Kỳ Vô Quá đưa mắt nhìn theo hướng mà Kỳ Hãn Dật chỉ, bên đó là cây hòe già trăm năm, lúc gió thổi qua lá cây còn hơi đung đưa, ngoài ra không còn thứ gì khác.
Mọi người đi phía trước nghe tiếng cũng xoay người lại. Cho dù có cả Đoạn Lệ cùng Chu đại sư, cũng không thấy ở đó có gì bất thường.
Chu Lập nhìn Kỳ Hãn Dật co ro trên mặt đất, dáng vẻ hoảng sợ không thôi, bèn phải đi tới.
Gặp phải tình trạng như thế, nếu là Kỳ Phú Quý gọi thì hẳn là Kỳ Hãn Dật sẽ không nghe, chỉ có Chu đại sư mới có tác dụng.
Chu Lập nói: “Có phải con nhìn lầm rồi không, bên đó không có thứ gì hết.”
Kỳ Hãn Dật lúc này mới lấy lại dũng khí nhìn qua, quả nhiên phía kia chỉ có một gốc cây mà thôi.
Hắn hơi chật vật đứng lên, nói: “Xin lỗi, có lẽ do đêm qua ngủ không ngon.”
Đoạn Lệ chỉ đứng im một chỗ, đánh mắt nhìn từ xa.
Kỳ Vô Quá khẽ lắc đầu một cái, ra hiệu bản thân cũng không biết vì sao Kỳ Hãn Dật đột nhiên phát rồ.
Đây là ước định trước đó của hai người, so với việc để cho Kỳ gia biết bọn họ quen nhau, thì làm bộ như không quen không biết vẫn có lợi hơn hẳn.
Nếu đã không có chuyện gì xảy ra, mọi người lại theo lối nhỏ đi lên.
Ước chừng nửa tiếng sau, Kỳ Vô Quá rốt cuộc cũng đến được nơi cần đến.
Thật ra cậu chưa từng tới đây, chỉ là cảnh sắc trước mắt hoàn toàn khác biệt, vừa nhìn là biết tới nơi rồi.
Mộ tổ Kỳ gia được tu sửa rất khí phái, đào thẳng từ sườn núi vào cũng miễn cưỡng tạo thành một vùng đất nhỏ bằng phẳng. Trên mặt đất đều rải đá cẩm thạch, mỗi một ngôi mộ đều được xây theo kiểu nhà âm cho người đã mất.
Kỳ Phú Quý dặn dò một tiếng, trợ lý ông ta mang theo cùng thôn dân được thuê lập tức đi làm việc.
Thôn dân nhanh nhẹn dọn dẹp hết đám cỏ dại vươn ra từ trong khe hở, đồng thời từ từ mang đống đồ tế lên, còn Kỳ Phú Quý căng thẳng đứng phía sau giám sát.
Kỳ Vô Quá vẫn đứng cách rất xa đám người nọ, toàn thân trên dưới đều là dáng vẻ không liên quan đến mình.
“Aaaaa!”
Nơi phát ra âm thanh lần này lại là Kỳ Hãn Dật, tiếng thét này quả thật rất chói, khiến Kỳ Vô Quá chịu không nổi mà che lỗ tai lại.
Tuy rằng tên Kỳ Hãn Dật này chẳng ra làm sao, nhưng bình thường cũng không phải quả trứng mỏng manh động cái là vỡ, chẳng biết hắn chọc phải thứ yêu ma gì rồi.
Kỳ Vô Quá lười biếng dựa vào thân cây, tất nhiên là lười đi can dự.
Nhưng mà Kỳ Hãn Dật đang bị kinh sợ, không thể khống chế được âm thanh của mình, khác hẳn so với kẻ luôn tự xưng là được học đại học, lúc nào cũng phải giữ gìn phong độ như ngày thường.
Kỳ Vô Quá nhấc mí mắt lên nhìn qua bên kia, trong lòng thầm nghĩ dù sao người này cũng là song sinh cùng trứng với cậu, đến giọng nói cũng giống nhau tới mấy phần.
