Kỳ Vô Quá nhìn bóng dáng dần biến mất của Hứa Kiến Thiết, cậu nhanh chóng nhặt nhánh cây bên cạnh chọc vào khe hở.
Quả nhiên cái khe đã sâu thêm, ít nhất nhánh cây này chọc vào không thấy đáy.
Kỳ Vô Quá quay đầu nhìn lướt qua, Hoàng Mỹ Linh lại bị cảm xúc sợ hãi khống chế, cuộn tròn người run bần bật. Vẻ mặt Hồ Tử Khiêm ngẩn ra, hiển nhiên là vẫn chưa thoát khỏi cơn sợ hãi.
Chúc Nhiên vẫn trầm mặc như cũ, thấy Kỳ Vô Quá nhìn qua, cậu ta như hiểu lầm ý Kỳ Vô Quá, gật đầu sau đó đi xuống hồ nước.
So với hai người kia, Chúc Nhiên bình tĩnh hơn nhiều. Cậu ta cẩn thận ngồi xổm xuống nhìn một lát, sau đó cũng nhặt một nhánh cây bắt đầu viết.
Bụi lắng dưới đáy hồ rất dày, rất hợp để Chúc Nhiên biểu đạt ý của mình.
Chúc Nhiên viết: “Trong đó có gì?”
Kỳ Vô Quá trả lời: “Không biết, hôm qua lúc đi ngang qua đây gặp Hứa Kiến Thiết, ông ta nói trong đó có hộp.”
Chúc Nhiên vừa nghe, trên mặt để lộ vài phần tò mò. Cậu ta nằm sấp xuống, ghé mắt vào nhìn qua khe.
Kỳ Vô Quá nói: “Tuy bệnh của cậu khác Hứa Kiến Thiết, nhưng tôi đề nghị cậu vẫn nên cẩn thận thì hơn.”
Cậu hơi dừng một lát: “Con người luôn tò mò đối với những thứ mình không biết, có thể nói khe hở này trông rất hấp dẫn.”
Chúc Nhiên nghe xong, cảm thấy hành động của mình cũng khá bất thường.
Cậu ta đứng thẳng lên, viết trên đất: “Thị lực của tôi tốt, dù ánh sáng tù mù cũng có thể nhìn thấy vài thứ. Bên trong rất sâu, nhìn không thấy đáy.”
Lúc này, Hoàng Mỹ Linh và Hồ Tử Khiêm cũng đã bình tĩnh lại, cùng nhau đi xuống.
Khi bọn họ nhìn thấy chữ Chúc Nhiên viết, Hồ Tử Khiêm như ma xui quỷ khiến nói một câu: “Không biết cái khe này dẫn đến nơi nào nữa, tò mò quá.”
Kỳ Vô Quá nhìn thoáng qua, cảm thấy cái khe này càng lúc càng bất thường, từ trạng thái của Chúc Nhiên và Hồ Tử Khiêm có thể thấy, cái khe kỳ lạ này tồn tại lực hấp dẫn đặc biệt nào đó, khiến người ta quên đi sợ hãi, thôi thúc tính tò mò.
Đến cả Hoàng Mỹ Linh cực kỳ dễ bị cảm xúc sợ hãi chi phối cũng liên tục nhìn về phía khe hở.
“Sắp đến giờ rồi, chúng ta nên về ăn cơm thôi.”
Kỳ Vô Quá lên tiếng nhắc mọi người, cũng coi như ngắt đứt sự tò mò của người khác.
Mọi người nghe vậy mới như tỉnh khỏi giấc mộng, từ từ rời đi.
Rời khỏi hồ nước, Kỳ Vô Quá phát hiện Đoạn Lệ không đi theo sau, cậu quay đầu nhìn lại, phát hiện Đoạn Lệ vẫn còn cúi đầu nhìn khe hở kia.
Trong lòng Kỳ Vô Quá hoảng hốt, cậu quay trở lại vỗ vai Đoạn Lệ.
“Anh sao thế? Với tính của anh sao có thể bị ảnh hưởng vậy được.”
Đoạn Lệ ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt lo lắng của Kỳ Vô Quá, giải thích rằng: “Không có gì, tôi chỉ cảm thấy lạ.”
“Chúng ta rời khỏi đây đã.” Kỳ Vô Quá nói.
