Giờ cơm chiều.
Bệnh nhân khu bệnh nặng vẫn được những hộ công kia giám sát ăn cơm, thật ra trừ khuôn mặt chết lặng, vô cùng an tĩnh ra, những người bệnh kia đều thoạt trông như không có chướng ngại tinh thần nào.
Nhóm người chơi vẫn ngồi ở cái bàn kia, bắt đầu trao đổi những gì thu hoạch được giờ tự do hoạt động chiều nay.
Hoàng Mỹ Linh nói: “Viện điều dưỡng này rất lớn, trên thực tế phần lớn đều bỏ hoang, hơn nữa điều kỳ lạ nhất là không thấy bác sĩ đâu.”
Chúc Nhiên vẫn không thể nói chuyện như cũ, cậu ta chỉ lắc đầu bảo mình không tìm ra manh mối gì.
Suy nghĩ của Hồ Tử Khiêm lại không giống ai, cậu ta nói: “Tôi tới phía cửa bên kia xem thử, phát hiện ngoài cửa không có bảo vệ nên đã phá khóa cổng chính rồi, hay là chúng ta tìm cơ hội bỏ chạy đi?”
“.…..” Hoàng Mỹ Linh im lặng một lát, nói, “Cậu chạy xong rồi định đi đâu đây? Chủ tuyến nằm trong viện điều dưỡng, không tìm được chủ tuyến thì không thể qua cửa, mà ngoài viện điều dưỡng chẳng có gì cả, chẳng lẽ cậu định ở trong hoang mạc cả đời ư?”
Hồ Tử Khiêm bừng tỉnh, nói: “Chị nói cũng có lý, chỉ là tôi cảm thấy viện điều dưỡng này quái lạ quá, chỉ nghĩ rời đi sẽ an toàn hơn, nhưng chưa từng nghĩ tới ra rồi sẽ làm gì tiếp.”
Kỳ Vô Quá nghe thấy vậy, phát hiện ra người mới lần này chẳng đáng tin cậy gì. Tên Hồ Tử Khiêm này hoàn toàn chỉ là một kẻ làm việc bằng cảm xúc, không có quy tắc trật tự.
Còn một người mới khác tên Hứa Kiến Thiết, Kỳ Vô Quá nhìn người đàn ông trung niên ngồi ở đối diện, cảm thấy có lẽ người này còn có vấn đề hơn nữa.
Hứa Kiến Thiết nhận ra ánh mắt của Kỳ Vô Quá đang dừng lại trên người mình, nhưng ông ta lại hiểu lầm ý cậu.
Ông ta nở nụ cười hàm hậu, nói: “Vừa rồi lúc ở cửa tôi nhìn nhầm, trong khe kia không có gì cả, thật đấy.”
Kỳ Vô Quá đảo mắt nhìn ông ta, nói: “Tôi không có ý gì đâu, chỉ muốn nhắc nhở mọi người một câu thôi.”
Mọi người đều nhìn qua đây, Kỳ Vô Quá tiếp tục nói: “Trong các trò chơi trước, chúng ta đều sắm vai nhân vật trong trò chơi, nhưng tôi cảm thấy tình huống lần này không giống như thế nữa.”
Cậu nhìn thoáng qua Hứa Kiến Thiết: “Có lẽ chứng bệnh sẽ ảnh hưởng đến sức phán đoán của chúng ta, tốt nhất đừng quá tin vào những gì mình thấy.”
Hoàng Mỹ Linh càng nghe càng cảm thấy Kỳ Vô Quá nói có lý, cô gật đầu nói: “Tôi, tôi cũng phát hiện ra, tuy là ngày đó tôi bịa chuyện mình mắc chứng ngại giao tiếp, thế nhưng tôi phát hiện chứng bệnh của tôi không phải như vậy.”
Kỳ Vô Quá hỏi: “Vậy cô sợ gì?”
Hoàng Mỹ Linh lắc đầu: “Vẫn chưa biết, chỉ là tôi cảm thấy hơi bất an mà thôi.”
Hồ Tử Khiêm lại nói: “Anh nói như vậy là sai rồi, tôi cảm thấy tôi rất bình thường, hình như tôi mắc chứng hưng cảm đúng không? Chẳng phải cảm xúc lúc này của tôi rất bình thường sao?”
Quả thật Kỳ Vô Quá không biết gì về phương diện này, cậu đảo mắt nhìn Đoạn Lệ, đối phương vừa ăn cơm xong, vẫn đang đếm ngón tay như mọi hôm.