Vậy nếu ngày nào đó mình có bị dọa sợ tới hét toáng lên thì chắc cũng giống Kỳ Hãn Dật bây giờ, y hệt như con vịt bị chọc tiết, chuyện như thế tốt nhất đừng xảy ra cho thỏa đáng.
“Chỗ, chỗ, chỗ kia có ông già đang ngồi xổm ăn cơm!” Ngón tay Kỳ Hãn Dật lại điên cuồng run lên, “Ông, ông ta đang quay đầu lại, còn cười với tôi.”
Tất cả mọi người đều vây quanh Kỳ Hãn Dật hỏi han, Chu Lập cũng cảm thấy tình huống dường như có điều không đúng, lấy từ trong túi ra một món đồ quẹt lên mắt một vết, nhìn quanh bốn phía xem xét.
Kỳ Vô Quá coi như cũng hiểu biết chút kiến thức liên quan, cậu đoán thứ Chu Lập bôi lên mắt mình hẳn là nước mắt trâu, sau khi bôi lên có thể nhìn thấy quỷ.
“Âm khí trên người Kỳ Hãn Dật khá nặng.”
Kỳ Vô Quá kinh ngạc, quay đầu lại đã thấy Đoạn Lệ không biết từ lúc nào đã đứng cách cậu một đoạn không xa.
Hiện tại không có ai để ý tới họ, Kỳ Vô Quá nâng tay quẹt mũi, nhân tiện che kín môi mình, nhỏ giọng thầm thì: “Âm khí nặng? Chu đại sư không nhìn ra à?”
“Kẻ tên Chu Lập này không phải người theo chính đạo, học nghệ không tinh, không thấy được cũng là bình thường, chỉ là hơi kỳ lạ.”
Âm thanh của Đoạn Lệ nghe có vẻ khá nghi hoặc.
Kỳ Vô Quá hỏi: “Là sao?”
“Người sống là thuần dương, chỉ sau khi bị lệ quỷ ám lấy mới xuất hiện âm khí. Kỳ Hãn Dật không bị quỷ bám lên, âm khí trên người là do tự hắn tỏa ra.”
“Ồ?” Kỳ Vô Quá sinh ra mấy phần hứng thú: “Người sống mà mang âm khí sẽ có hậu quả gì?”
“Cơ thể suy kiệt, thân thể suy yếu, dương khí không đủ sẽ bị lệ quỷ coi là thể xác tốt nhất.” Đoạn Lệ hơi dừng lại: “Tôi đã từng thấy một người âm khí quấn thân, trong cơ thể của hắn có mười mấy con lệ quỷ chen chúc ở nhờ, mỗi ngày đều biểu hiện không giống nhau.”
“Thú vị rồi đây, trước kia Chu đại sư chắc như đinh đóng cột là Kỳ Hãn Dật sống lâu trăm tuổi, cả đời phú quý.”
Chu Lập phía bên kia dường như không thu hoạch được gì, mà việc tế tổ không thể để lỡ giờ, đành phải gác chuyện của Kỳ Hãn Dật qua một bên, bắt đầu tế tổ.
Rốt cuộc Kỳ Phú Quý cũng nhớ đến sự tồn tại của Kỳ Vô Quá, đến trước mặt cậu mở miệng nói: “Lát nữa tế tổ cứ theo trình tự mà làm, mày vẫn là người của Kỳ gia.”
Lông mày Kỳ Vô Quá giật giật, không nói gì, chỉ là cười như không cười nhìn Kỳ Phú Quý.
Kỳ Phú Quý cũng không cảm thấy chột dạ, ông ta vốn vừa độc đoán vừa ích kỷ, Kỳ Vô Quá trong mắt của ông ta chẳng qua chỉ là một sản phẩm thất bại mà thôi.
“Mày cứ theo lời của Chu đại sư mà làm, xong chuyện tao sẽ thêm tên mày vào gia phả.”
