Máy kéo trước đó Thập Nhất dùng để đón nhóm chơi lên núi đỗ ở bên đường ngay trước cửa ra vào.
Thôn nằm cách nhà trọ không xa lắm, hoàn toàn không cần phải lái máy kéo đến, xem ra ban nãy Thập Nhất chở đồ đưa vào trong thôn.
Hơn nữa ban nãy Tiểu Đặng nói chuyện xử lý xác, còn có mấy chiếc vali chôn ở dưới sân gỗ, Kỳ Vô Quá tự nhiên sẽ suy đoán ra thứ anh ta vận chuyển chín phần mười là Tiểu Lý.
“Tôi nhớ hồi trước anh nói trong chiếc máy kéo này có tóc.”
Đoạn Lệ hơi gật đầu, biết Kỳ Vô Quá đang có ý gì.
Đã có được sự cho phép của Thập Nhất, Kỳ Vô Quá không cần phải kiêng kỵ việc thôn dân có tức giận hay không nữa.
Cậu tìm một nhánh cây gãy, nhảy lên máy kéo bắt đầu bới rơm rạ ra lục tìm.
Đoạn Lệ thấy thế cũng chuẩn bị chạy đến giúp đỡ, lại thấy Kỳ Vô Quá khoát cổ tay.
“Để tôi làm được rồi, không phải anh mắc chứng sạch sẽ mức độ nhẹ sao?”
Đoạn Lệ vốn muốn nói không ngại, hắn có thể nhịn được. Chẳng biết vì sao, khi thấy Kỳ Vô Quá nhíu mày kiên quyết không cho mình động tay, hắn lập tức liền dừng bước.
Lớp rơm rạ trong toa kéo của xe không biết đã tích lũy bao lâu. Tầng rơm rải trên cùng vẫn còn tính là mới, những lớp rơm bên dưới đã mục nát thành màu đen.
Trong đống rơm hỗn hợp dường như còn có một ít phân động vật gì đó, toàn bộ máy kéo đều tản ra mùi vị khiến người ta không hề thoải mái chút nào.
Dưới sự bao vây của thứ mùi này, Kỳ Vô Quá cảm giác khứu giác của mình như sắp mất tác dụng, chứ đừng nói là ngửi được mùi máu tanh.
Kỳ Vô Quá móc từ trong túi ra tờ khăn giấy vo thành hai cục nho nhỏ, sau đó không thèm để ý hình tượng mà nhét hai cục đó vào trong mũi.
Đoạn Lệ đứng sau lưng cậu, nơi đó là hướng gió lùa, dưới sự yêu cầu quyết liệt của Kỳ Vô Quá, hắn đành phải đứng cách cậu ba đến bốn mét.
Phương hướng mà hắn đang đứng khiến hắn không thể thấy được việc mà Kỳ Vô Quá làm, cho nên lúc đối phương quay đầu lại, khóe miệng Đoạn Lệ hơi nhếch lên, cố gắng khống chế không để mình bật cười.
“Anh có ngửi thấy mùi máu tanh không?”
Kỳ Vô Quá lại không hề hay biết, cất giọng ồm ồm hỏi.
Đoạn Lệ đến gần vài bước, sau đó cau mày tránh qua một bên.
Sau khi những thứ bị chồng dưới toa xe được xới lên, thứ mùi khó ngửi bên trong càng thêm nồng đậm, có hơi vượt quá sức chịu đựng của Đoạn Lệ.
Kỳ Vô Quá thấy thế bèn đưa nửa tờ khăn giấy còn thừa qua: “Có cần không?”
Đoạn Lệ nói: “Không, không cần.”
Nói xong hắn yên lặng lùi lại, không nhận lấy khăn giấy Kỳ Vô Quá đưa.
Kỳ Vô Quá cười cười, nói: “Anh để ý hình tượng quá đấy, chúng ta đều là đực rựa cả, không cần phải vậy đâu. Chừng nào anh đứng trước mặt cô gái mà mình thích thì để ý hình tượng còn được.”
Đoạn Lệ liếc mắt nhìn cậu, nói: “Có phát hiện gì không?”
Kỳ Vô Quá nói: “Chờ chút nữa là xong rồi.”
Trong hoàn cảnh mùi thối bủa vây, Kỳ Vô Quá thật sự không thể tập trung phân biệt đồ vật bên trong được, cậu bèn lật hết chúng lên, lấy điện thoại chụp mấy tấm ảnh rồi nhảy xuống máy kéo.
Kỳ Vô Quá trong game này là một phượt thủ đã có thâm niên, điện thoại di động là loại chuyên chụp ảnh, hiệu quả rất tốt.
Sau khi hai người rời xa khỏi xe máy kéo liền đứng ra một bên phóng to ảnh lên nhìn.
“Đây hình như là phân heo, hơn nữa là phân heo của hai ngày trước… chính xác rồi.”
Đoạn Lệ chỉ vào một chỗ trong tấm ảnh: “Đây là tóc Tiểu Lý.”
