Kỳ Vô Quá nắm mẩu ngón tay nghĩ đến xuất thần, đột nhiên nghe được phía sau truyền đến một tiếng hét thảm thiết, cậu run tay một cái, mẩu móng tay kia lại rơi xuống rãnh trôi đi.
“A —— Cô đừng tới đây, đừng tới đây!”
Cậu quay đầu nhìn sang, chỉ thấy ngoài cửa sau căn bếp có một người đàn ông mặc trang phục đầu bếp nửa ngồi trên mặt đất, vẻ mặt hoảng sợ lui về phía sau.
Ở hướng của Kỳ Vô Quá chỉ có thể nhìn thấy rõ mặt tên đó, là ông chú bán cơm kỳ quái hôm qua.
Phía trước đại thúc dường như có thứ gì đó rất kinh khủng, khiến ông ta vô cùng hoảng hốt.
Loại cảm giác sợ hãi tới cùng cực này làm cho một người đàn ông trung niên cao to mềm tới mức không thể nào đứng lên được, chỉ có thể dồn sức vào khuỷu tay dịch từng chút về phía sau.
Ông ta gào thét thảm thiết, hoảng loạn lùi dần vào trong bếp.
Thứ phía trước ông chú canteen dần dần xuất hiện trong tầm mắt của Kỳ Vô Quá.
Đó là một đôi tay, hai bàn tay thon dài, mười đầu ngón tay lại nhọn hoắt, sơn móng tay đỏ khiến đôi tay trắng nõn này càng như một bức tranh nghệ thuật hoàn mỹ.
Những ngón tay này nếu nằm trên người thiếu nữ đang trong độ tuổi thanh xuân, nhất định sẽ khiến người ta không dời nổi mắt.
Nhưng ở tình huống trước mắt, đôi tay hoàn mỹ này chỉ mang lại cảm giác sợ hãi tiêu cực.
Nguyên nhân rất đơn giản, ngoại trừ hai bàn tay ở nơi đó ra thì không còn thứ gì khác nữa.
Đôi tay kia bò trên mặt đất, tốc độ không được nhanh, móng tay ma sát với gạch men sứ phát ra tiếng ken két khiến người ta ê cả răng.
Ông chú canteen đã chạm tới vách tường, rốt cuộc không còn đường lui nữa, sợ hãi khiến ông ta không thể suy nghĩ, không thể chạy trốn lần thứ hai như ở nơi khác, chỉ ngơ ngác nhìn đôi tay càng lúc càng tiến tới gần mình.
Kỳ Vô Quá nhìn thấy đôi tay kia bò lên ống quần ông chú canteen, sau đó từ từ bò lên tay hắn, dưới vẻ mặt hoảng loạn của hắn mà xé rách hai cánh tay đó ra.
“A a a a!”
Ông chú canteen nhìn đôi tay xé đứt cổ tay của mình, ngoại trừ gào thét thảm thiết ra cũng không biết làm gì khác. Máu tươi từ miệng vết thương phun ra, trong nháy mắt đã nhuộm đỏ mặt đất.
Đây không phải kết thúc, đây mới là bắt đầu.
Đôi tay trắng nõn lại di chuyển, ở khuỷu tay cắt lần thứ hai, tiếp theo là vai, sau đó là chân, bắp đùi, cuối cùng là đầu.
Lúc cái đầu rơi xuống đất, gian bếp lại trở về yên tĩnh. Đôi tay kia sau khi xong việc thì chậm rãi bò về phía ngoài cửa.
“Rất nhanh sẽ tới lượt mày…”
Vào lúc đôi tay biến mất trước cửa, trong không khí truyền đến một tiếng thở dài thượt.
Kỳ Vô Quá bàng quan xem một màn phân thây, trong lòng chỉ có duy nhất một ý nghĩ.
Thù này nữ sinh kia đã tự mình trả, điều kiện chạy trốn hoàn toàn không phải là giúp cô ta báo thù.
Chuyện này bắt đầu đi vào ngõ cụt, đột nhiên trong lòng Kỳ Vô Quá nghĩ đến các phương pháp liên quan tới siêu độ lệ quỷ. Nó như một loại bản năng, những biện pháp này cứ như nước sông cuồn cuộn tuôn ra, không thể ngừng chảy.
Chỉ là những cách này không thể dùng được, vì nhân vật của Kỳ Vô Quá chẳng qua cũng chỉ là một người bình thường mà thôi.
Người bình thường không thể chiến đấu trực diện với lệ quỷ.
Điều may mắn là, con lệ quỷ này vẫn đang ở trạng thái sơ cấp, tạm thời không thể trực tiếp chạm vào Kỳ Vô Quá, cho nên cô ta mới yên lặng biến mất ở hiện trường phân thây mà không phải thuận tay đem Kỳ Vô Quá xé làm mấy khúc.
