Video Khương Chính Nam lên án con trai vừa ra đã lập tức khống chế được chiều hướng dư luận, chứng cứ đưa ra thật sự quá đầy đủ để chứng minh Khương Đản chính là một tên rác rưởi.
Thêm vào đó Phó Sinh còn đăng ghi âm của Khương Đản lên, những chứng cứ này đều đủ để chứng minh Tu Từ vô tội, cậu chỉ trùng hợp bị làm bàn đạp cho Khương Đản thôi.
— Thế mới bảo là không biết tường tận thì đừng đi đánh giá người ta, chỉ có cái video mỗi một phút trong show thôi mà đã bắt đầu nhục mạ bắt chú Khương đưa lời xin lỗi?— Đồng ý, nếu chương trình mà không làm mờ địa chỉ nhà chú Khương thì có khi vụ này đã biến thành bạo lực mạng rồi.— Tôi vốn rất đồng cảm với Khương Đản, nhưng thấy video hắn lôi Tu Từ xuống nước là đã thấy sai sai rồi.— Người phải xin lỗi lại không xin lỗi, bồ thấy có mấy lần cũng như này mà đã bao giờ bọn nó áy náy chưa?— Mọi người có tin không, đám người bây giờ mắng chửi Khương Đản gay gắt nhất khéo lại có không ít người từng mắng chú Khương, có khi còn từng nói năng lỗ mãng với Tu Từ.—... Đúng là đời, bọn anh hùng bàn phím chỉ có thế thôi.Internet là như vậy, ai cũng chỉ muốn mình được sảng khoái, mồm năm miệng mười chửi người ta cho đã, chứ đâu biết mỗi một câu từ mình đặt xuống lại có thể hóa thành con dao giết người.
— Đạo diễn Phó thẳng thắn quá, không thèm diễn tí nào, nói thẳng giao dịch của mình với chú Khương ra luôn. Video lên nhanh như này có khi ngay cả lời thoại họ cũng không chuẩn bị, video cũng không bị cắt nối biên tập nữa...— Tui cũng muốn nói vậy, nếu là bên quan hệ xã hội khác, có khi trước đấy phải làm một đống công tác chuẩn bị, khụ, để tôi nói qua quy trình:Tìm được chú Khương, lén lút nói chuyện giao dịch với chú ấy xong thì chuẩn bị lời thoại, để chú ấy quay video đăng lên, tỏ rõ là mình giận quá mất khôn, thực sự không nhìn nổi tác phong của con trai nữa nên mới lên án, chứ không phải vì giao dịch...— Hahaha lầu trên làm tui cười ngất, nhưng nghĩ cũng hiểu thôi, đạo diễn Phó sẽ không muốn Tu Từ chịu tổn thương thêm một giây nào nữa, cho nên một giây cũng không thể lãng phí.— Tui thích cách làm việc thẳng thắn dứt khoát và sự tin tưởng vô bờ bến của đạo diễn Phó dành cho Tu Từ quá, oe oe tình yêu cổ tích như này bao giờ mới đến lượt tui?— Đừng nghĩ nữa, người như đạo diễn Phó có tích đức mấy đời cũng chưa chắc đã gặp được, haiz.— Cảm thấy vụ này đảo chiều nhanh quá, mấy tiếng trước còn thương Khương Đản, bây giờ lại hận không thể mắng chết hắn, chỉ mong Tu Từ và đạo diễn Phó có thể bên nhau mãi về sau thôi.— Khương Đản ghê vãi, mấy người nghe đoạn ghi âm chưa, hắn nói là bởi vì đố kị, tôi muốn ói ra luôn, hắn là cái thá gì mà đòi ghen tỵ?— Tôi nghe rồi, Khương Đản đúng là loại khiến người khác buồn nôn... tuyệt phối với Đỗ Thu Xuyến và Lâm Trình An.— Thế Tu Từ thật sự từng vào trung tâm kia phải không? Dù sao thì Khương Đản cũng đâu biết mình sẽ đụng phải người quay show, nên phản ứng của hắn lúc mới trông thấy Tu Từ hẳn là thật rồi, hắn thật sự quen biết Tu Từ, có lẽ là Tu Từ không gặp phải bọn cặn bã kia chăng?— Biết chuyện này có giải quyết được gì không? Không quan tâm xem Tu Từ vào hay không, chúng ta có thể ngưng thảo luận chuyện này được không? Yên ổn đu cp không vui à? Sao cứ phải xát muối vào vết thương của người ta.— Chuẩn đét! Đạo diễn Phó nhất định phải yêu Tu Tiểu Từ thật nhiều đó nha!— Lại nói, thấy Tu Từ không hiểu biết như thế nào, không quan tâm như thế nào, thật sự quá đau lòng...— Cũng muốn hỏi, tôi thật sự rất lo, nếu mà là tôi bị bọn ác ôn hãm hại như vậy có khi sẽ sụp đổ mất thôi.— Nếu không thì đi hỏi đạo diễn Phó thử xem? Lúc trước ảnh trả lời một tin nhắn của fan thây.- -
Trái tim Phó Sinh hiện giờ giống như máy bay vậy, toàn bộ hành trình đều lơ lửng giữa không trung, chưa thể hạ cánh.