Cậu đang muốn lên tiếng, lại thấy Đoạn Lệ nâng mắt nhìn mình, chỉ bằng một ánh mắt, cậu đã hiểu ý Đoạn Lệ. Bệnh rối loạn ám ảnh cưỡng chế cần phải làm xong chuyện này trước đã.
Một bàn toàn người chơi cứ vậy mà yên lặng, tất cả đều nhìn chằm chằm Đoạn Lệ đếm ngón tay.
Kỳ Vô Quá trước nay vốn buông thả cũng bị ánh mắt của mọi người nhìn đến mức nóng nảy.
Cậu hít sâu một hơi, thầm niệm trong lòng, chú ý khống chế cảm xúc, đừng để chứng bệnh ảnh hưởng.
Vài phút trôi qua, rốt cuộc Đoạn Lệ cũng đếm xong, lúc này mới ngẩng đầu nói.
“Chứng hưng cảm không chỉ đơn giản là dễ nổi giận, cảm xúc nhảy vọt mà nói nhiều cũng là một biểu hiện của bệnh.”
Nói xong, hắn đứng lên nói với Kỳ Vô Quá: “Đến giờ rồi, đi thôi.”
Hồ Tử Khiêm ngồi trên ghế, ngơ ngác chỉ vào mình: “Nếu như tôi không nhầm thì anh ta có phải đang bảo tôi lắm mồm không?”
Hoàng Mỹ Linh hơi buồn cười, cũng đứng dậy nói: “Đi thôi, đến giờ trị liệu tập thể rồi.”
Phòng trị liệu cũng nằm trong tòa nhà chính, cấu tạo khá kỳ lạ, đối diện có một bức tường thủy tinh, tạo ra cảm giác đây không phải phòng trị liệu mà là phòng thẩm vấn.
Chỉ là phòng này hơi khác phòng thẩm vấn ở chỗ, phòng thẩm vấn là kính đơn hướng. Đó là kiểu phòng người bên ngoài có thể nhìn vào, còn người bên trong lại không thể nhìn ra.
Còn phòng trị liệu thì không giống vậy.
Nhóm người chơi ngồi ở giữa phòng, quây thành một vòng tròn, còn bên ngoài phòng kính đều là người đến xem.
Kỳ Vô Quá nhíu mày, nhìn những người bệnh mặc đồng phục khu bệnh nặng, nói: “Trông chúng ta cứ như động vật trong sở thú vậy.”
Cảm giác bị nhiều đôi mắt nhìn chằm chằm như vậy có hơi rùng rợn, hơn nữa bệnh nhân của khu bệnh nặng đều mang vẻ mặt vô cảm, trông càng thêm đáng sợ.
Kỳ Vô Quá nói cảm giác bị xem như động vật trong sở thú là còn nhẹ, nếu hình dung chuẩn hơn thì phải là giữa một rừng zombie vây quanh, bọn họ là những người duy nhất sống sót.
Cửa phòng trị liệu mở ra, bác sĩ Vương đi đến.
Ông ta ngồi xuống ghế, sau đó nói: “Hôm nay là ngày đầu tiên các người tới đây, đừng căng thẳng quá, chia sẻ tâm trạng của mình một lúc là sẽ ổn.”
Không có ai lên tiếng.
Bác sĩ Vương lúc này trông rất hòa ái dễ gần, khuôn mặt mang theo sự khích lệ nói: “Không sao đâu, giải tỏa cảm xúc sẽ có lợi cho tình trạng bệnh.”
Kỳ Vô Quá hỏi ông ta: “Bác sĩ Vương, sao bên cạnh phòng trị liệu lại có nhiều người như vậy?”
Khuôn mặt bác sĩ Vương cứng lại, có lẽ là không ngờ sẽ có người hỏi. Ông ta tạm dừng một lát, dùng ngữ khí như robot nói: “Đây là quy tắc của bệnh viện, không liên quan đến cậu.”
Kỳ Vô Quá vừa nghe xong đã bắt đầu mượn cớ, nói: “Sao lại không liên quan đến tôi được, nhân vật có tiếng tăm như tôi đây đi đến đâu cũng là tiêu điểm hết.”
“Tôi biết ngay mà, chắc chắn là bệnh viện của ông phát hiện ra thân phận của tôi, sau đó không biết giữ mồm giữ miệng, để lộ thông tin, cho nên những người này đều tới để nhìn tôi.”