Chỉ là Kỳ Vô Quá cũng biết, lần sau chắc chắn sẽ không còn rời đi dễ dàng như vậy nữa.
Vừa nãy quan sát màn phân thây, cậu đều bị ảnh hưởng trên mọi phương diện, từ thị giác, thính giác hay thậm chí là khứu giác. Tuy Kỳ Vô Quá không biểu hiện ra ngoài, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy không thích ứng được.
Xem ra cậu qua lại với lệ quỷ quá lâu, âm khí đã quấn khắp người.
Nghĩ tới đây, Kỳ Vô Quá đưa tay lên sờ sờ bả vai mình, cảm thấy ngọn lửa bảo hộ đã nhạt đi không ít.
Tình huống quá cấp bách, cho dù có lười biếng tới mức nào đi chăng nữa thì Kỳ Vô Quá cũng không muốn chết thê thảm như đại thúc ban nãy đâu.
Những gì cậu cần làm là bình ổn lại cảm giác mãnh liệt trong lòng, bằng không từ không khỏe biến thành hoảng sợ thì sẽ tạo cơ hội tốt cho lệ quỷ ra tay.
Kỳ Vô Quá làm xong việc được giao, cầm bảng vẽ và bút lông đi dạo một vòng quanh hồ.
Vẽ tranh luôn là cách làm cho cậu nhanh bình tĩnh nhất, lúc này cũng không ngoại lệ.
Ban nãy trên đường đến phòng ăn cậu đã thấy cái hồ này từ xa, giữa hồ có một hòn non bộ, trên mặt hồ là từng đám sen lớn, cảnh sắc rất phù hợp để vẽ.
Cậu mới đi tới một vị trí có góc nhìn rất tốt, đang chuẩn bị chọn một nơi râm mát để đặt bút vẽ vời, lại thấy được người quen ngồi trên ghế dài.
Đoạn Lệ.
Hắn ngồi ở nơi đó, vẻ mặt chăm chú nhìn hồ sen.
Kỳ Vô Quá không muốn quấy nhiễu người ta, lúc đang chuẩn bị lùi ra sau để tìm chỗ khác, lại nghe được tiếng của Đoạn Lệ.
“Cậu tới rồi.”
“?”
Đầu óc Kỳ Vô Quá đặc lại, đang cố nghĩ xem khẩu khí như đã hẹn trước mình thế này là xảy ra chuyện gì rồi.
Chẳng qua đối phương đã mở miệng, cậu cũng không thể giả vờ như chưa nghe thấy gì mà bỏ đi, thế là Kỳ Vô Quá liền qua đó ngồi xuống.
Ánh mắt Đoạn Lệ vẫn nhìn hồ nước như cũ, không hề cử động chút nào.
Bây giờ đang là giữa hè, hoa sen nở ra, từng đóa hồng nhạt tỏa sáng, đặt trên lá sen trong làn nước xanh biếc tạo ra một khung cảnh thơ mộng.
Kỳ Vô Quá không lên tiếng, cậu im lặng thu hết tất cả cảnh vật vào đáy mắt.
Làn gió thổi nhẹ qua thái dương cậu, hiền hòa tựa như đầu ngón tay thon mảnh của cô thiếu nữ.
Ý nghĩ này mới lóe lên, Kỳ Vô Quá đã bừng tỉnh, phát hiện mảnh lá sen cách chỗ mình ngồi tầm bốn đến năm mét khẽ động đậy, như là có thứ gì đang ẩn giấu bên dưới.
Chắc là cá bơi, trong hồ sen có cá cũng là chuyện rất bình thường.
“Hai ngày nay tớ lại bắt đầu nghĩ tới những lời cậu nói với tớ lúc ở bên hồ.”
Đoạn Lệ mở miệng, nhưng tâm tư của Kỳ Vô Quá đang đặt trên mảnh lá sen, có chút thất thần mà trả lời: “Làm sao?”
Lá sen lại động đậy, ánh mặt trời có chút chói mắt, sóng nước trên mặt hồ lấp loáng khiến cho Kỳ Vô Quá không nhìn rõ được dưới kia là thứ gì.
Loại nước hồ trồng sen không được trong, phía dưới đều là bùn, biến làn nước trở nên vẩn đục.
Kỳ Vô Quá lờ mờ thấy những sợi tơ đen lít nhít lan ra, là đàn cá chăng? Cá chạch ư?
Hay là, tóc?
Lúc Kỳ Vô Quá đang cẩn thận nghiên cứu, bên tai lại như có sét nổ, đem tâm tình đang đặt trên vật lạ dưới lá sen của cậu lôi về.
“Tớ hối hận vì hôm đó đã từ chối lời tỏ tình của cậu.” Đoạn Lệ nói, “Tuy đã hơn nửa tháng trôi qua, nhưng cậu vẫn còn giữ lời chứ?”