Đoạn Lệ thấy đối phương kiên quyết như vậy, khuôn mặt càng dịu đi. Hắn gật đầu, nói: “Được, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện.”
Sau khi rời khỏi hồ nước, Kỳ Vô Quá mới dám tiếp tục đề tài vừa rồi.
“Vừa rồi anh thấy gì?”
Đoạn Lệ nói: “Khe nứt kia rất sạch sẽ, điều này chứng tỏ lực hấp dẫn không đến từ trong khe.”
Kỳ Vô Quá thoáng nhìn qua: “Ý của anh là, vấn đề không phải là do cái khe, mà là do người chơi ư?”
Đoạn Lệ gật đầu: “Có thể nói là vậy.”
Kỳ Vô Quá vỗ vai Đoạn Lệ, sau khi vỗ xong cũng không buông tay mà thuận thế bám vào đối phương tiến về phía trước. Đoạn Lệ làm như không có gì, thậm chí còn hơi nghiêng người, tiện cho Kỳ Vô Quá mượn lực.
“Không hổ là thiên sư chuyên nghiệp, cách nhìn cũng không giống người bình thường như chúng tôi.”
Đối với những lời dùng để tán dương Đoạn Lệ, Kỳ Vô Quá quả thực là hạ bút thành văn.
Đoạn Lệ nghiêng mặt thoáng nhìn qua người bên cạnh, thứ rơi vào tầm mắt hắn lại là phần da cổ hơi tái của đối phương. Hắn nhớ tới lúc hoa văn đỏ sẫm lan ra trên phần da này, lại nghe Kỳ Vô Quá nói mình là người bình thường, bỗng dưng cảm thấy hơi bất đắc dĩ.
Nếu thật sự là người bình thường, thế thì trong lòng hắn đã không để tâm tới vậy.
Trầm mặc một lúc, Đoạn Lệ nói: “Vì câu nói kia của cậu nên tôi mới nghĩ như vậy.”
“Hả? Câu nào?” Kỳ Vô Quá mờ mịt.
“Loài người luôn hiếu kỳ đối với những thứ mình không biết.”
***
Sau khi bữa cơm tối chấm dứt, mọi người lại lần nữa đi vào phòng trị liệu.
Hôm nay bác sĩ khám bệnh lại đổi về bác sĩ Vương, ông ta đi vào phòng rồi ngồi xuống.
“Bắt đầu đi. Hôm nay khán giả sẽ rất ngoan, các người đừng lo.”
“Bác sĩ, ông không cảm thấy sai sai chỗ nào sao?”
Bác sĩ Vương nhìn Kỳ Vô Quá một cái, nói: “Không.”
Kỳ Vô Quá nói tiếp: “Thiếu một người mà ông còn không phát hiện, tôi bắt đầu mất lòng tin với bệnh viện các ông rồi đấy. Không đúng, có lẽ các ông phát hiện ra sai chỗ nào đó, chỉ là sợ tôi biết bí mật này.”
“… Khống chế cảm xúc của mình, đừng để bệnh tình tăng lên.”
“À,” Kỳ Vô Quá cười lạnh một tiếng, “Tôi đưa ra nghi ngờ hợp lý, các ông…”
Cậu còn chưa dứt lời đã bị bác sĩ Vương cướp mất, “Người bệnh hôm qua chuyển vào chỉ có năm người các cậu, có chứng cứ.”
Nói xong, ông ta ném hồ sơ vào cho Kỳ Vô Quá.
Kỳ Vô Quá nhận lấy hồ sơ, vừa mở ra đã thấy ghi chép trong đó.
“Ngày x tháng x năm x, nhận thêm năm người bệnh, thông tin như sau…”
Kỳ Vô Quá vốn định lật thêm trang nữa, lại bị bác sĩ Vương rút hồ sơ ra.
Bác sĩ Vương nhìn cậu một cái, nói: “Xin lỗi, nội dung tiếp theo không hợp để người bệnh xem.”
Thái độ đối phương vô cùng kiên quyết, thậm chí Kỳ Vô Quá còn đọc ra ý cảnh cáo. Cái này giúp cậu biết mình nên thu liễm, bằng không thứ chờ đợi cậu sẽ là trị liệu đặc thù.