Có lẽ do thấy dáng vẻ của Kỳ Vô Quá không hề bị lay động, Kỳ Phú Quý hơi dừng lại, sau đó nói thêm một câu.
“Sau này còn có thể cho mày một phần ba gia sản của tao.”
Lông mày Kỳ Vô Quá lại chau cao hơn nữa, để cho Kỳ Phú Quý hứa hẹn đến như vậy, xem ra tế tổ lần này không đơn giản.
Có thể do biểu hiện của Kỳ Vô Quá vẫn luôn hờ hững khiến cho Kỳ Phú Quý mất mặt, nên giọng điệu của ông ta trở nên cứng rắn thêm: “Có nghe không?”
Kỳ Vô Quá cười cười, nói: “Nghe.”
Kỳ Phú Quý thấy thế bèn không nói gì nữa, xoay người rời đi.
Đoạn Lệ bước ra từ sau thân cây, thấp giọng hỏi: “Sao cậu lại đồng ý?”
Ánh mắt Kỳ Vô Quá chuyển sang những người đang chuẩn bị làm nghi thức tế tổ, cười khẽ một tiếng: “Tôi chỉ nói nghe thôi mà.”
Kỳ Phú Quý đưa Kỳ Hãn Dật đến dập đầu trước mộ, lúc này Kỳ Vô Quá không được xem là người nhà họ Kỳ, chỉ cần đứng sau nhìn bọn họ làm việc là được.
Đoạn Lệ vẫn đứng bên cạnh Kỳ Vô Quá như cũ, cho dù là thời điểm nào hắn cũng đều mang dáng vẻ lãnh đạm, điều này khiến cho người ngoài trước giờ chưa từng nghi ngờ hắn có quen biết Kỳ Vô Quá hay không.
Còn vì sao lại đứng cạnh Kỳ Vô Quá, thì có lẽ là do Đoạn đại sư là người không thích giao tiếp, chọn vị trí bên cạnh Kỳ Vô Quá là thích hợp nhất.
Cách xa nhóm người có thể nhìn rõ mọi chuyện xảy ra, vị trí cực tốt để xem xét.
Kỳ Phú Quý cùng Kỳ Hãn Dật sau khi làm lễ ba quỳ chín lạy xong thì dâng hương rất cung kính, hóa vàng mã.
Tiếp theo đó Chu Lập bước lên, trong tay ông ta nắm con dao nhỏ, chất liệu của con dao kia thoạt trông như đồng thau, bên trên còn khắc không ít phù văn.
Ông ta dùng chiếc dao đó đè vào khe hở trên gạch cạy một nhát, toàn bộ viên đá đều bị lôi ra, để lộ một không gian phía dưới. Không gian bên dưới không lớn lắm, chỉ vừa đủ để đựng một chiếc hộp gỗ nhỏ mà thôi.
Hình dáng của chiếc hộp gỗ rất phổ biến, vừa vặn vuông vức, cũng không biết trong đó đựng thứ gì.
Chu Lập liếc Kỳ Phú Quý một cái, nói: “Được rồi.”
Kỳ Phú Quý đứng dậy, nhận lấy khăn lông trợ lý đưa tới lau cho khô tay mình, lúc này mới lấy hộp gỗ nhỏ ra ngoài.
Bên trên hộp gỗ dán tờ bùa màu vàng.
Kỳ Phú Quý nâng hộp gỗ lên quá đỉnh đầu, lại cùng với Kỳ Hãn Dật quay về phía mộ tổ dập đầu lạy ba cái.
Sau đó ông ta ngẩng dậy, mở nắp hộp gỗ ra.
Tận đến giờ phút này, Kỳ Vô Quá mới nhìn thấy món đồ đựng trong hộp gỗ đã khiến cho Kỳ Phú Quý nâng niu như vậy.
Đó là một chiếc sừng, bên ngoài của nó trông có vẻ giống sừng dê núi.