“Không được, như vậy không được, lỡ may trong đó có vài fans quá khích thì phải làm sao đây, tôi sẽ bị thương mất.”
Bác sĩ Vương trầm mặc một hồi lâu, nói: “Cậu phát bệnh rồi.”
Kỳ Vô Quá sửng sốt, làm như bừng tỉnh: “Xin lỗi, vừa rồi tôi không khống chế được mình, nhưng nếu ông cứ nói mập mờ như vậy, tôi sẽ rất khó khống chế.”
Dường như bác sĩ Vương bị Kỳ Vô Quá thuyết phục, nói: “Đây đúng là quy tắc của bệnh viện.”
Kỳ Vô Quá không thuận theo ông ta, nói: “Không được, tôi không tin mấy lời nói miệng đâu, không có chứng cứ gì cả, không chừng quy tắc này lập ra vì tôi cũng nên.”
Bác sĩ Vương đột nhiên đứng dậy, ngay khi đám người chơi cho rằng ông ta bị Kỳ Vô Quá chọc giận, lại thấy ông ta đi đến một bên, kéo tấm rèm che màn hình chiếu trên sân khấu.
Màn sân khấu vừa lúc che kín chiếc tường thủy tinh, cảm giác khiến người chơi như đứng đống lửa như ngồi đống than cứ vậy mà tiêu biến đi rất nhiều.
Mặc cho ý đồ của bác sĩ Vương là gì, ít nhất những tầm mắt ngoài phòng đều đã bị ngăn cách, khiến cho mọi người thả lỏng được một chút.
“Có chứng cứ.”
Sau đó, ông ta tắt đèn đi, cầm điều khiển từ xa đưa cho Kỳ Vô Quá, nói: “Đây là bộ phim ngắn về quy tắc của bệnh viện, từ trước đã vậy rồi.”
“Các cô cậu cứ xem đi, tôi ra ngoài một lát.”
Nói xong, bác sĩ Vương rời khỏi phòng trị liệu.
Nhóm người chơi hai mặt nhìn nhau, hoàn toàn bị tình tiết này dọa cho sợ ngây người, bọn họ vừa thấy Kỳ Vô Quá khiêu chiến điểm giới hạn của NPC, bác sĩ Vương cũng bị cậu chọc giận tới mức biến sắc, vậy mà không biết vì sao lại không xả giận được.
Hồ Tử Khiêm hoàn toàn không hiểu được tác phong của Kỳ Vô Quá, hỏi: “Anh Kỳ này, anh đang làm gì vậy?”
Kỳ Vô Quá nói: “Lợi dụng quy tắc của trò chơi một cách hợp lý để lấy thông tin.”
Nói xong, cậu ấn vào điều khiển từ xa.
Thứ xuất hiện trong màn ảnh giữa sân khấu khá giống với nơi bọn họ đang ở, nhưng vẫn có điểm khác biệt.
Viện điều dưỡng trong màn hình hẳn là mới được tu sửa không bao lâu, từ phong cách xây dựng cho đến khách mời xuất hiện trong lễ khởi công, có thể thấy viện điều dưỡng này đã được xây dựng từ lâu rồi, thời gian đang quay ngược dòng về lúc trước mới xây.
Màn hình chiếu ra ảnh trắng đen, độ phân giải cũng rất thấp, tràn ngập cảm giác tang thương của lịch sử.
Viện điều dưỡng số bảy mươi tư trước đây được xây dựng như một phòng thí nghiệm, nhà đầu tư không phải người trong nước, từ ngoại hình khác biệt trên người ông ta lẫn trang phục là có thể nhìn ra.
Viện điều dưỡng trong màn ảnh có rất nhiều người, ngoại trừ những nhân viên nghiên cứu mặc áo blouse trắng đi tới đi lui thì còn có quân đội đóng quân.
Những chiếc xe từ bên ngoài đi vào phải được xem xét kỹ lưỡng mới có thể đi vào khu nghiên cứu.
Nếu nói nơi này là phòng nghiên cứu tư nhân, còn không bằng nói là phòng nghiên cứu dưới quyền của quân đội, hơn nữa quân đội này không phải là đội trong nước, mà là đến từ thời kỳ đặc thù.
