Phó Sinh bắt đầu dỗ dành Tu Từ uống thuốc: "Ngủ một giấc, khi tỉnh lại mọi chuyện sẽ ổn, nhé?"
Tu Từ chẳng nói chẳng rằng, mặc anh sắp xếp ôm vào lòng, ánh mắt ngơ ngác nhìn không trung.
Phó Sinh nửa dựa vào giường, để Tu Từ nép vào lòng mình: "Ngủ đi, tôi ở đây với em."
Anh hôn lên má Tu Từ, nhiệt độ cơ thể ấm áp và môi anh sáp lại gần nhau, trong lòng mới vơi bớt áp lực.
Phó Sinh cũng không ép Tu Từ phải trả lời, chỉ nắm bàn tay nhỏ hơn một vòng của cậu, đặt vào lòng xoa xoa.
Ngay vào lúc Phó Sinh tưởng Tu Từ đã ngủ rồi, Tu Từ đột nhiên hỏi anh: "Lâm Nhiễm đang ở đâu?"
"..." Phó Sinh vẫn chưa nói về đề tài này với Tu Từ, "Cô ấy thay đổi một môi trường mới."
"Cô ấy chết rồi đúng không?" Tu Từ nhắm mắt lại.
"... Sao em lại nghĩ như vậy?"
Phó Sinh nắm eo Tu Từ, kéo cậu sát vào lòng hơn: "Không chết, cô ấy sống rất tốt, chỉ muốn đổi một môi trường mới để sống thôi, mỗi tháng tôi sẽ gửi phí sinh hoạt cho cô ấy, sẽ không sao đâu... các em đều sẽ không sao."
"Cô ấy chết rồi." Tu Từ tỉnh bơ nói, "Cô ấy đã không thể chịu đựng được nữa từ lâu rồi, cô ấy ghét tất cả mọi người, ghét em, ghét cha mẹ đưa cô vào, ghét đám người kia, cũng ghét cả thế giới này."
"Cô ấy sẽ không ở lại." Tu Từ dừng một chốc, "Em cũng không thích thế giới này."
"..." Trái tim Phó Sinh co rụt lại thật dữ dội, cảm giác khiếp đảm nồng đậm kéo tới, "Vậy tôi thì sao? Bé con có còn thích tôi không?"
Một hồi yên lặng.
Ngay khi Phó Sinh cho rằng Tu Từ sẽ không trả lời, Tu Từ lại đột nhiên thấp giọng nói: "Thích."
"Sẽ mãi mãi yêu thích."
"Nếu thích tôi, vậy thì kiên trì thêm chút nữa được không?"
Phó Sinh cúi đầu hôn lên tóc cậu: "Tôi cũng vậy, sẽ vĩnh viễn yêu em, cho nên đừng bỏ tôi lại, được không em?"
Tu Từ im lặng một lúc lâu mới ừ một tiếng trầm trầm: "Xin lỗi."
Hô hấp Phó Sinh cứng lại: "Đừng..."
"Xin lỗi... vừa nãy cắn anh đau." Tu Từ kéo nhẹ quần áo Phó Sinh, tác dụng của thuốc dần ập tới, cậu nhắm hai mắt lại.
"..." Phó Sinh cắn răng, cơ bắp trên mặt và ngay cả cơ bắp toàn thân đều căng thẳng.
Nếu như sớm biết trạng thái tâm lý của Tu Từ có vấn đề, lúc trước anh sẽ không để Tu Từ diễn《 Vãng sinh 》.
Trạng thái của Tu Từ cũng không thích hợp để ở lại vòng giải trí, cái giới này từ trước đến này toàn giết người không thấy máu.
Hơi thở của người trong lòng dần đều, chỉ có chân tay thỉnh thoảng sẽ không khống chế được mà co giật.
Phó Sinh cẩn thận đặt Tu Từ nằm ngang trên giường, cúi đầu hôn lên vầng trán và gò má cậu.
Nhưng tay Tu Từ vẫn siết lấy áo anh, lông mày dần nhăn lại. Phó Sinh cẩn thận rút ra, rồi lấy áo ngủ của mình cho Tu Từ ôm.
Dường như là ngửi thấy mùi hương quen thuộc, Tu Từ dần bĩnh tình, rơi vào trong giấc ngủ say.
Phó Sinh đi tới bên cửa sổ, gọi điện cho La Thường: "Bây giờ cô có thể tới phòng tôi một chuyến không? Giúp tôi chăm sóc Tu Từ một lát."
...
Dư luận internet vẫn đang sục sôi, lan tràn như bệnh virus.
