Những lời này vừa nói ra, đống spam hoa hồng đỏ bỗng dừng lại.
Bình luận của người xem bên dưới bắt đầu biến thành thảo luận nên trừng phạt Tiểu Đặng như thế nào.
Khán giả nói ra một đống kiến nghị lung tung kỳ lạ, chỉ cần chết đi đã là một loại hạnh phúc đơn thuần.
Bỗng có một bình luận hiện lên.
“Nếu cậu ta thích lãng phí đồ ăn, vậy biến cậu ta thành heo đi, để mỗi ngày đều để cậu ta ăn thức ăn thừa của mọi người.”
Bình luận này vừa xuất hiện, toàn bộ phòng livestream lập tức liền im lặng.
Sau đó, những bình luận kia biến thành đồng ý với cách trên.
“+1”, “+2”, “+3” ……
Phòng livestream không còn biến hóa nào khác, Kỳ Vô Quá ngẩng đầu nhìn thoáng qua phía Tiểu Đặng cùng Thập Nhất, phát hiện hai người đang vật lộn bỗng dừng lại.
Cũng không biết vì sao Thập Nhất lại thả Tiểu Đặng ra. Anh ta đứng lên, cúi đầu bất động.
Tiểu Đặng được giải thoát, nghiêng người liền bò lên, chạy một mạch về phía trọ. Bước chân của cậu ta lảo đảo, khuôn mặt hoảng loạn, hoàn toàn mất lý trí, chỉ một lòng muốn rời khỏi đây.
Chỉ là mới chạy được vài bước, cả người Tiểu Đặng lại ngã xuống mặt đất.
Vừa ngã xuống đất, cậu ta đã cuộn tròn như con tôm, lăn lộn gào lên thảm thiết.
Vóc người Tiểu Đặng rất cao, khung xương cũng lớn, nhưng bây giờ ngã xuống đất rồi lại thoạt trông chỉ khoảng một mét sáu, càng khiến người ta cảm thấy ghê tởm là, vóc dáng cậu ta biến ngắn, cả người phình to như một quả bóng hơi.
Cùng với từng tiếng hét thảm thiết, Kỳ Vô Quá trong lúc bừng tỉnh bỗng cảm giác như mình nghe được tiếng thịt xương chèn ép nhau, hệt như có một bàn tay thật to cứng rắn nắn Tiểu Đặng thành hình dáng như bây giờ.
Tiểu Đặng quay cuồng trên mặt đất, thân hình càng lúc càng trở nên mượt mà, làn da cũng từ từ ngăm đen đi.
Cuối cùng, một người sống sờ sờ như cậu ta biến thành một con heo trước mặt mọi người.
Đó là một con heo đen, giống hệt mấy con heo được nuôi ở chuồng heo trong thôn.
Quá trình biến hóa này rất nhanh, chỉ tốn mất vài phút. Tất cả nhũng người chơi đều xem tới há hốc, hoàn toàn không thể giải thích chuyện xảy ra như thế nào, mà kết thúc như thế nào.
Khi bọn họ hoàn hồn lại, trên đài gỗ đã chỉ còn lại mấy người bọn họ cùng một con heo đen.
Con heo đen kia ụt ịt xoay vài vòng trên mặt đất, sau đó đứng dậy chạy vào trong thôn.
Nhóm người chơi hai mặt nhìn nhau, cũng không biết có nên kéo con heo đó về hay không.
Mã San San há miệng, mấp máy mấy lần mới nói ra được một câu: “Đây là tình huống gì? Biến thành heo ở ngay chỗ này, hoang đường quá.”
Kỳ Vô Quá nhìn về phía Tiểu Đặng chạy đi, nhỏ giọng nói một câu: “Đột nhiên lại nhớ đến lúc còn học trung học.”
Đoạn Lệ hỏi: “Làm sao?”
“Trong sách giáo khoa từng có một câu chuyện ngắn, tên là nhật ký biến hình, nhưng thật ra rất giống tình cảnh này, có lẽ linh cảm của phần này đến từ câu chuyện ngắn đó.”
Đoạn Lệ có chút bất đắc dĩ, nói: “Chuyện còn chưa kết thúc, về sau có thể giữ lại tham khảo.”
Kỳ Vô Quá xoa xoa mũi, nói: “Ngại quá, đột nhiên không nhịn được mà nghĩ lung tung.”
Mã San San đứng cách họ tương đối gần, nghe xong cuộc trò chuyện của bọn họ, phản ứng đầu tiên là vì Kỳ Vô Quá có thể từ màn trước mắt liên tưởng đến bài học hồi cấp ba mà kinh ngạc, sau đó vì sự cưng chiều trong giọng nói của Đoạn Lệ mà im lặng dịch xa ra vài bước.
Cô cảm thấy mình không nên đứng đây làm bóng đèn, không ngờ vừa di chuyển đã chạm phải Phó Hàm bên cạnh.
Phó Hàm ngẩng đầu lên, sắc mặt không tốt lắm.