Lại sau đó, thời gian thay đổi, quân đội của nước ngoài bị đuổi ra khỏi nơi này, cơ cấu phòng cũng bị mang theo. Trước đêm rút lui, nơi này đã cháy một trận rất lớn, thiêu hủy phần lớn kiến trúc và một vài nhân viên công tác ở nơi đó.
Cuối cùng, công trình bị để lại này được người khác thu mua, sau khi tu sửa thì trở thành viện điều dưỡng.
Hình ảnh tiếp theo thay đổi thì đã sang phong cách khác, từ phóng sự trực tiếp chuyển thành quay video.
Những hình ảnh trong đó đều là cuộc sống hàng ngày của viện điều dưỡng, lịch hoạt động từ sáng sớm đến buổi tối mỗi ngày đều được quay lại rất rõ ràng, trong đó chương trình trong phòng trị liệu buổi tối quả thật là sẽ có người quan sát.
Trừ mấy cái sinh hoạt này ra thì còn có quang cảnh cắt ghép viện điều dưỡng.
Những màn ảnh này đều lướt qua, cảnh cắt cực nhanh, trừ việc có thể biết được bố cục sơ lược của viện điều dưỡng thì không còn thông tin nào có ích.
Kỳ Vô Quá lại tìm được manh mối từ những hình ảnh đó, cậu khẽ nói với Đoạn Lệ: “Trong phim không có tòa nhà trắng kia.”
Đoạn Lệ khẽ gật đầu, nói: “Màn xem phim này hơi giống sơ lược cốt truyện.”
Đoạn phim vừa chiếu xong, bác sĩ Vương đã đẩy cửa đi vào, ông ta đứng cạnh cửa, bật đèn cho phòng sáng lên.
Sau đó bác sĩ Vương đi đến phía trước, ấn nút nào đó, màn hình chiếm giữa sân khấu cứ vậy dần bị kéo lên. Ông ta đang muốn nói gì đó, tiếng động va vào tường kính sau lưng vang lên.
Tất cả mọi người đều nhìn sang phía kia, lại thấy một màn sởn cả da gà.
Toàn bộ những bệnh nhân khu bệnh nặng kia đang ghé vào tường kính, kín đến mức gió thổi không lọt.
Vị trí của phòng chỉ có một chút ít, không đủ để cho tất cả mọi người dán lên cửa kính. Vì thế nên có những người bệnh bò lên trên người khác, sau đó dán mặt mình lên tường thủy tinh.
Ánh mắt của bọn họ vẫn đờ đẫn như cũ, khuôn mặt lại bị đè dẹp thành hình dạng kỳ quái.
Sau đó, dường như những người bệnh này phát hiện người bên trong chú ý tới mình, đồng loạt nở một nụ cười thật tươi.
Có lẽ nói tươi cười không thích hợp cho lắm, dù sao mặt của bọn họ lúc dán lên tường kính đã bị đè cho biến dạng, lại miễn cưỡng kéo khóe miệng, chỉ có thể mang đến hiệu quả rùng rợn mà thôi.
“.…..”
Một màn trước mắt càng khiến nhóm người chơi cảm thấy khó chịu, xem ra vừa rồi khi bọn họ xem tóm tắt về viện điều dưỡng, những người bệnh phòng đối diện đều quan sát bọn họ bằng tư thế như vậy.
Bác sĩ Vương chau mày, chán ghét nói: “Chậc, lại phát bệnh.”
Ông ta giơ tay ấn vào nút nào đó, tường kính trong suốt như bị phủ lên một tầng sương xám xịt, không thể nhìn thấu.
Hành động của bác sĩ Vương như chọc giận đến những người bệnh đối diện. Bọn họ điên cuồng đấm lên tường kính, khiến những người bên trong cảm giác như đang có động đất.
“Tôi ra ngoài xử lý một lát.”
Tuy rằng sắc mặt bác sĩ Vương vô cùng âm trầm, nhưng cảm xúc vẫn được tính là ổn định, không vì những bệnh nhân phòng đối diện mà bực bội hay nổi trận lôi đình.
Xem ra ông ta đã quen với những tình huống như thế này rồi.
Cửa vừa đóng lại, Hồ Tử Khiêm rốt cuộc nhịn không được nhảy dựng khỏi ghế.
Cậu ta hoảng sợ mà đi mò chốt mở, muốn buông rèm sân khấu xuống.
Hoàng Mỹ Linh đứng dậy nhưng không đi qua, chỉ lên tiếng nói: “Hồ Tử Khiêm, cậu đừng có chạm bừa vào đồ trong phòng, lỡ may kích hoạt điều kiện cấm của viện điều dưỡng là đi tong đấy.”