Bác sĩ Vương thấy mọi người yên tĩnh lại bèn không nói gì nữa, thả rèm xuống, điều chỉnh ánh đèn.
“Hôm nay xem bộ phim thám hiểm, nhớ thả lỏng.”
Theo bộ phim dần chạy, Kỳ Vô Quá lại phát hiện thêm điều gì đó không đụng.
Đoạn phim này không phải quay theo dạng phim tuyên truyền của chính phủ hoặc là phim tài liệu tự nhiên, mà là dạng quay phim tư nhân.
Nội dung thám hiểm cũng không có gì mới lạ, Kỳ Vô Quá cũng biết không phải nội dung đơn giản. Bởi vì trước khi người kia rời đi, tất cả mọi người đều phản đối, vợ anh ta, cha mẹ, bạn thân đều không tán thành lần thám hiểm này.
Nhưng mà người đó không từ bỏ, vẫn kiên trì đến nơi thám hiểm.
Khi hình ảnh chuyển đến nơi anh ta đặt chân đến, dự cảm của Kỳ Vô Quá đã trở thành sự thật.
Đó là một cái khe giống hệt khe dưới đáy hồ nước, nhưng lại có chút không giống.
Giống ở chỗ bên trong không nhìn thấy gì, cũng không rõ rốt cuộc sâu bao nhiêu. Không giống chỗ này, khe nứt rất rộng.
Trong phim bắt đầu xuất hiện giọng nói của người quay, người đó cứ lải nhải kể về nguyên nhân vào khe thám hiểm, giải thích sức hấp dẫn của cái khe kia.
Tất cả đều không ai biết rốt cuộc trong khe có gì. Thứ gì càng bí ẩn thì càng có người muốn khám phá.
Lòng hiếu kỳ chính là động lực lớn nhất để khích lệ loài người không ngừng tiến lên.
Người đó giải thích như vậy. Có lẽ vì để chứng minh câu nói của mình, anh ta lại bắt đầu nêu ví dụ.
Ví dụ đều là những lần khám phá khe thành công, có phát hiện động đá vôi to lớn, có người đi xuyên qua khe hẹp đến phía đối diện. Cho dù không phát hiện được gì, bất lực trở về cũng có thể thỏa mãn lòng tò mò của mình.
Sau đó, anh ta bắt đầu chui vào khe hở, ánh sáng tăm tối nhìn không rõ mấy thứ đồ kia. Chỉ biết rằng cái khe ngày càng hẹp, người quay lại không có ý từ bỏ.
Anh ta cảm thấy mình còn có thể tiến lên trước, còn có thể đi càng lúc càng sâu.
Sự áp lực trong phim dần lan ra, người quay vì để tiết kiệm dưỡng khí nên không lên tiếng nữa, chỉ có tiếng hít thở nặng nề vang vọng trong khe hẹp dài.
Hình ảnh đơn điệu cùng âm thanh giằng co thật lâu, ngay khi Kỳ Vô Quá hơi buồn ngủ, giọng nói bắt đầu thay đổi.
“Chết tiệt, hình như tôi kẹt rồi.”
Đoạn phim đột nhiên ngưng bặt, hình ảnh dần tối lại.
Trong phòng trở nên an tĩnh, đến khi bác sĩ Vương mở đèn lên, quay lại chỗ ngồi hỏi: “Sau khi xem xong có muốn nêu suy nghĩ không?”
Hồ Tử Khiêm từ trước đến nay vẫn luôn làm nhanh hơn nói: “Người quay phim có ra được không? Sao cái phim này lại như vậy, đến chỗ mấu chốt nhất thì ngắt, chuyện tiếp theo rốt cuộc là gì, muốn xem quá!”
Bác sĩ Vương cười cười, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Nhìn đi, lòng hiếu kỳ của con người đúng là kỳ diệu, dù chỉ là một đoạn phim thám hiểm nhàm chán cũng có thể gợi lên tính tò mò, khiến người ta muốn ngừng mà không được.”
Nói xong, bác sĩ Vương đứng thẳng lên, nói: “Đến giờ rồi, xin bệnh nhân về phòng nghỉ ngơi. Hãy nhớ kỹ, đừng mở hộp.”
Sau đó ông ta làm ngơ lời kháng nghị của Hồ Tử Khiêm, mở cửa đi ra.