Mã San San thuận miệng hỏi một câu: “Cậu sao thế?”
Phó Hàm nói: “Tôi, tôi nghĩ đến một khả năng đáng sợ khác, nếu như heo đen trong thôn đều là do người biến thành, vậy thịt heo chúng ta ăn mấy hôm nay…”
Sắc mặt mọi người đều trở nên trắng bệch, thậm chí còn có chút buồn nôn.
Sử Mạnh Huy lại nói: “Người biến thành heo thì sao, đều là thịt heo, ngon là được.”
Tình trạng hiện tại của ông ta không được bình thường, mấy người còn lại đều không buồn đáp lời, trong lòng chỉ lo nghĩ mấy hôm nay mình rốt cuộc đã ăn bao nhiêu thịt.
Kỳ Vô Quá nhìn một màn này, biết nếu cậu còn không lên tiếng, những người chơi còn lại đều sẽ vọt qua một bên nôn ra.
“Trước đây khi tôi đi mua sắm cùng Đoạn Lệ, thấy trong quầy có bán thịt heo, cho nên nguồn gốc cũng chưa hẳn đã là heo đen trong thôn.” Kỳ Vô Quá cười cười, “Vả lại, thành viên trong thôn rất được xem trọng, hẳn là sẽ không cho người ngoài như chúng ta ăn mấy thứ đó đâu.”
Tuy rằng mấy người kia cảm thấy lời nói của Kỳ Vô Quá hơi quỷ dị, nhưng cho dù là quỷ dị cũng đang trấn an họ.
Kỳ Vô Quá thấy người chơi đã được trấn an, bèn đi thẳng đến bên cạnh Thập Nhất.
Đoạn Lệ tiến lên một bước, cũng không đến gần quá mà chỉ đứng trong khoảng cách có thể đề phòng Thập Nhất manh động làm người khác bị thương.
Kỳ Vô Quá không nhận ra động tác của Đoạn Lệ, lực chú ý của cậu hoàn toàn đặt lên người Thập Nhất.
Mặc dù vừa rồi Tiểu Đặng sống sờ sờ biến thành heo, nhưng Thập Nhất cũng không ngẩng đầu nhìn lấy một cái, toàn bộ cứ như ngăn cách với toàn bộ mọi người.
“Tự bế à, cũng phải.” Kỳ Vô Quá thở dài.
Thập Nhất này nói sao cũng khá kỳ quái, theo đạo lý mà nói, tuy rằng Thập Nhất là ông chủ, nhóm Tiểu Đặng Tiểu Lý là giúp việc, nhưng thân phận giữa những người này không có gì khác biệt.
Những người làm việc trong trọ đều đã từng là phượt thủ, là khách qua đường tới đây tránh bão.
Chỉ là Thập Nhất biết được tất cả mọi chuyện cùng năng lực khống chế so với mấy giúp việc kia, nếu bảo anh ta là chủ trọ hay người giúp việc, còn không bằng nói là một tên thương buôn.
Nghĩ tới đây, Kỳ Vô Quá đập lên vai Thập Nhất, hỏi: “Ông chủ, anh có ổn không?”
Cả người Thập Nhất run lên, cứ như bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng. Anh ta đột nhiên ngẩng đầu lên, quay lại nhìn Kỳ Vô Quá, một lúc lâu sau mới nói: “Chuyện, chuyện này rốt cuộc là sao?”
Kỳ Vô Quá không trả lời mà đưa di động vừa nhặt lên qua: “Buổi lửa trại sám hối còn tiếp tục không? Khán giả đang bất mãn này.”
Về chuyện của Tiểu Đặng, phòng livestream đã đổi mục tiêu, trong bình luận không có người nào nhắc đến cậu ta.
Trọng điểm của khán giả tập trung hết lên thập Nhất, cơ hồ tất cả bình luận đều đang spam đòi Thập Nhất là người sám hối tiếp theo. Bởi vì biểu hiện hôm nay của Tiểu Đặng không tốt, không nhận thức được sai lầm của mình, không thành tâm thành ý.
Thập Nhất nhìn những bình luận đó, khuôn mặt ngơ ngẩn, im lặng không nói gì.
Kỳ Vô Quá hỏi: “Trước đây sao anh lại tới nơi này?”
Thập Nhất sửng sốt một lúc lâu, thở dài nói: “Có lẽ là để trốn tránh, nhưng sau khi đến đây, tôi nhớ lại cuộc đời mình hai mươi mấy năm qua, quả thật làm sai không ít chuyện, cảm giác trong lòng ngày càng nặng.”
“Cảm giác tội lỗi này ép tôi tới mức không thể thở nổi, sau đó sẽ chủ động sám hối trước buổi lửa trại, về sau bắt đầu không khống chế được rất nhiều chuyện.”
Kỳ Vô Quá nhíu mày, biết Thập Nhất hiện tại mới là người thật.