Hồ Tử Khiêm không đáp lại Hoàng Mỹ Linh, mà tiếp tục tìm nút kéo rèm sân khấu.
Thậm chí cậu ta còn quay đầu lại gào lên: “Im mồm, chị làm người chơi lâu năm mà còn sợ động tay động chân sao! Mấy bệnh nhân đó cổ cổ quái quái, ai biết được bọn họ có nhiễm bệnh độc gì không.”
Bầu không khí của hai người bên này đang bị đóng băng, Hứa Kiến Thiết đột nhiên nhảy dựng lên, ông ta bổ nhào vào trên tường pha lê như đang tìm kiếm gì đó.
Quả thật Hứa Kiến Thiết còn gấp hơn cả Hồ Tử Khiêm, cũng không biết ông ta ấn phải chỗ nào, bức tường kính đã trở nên xám xịt lại dần trong suốt trở lại.
Những người dán lên mặt tường kính vẫn chưa rời đi, cứ vậy mà nhìn chằm chằm vào phòng, còn bác sĩ Vương bảo đi xử lý dường như còn chưa bước chân vào phòng này.
Hồ Tử Khiêm là người đứng gần nhất, đột nhiên không kịp đề phòng đã chịu kích thích cực lớn. Cậu ta như phát điên lên, bước đến đẩy Hứa Kiến Thiết ra, nói: “Ông điên rồi à!”
Hứa Kiến Thiết sau khi bị đẩy ra cũng không có phản ứng, mà dán mặt lên tường kính nhìn: “Hộp, hộp ở trong phòng bên kia.”
Rốt cuộc Hoàng Mỹ Linh không chịu nổi nữa, phát ra một tiếng hét chói tai rồi trốn vào một góc. Cô co người che mặt lại gào to: “Đóng lại đi! Đóng lại đi!”
Kỳ Vô Quá không có ý định ngăn cản cảnh tượng hỗn loạn đó, cậu khẽ nói với Đoạn Lệ: “Chứng hưng cảm, chứng sợ hãi, chứng ảo giác, hình như phòng trị liệu này làm tăng chứng bệnh của mọi người lên.”
Đoạn Lệ lại trầm mặc kéo tay Kỳ Vô Quá qua, bắt đầu đếm ngón tay.
Kỳ Vô Quá sửng sốt, theo bản năng nhìn một vòng, thấy ngay camera lóe ánh hồng trong góc.
Cậu hiểu ý, lớn giọng nói: “Quả nhiên tôi nói không sai mà, bố trí trong phòng kính này đều nhằm vào tôi hết. Còn các người nữa, có phải muốn làm gì tôi không…”
Thời gian hỗn loạn kéo dài không quá lâu, cửa lần thứ hai được mở ra.
Người đẩy cửa vào là một bác sĩ khác, lần này vào là một nữ trung niên có dáng vẻ nghiêm túc.
Nữ trung niên đẩy một chiếc xe đẩy đựng dụng cụ chữa bệnh thường thấy trong bệnh viện, phía sau có mấy hộ công cường tráng đi theo, thoạt trông lạnh lùng hơn bác sĩ Vương rất nhiều.
Bà ta gật đầu với hộ công bên cạnh, sau đó hộ công bắt đầu làm việc. Trước tiên bọn họ khống chế Hứa Kiến Thiết sắp nằm bẹp vào tường kính lẫn Hồ Tử Khiêm, trói tay lại cột vào ghế.
Còn nữ trung niên điều chỉnh cho kính lại trở nên xám xịt, sau đó ngồi xuống ghế.
Dù sao Hoàng Mỹ Linh cũng là người chơi lâu năm, trước đó cũng vì những màn quỷ dị kia mới đột nhiên bùng nổ. Lúc người phụ nữ trung niên kia bước vào thì cô đã điều chỉnh lại cảm xúc, chưa cần hộ công động thủ đã thành thật ngồi trên ghế.
Bác sĩ trung niên nói: “Tôi họ Tống.”
“Bác sĩ Tống, bác sĩ Vương đâu?” Kỳ Vô Quá hỏi.
Bác sĩ Tống nói: “Ông ấy có chuyện khác phải làm rồi, chuyện trị liệu hôm nay tạm thời do tôi đảm nhận. Hy vọng trong quá trình trị liệu, các người có thể khống chế cảm xúc của mình, tôi không mong phải dùng đến biện pháp bạo lực.”