Hồ Tử Khiêm lại bị thiết lập ảnh hưởng, đột nhiên nổi giận.
Cậu ta đang định xông lên giữ bác sĩ Vương thì bị Kỳ Vô Quá cản đường.
Hồ Tử Khiêm bị lửa giận khống chế hoàn toàn mất đi năng lực phân biệt, cậu ta nâng tay muốn đánh Kỳ Vô Quá ngăn trước mặt, còn chưa động tới đối phương đã bị Đoạn Lệ ấn chặt trên đất.
Kỳ Vô Quá cúi đầu nhìn Hồ Tử Khiêm, bình thản nói: “Nếu người kia không thoát ra được, vậy đoạn phim này kiếm đâu ra.”
Hồ Tử Khiêm sửng sốt, hệt như bị xối một thùng nước đá lên đầu, dần bình tĩnh lại, thậm chí còn cảm thấy sởn tóc gáy.
****
Quay về phòng bệnh rửa mặt xong xuôi, Kỳ Vô Quá nằm sóng vai với Đoạn Lệ ở trên giường.
Kỳ Vô Quá thở dài: “Có lẽ đêm nay lại không được ngủ ngon rồi.”
“Vì sao?”
“Anh nghĩ đi, rõ ràng hộp là manh mối quan trọng như thế, một ngày kích thích mạo hiểm sao có thể thiếu nó được?”
Kỳ Vô Quá trở mình, oán giận nói: “Thiết kế của trò chơi này đúng là vô nhân đạo, lúc nào manh mối mấu chốt cũng xuất hiện vào đêm khuya, quả thật phản nhân loại, chắc chắn là loại người không biết ý tứ gì rồi.”
“Ban đêm âm khí nặng, như vậy mới hợp quy luật thực tế.” Đoạn Lệ giải thích.
“Thôi đi, đều là trò chơi, dù sao cũng phải có tinh thần sáng tạo chứ. Vai chính của trò chơi này là lệ quỷ, mà vai chính nên xuất hiện vào ban ngày mới đúng. Ban ngày lệ quỷ lộng hành, ban đêm mọi người cùng nhau đi ngủ mới tốt.”
“…” Đoạn Lệ nói, “Thật ra chủ tuyến trò chơi hôm nay đã rõ ràng hơn nhiều.”
Tuy Kỳ Vô Quá không hiểu vì sao Đoạn Lệ lại lảng sang chuyện khác, nhưng cậu vẫn cứ đi theo hắn.
“Người chết đầu tiên luôn sẽ vạch trần vài thứ.” Cậu nói, “Tò mò không chỉ hại chết mèo mà còn có thể hại chết người. Chỉ là không biết viện điều dưỡng này liên quan gì đến chủ tuyến trò chơi.”
Đoạn Lệ nói: “Hộp. Trong cửa trước có xuất hiện khái niệm văn hóa phương Tây.”
Kỳ Vô Quá nghe đến đó, đột nhiên nghiêng người: “Chính xác, có điều tôi cứ cảm thấy nó vẫn mơ hồ chỗ nào.”
Cảm giác được khai thông thực sự quá tốt, Kỳ Vô Quá kích động, trong khoảng thời gian ngắn không nghĩ nhiều mà nhào vào người Đoạn Lệ.
Hai người mắt nhìn mắt, khoảng cách hơi gần nhau.
Kỳ Vô Quá cảm thấy hình như Đoạn Lệ hơi cứng đờ, tay đối phương đặt bên hông cậu cũng hơi dùng sức, hình như đang kháng cự điều gì.
Kỳ Vô Quá sửng sốt, chợt nhớ Đoạn Lệ là người có thói ở sạch, bình thường tiếp xúc còn được, bây giờ rõ ràng đang vượt quá ranh giới, vượt qua điểm mấu chốt.
Đoạn Lệ há miệng thở dốc, tay cũng hơi siết lại, tựa hồ đang chuẩn bị nói gì đó.
Kỳ Vô Quá thấy thế cũng không làm khó Đoạn Lệ nữa, tự giác quay người.
“Xin lỗi, không khống chế được cảm xúc của mình, có phải phiền đến anh không?”