Chỉ là chiếc sừng dê này có màu rất khác so với sừng dê bình thường, toàn bộ sừng dê tỏa ra thứ ánh sáng lấp lánh lộng lẫy, trông giống với lưu ly hơn.
Lúc này mặt trời đã mọc quá đỉnh đầu, ánh nắng chiếu lên chiếc sừng dê khiến nó càng thêm xinh đẹp.
Ánh mắt Kỳ Vô Quá rất tốt, năng lực nhận biết màu sắc rất mạnh.
Cậu mơ hồ nhìn thấy, bên trong chiếc sừng dê dường như có một con cá nhỏ đuôi đỏ đang bơi lội.
Kỳ Phú Quý quay đầu lại gọi: “Vô Quá, lại đây.”
Kỳ Vô Quá đi tới, tay vẫn không rút ra khỏi túi áo.
Kỳ Phú Quý nhìn dáng vẻ lười biếng này của cậu, lông mày lập tức nhíu lại, thế nhưng lời nói đã tới bên mép lại bị cái gì đó cản lại nên đành nuốt xuống.
“Quỳ xuống dập đầu với tổ tiên đi.”
Kỳ Vô Quá đảo mắt nhìn mộ tổ Kỳ gia, nói: “Chuyện này không thích hợp lắm đâu, tôi cũng không phải người nhà họ Kỳ, lỡ như cúi lạy xong mà làm lão tổ tông tức giận tới mức bật nắp quan tài đứng lên thì dở lắm.”
“…”
Gương mặt của Kỳ Phú Quý bị Kỳ Vô Quá chọc tức tới hết trắng lại đỏ, cuối cùng biến thành một loại màu thẫm như gan heo. Chỉ là ông ta không bắt bẻ nổi lời nói của Kỳ Vô Quá, lúc trước cũng do ông ta không cho viết tên Kỳ Vô Quá lên gia phả nhà họ Kỳ.
Ngực ông ta kịch liệt phập phồng mấy lần, nói: “Thế thì cứ vậy đi.”
Kỳ Phú Quý đứng dậy, đưa sừng dê cho Kỳ Vô Quá cầm.
Kỳ Vô Quá nâng tay nhận lấy, cúi đầu nhìn thật kỹ.
Quả nhiên trong chiếc sừng long lanh đến dường như trong suốt này đúng là có một con cá nhỏ màu đỏ tươi đang bơi qua bơi lại, chỉ là trên chiếc đuôi của nó xuất hiện một chấm nhỏ màu đen.
Kỳ Phú Quý thấy Kỳ Vô Quá rất nghe lời, nâng sừng dê đứng trước mặt mộ tổ, trong lòng cảm thấy yên tâm hơn hẳn, liền đi tới trước mặt Chu Lập hỏi: “Chu đại sư, ngài nói xem tiếp theo phải làm sao đây?”
Chu Lập không trả lời mà đi tới cạnh Đoạn Lệ: “Tiền bối Đoạn, ngài xem thử đi?”
Đoạn Lệ khẽ gật đầu, đi thẳng tới bên cạnh Kỳ Vô Quá.
Kỳ Vô Quá thấy thế thì muốn trao sừng dê cho đối phương.
Đoạn Lệ nâng tay Kỳ Vô Quá, nói: “Đây là phong thủy mộ tổ Kỳ gia, người khác họ không thể chạm vào.”
Có lẽ khí thế của Đoạn Lệ quá mạnh, hắn chỉ cần nhìn lướt qua, Chu Lập cùng Kỳ Phú Quý và Kỳ Hãn Dật đều tự giác lui ra mấy mét.
Kỳ Vô Quá thấp giọng nói: “Anh có thấy cá trong sừng dê không?”
Đoạn Lệ hơi ngạc nhiên nhìn Kỳ Vô Quá, nói: “Có, con cá kia chính là dáng vẻ thật của phong thủy tổ mộ, màu cá càng đỏ, tần suất bơi lội càng cao, chứng tỏ khí vận của con cháu càng thịnh.”