Lúc bà ta nói chuyện đều nhìn chằm chằm vào Kỳ Vô Quá.
Bác sĩ Tống có đôi mắt một mí, hơn nữa còn là mắt tam bạch(1), vả lại hai nếp nhăn nơi cánh mũi rất sâu, lúc bước vào phòng đã tạo ra cảm giác bức bách cho người trong phòng.
Suy nghĩ của Kỳ Vô Quá lại không giống thế, cậu biết như vậy có nghĩa là khoảng thời gian thu thập thông tin trong ngày hôm nay đã kết thúc rồi.
Nếu cậu dám dùng mánh khóe gì đó để lấy được thêm tin tức, thì thứ chờ mình phía trước sẽ là một liều thuốc an thần.
Kỳ Vô Quá ngồi trên ghế, bày ra dáng vẻ của bé ngoan: “Được, tôi biết rồi.”
Chuyện tiếp theo không có gì đặc biệt, chỉ trông như một bệnh viện điều dưỡng bình thường.
Nhóm người chơi nói ra những cảm xúc vớ vẩn tiêu cực trong lòng, bác sĩ Tống sẽ nói chuyện trấn an.
Dưới sự phối hợp ăn ý của cả hai bên, buổi trị liệu kết thúc thật thuận lợi.
Khoảng thời gian sau mọi người không có cơ hội giao lưu, mà bị hộ công trông giữ đưa thẳng về phòng bệnh.
Kỳ Vô Quá nhìn thoáng qua camera trong phòng, phát hiện nó vẫn hoạt động không biết mệt mỏi. Tuy là cậu rất thích khiêu chiến điểm mấu chốt của NPC, nhưng cậu biết hôm nay mình đã chạm đến điểm mấu chốt nào đó rồi.
Nếu tiếp tục đi tìm đường chết, không chừng sẽ bị đẩy sang khu bệnh nặng.
Nghĩ tới đây, Kỳ Vô Quá quyết định theo lịch trình, rửa mặt đi ngủ.
Vấn đề tiếp theo đó là, trước khi ngủ phải tắm rửa.
Chuyện ban ngày bị hai người cố tình lảng tránh đã đến, tuy rằng cả hai đều đã từng chung chăn chung gối, thế nhưng lại chưa bao giờ đối diện với nhau.
Đoạn Lệ ngồi trên giường, đưa lưng về phía phòng tắm, nói: “Cậu tắm trước đi.”
Kỳ Vô Quá vốn cảm thấy hơi xấu hổ, bây giờ lại thấy dáng vẻ lúng túng của Đoạn Lệ thì lại muốn trêu chọc đối phương một chút.
“Đều là đàn ông đàn ang, tôi còn chưa lo gì đây, hay để tiết kiệm thời gian thì chúng ta tắm chung nhé?”
“Không cần.”
Kỳ Vô Quá thấy Đoạn Lệ cứ ngồi ở chỗ kia, dường như lưng hơi cứng đờ.
Trạng thái này của Đoạn Lệ khiến Kỳ Vô Quá cảm thấy rất thú vị, cậu cau mày định chuẩn bị trêu chọc thêm hai câu rồi chạy đi tắm.
“Thật đó, tôi không ngại đâu, tôi thấy nhiều đàn ông khỏa thân…”
Kỳ Vô Quá còn chưa dứt lời đã thấy Đoạn Lệ đột ngột đứng lên.
Kỳ Vô Quá bỗng ngây ra như phỗng, cậu cứ vậy mà ngơ ngác nhìn Đoạn Lệ xoay người, sau đó bắt đầu cởi cúc áo.
Khí thế của Kỳ Vô Quá bỗng xìu hẳn đi, hỏi: “Sao, sao vậy?”
Khóe môi của Đoạn Lệ hơi câu lên: “Cậu đã nhiệt tình như vậy, tôi đây từ chối thì bất kính.”
“.…..” Kỳ Vô Quá lúng túng lắm, hơn nữa còn lúng túng đến mức giấu không nổi, cậu liên tục xua tay, “Thôi, nơi này không lớn lắm, để từng người tắm thì hay hơn.”
Tuy rằng trong quá trình tắm rửa có hơi xấu hổ, nhưng tốt xấu gì cũng qua rồi.
Hai người đúng giờ tắt điện trong phòng, lên giường đi ngủ.