Có rất nhiều người vốn không theo đuổi minh tinh nhưng vì chú ý đến sự kiện 163 nên phát hiện sự tồn tại của Tu Từ.
Có người thương cảm, có người thật lòng đau xót, cũng có người giống đám cặn bã kia, cho rằng trốn sau màn hình múa phím là không phải trả giá trước pháp luật, lời lẽ toàn cay độc.
— Có ai trải qua chuyện như vậy còn có thể chạy vào vòng giải trí không? Tôi nghi Tu Từ căn bản chẳng có bệnh tật gì, có khi dạo này sự kiện 163 hot quá nên muốn lăng xê.— Ngu cũng vừa vừa phai phải thôi? Đừng nghi ngờ, tôi đang mắng đứa trên tôi đấy, ai lại lăng xê theo kiểu giết địch một ngàn tự tổn hại tám trăm thế này? Không phải ai cũng mất não giống như mày.— Cơ mà Tu Từ còn cần lăng xê à? Phim《 Vãng sinh 》mới ra, lại có thêm Phó Sinh nâng đỡ, cậu ấy còn không nổi được chắc?— Nếu nói đến lăng xê thì như Khương Đản mới phải chứ...— Tôi cũng cảm thấy vậy, lúc xem xong chương trình tôi vẫn còn thương xót hắn, gặp phải bậc cha mẹ như vậy, kết quả hắn đột nhiên làm trò tự hủy kiểu đấy...— Khương Đản này đúng là có bệnh, chính hắn mới phải ké fame để ra mắt chứ? Bình thường người trải qua nhiều chuyện như vậy không phải sẽ che giấu quá khứ giống Tu Từ sao? Ai lại quang minh chính đại thông báo rộng rãi kiểu đấy?— Tao thấy lầu trên cũng có bệnh, nói mày đấy. Khương Đản là nạn nhân, hắn có làm gì sai đâu, sao lại không thể quang minh chính đại? Cứ nhất định phải một mình khổ sở chui rúc trong xó nhà chờ ngày nào đó biến mất không ai hay mới phù hợp với lẽ thường đúng không?— Sao bọn mày có thể cây ngay không sợ chết đứng nói một người bị hại muốn lăng xê vậy? Người như Tu Từ sẽ không lăng xê, Khương Đản cũng không, người ta nguyện ý vạch trần vết sẹo trước mặt mọi người là đã có dũng khí rất lớn rồi được chưa?— Đúng, giống như chị Lâm Nhiễm vậy, bọn họ chỉ muốn lên án tội ác của đám cặn bã đấy thôi.— Nếu chỉ tự hủy, tự bóc vết sẹo ra thì ai bảo hắn sai, nhưng hắn tự hủy mà sao cứ phải kéo theo người khác vậy?— Hôm nay không quan trọng ai nói gì, tôi thề tên Khương Đản này là đồ thần kinh, tự bóc vết thương của mình ra đã đành, cớ sao lại phải kéo cả Tu Từ máu chảy đầm đìa kiểu đấy?— Khương Đản không làm gì sai thật, nhưng không phải Tu Từ vô tội sao? Trong chương trình cậu ấy còn giúp Khương Đản một lần, cậu ấy làm gì sai mà bị Khương Đản lôi ra cho mọi người giẫm đạp vậy?— Đúng là loại vong ơn bội nghĩa, Khương Đản kinh tởm thật đấy, hắn muốn mượn chuyện này ra mắt thì bà đây anti cả đời....
Những người qua internet gõ bàn phím lách cách có người có lý trí, có lòng tốt, lại cũng không thiếu những người biến thái không có chỗ để xả như Đỗ Thu Xuyến và Lâm Trình An.
Vậy nên khi nhìn thấy người khác đau khổ, họ bắt đầu công kích một cách hào hứng như thể đã tìm được một sự kiện gây tò mò, rồi lại bắt đầu đổ tội cho người bị hại.
Tại sao người phải trải qua tất cả những chuyện này là anh chứ không phải người khác?
Vì anh thích đàn ông đấy.
Nếu anh không thích đàn ông thì sao có thể bị đưa vào trung tâm đấy chứ? Sao lại gặp phải những kẻ rác rưởi chứ?
Cái loại thích đàn ông đúng là kinh tởm, bị người ta chơi cũng đáng.
...
Những lời lẽ kiểu như vậy nhiều vô số kể, Vu Mạc và Tiêu Duyệt đang xem weibo tức giận đến đau lòng.
"Đệt mẹ, đéo nhịn được!" Tiêu Duyệt coi như vẫn còn lí trí, cô không dùng tài khoản chính mà cầm nick phụ hơn 500 vạn fan kia bắt đầu chiến đấu với trẻ trâu trên mạng.