“…”
Cậu nhìn trần nhà, nói: “Chiếc hộp Pandora, lòng hiếu kỳ tạo ra hậu quả xấu. Trò chơi này đúng là thích chơi trò kết hợp văn hóa phương Tây và Trung Quốc…”
Xung quanh yên tĩnh, Kỳ Vô Quá ngừng lại, hỏi: “Đoạn Lệ? Ngủ rồi à?”
Vẫn không ai đáp lời, Kỳ Vô Quá thấy lạ vì hôm nay Đoạn Lệ rơi vào giấc ngủ sớm hơn mình, nhưng cậu không quấy rầy đối phương nữa, trở mình ngủ mất.
Mãi tới khi tiếng thở đều đều của Kỳ Vô Quá vang lên, trong phòng mới vang lên tiếng thở dài.
Quả nhiên trực giác của Kỳ Vô Quá không sai, đến nửa đêm, bên ngoài lại có tiếng ầm ĩ truyền đến.
Lần này không phải là tiếng vật bén nhọn cào qua tường và cửa sắt nữa, mà là tiếng người nói chuyện bên tai.
Trong cơn mơ hồ, Kỳ Vô Quá chỉ cảm thấy âm thanh này như đến từ nơi kỳ lạ, mà nơi đó vừa sâu lại vừa trống trải.
“Thấy rồi… Thấy rồi…”
Giọng nói càng lúc càng lớn, từ nỉ non biến thành hò hét, cảm xúc cũng càng ngày càng kích động.
“Ồn chết mất!”
Kỳ Vô Quá xoay người nhảy dựng lên, khó chịu đối diện với Đoạn Lệ.
Lúc này cậu mới phát hiện Đoạn Lệ ngồi bên mép giường, tay giơ giữa không trung, trông như đang định đánh thức cậu.
Kỳ Vô Quá thoáng cái đã tỉnh táo, vừa rồi âm thanh kia vốn không phải của Đoạn Lệ, mà là của Hứa Kiến Thiết.
“Ờm…” Kỳ Vô Quá cảm thấy hơi xấu hổ vì thái độ ác liệt của mình, “Anh, anh có nghe thấy tiếng kia không?”
“Có.” Đoạn Lệ gật đầu, sau đó chỉ vào trước giường, “Hộp xuất hiện rồi.”
“Hôm nay bác sĩ Vương không tới à?” Kỳ Vô Quá cảm thấy hơi nghi hoặc.
“Loảng xoảng ——”
Cậu vừa dứt lời, ngoài cửa đã truyền đến tiếng vang lớn, nghe như cửa phòng có ai mở ra.
Kỳ Vô Quá và Đoạn Lệ nhìn nhau, hai người không nói gì, nhảy thẳng xuống giường, nhẹ tay nhẹ chân đến gần cửa.
Kỳ Vô Quá không tùy tiện mở cửa mà nhẹ nhàng kéo tấm cửa sổ nhìn ra ngoài.
Trên hành lang không có ai, người mở cửa cũng không thấy đâu.
Chỉ là, lấy chiều dài của hành lang cùng thời gian đi tới cửa của hai người Kỳ Vô Quá, người mở cửa không thể biến mất tăm nhanh như vậy được.
“Rốt cuộc là thứ gì mở cửa vậy.” Kỳ Vô Quá nhẹ giọng hỏi.
Đoạn Lệ khẽ lắc đầu: “Ra ngoài xem thử.”
Thật ra hai người không cố kỵ gì nhiều, lấy thực lực của Đoạn Lệ mà nói thì cũng không cần cố kỵ gì. Kỳ Vô Quá không cảm thấy có gì không đúng, không cần phải nghi ngờ Đoạn Lệ.
Đồng đội mà, mỗi người phát huy một sở trường để qua cửa là điều đương nhiên.
Vừa mới kéo cửa ra, cậu lập tức thấy cánh cửa gần đó cũng mở ra, Chúc Nhiên hoảng loạn chạy ra từ bên trong.
Kỳ Vô Quá vừa nhìn thấy đã biết xảy ra chuyện.
Nguyên nhân rất đơn giản, Chúc Nhiên ra khỏi căn phòng không phải phòng mình, mà là phòng của Hồ Tử Khiêm.
Cậu kéo cửa chạy ra đón, lập tức thấy Chúc Nhiên ra hiệu bảo Hồ Tử Khiêm không thấy đâu nữa.