Kỳ Vô Quá vừa nhìn liền biết ngay vì sao Đoạn Lệ lại khẳng định chắc nịch như vậy, đó là một nhúm tóc nhỏ, phần cuối tóc màu rất nhạt, rất giống với tóc của Tiểu Lý.
Cùng lúc đó, phía bên thôn truyền đến âm thanh của kèn Xô-na, Kỳ Vô Quá nghiêng tai lắng nghe một lát, cảm thấy hẳn là đã xảy ra chuyện lớn.
Kèn Xô-na là một trong bảy loại nhạc cụ dùng để thổi, từ giai điệu nhạc có thể thấy đó dường như đó là món quà tiễn người ta một đoạn đường cuối cùng.
Kỳ Vô Quá nhìn Đoạn Lệ, nói: “Anh có nhớ Sử Mạnh Huy từng nói làng này không có nghĩa địa không?”
Đoạn Lệ nói: “Cậu có muốn đi xem thôn Thiên Đường xử lý thi thể như thế nào không?”
Kỳ Vô Quá gật đầu: “Tôi luôn cảm thấy cái chết của Tiểu Lý có lẽ sẽ liên quan đến tập tục của nơi này.”
Hai người lập tức men theo âm thanh mà tìm tới.
Nói thì cũng trùng hợp, vừa đi ra từ đường nhỏ, bọn họ đã gặp ngay các thôn dân đang diễn tấu kèn sáo cùng trống, đi ra khỏi một căn nhà nơi xa.
Phía trước là thôn dân thổi kèn Xô-na, phía sau là thôn dân khiêng người chết. Chỉ là cách bọn họ đối xử với người chết dường như hơi keo kiệt.
Đó chỉ đơn giản là một chiếc ván giường, trên ván giường dùng rơm rạ bện thành chiếu đắp lên, xem ra bên trong đó chính là thi thể.
Kỳ Vô Quá nhanh chóng liên tưởng đến mấy lọn tóc người lẫn vào đám rơm rạ trong toa xe kéo. Chẳng lẽ thôn này có tục lấy rơm quấn người chết?
Cậu cùng Đoạn Lệ theo đuôi đội ngũ đưa ma trong thôn, đi thẳng một lèo tới sân phơi lúa nọ.
Những thôn dân kia đặt ván giường xuống dưới gốc cây đại thụ, sau đó lục tục tản ra, chỉ để lại một thôn dân ở chỗ cũ, hẳn là để trông coi thi thể.
Điều trùng hợp là, thôn dân canh giữ thi thể kia chính là thôn dân lúc đó bị Kỳ Vô Quá ép cung trong hầm.
Kỳ Vô Quá đảo mắt nhìn Đoạn Lệ, nói: “Anh có biết trong game có một chân lý bất diệt không?”
Đoạn Lệ rất phối hợp hỏi lại: “Là gì?”
“Không vào hang cọp sao bắt được cọp con.”
“…”
Nhưng mà bây giờ đang là ban ngày, tầm nhìn rất rộng lớn, hơn nữa thôn dân cũng rất cảnh giác, nếu muốn đánh lén đối phương như lần trước thì hẳn là không được.
Kỳ Vô Quá ước lượng lại thực lực của mình, cảm thấy sức của mình hẳn là không thể nào thắng nổi nông dân quanh năm làm việc đồng áng.
Nếu đã như vậy thì đành phải tìm chi viện thôi.
Ánh mắt lập lòe của Kỳ Vô Quá rơi thẳng lên người Đoạn Lệ, nói: “Xem tình hình bây giờ thì không đánh lén nổi đâu, chỉ có thể đánh chính diện thôi, anh xem…”
Đoạn Lệ nhìn chằm chằm cậu một lúc lâu, không tỏ rõ ý kiến mà đi thẳng đến gốc cây đại thụ.
Kỳ Vô Quá dõi theo bóng lưng của hắn, cảm thấy mình có được người bạn như Đoạn Lệ quả là tuyệt vời. Tiến có thể công lui có thể thủ, còn vô cùng cẩn thận, đúng là một con Doraemon chính hiệu.
Chỉ mấy phút sau, thôn dân đáng thương kia lần thứ hai đã bị khống chế.
Dưới ánh mắt phẫn nộ của thôn dân nọ, Kỳ Vô Quá vẫn ung dung đi tới, càng tới gần càng thấy được đối phương có vẻ hận không thể nhào lên cắn cho mình mấy nhát.
Khi đến cách thôn dân khoảng một mét, Kỳ Vô Quá ngừng lại, quan sát thôn dân bị Đoạn Lệ trói gô như bánh chưng.
Vật liệu lần này vẫn lấy được ngay tại chỗ, dây thừng là dây dùng để cố định thứ nằm trên ván giường ban nãy.
Kỳ Vô Quá ngồi xổm xuống, quyết định phải lấy được tin tưởng của đối phương trước rồi tính sau: “Thật ra bây giờ tôi là giúp việc tạm thời của trọ rồi, anh không tin có thể đi hỏi Thập Nhất.”