"Cô bình tĩnh chút đi!" Phong Thừa vội vã can ngăn.
"Bình tĩnh không nổi!" Tiêu Duyệt tức điên, "Không sao đâu, trước giờ tôi chưa từng thừa nhận tài khoản này là của tôi, nếu quá trớn thì đành bỏ tài khoản này thôi."
Sau khi uốn lưỡi cũng một đám ngu ngục, Tiêu Duyệt còn nổi giận đùng đùng lên bài:
— Người đưa con mình vào chỗ như vậy không xứng làm cha làm mẹ, mà bọn ngu bây giờ đang cào phím ác ý tổn thương người ta căn bản chẳng có cha mẹ ha, bọn mày có khác nào đám rác rưởi Đỗ Thu Xuyến và Lâm Trình An kia không?Còn cả một vị họ Khương nữa, không cần nhìn, nói mi đấy, chúc mi cả đời gặp phải bọn cặn bã!Đăng weibo xong, chưa tới ba giây, Tiêu Duyệt đã thấy Phong Thừa thả like cho mình.
Dùng hẳn tài khoản chính.
"..." Tiêu Duyệt sửng sốt, "Trâu bò ghê."
Vu Mạc bất đắc dĩ lắc đầu, anh cũng đăng weibo:
— Vì một vài người không có ý tốt chỉ bằng dăm ba câu đã bắt đầu phỏng đoán về quá khứ của người khác, nên hi vọng tất cả mọi người có thể giữ lí trí, mồm miệng tích ít đức đi.Fan của Vu Mạc về cơ bản đều là những người của năm năm trước lúc anh chưa bị đóng băng, có tương đối ít người mới.
Sau khi trải qua các sự kiện của thần tượng cũng như vượt qua thời gian tận năm năm, tuổi tác của họ đã không thể coi là nhỏ nữa, họ cũng đã lý trí và bình tĩnh hơn nhiều.
— Anh Mạc nói chí phải, không quản người ta nói gì, chúng ta đừng nói lung tung, đạo diễn Phó được xem như là ân nhân của anh Mạc đấy.— Chúng tôi biết điều mà, không nói linh tinh! Nhưng vừa đi xem thử không nhịn được phải chửi mấy đứa dở hơi.— Lầu trên làm tốt lắm, tôi cũng tức chết rồi, vừa mới thấy một tên bỉ ổi đăng ảnh cap màn hình đoạn chat riêng với Tu Từ, hỏi cậu ấy có chơi hay không, đệt mẹ nó chứ muốn ăn phóng lợn dài bốn mươi mét của bà đây hay gì!!— Mỗi lần gặp được sự kiện xã hội kiểu này là lại phát hiện hóa ra trên thế giới có nhiều người buồn nôn như vậy.— Lầu trên không khác gì tôi, phải chặn một lũ ngu ngốc, còn có cả blogger nữa, thậm chí còn có người thiểu năng trí tuệ trong vòng bạn bè cơ.— Thật sự không hiểu sao có mấy người lại có thể ác độc với người bị hại như vậy?— Nhìn ý tứ của anh Mạc, có vẻ những lời Khương Đản nói không quá chính xác nhỉ? Trước tiên miễn bàn xem Tu Từ có giống như lời Khương Đản nói không, nhưng không phải mọi người cần thân thiện với cậu ấy trước à?— Vì có mấy bọn ngu ngồi dưới giếng nhìn người ta vui vẻ là không chịu được, cho rằng nạn nhân nên rơi vào kết cục là chết đi giống như Hoàng Nhạc đấy nhỉ?— Ban đầu tôi cũng tưởng thật, nhưng giờ thấy anh Mạc nói vậy, quả thật là việc này chưa quyết định được. Dù sao ai có tí đầu óc cũng có thể nhìn ra Khương Đản không có ý tốt nhỉ?— Bây giờ chỉ hi vọng đạo diễn Phó có thể tin tưởng Tu Từ thôi, không thì Tu Từ phải tuyệt vọng biết bao đây, thật sự trăm miệng cũng không thể bào chữa nổi...— Không được, tui phải nhắn cho đạo diễn Phó, tuyệt đối đừng tin tên ngốc Khương Đản này mà, dù chuyện này là thật, Tu Từ cũng là người vô tội nhất!...
Sau khi căn dặn La Thường ở trong phòng một giây cũng không được rời, Phó Sinh vừa đi tới đoàn phim, vừa cúi đầu nhìn tin nhắn gần nhất.