Nhưng mà Chúc Nhiên không thể nói chuyện, chỉ có thể dùng tay để giao tiếp nên hơi trúc trắc.
Cũng may lúc này Hoàng Mỹ Linh cũng ra khỏi phòng, phòng cô ở ngay bên cạnh phòng Hồ Tử Khiêm, hẳn là đã nghe thấy tiếng động.
Khuôn mặt Hoàng Mỹ Linh đầy vẻ kinh hoàng, cô giải thích: “Tôi, tôi vừa bị cảm xúc khống chế, vừa mới ổn định lại.”
Kỳ Vô Quá hỏi thẳng: “Hồ Tử Khiêm sao rồi?”
Hoàng Mỹ Linh nói: “Cái, cái âm thanh kia hẳn cách người cũng nghe thấy rồi, sau khi tôi bị đánh thức thì nghe thấy tiếng Hồ Tử Khiêm mắng chửi, nội dung cụ thể không nghe rõ.”
“Sau, sau đó, tôi lập tức nghe thấy tiếng mở cửa rùng rợn kia.”
“Cái khe.” Kỳ Vô Quá thấp giọng nói, sau đó xoay người chạy tới cửa.
Không phải cậu nhất thời xúc động muốn phá vỡ quy tắc của viện điều dưỡng, mà đống chuyện đột ngột phát sinh này, giọng nói của Hứa Kiến Thiết lại xuất hiện trong đoạn phim thám hiểm kia, lại tới cửa phòng đột nhiên bị tháo khóa.
Tất cả đều đang chỉ dẫn cho họ đến chỗ cái khe.
Đoạn Lệ tất nhiên sẽ đi theo, mà Hoàng Mỹ Linh và Chúc Nhiên cũng do dự một lát rồi chạy tới.
Bốn người một đường chạy ra khỏi phòng bệnh, không bị bất cứ thứ gì ngăn trở, kể cả cửa lớn bình thường khóa kín cũng được mở rộng, toàn bộ viện điều dưỡng cứ như chỉ còn lại bốn người bọn họ.
Vừa ra khỏi tòa nhà, Kỳ Vô Quá đã nhìn thấy bóng dáng Hồ Tử Khiêm, cậu ta đang ghé vào đáy hồ nước, nửa người trên đã lọt vào khe.
“Hồ Tử Khiêm!”
Kỳ Vô Quá hô một tiếng, đối phương vẫn hồn nhiên cố gắng chui vào bên trong.
Kỳ Vô Quá vừa gọi vừa chạy, chỉ hơn mười giây đã chạy vào hồ với Đoạn Lệ.
Không cần phải nói nhiều, Kỳ Vô Quá chỉ cần một ánh mắt, Đoạn Lệ đã tiến lên phối hợp với cậu lôi nửa người lút khe của Hồ Tử Khiêm ra.
Khi Hồ Tử Khiêm bị ném xuống đất, trên mặt vẫn còn vẻ điên cuồng muốn chui vào khe lần nữa.
Đoạn Lệ hơi động đậy, sau đó chắn trước mặt cậu ta, lạnh nhạt nói: “Tôi khuyên cậu tốt nhất đừng để chúng tôi phí sức.”
“…” Cả người Hồ Tử Khiêm run lên, cứ như tỉnh khỏi giấc mộng.
Kỳ Vô Quá thấy cậu ta đã tỉnh lại thì hỏi: “Sao cậu lại ở đây?”
Hồ Tử Khiêm mờ mịt lắc đầu: “Tôi, tôi cũng không biết nữa.”
Cậu ta đứng dậy, nhìn cái khe sâu thẳm kia một cái, chà xát tay nói: “Chúng ta về trước đã, nơi này kinh khủng quá.”
Mọi người quay đầu trở về, Hồ Tử Khiêm giải thích: “Nửa đêm tôi bị tiếng của Hứa Kiến Thiết đánh thức, sau đó chịu không nổi mà mất khống chế.”
Hoàng Mỹ Linh hỏi: “Cậu bị quỷ dẫn đường à?”
Cậu ta lắc đầu, nhớ lại rồi nói: “Không phải, bây giờ nghĩ lại thì tôi nhớ rất rõ mọi chuyện, cơ thể cũng chịu sự chi phối của mình.”