Thôn dân đánh giá cậu một lượt từ trên xuống dưới, vẻ mặt hơi hòa hoãn lại, sau đó nói: “Tôi biết, trưa nay Thập Nhất đã nói có người mới đến.”
Kỳ Vô Quá đang muốn nói gì đó để cho thôn dân càng thêm tin tưởng mình, lại thấy đối phương nở nụ cười.
Thôn Thiên Đường vốn cao hơn mặt nước biển, ánh mặt trời rất gay gắt, thôn dân thường xuyên phải chịu đựng sự tàn phá của tia tử ngoại tất nhiên sẽ có làn da ngăm đen thô ráp.
Hơn nữa mấy ngày nay Kỳ Vô Quá đã từng gặp thêm mấy thôn dân, bọn họ luôn mang một bộ mặt thật thà chất phác, mà nụ cười trước mắt này lại vô cùng quỷ dị.
Miệng anh ta đang cười nhưng bắp thịt dường như lại không ăn khớp, cả khuôn mặt để lộ sự đáng sợ của da thịt chia lìa.
Nói ngắn gọn là ngoài cười nhưng trong không cười.
“Chào mừng tới thôn Thiên Đường, cậu sẽ thích thôi.”
Kỳ Vô Quá lại không thèm để ý tới nụ cười đáng sợ này, trực tiếp ngả bài: “Tôi vốn đã ngưỡng mộ danh tiếng của thôn Thiên Đường từ lâu, vô cùng muốn hòa nhập với các anh, vì để tránh phiền phức nên muốn biết một ít tập tục thôn các anh.”
“Tôi từng đi không ít nơi, biết thứ tốt nhất có thể phản ánh phong tục địa phương một là đám cưới, hai là đám tang, nhưng mà dân bên kia vẫn đang bận việc, anh có thể nói cho tôi biết lễ tang này khi nào thì bắt đầu không?”
Thôn dân dường như rất tin tưởng vào lời giải thích của Kỳ Vô Quá, cứ hỏi là đáp: “Mười hai giờ đêm, thời gian cũ mới luân phiên là thích hợp nhất.”
Kỳ Vô Quá vỗ vỗ vai thôn dân, nói: “Nếu tôi đã là giúp việc lâm thời của trọ, thì nay cũng đã trở thành thành viên không chính thức của thôn, về sau nếu có vấn đề gì chúng ta có thể trao đổi với nhau một chút.”
Biểu cảm trên mặt thôn dân trở nên hơi vi diệu, hơi giống với biểu cảm của Thập Nhất lúc trưa.
Mãi tới khi Đoạn Lệ cởi dây trói ra, thôn dân mới kịp hoàn hồn lại.
Anh ta đứng lên, nói: “Những thôn dân khác cũng giống tôi, cậu có thể hỏi họ nếu có điều không hiểu.”
Sau khi nói xong, không đợi Kỳ Vô Quá lên tiếng đã lảo đảo chạy luôn.
Kỳ Vô Quá nhìn thôn dân chậm chạp chạy thẳng về thôn, sau một lát, cậu quay đầu liếc mắt nhìn thi thể bị quấn trong rơm rạ.
“Anh ta bỏ mặc luôn bộ xác này à? Đồ vô trách nhiệm.”
Đoạn Lệ: “Thi thể bỏ ở nơi này cũng không có nguy cơ bị trộm đâu.”
Kỳ Vô Quá ngẩng đầu quan sát tổ ong vò vẽ bự chảng trên cây, nói: “Nói vậy cũng chưa chắc, lỡ may có con gấu đen chạy từ đâu đến đập rớt cái tổ ong này, vậy thì nó sẽ rớt thẳng lên thi thể, bất kính với người chết lắm.”
Đoạn Lệ nghe xong liền nhíu mày: “Nói ra thì, trong thôn này hình như không có con nít.”
Sương mù trong lòng Kỳ Vô Quá bị câu nói này của Đoạn Lệ xua tan đi không ít, cậu tiếp lời: “Không chỉ không có trẻ con mà còn không có người già, điều này hơi sai sai.”
Nghĩ tới đây, cậu đi thẳng tới xốc đống rơm cuốn thi thể kia lên.
Quả nhiên bên trong là xác của một người trẻ tuổi.
Kỳ Vô Quá cởi nốt chỗ dây thừng cuộn rơm, cả bộ thi thể hoàn chỉnh cứ vậy mà lộ ra.
Thoạt trông từ bên ngoài thì thi thể không chịu sự tác động của ngoại thương, cũng không biết vì sao lại chết.
Bây giờ xem ra có ở lại nơi này cũng không tra được thêm manh mối, hai người bèn cuốn rơm lại như cũ, sau đó quay trở về trọ nghỉ ngơi.
********************
Chú thích:
(1) Kèn Xô-na: Loại kèn thổi đầu loe, thường xuất hiện trong đám tang.