Xem ra tình trạng của Thập Nhất không giống với những giúp việc khác, những giúp việc kia sau khi vào thôn Thiên Đường đã bị lực lượng quỷ dị nào đó khống chế mà bị động sám hối.
Thập Nhất sau khi đi vào nơi này, cảm thấy mình đã làm sai nhiều chuyện, chủ động sám hối.
Cho nên Thập Nhất trở thành chủ trọ, còn những người khác chỉ là giúp việc mà thôi. Thập Nhất biết một chút bí mật về trọ, quyền lợi lúc mở livestream lửa trại sám hối đều sẽ nằm trong tay anh ta.
Kỳ Vô Quá hỏi: “Ông chủ đời trước đi đâu rồi?”
Thập Nhất nói: “Lúc tôi tới đây, chủ trọ là Thập, chết rồi.”
Kỳ Vô Quá chỉ chỉ túi da nằm trên đất kia: “Món đồ kia từ đâu ra?”
Thập Nhất kinh ngạc, nói: “Thật ra từ trước tới nay tôi không để ý tới thứ này, chiếc túi da kia ngay từ đầu đã xuất hiện trong trọ, dùng hết sẽ tự động bổ sung.”
Anh ta nói xong, vừa nhìn di động trong tay lại đột nhiên run lên.
Kỳ Vô Quá nương theo tầm mắt của Thập Nhất cũng nhìn qua, phát hiện khán giả trong phòng livestream đã rơi vào trạng thái bạo động, tốc độ gửi bình luận càng lúc càng nhanh.
Tất cả những bình luận đều chỉ có bốn chữ: Thập Nhất sám hối!
Thập Nhất nhìn chằm chằm bình luận đang nổi lên điên cuồng, sắc mặt càng lúc càng tái nhợt, cơ thể cũng theo đó run rẩy dữ dội hơn.
Nhưng khán giả trong phòng livestream không chịu buông tha cho Thập Nhất, thậm chí còn ra một nhiệm vụ giới hạn thời gian.
Bọn họ muốn trong vòng ba phút thấy Thập Nhất khóc lóc thảm thiết mà sám hối, sau đó mọi người sẽ bắt đầu bỏ phiếu có nên tha cho Thập Nhất hay không.
Giữa màn hình nhảy ra một dòng đếm ngược, con số màu đỏ máu cũng chậm rãi trôi đi.
Dòng đếm ngược này trong mắt Thập Nhất chẳng khác nào thời gian đếm ngược cho tính mạng của anh ta. Cho dù có nguyện ý sám hối hay không, dù được tha thứ hay không.
Anh ta đều sẽ chết.
Đối mặt với nỗi sợ xuất phát từ cái chết, Thập Nhất không thể duy trì im lặng được nữa, giơ di động lên chĩa vào mặt mình, thành khẩn nói: “Tôi đã làm sai nhiều chuyện, nhưng tôi không muốn chết, tôi thật sự không muốn chết, tôi biết mình sai rồi, tôi muốn rời khỏi đây, sau khi rời khỏi đây tôi sẽ sửa, sẽ sửa, xin các người tha cho tôi.”
Sau khi những lời này ra khỏi miệng, phòng livestream cứ như nổi lên một trận bão lửa. Dòng đếm ngược biến mất, bình luận bất mãn màu đỏ lại xuất hiện lần nữa.
Tất cả những điều này đều giống trạng thái của Tiểu Đặng như đúc.
Cả người Thập Nhất cứng đờ, thậm chí anh ta không thể khống chế thân thể của mình được nữa.
Di động rớt khỏi tay Thập Nhất cái cạch.
Cơ thể Thập Nhất run lên, điên cuồng dùng chân giẫm đạp di động, muốn đóng phòng livestream đòi mạng lại.
Nhưng những gì anh ta làm đều là phí công.
Di động vẫn bất động, hoàn toàn không bị ảnh hưởng gì, thậm chí đến cả màn hình cũng không tắt.
Thập Nhất thấy thế, không hề quan tâm đến di động nữa, mà là vọt thẳng tới đống lửa, dùng một chân đạp đống củi đang cháy hừng hực.
Nhưng đống củi kia lại như được thêm lớp giáp phòng ngự, dù bị đạp văng ra thì vẫn cháy.
Từng bó củi mang theo ánh lửa màu lục lam sâu thẳm văng ra mỗi góc sân, bốc lên từng đốm nho nhỏ, hệt như đom đóm nhảy múa đêm hè, lại mang theo một loại vẻ đẹp quỷ dị.
Nhưng Thập Nhất không có tâm trạng thưởng thức vẻ đẹp này, anh ta càng lúc càng sợ hãi, nỗi sợ chết chóc hoàn toàn chi phối cơ thể anh.
Thập Nhất muốn chạy, vừa chạy được một bước đã dừng lại, kết cục vừa rồi của Tiểu Đặng vẫn còn rõ ràng, anh ta không muốn giẫm lên vết xe đổ.
Cuối cùng, hai chân Thập Nhất mềm nhũn, đầu gối khụy xuống quỳ trên mặt đất.