất cảnh, vùng đất này sẽ là một lao tù khổng lồ, sớm muộn cũng khiến hắn phải trả giá thật đắt.
Đơn Lệ thở nhẹ một hơi, cũng cúi đầu cười một tiếng, nhưng khi ngẩng lên, viền mắt đã đỏ bừng: "Nếu như lúc trước..."
"Không có nếu như." Diệp Thanh Trúc bình tĩnh liếc mắt nhìn cô một cái, "Tương lai của cô còn dài, đừng giống như tôi."
Cô đưa cho Đơn Lệ một tấm danh thiếp, chính là tấm trước kia Merlin đưa: "Nếu cảm thấy không thể qua nổi thì đi gặp bác sĩ đi."
Một câu sau đó không ra khỏi miệng, là câu Merlin đã từng nói với cô — Đừng để bóng tối hôm qua, che khuất mặt trời ngày mai.
—
Phó Sinh vuốt ve gáy Tu Từ, đại khái đoán ra việc này do Diệp Thanh Trúc làm.
Đứa nhỏ bên cạnh vẫn luôn trầm mặc bất thình lình nói một câu: "Anh nhớ hắn."
"..."
Phó Sinh đơ phút chốc mới phản ứng được Tu Từ đang nhắc đến Uông Giác, dở khóc dở cười nói: "Hắn dám quay video em, tôi nhớ một chút thì có sao?"
"..." Tu Từ mím môi, xem như miễn cưỡng tiếp nhận lời giải thích này.
Phó Sinh không làm gì Uông Giác, cũng vì Diệp Thanh Trúc nói bên cô đã có kế hoạch, nên không có động thái gì. Nhưng những chuyện này anh cũng không có ý định nói cho Tu Từ, bên trong loạn xì ngầu rất phức tạp.
Càng ở lâu trong cái giới này, càng có thể cảm nhận được mặt tối của thế giới.
Tu Từ vĩnh viễn là thiếu niên phô trương trong lòng anh, nếu như có thể, anh hi vọng trên trang giấy trắng trong lòng Tu Từ, sắc thái xán lạn sẽ rực rỡ hơn bóng tối đôi chút.
Sức mạnh quần chúng quả nhiên rất khủng, không đến mười phút, thân phận người đàn ông bụng bia trong hình lập tức bị lột trần hết cả.
— Giới này loạn quá...
— Đệch, ghê tởm vãi, đây không chỉ là ngoại tình đâu, đã kết hôn rồi còn làm nam?
— Lừa hôn à đm, loại đàn ông này quả thật không xứng được sống, hắn coi vợ mình thành cái gì? Công cụ sinh đẻ à?
— Dù sao có mấy người mà, cũng đều gây trở ngại cho hắn thêm dòng thêm dõi...
— Hãi thật sự, bốn đứa con, còn ở bên ngoài làm nam minh tinh, điên rồi?
— Có lẽ là bi, nhưng đúng là buồn nôn thật sự đấy.
— Tha cho tui mở rộng phạm vi của thuyết âm mưu một xí, dưới trướng Phong Ngu nhiều diễn viên như vậy, ngoại trừ Uông Giác ra liệu còn có người khác không ta...
— Trời ạ... Phong Ngu có nhiều tên tuổi lớn lắm, Diệp Thanh Trúc, Trương Thỉ, Tiêu Mặc lúc trước đang nổi danh đột nhiên nói rút khỏi giới...
— Đừng lôi nữ thần tôi ra được không, lão già này thích nam, cue nữ thần tôi làm gì?
— Có ai nhớ Vu Mạc dạo này đóng nam ba《 Vãng sinh 》trước đây cũng dưới trướng Phong Ngu không?
— Lầu trên có bệnh à? Cái này cũng lôi anh nhà tôi ra? Chính ảnh đã nói chấm dứt hợp đồng tự nhiên, đừng ở đây ảo ma được không?
— Nhưng tôi nhớ lúc trước Vu Mạc cũng từng có thời gian hot nhỉ? Sau đó đột nhiên không tiếng động gì, nếu không phải lần này quay《 Vãng sinh 》,tôi đã sớm quên mất ảnh...
— Hai năm trước có truyền ra tin nhảm Mạc đắc tội quá đáng với ai đó nên bị đóng băng, lúc đấy tui coi như trò cười mà đọc qua thôi, giờ nghĩ lại rất có thể là thật...
— Fan Vu Mạc cũng đừng hốt, tôi cảm thấy có vẻ là cao tầng Phong Ngu muốn quy tắc ngầm Vu Mạc, anh ấy không muốn nên mới bị đóng băng, sau đó rất vất vả mới chờ đến kỳ hợp đồng...
— Lầu trên nói có đạo lý, nghĩ như vậy đột nhiên thấy mừng vì anh nhà ký hợp đồng 6 năm, nếu mà 10 năm 20 năm, căn bản cả đời đều bị trói chặt mất.
— Tôi đột nhiên nhớ lại một chuyện từ xa xưa.
— Tôi cũng vậy.
— +1
— Không biết chúng ta có nghĩ tới cùng một chuyện không... Vị trước kia nhảy lầu tự sát cũng từ Phong Ngu, anh ấy thật sự chỉ trầm cảm đơn thuần thôi ư...
—... Thôi xong.
Tu Từ không hứng thú với chuyện sau đó lắm, cậu chỉ muốn khiến Uông Giác toi thôi.
Cậu chính là người như vậy, ai trêu chọc cậu, đắc tội cậu, mơ tưởng đến người của cậu, đừng có nghĩ toàn thân trở ra.
Về phần hot search sau đó do ai tạo thế, có mục đích gì Tu Từ cũng không quan tâm. Cậu cúi đầu dùng ngón tay vẽ vòng vòng trên xương quai xanh Phó Sinh, miêu tả hoa văn da dẻ.
Phó Sinh để điện thoại xuống, hôn lên trán Tu Từ: "Chúng ta ngủ thôi."
Những chuyện này dù có ầm ĩ hơn nữa, đối với Phó Sinh cũng không quan trọng bằng việc cho Tu Từ đi ngủ sớm.
"Không buồn ngủ..."
Tu Từ còn chưa nói hết câu, đã thấy Phó Sinh nhàn nhạt một câu: "Nếu đã không buồn ngủ thì không bằng nhắn lại cho người vừa nãy đi? Biết đâu không phải nhắn nhầm thì sao?"
"..." Đầu ngón tay Tu Từ run lên, cậu ngẩng đầu lên: "Anh không tin em."
Phó Sinh khẽ than một tiếng, hôn lên khóe mắt Tu Từ: "Đương nhiên tôi tin em, cũng giống như tôi yêu em vậy."
Không tín nhiệm đối phương cũng có phải anh đâu...
Tu Từ sững sờ, gió bão ban đầu sắp nổ tung trong nháy mắt dẹp loạn, đầu ngón tay nhéo chặt lòng bàn tay chậm rãi buông lỏng. Cậu ngơ ngác như chưa kịp hồi hồn: "Anh bảo gì cơ?"
"Tôi nói yêu em." Phó Sinh kiên nhẫn lặp lại một câu, "Cho nên bé con phải tín nhiệm tôi nhiều hơn chút, giống như tôi, được không em?"