Mặc dù đã có La Thường trông nom nhưng anh không ngờ Tu Từ lại tỉnh nhanh như vậy,
Khi xuống máy bay việc, đầu tiên anh làm là bật nguồn điện thoại, không có tin nhắn, cũng không có cuộc gọi nhỡ.
Anh đi về bãi đỗ xe, vừa mới gọi cho La Thường, bên kia đã nhanh chóng bắt máy.
"Em ấy thế nào?"
La Thường cười cười: "Không sao đâu, đang ở trên giường."
Phó Sinh khẽ thở ra một hơi: "Lúc em ấy hỏi tôi đi đâu thì cô trả lời sao?"
La Thường: "Cậu ấy không hỏi."
"..."
Bước chân Phó Sinh khựng lại, rồi lại bước nhanh lên xe, lái về khách sạn.
Sau bốn mươi phút, một chuỗi bước chân gấp gáp xuất hiện trong hành lang tầng chín khách sạn, Phó Sinh đẩy cửa phòng ra, liền đối diện với đôi con ngươi đen láy của Tu Từ phía xa xa.
Đứa nhỏ vẫn giữ tư thế trước khi anh đi, nằm nguyên si vậy trên giường, chỉ có đôi mắt vẫn luôn nhìn về phía cửa phòng.
La Thường thấy Phó Sinh trở về bèn đứng dậy khỏi sopha: "Vậy tôi đi trước đây."
Phó Sinh ừm một tiếng, sau khi La Thường đóng cửa ra ngoài thì bước đến bên giường, cúi người hôn lên đôi môi hơi khô của Tu Từ.
"Có phải em muốn uống nước không? Em khát không?"
Hoàn toàn khác so với bão táp trong tưởng tưởng của Phó Sinh, Tu Từ rất yên tĩnh gật đầu, như thể đã trở lại trạng thái thường ngày: "Có hơi hơi."
Phó Sinh đứng dậy rót cốc nước ấm, rồi đỡ Tu Từ lên ôm vào lòng, đưa cốc nước tới bên môi cậu: "Uống chậm thôi, môi em bong tróc hết rồi."
Tu Từ nghe lời mà uống chậm lại, uống từng ngụm nhỏ một.
"Lần này không phải cố ý không nói cho em biết, tôi đi tìm Khương Đản, hắn bắt nạt em như vậy, không đánh một trận thì không hả giận, đúng không?" Phó Sinh nhẹ nhàng dỗ dành.
"Hắn nói dối, em không có."
Tu Từ cúi đầu: "Ngày ấy, vốn dĩ có người chọn số của em, nhưng mà ông Chu với truyền thông kéo tới..."
"Tôi biết, tôi biết." Phó Sinh ôm Tu Từ, hôn nhẹ lên mặt cậu, "Chờ hôm nào đó chúng ta đi thăm ông Chu nhé?"
"... Vâng."
Ngày giỗ của ông Chu thật ra mới qua không lâu, nhưng hôm ấy Phó Sinh không biết ông đã qua đời, nên đã bỏ lỡ việc cúng bái,
"Không sao rồi, bây giờ ai cũng biết Khương Đản là một tên chuyên nói láo, không ai tin lời hắn nữa đâu."