“Hả?”
Kỳ Vô Quá đột nhiên quay đầu, trợn tròn mắt nhìn sang.
Tỏ tình?
Tên này dũng cảm thế nhỉ, thanh niên tự ti vì nơi sinh cùng xu hướng tính dục đâu rồi? Thế mà lại đi tỏ tình với thằng bạn cao phú soái cùng phòng, cái cốt truyện này có phải bắt đầu đi lệch hướng rồi không!
Nhưng mà nếu tính theo thời gian mà nói, vài tờ giấy khuyết thiếu trong quyển nhật ký kia có lẽ là viết về chuyện tỏ tình.
Thì ra ở đây có cái hố chờ mình lọt, loại chuyện then chốt này tuyệt đối không phải chỉ là nói lời yêu đương vui vẻ như vậy.
Kỳ Vô Quá há miệng, hoàn toàn mất đi khả năng suy nghĩ, trực giác trăm phát trăm trúng lúc này cũng đình công.
Cũng may Đoạn Lệ xem biểu cảm giật mình của cậu thành loại ý tứ khác, hắn không thấy có gì không đúng, lại nở nụ cười động viên cậu.
Đây là lần đầu tiên Kỳ Vô Quá thấy Đoạn Lệ cười, Đoạn Lệ là kẻ có vẻ ngoài rất hung dữ, thêm vào đó hắn cũng không thích cười, nên càng tạo cho người ta một khoảng cách nhất định.
Cho dù bây giờ cười rộ lên thì đôi mắt của hắn vẫn lạnh lùng như cũ, chẳng qua so với lúc không cười thì trông ấm áp hơn vài phần mà thôi.
Kỳ Vô Quá chỉnh lại đầu tóc rối loạn một chút, cuối cùng tìm thêm được đầu lưỡi bị mèo cắp đi.
“Cậu, tớ. Ý của cậu không phải là như tớ đang nghĩ đâu nhỉ?”
Kỳ Vô Quá chớp mắt một cái, hi vọng Đoạn Lệ có thể hiểu rõ được ý cậu.
Cậu đã bắt đầu trông chờ vào chuyện yêu đương này đừng bao giờ xảy ra, cậu không muốn vì duy trì tình bạn với thằng cha cùng phòng này mà miễn cưỡng chính mình! Hãy nhìn đôi mắt chân thành của tớ đi, tớ lúc này đang rất tốt, thật đấy!
Đoạn Lệ lại như không thấy ám chỉ mãnh liệt trong mắt cậu, gật đầu nói: “Tớ nghĩ có thể thử xem sao.”
“Thử…thử xem?”
“Lúc trước cậu ở đây hỏi tớ, có thể luôn ở bên cậu hay không.”
Biểu cảm của Đoạn Lệ biến hóa rất kỳ quái, chăm chú tới quá đáng. Con ngươi của hắn rất đen, tựa hồ không có tia sáng nào trong đó, thêm vào đó còn nhìn chằm chằm cậu, điều này khiến cho Kỳ Vô Quá cảm thấy hơi ngột ngạt.
Kỳ Vô Quá có chút khó thở, trực giác nói cho cậu biết không thể gật đầu vào lúc này, cũng không thể cự tuyệt hắn.
Cậu nghiêng đầu đi, cười khan mấy tiếng, nói: “Cậu đột nhiên nói mấy lời này khiến cho tớ không biết phải làm sao.”
Bầu không khí có chút biến đổi, không còn gượng ép như ban nãy.
“Tớ biết rồi, tính cách của cậu vẫn luôn thích lo lắng này nọ, cậu cứ nghĩ lại cho thật kỹ rồi trả lời tớ cũng được.”
Đoạn Lệ nói xong liền đứng dậy rời đi, đi được mấy bước thì dừng lại.
“Lời hứa của tớ, trước sau vẫn sẽ giữ lời.”
Kỳ Vô Quá chờ một lát mới quay đầu lại, lúc này bóng dáng Đoạn Lệ đã hoàn toàn biến mất.
Cậu ngơ ngẩn nhìn bên kia hồi lâu, thẳng đến khi cảm thấy trên cổ truyền đến một trận ngứa ngáy.
Thứ gì đó mềm mại như tơ cọ qua cổ cậu, kéo theo một đợt nổi da gà.
Cái cảm giác này có chút quen thuộc, đó là lúc Kỳ Vô Quá vẫn còn học cấp ba.
Cậu là dân mỹ thuật, phần lớn thời gian ở trường cao trung đều là ngồi trong phòng vẽ.
Phòng vẽ rất nhỏ, nữ sinh ngồi tựa lưng cùng cậu có mái tóc khá dài. Cho dù cô đã buộc thành tóc đuôi ngựa, nhưng khi quay đầu tóc vẫn vô ý sượt qua cổ Kỳ Vô Quá.