Khả năng thích ứng của con người đúng thật là đáng kinh ngạc.
Kỳ Vô Quá đã hoàn toàn quen với cảm giác da kề da này, lần thứ hai khôi phục năng lực ngủ của mình, kể cả Đoạn Lệ đếm ngón tay theo thói quen cũng không thể quấy rầy đến cậu.
Ngón tay còn chưa đếm xong, Kỳ Vô Quá đã nặng nề ngủ mất, trước khi rơi vào giấc ngủ, cậu thoáng nghe như có người cười nhẹ bên tai mình.
Chẳng qua Kỳ Vô Quá được Chu Công triệu tập khẩn cấp cũng lười mở mắt ra xem thử, đã có Đoạn Lệ nằm ở bên cạnh thì không cần phải cảnh giác gì.
Đây là suy nghĩ cuối cùng trước khi Kỳ Vô Quá rơi vào giấc ngủ say.
Đến nửa đêm, lúc Kỳ Vô Quá đang ngủ ngon lành, đột nhiên nghe thấy một thứ âm thanh khiến người ta vô cùng khó chịu truyền đến từ hành lang.
Thứ âm thanh này như thể có vật bén nhọn cà vào tường, hơn nữa các căn phòng đều được làm bằng sắt, mà vật thể kia lúc cọ xát qua không hề tránh cửa phòng.
Vì vậy Kỳ Vô Quá tỉnh giấc.
Dù là chất lượng giấc ngủ của cậu có tốt đến chừng nào đi chăng nữa, gặp phải thứ âm thanh vượt ngoài sức chịu đựng của loài người này thì cũng sẽ bị đánh thức thôi.
Cậu vừa nhúc nhích đã thấy Đoạn Lệ đứng dậy.
“Để tôi đi xem.”
Tuy rằng Kỳ Vô Quá đã tỉnh giấc, thế nhưng tay chân vẫn trong trạng thái mềm oặt, đã có người tình nguyện ra trận thì mình cũng lười xuống giường.
Đoạn Lệ không bật đèn, chỉ nương theo ánh trăng rọi qua khung cửa sổ nhỏ hẹp, nhưng ánh mắt lại rất rõ.
Kỳ Vô Quá ngồi dựa trên giường, nhìn Đoạn Lệ đi đến kéo tấm che trên chiếc cửa kia nhìn ra ngoài.
“Sao rồi?” Kỳ Vô Quá hỏi.
“Khó mà nói, cậu lại đây xem đi.”
Nghe Đoạn Lệ nói như vậy, Kỳ Vô Quá xuống giường đi qua.
Ô cửa kia hơi nhỏ, không nhìn được quá nhiều tình hình trên hành lang.
Đèn trên hành lang là đèn cảm ứng âm thanh, bây giờ vẫn còn đang bật sáng, Kỳ Vô Quá nhìn sang vách tường đối diện, trên đó xuất hiện một vết rạch rất sâu.
Loại dấu này như là có người kéo thứ gì đó cực kỳ bén nhọn qua hành lang.
Trừ cái này ra, trên hành lang không còn thứ gì khác.
“Nhìn tòa nhà trắng kia xem.”
Kỳ Vô Quá nói xong, quay đầu muốn đi tới cửa sổ.
Hai người vẫn phối hợp ăn ý như cũ, lấy Đoạn Lệ làm thang, kê cho Kỳ Vô Quá leo lên.
Tòa nhà trắng phía bên kia đèn đuốc sáng trưng, thông qua những cửa kính sát đất, Kỳ Vô Quá lại thấy bóng người qua lại, trông có vẻ đang rất bận bịu.
Mà ngay lúc này, phía bên hành lang lại có động tĩnh.
Động tĩnh lần này không phải là âm thanh của vật sắc nhọn cào lên vách tường nữa, mà là tiếng kêu thảm thiết.
“Thả tôi ra! Thả tôi ra! Tha cho tôi, tôi không có bệnh! Tôi thật sự không có bệnh!”
*******************
Chú thích:
(1) Mắt tam bạch (三白眼): Mắt tam bạch là dáng mắt có ba phần lòng trắng, lòng đen sát với mí trên và không chạm vào mí dưới hoặc ngược lại.
Lảm nhảm: Vừa nghe đến vụ anh Kỳ nhìn người khác khỏa thân là đong đỏng lên cởi áo ra ngay =)))) Mệt ông quá =)))))