Phó Sinh vỗ lưng Tu Từ: "Tất cả mọi người đang mắng hắn."
Đối với dư luận internet ngày nay, có thể khống chế xu hướng đã là giới hạn một cá nhân có thể làm được rồi.
Về phần những kẻ bị che mắt không chịu nghe thuyết phục, chỉ chăm chăm phát tán tin đồn giả thì không ai làm gì được.
Bọn họ đứng trong phòng kín, có internet che chắn, mỗi một tiếng nói hay hành vi đều không kiêng dè trắng trợn.
"Còn có thể có mấy đứa thần kinh bất thường nhắn tin quấy rầy em, chúng ta có thể khóa phần nhắn tin lại, hoặc là chặn hắn."
"Ừm." Tu Từ rúc vào ngực Phó Sinh, không thấy rõ biểu tình.
Ngày nay, việc bảo vệ các quyền liên quan đến internet vẫn chưa đủ toàn diện, việc khởi kiện hành vi nhục mạ của người khác rất tốn thì giờ, có khi còn không thắng được, chưa kể việc không tìm được người.
Nhưng nếu như điều này có thể khiến Tu Từ cởi bỏ khúc mắc, Phó Sinh nguyện ý hao tổn phần thời gian và tâm sức này.
Đầu tóc bù xù của Tu Từ kề bên cổ Phó Sinh, chạm vào cằm anh.
Gò má đứa nhỏ kề sát vị trí xương quai xanh, rất ấm áp.
"Vậy bé con có thể vui vẻ lên không?"
Phó Sinh vừa định buông Tu Từ ra để ôm cậu chính diện đã bị Tu Từ túm chặt lấy áo: "Anh đừng đi!"
"..." Phó Sinh thoáng sửng sốt: "Tôi không đi, chỉ định thay tư thế thôi, tôi muốn nhìn em."
Bấy giờ Tu Từ mới dần thả lỏng cơ thể căng thẳng, mặc cho Phó Sinh sắp xếp ngồi trên đùi anh.
"Hôm nay em không làm loạn."
Phó Sinh khẽ run: "..."
"Em có nghe lời, em không ầm ĩ, ngoan ngoãn chờ anh trở về..."
Tu Từ ôm cổ Phó Sinh, biểu tình thoáng nét lạnh lùng ẩn trong bóng tối: "Anh đừng bỏ em lại."
Phó Sinh nhớ tới ngày bọn họ ước pháp tam chương, hôm ấy anh không nói năng gì đã rời đi trước, Tu Từ đập phá sạch đồ đạc trong phòng, đánh mất khống chế, khác hoàn toàn so với hôm nay.
Thậm chí trong lúc nhất thời, anh lại không biết chuyện này rốt cuộc là tốt hay xấu.
"Cái này không phải là làm loạn, là tôi không nói cho em biết." Phó Sinh ôm chặt đứa nhỏ, "Có làm loạn cũng không sao, tôi sẽ không bao giờ bỏ em lại."
"— tôi nói lời giữ lời."
Tu Từ nghèn nghẹn ừm một tiếng, cậu thích cảm giác bị hơi thở của Phó Sinh hoàn toàn bao phủ như này, giống như bản thân mình đã hoàn toàn trở thành tài sản riêng của Phó Sinh, trở thành thứ anh không thể dứt bỏ.
"Tôi tin em, vậy em có tin không?"
Tu Từ ngừng một giây, rồi có một tiếng.
"Vậy thì ngẩng đầu lên, cho tôi hôn một cái."
Phó Sinh thành công nếm thử hai cánh môi ẩm ướt nhờ nước ấm, mang theo một hương vị ngọt ngào riêng biệt, làm người ta lưu luyến không thôi.
Tu Từ bị hôn đến mức hít thở khó khăn cũng không muốn giãy dụa, thuận theo mà ôm lấy vai Phó Sinh, bị anh hôn đến độ cong lưng.
Phó Sinh đột nhiên nói: "Vài tuần nữa là sinh nhật em rồi, em muốn quà gì không?"