“Sau khi xem xong đoạn phim kia, tôi cực kỳ tò mò, rồi khi nghe được tiếng của Hứa Kiến Thiết, suy nghĩ lớn nhất của tôi không phải sợ hãi, mà là muốn biết rốt cuộc ông ta đã thấy gì.”
“Tò mò áp chế sợ hãi ư?” Kỳ Vô Quá hỏi.
Hồ Tử Khiêm gật đầu: “Hình như là vậy, mãi tới khi các anh lôi tôi ra mới thôi, suy nghĩ duy nhất trong đầu tôi chính là muốn xuống khe xem có gì không.”
Qua khoảng thời gian nói chuyện, mọi người đã quay lại phòng bệnh, Chúc Nhiên đi trước đẩy cửa phòng bệnh ra, đột nhiên dừng lại.
Phía sau cửa có một người đang đứng.
Là bác sĩ Vương.
Ông ta nhìn qua, giơ tay chỉ vào mọi người rồi đếm: “Một, hai, ba, bốn, năm, ở đây cả à.”
Kỳ Vô Quá như đánh hơi thấy có chuyện, bước lên một bước: “Bác sĩ chưa ngủ à, vậy không được đâu, cơ thể là tiền vốn cách mạng đấy.”
Bác sĩ Vương nhìn cậu một cái, phun ra hai chữ: “Trực ban, đề phòng mấy người bệnh trộm chạy mất.”
Mấy người Hồ Tử Khiêm vừa nghe thấy, sắc mặt hơi biến đổi, nửa đêm rời khỏi phòng bệnh vừa vặn bị bắt đi, xem ra không thể tránh khỏi trị liệu đặc biệt.
Kỳ Vô Quá lại sớm có chuẩn bị, câu hỏi thăm thân thiết kia của cậu chỉ để trải đường mà thôi.
“Bác sĩ Vương thật là vất vả quá, ban ngày đi làm, buổi tối còn phải trực ban, cho nên giờ mới để ý sơ sẩy chưa khóa cửa à?” Cậu cười cười, “Không phải chúng tôi đang thông cảm ông làm việc vất vả, sợ khóa cửa không chắc có người chạy ra khỏi viện lại phiền đến ông, cho nên ra ngoài xác định xem có cửa nào chưa khóa không đấy à.”
Bác sĩ Vương im lặng một lúc lâu mà vẫn chưa hiểu nổi, sao chuyện lại đổ qua thành mình làm việc sơ sẩy rồi. Cuối cùng ông ta nói: “Về đi, chuyện của bệnh viện không cần các người quan tâm.”
“.……”
Trừ Đoạn Lệ ra, những người còn lại cũng không hiểu gì, mờ mịt đi vào phòng.
“Chờ đã, nhớ đừng mở hộp.”
Bác sĩ Vương nói xong, lại tiến lên một bước, ghé vào tai Hồ Tử Khiêm nói gì đó.
Sau đó ông ta cũng lười quản mọi người, xoay người rời đi.
Kỳ Vô Quá nhạy bén chú ý tới điểm này, nhưng cậu lười không hỏi.
Kết quả lúc này chưa chắc đã là chân tướng.
Mãi tới khi Hồ Tử Khiêm về phòng mình, tâm lý thả lỏng, Kỳ Vô Quá mới cao giọng hỏi: “Ông ta nói gì với cậu?”
Hồ Tử Khiêm cả kinh, trả lời theo bản năng: “Bảo tôi đừng mở hộp, đặc biệt là tôi, á…”
Kỳ Vô Quá thấy cậu ta ngạc nhiên, tựa hồ đang khó hiểu vì sao mình lại nói thẳng ra. Cậu cười cười, nói: “Không sao đâu, bác sĩ Vương chưa chắc đã là bác sĩ, cậu cứ cẩn thận chút.”
Quay trở lại phòng, hai cái hộp vẫn nằm yên ở đó, chưa hề biến mất.
Kỳ Vô Quá nhìn thoáng qua, đột nhiên nhớ tới lời bác sĩ Vương vừa nói.
“Đừng mở hộp.”
Cậu ngồi xổm xuống nhìn chằm chằm chiếc hộp. Hai hộp kia bên ngoài vô cùng bình thường, có màu xám xịt, nếu ở trong thế giới hiện thực, có vứt đi thì chưa chắc đã có ai cần.