Kỳ Vô Quá bị tóc quét qua cổ chính là có cảm giác này.
Chỉ là lúc này cậu đơn thân lẻ bóng ngồi một mình bên hồ, làm gì có cô nào đến quẹt tóc lên cổ cậu.
Kỳ Vô Quá hít sâu một hơi, sau đó ngẩng đầu nhìn lên.
Đập vào mắt không phải là ma nữ lơ lửng trên không, mà là một mảng màu xanh lá.
Ghế dài được đặt dưới một gốc cây dương liễu, vừa nãy cọ qua cổ cậu chẳng qua chỉ là một nhánh lá cây rũ xuống mà thôi.
Bị cây liễu cắt ngang ý nghĩ, Kỳ Vô Quá liền vứt đi mấy thứ rung động của Đoạn Lệ ra khỏi đầu, muốn thực hiện dự định ban đầu khi tới hồ.
Cậu tới để vẽ cảnh đẹp.
Tuy rằng thời gian bị chậm trễ một chút vì nhân tố Đoạn Lệ, nhưng Kỳ Vô Quá vẫn không từ bỏ ý định vẽ vời.
Cậu lật bảng vẽ ra, bắt đầu động bút.
Từng tảng lá sen lớn nhanh chóng hình thành dưới tay cậu, chỉ là hơi khác với cảnh sắc trước mắt, thứ Kỳ Vô Quá vẽ là hồ sen dưới ánh trăng.
Trên bầu trời lơ lửng một vầng trăng lưỡi liềm cong như mày lá liễu, dưới ánh trăng là vô số những đóa sen, hết thảy đều không giống cảnh vật chốn trần gian.
Kỳ Vô Quá chỉ chăm chú mà vẽ, hoàn toàn đắm chìm vào suy nghĩ của mình, thậm chí còn không để ý tới cái ghế dài dưới gốc liễu sau lưng kia.
Cây liễu đang cử động.
Cây liễu cử động là một chuyện rất bình thường, lúc có gió thổi qua, cành liễu thướt tha rủ xuống đong đưa luôn là một khung cảnh rất hoàn mỹ.
Nhưng đối với cảnh trước mắt lại không giống vậy, thứ đang cử động không phải là cành liễu, mà là thân cây.
Thân cây liễu giãy lên từng đợt như đang trải qua điều gì vô cùng đau đớn, theo sự chuyển động càng ngày càng kịch liệt của nó, một đôi bàn tay trắng nõn từ trong thân cây vươn ra ngoài.
Mười ngón tay thon mảnh, màu sơn móng tay sáng bóng.
Lần này xuất hiện không chỉ có đôi tay kia, phía trên cổ tay là cánh tay duyên dáng, sau đó là vai.
Vào thời điểm cô gái mặc váy từ trong thân cây xuất hiện, mái tóc dài có chút rối loạn, đem mặt của cô che đi mất.
Cô bước ra nhưng không tiến lên phía trước, chỉ đứng tại chỗ đưa tay sửa sang lại mái tóc dài của mình.
Mái tóc dài được vén ra sau tai, rốt cuộc cũng để lộ khuôn mặt của cô bé.
Đôi mày lá liễu cong cong, đuôi mắt hơi chếch, là kiểu mắt phượng điển hình, sống mũi thẳng, chóp mũi cũng thật khéo mà nhếch lên.
Tất cả đều phù hợp với định nghĩa mỹ nhân thời bấy giờ.
Ngoại trừ môi của cô.
Có lẽ môi của cô đã từng rất đẹp, chỉ là lúc này đã không còn hình thù rõ ràng nữa.
Từ chỗ nhân trung kéo xuống dưới đều là những khe nứt đen dày đặc. Những đường nứt này như một loại sẹo, vặn vẹo dây dưa, che kín môi cô bé.
Cô tiến một bước lên phía trước, bàn tay trắng nõn để lên bả vai của người phía trước, móng tay màu đỏ tươi rất sắc bén, trong nháy mắt sẽ cắt vào phần thịt sau gáy của cậu.
Chỉ một giây nữa thôi, đầu của người này sẽ lăn lộc cộc trên đất, có khi sẽ rơi xuống hồ rồi trở thành chất dinh dưỡng cho hoa sen.
Đến lúc đó, hoa sen nở sẽ càng thêm diễm lệ.
Nữ sinh nghĩ về cảnh tượng tươi đẹp kia, cô muốn nở nụ cười, nhưng miệng lại bị những sợi chỉ khâu găm chặt.
Rốt cuộc trên mặt cô chỉ lộ ra được một biểu tình hung dữ tới đáng sợ.
**********
Lảm nhảm: Đắng lòng bạn học Đoạn đi cưa vợ nhưng bị vợ chê =))))