Tu Từ đầu tiên lắc đầu một cái, sau đó lại chần chừ gật đầu một cái: "Muốn anh."
Phó Sinh trêu cậu: "Muốn cái nào?"
Tu Từ mím môi dưới, đưa tay cầm lấy: "Cái này."
Phó Sinh hít vào một ngụm khí lạnh, bị sự thẳng thắn của Tu Từ làm dở khóc dở cười.
Đứa nhỏ nhà anh là thế đấy, khi có người ngoài thì dễ xấu hổ lắm, mà một khi chỉ còn mỗi hai người họ liền trở lên táo bạo.
"Ngoại trừ cái này thì sao?"
"Không có."
Phó Sinh nhẫn nhịn, cuối cùng vẫn khẽ cắn xuống đôi môi của Tu Từ trừng phạt.
Nhưng mà chuyện tặng quà gì, trong lòng anh cũng đã có vài dự định.
Nhớ ntới hững lời Tu Từ đã nói lúc khóc, Phó Sinh chậm rãi ma sát môi cậu, sau đó mút một cái mới bắt đầu dời ra giải thích: "Lúc trước không chạm vào em là vì tôi sợ bản thân mình không khống chế được, bấy giờ lại chưa thể nghỉ ngơi, không có cách nào chăm sóc em."
Lúc trước Phó Sinh cũng nói như vậy, nhưng hôm nay Tu Từ mất kiểm soát rõ ràng không thể nhớ được nhiều đến thế, một mạch đổ rằng nguyên nhân Phó Sinh không chạm vào mình là do ngại mình bẩn.
"Xưa nay tôi chưa từng cảm thấy như vậy, Tu Từ của chúng ta vẫn luôn sạch sẽ nhất, dù có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa."
Cảm giác được cơ thể trong lòng run lên, Phó Sinh nói tiếp: "Huống chi là những chuyện đó chưa từng xảy ra, có người vu hại thì chúng ta đánh lại, cho bọn họ nhớ đời."
"... Vâng."
Dằn vặt một trận như vậy, với thể chất của Tu Từ, cậu không có gì bất ngờ xảy ra mà ngã bệnh.
Hai năm qua do không ăn cơm ngon, không nạp đủ chất dinh dưỡng, thêm cả thiếu vận động, sức đề kháng của cậu kém đi nhiều.
"Chúng ta ăn chút cháo đã rồi ngủ tiếp." Phó Sinh ngồi bên giường bưng bát đút cho Tu Từ, tuy chưa sốt cao, nhưng dáng vẻ của Tu Từ đã lung lay sắp đổ.
Tu Từ nghe lời một cách kì lạ, Phó Sinh đút bao nhiêu cậu ăn bấy nhiêu. Nếu không phải Phó Sinh sờ bụng Tu Từ thấy hơi căng, có khi cậu cũng không nói là mình no rồi.
"Tôi đi tắm đã, tắm xong ra với em ngay."
"Dạ."
Phó Sinh lại đăng weibo trấn an các fan đang thăm hỏi tình trạng Tu Từ.
— Đã dỗ dành, nhưng em ấy đang phát sốt, hi vọng các vị sau này nói chuyện có thể tích ít đức.Nếu không tích đức thì sao?.
Truyện đề cử: Thần Cấp Ở Rể
Hiệu suất của Phó Sinh siêu nhanh, phòng làm việc Mạn Tâm đã bắt đầu sửa sang lại danh sách, gửi từng cái một đến luật sư.
Hơi nước trong buồng tắm dần bay lên, Tu Từ thấy hình bóng Phó Sinh mờ mờ, chỉ có một bóng đen khẽ cử động sau kính mờ.
Điện thoại di động ting một tiếng, có một tin nhắn trừ tiền, tổng cộng là hai mươi chín vạn.
Tu Từ cụp mắt nhìn một lúc lâu, rồi xóa tin nhắn trước khi Phó Sinh đi ra.
Cậu thấy Phó Sinh để trần thân trên đi tới, trên trán truyền đến cảm giác ấm áp: "Ngủ đi, tôi bảo đảm, nhất định sẽ không rời đi trước khi em dậy."