Chỉ là từ khi bọn họ vào viện điều dưỡng đến nay, bác sĩ Vương đã cường điệu sự tồn tại của hộp, điều này khiến mọi người vẫn luôn để ý đến chiếc hộp kia.
Thậm chí Kỳ Vô Quá còn cảm thấy, câu nói kia của Hứa Kiến Thiết là đang chỉ hộp của ông ta.
“Sao thế?” Đoạn Lệ hỏi.
“Anh đã từng nghe chuyện cổ tích về Lão Râu Xanh(1) chưa?”
Đoạn Lệ lắc đầu: “Chưa.”
Kỳ Vô Quá đứng dậy, đi đến bên giường nằm xuống, nói: “Còn tưởng anh cũng giống tôi, thật ra đây cũng là câu chuyện cổ tích về sự tò mò của loài người.”
“Kể tôi nghe đi.” Đoạn Lệ cũng lên giường, thuận tay đắp chăn cho Kỳ Vô Quá.
Kỳ Vô Quá dùng vài câu đã kể hết chuyện, sau đó tổng kết: “Con người là một loại sinh vật rất thú vị, ví dụ như hai cái hộp kia, nếu bác sĩ Vương chỉ cảnh cáo một lần, mọi người đều sẽ nghe lời, không ai để ý tới cái hộp.”
Cậu ngừng một lát như đang suy nghĩ gì đó.
Đoạn Lệ an tĩnh chờ, không có ý thúc giục.
“Kết quả ông ta cứ lặp đi lặp lại nhiều lần, còn nhấn mạnh không được mở ra, khiến cho người ta thêm tò mò, muốn mở ra xem.”
“Bao gồm cả cậu?” Đoạn Lệ hỏi.
Kỳ Vô Quá cười cười: “Anh hỏi lạ quá, tôi cũng là người, đương nhiên là sẽ tò mò, nhưng tôi có thể khống chế mà thôi, hy vọng những người kia không bị bác sĩ Vương tẩy não mới đúng.”
Kỳ Vô Quá nói ra những lời này là vì trong lòng cậu thấy hơi bất an, nhưng thân là một người bệnh bị nhốt trong phòng, chuyện duy nhất cậu có thể làm cũng chỉ là nhắm mắt đi ngủ.
****************
Chú thích:
(1) Lão Râu Xanh (Bluebeard): Câu chuyện này còn có một cái tên gọi vui khác là “Em có muốn chết vì tò mò không?”, chuyện kể rằng, ngày xửa ngày xưa, có một vị bá tước nọ vô cùng giàu có và quyền lực tên là Bluebeard, ông ta ở trong một tòa lâu đài to lớn nhưng vô cùng ảm đạm, bởi vì ông ta chẳng có người vợ nào bên cạnh. Người ta đồn rằng ông ta đã cưới vợ nhiều lần, nhưng những bà vợ kia đều qua đời sớm. Khi Bluebeard cưới người vợ mấy, ông ta giao cho vợ 7 chiếc chìa khóa của 7 căn phòng kín trong lâu đài, dặn cô vợ có thể mở bất kỳ phòng nào trừ phòng cuối. Ban đầu cô vợ rất nghe lời, nhưng càng về sau cô càng tò mò, cuối cùng quyết định đi mở cửa cuối cùng. Và khi cô mở ra, đằng sau cánh cửa là xác của những bà vợ trước bị giết hại vì tính tò mò, hệt như cô vợ hiện tại. Máu dính lên váy cô, cô đã cố lau chùi nhưng không hiểu sao không thể rửa sạch. Gã bá tước bất ngờ trở về và ngay lập tức biết được chuyện vợ mình đã làm. Trong cơn giận dữ, ông ta dọa chặt đầu cô ngay tại chỗ, người vợ bèn phải khóa mình trên ngọn tháp cao nhất của lâu đài cùng với chị gái của cô. Khi Bluebeard cầm rìu sắp phá được cửa thì người anh trai chạy đến xông vào lâu đài, giết chết ông ta trước khi ông ta kịp chạy trốn. Các cô thấy câu chuyện này quen không? Nó là phiên bản gốc của một cánh cửa trong bộ Kính vạn hoa chết chóc của Tây Tử Tự đấy =)))
Lảm nhảm: Nhắm chơi lại vợ sếp không mà đòi bắt =))))