Hình như là một cô gái nhắn tới, hẳn là fan Tu Từ rồi.
【
Xin chào đạo diễn Phó, em là fan cp của ngài và Tu Từ. Mấy ngày từ khi hai anh bị paparazzi chụp lại, kế đó là công khai chuyện tình, rồi lại đến gameshow và chuyện bây giờ, cảm nhận lớn nhất của em chính là Tu Từ thật sự rất yêu ngài đó.Tuy em không biết chuyện Khương Đản nói là đúng hay sai, nhưng nếu có chuyện như thế thật, vậy thì Tu Từ cũng chỉ có ngài, bậc cha mẹ đưa anh ấy vào không đáng để dựa vào, trông anh ấy cũng không thích giao lưu, có khả năng còn mắc bệnh, nếu anh rời khỏi thế giới của anh ấy thì xong mất!Xin ngài hãy yêu anh ấy nhiều chút, anh ấy thực sự rất vô tội. (nhân tiện, ý đồ ké fame của Khương Đản quá dễ thấy, lời hắn nói chưa chắc đã là thật đâu ạ.) 】
Cũng không phải tất cả cư dân mạng đều thích ồn ào xem trò vui, sẽ có những người thật tâm thật lòng cách màn hình mà đau lòng cho một người xa lạ.
Nhìn thấy tin nhắn này, trong lòng Phó Sinh bỗng thư thái hơn nhiều.
Vì vậy từ lúc mở weibo tới nay, lần đầu tiên Phó Sinh trả lời tin nhắn riêng của người khác:
—
Cảm ơn thư bạn viết cho tôi, Tu Từ rất yêu tôi, tôi cũng rất yêu em ấy, dù quá khứ có xảy ra chuyện gì, tôi vẫn sẽ yêu em ấy, chưa kể có một số việc chưa từng xảy ra, nhưng có vài người tâm địa xấu xa lại đi bịa đặt linh tinh.
Bên cạnh những bình luận ấm lòng và những tin nhắn khuyên Phó Sinh tuyệt đối đừng buông tay Tu Từ cũng có rất nhiều lời lẽ buồn nôn.
Ví như hỏi anh bị đổ vỏ có vui không, hỏi anh biết quá khứ của Tu Từ như vậy có thấy tởm không...
Còn có vài lời lộ liễu, ác độc đến mức không ngờ đây là lời người thường có thể nói ra.
Phó Sinh lập tức chụp màn hình vài bức, đăng một blog:
— Hi vọng lúc nhận được thư mời từ luật sư mọi người không trốn tránh, chuyện này tôi sẽ không để yên [Ảnh.jpg]Sau đó anh nhìn thấy weibo Vu Mạc, thả like xong thì nhanh chóng lập một group chat, thêm tất cả mọi người trong đoàn phim trừ Tu Từ vào nhóm.
Anh gửi một tin nhắn thoại: "Tôi tin rằng chuyện hôm nay tất cả mọi người đều đã nghe, Tu Từ nhà tôi bị người có ý đồ ác ý hãm hại, tâm trạng em ấy rất tệ, lập ra nhóm này không phải để nói điều gì, chỉ muốn nhắc nhở mọi người, từ giây phút này trở đi, tôi không mong muốn có người trong đoàn phim bàn tán về việc này."
Không cần biết trong lòng những người này nghĩ thế nào, ít nhất khi nghe xong tin nhắn của Phó Sinh đều báo được, bao gồm cả bọn Diệp Thanh Trúc.
Ô Bách Chu hiện giờ cũng đang tới đoàn phim, hắn đi đến bên cạnh Bạch Đường Sinh đang trang điểm nói: "Chạy mất rồi."
"... Nói thế nào?"
"Đã xác nhân được vị trí của Khương Đản, nhưng lại có người nhanh chân đến trước." Ô Bách Chu giải thích.
"..." Bạch Đường Sinh cau mày, "Liệu có phải có người sai khiến không?"
"Đừng nhíu mày." Ô Bạch Chu đưa tay vuốt lông mày anh, "Không nhất định, cũng có thể là người khác."
Bạch Đường Sinh sửng sốt.
Phó Sinh phía bên kia vừa tới đoàn phim đã lấy chìa khóa xe, giao toàn bộ công việc hôm nay cho Giang Huy.
"Mấy cảnh quan trọng có thể dời lại, những cái khác anh xem rồi khống chế."
"Được..." Giang Huy hơi lo lắng, "Cậu bình tĩnh lại chút."
"Tôi rất bình tĩnh." Sắc mặt Phó Sinh đã khôi phục bình thường, "Tôi sẽ mau chóng trở lại."