Kỳ Vô Quá cau mày nhìn một chút, sau đó nói: “Đi, mau đuổi theo.”
“Cái, cái gì?” Lộ Mạn Mạn cao giọng, tỏ ý không thể tin nổi.
Phùng Chân đứng sau cô đứng co lại, màn kịch phát sinh ban nãy khiến cả một người chơi già dặn như Lộ Mạn Mạn còn phải sởn tóc gáy.
Nhưng khi cô còn chưa kịp hồi phục sau cơn khiếp sợ thì lại nghe Kỳ Vô Quá bảo đuổi theo.
Kỳ Vô Quá nói: “Trực giác nói cho tôi biết, đi theo những bù nhìn này sẽ không có nguy hiểm gì.”
Lộ Mạn Mạn quan sát Kỳ Vô Quá mấy lần, phát hiện cậu bình tĩnh quá mức cho phép, dường như chuyện một người sống sờ sờ bỗng biến thành người rơm là chuyện dĩ nhiên vậy.
Thật ra câu nói này của Kỳ Vô Quá rất vô căn cứ, lý do trực giác báo cho cậu ta biết nghe chẳng lọt tai chút nào.
Lộ Mạn Mạn vốn định đứng đó chửi bậy, thế nhưng lại thấy Đoạn Lệ bên cạnh Kỳ Vô Quá lạnh lùng nhìn mình.
Vậy nên cô không do dự mà đổi ý, mở miệng nói: “Được, đi thôi.”
Toàn bộ quá trình này Phùng Chân không hé răng lấy nửa câu, thấy Lộ Mạn Mạn đã quyết định đuổi theo thì cô cũng sẽ không tìm đường chết mà hành động riêng lẻ.
Hai con bù nhìn phía trước, tuy động tác cứng ngắc nhưng tốc độ không hề chậm.
Đám Kỳ Vô Quá bám theo chúng bằng một khoảng cách khá xa, rất nhanh đã thấy chúng đi tới cánh đồng lúa quen thuộc.
Kỳ Vô Quá đứng ở ven đường, thấy người trung niên cùng Tưởng Lệ Tuệ đi vào trong ruộng. Chỉ là chúng không đứng vào chỗ của Đặng Á Hoa và Chu Dũng mà lại chạy qua một thửa khác.
Giữa mẩu ruộng kia đã cắm một đống bù nhìn rơm, thoạt trông rất đồ sộ.
“Chẳng lẽ ban ngày người trong thôn đều cắm ở đây ư?”
Đoạn Lệ nói: “Có lẽ vậy, kết hợp với thôn Giang Biên là có thể trở thành trận pháp trấn áp âm huyệt rồi.”
“Là sao?” Kỳ Vô Quá quay đầu, đôi mắt như tỏa ra ánh sáng lấp lánh.
Âm thanh Đoạn Lệ mang theo chút ý cười: “Cậu thích nghe mấy chuyện quái lạ này nhỉ.”
Kỳ Vô Quá nói: “Không biết sao nữa, chắc vì kiếp trước tôi là thiên sư chuyên nghiệp cũng nên.”
“Thứ quan trọng nhất để trấn áp âm huyệt, ngoại trừ trận pháp ra, thì cần phải có… dương khí.”
Kỳ Vô Quá gật đầu: “Có thể lý giải, dùng dương khí trấn áp âm khí.”
“Phái thiên sư này nhờ bí pháp nào đó mà phong ấn hồn phách người ta vào trong bù nhìn rơm, giúp họ có một khoảng thời gian hoạt động như người thường, cách quãng là trạng thái đứng giữa lằn ranh âm dương, chỉ là đã chết chính là đã chết.”
Đoạn Lệ nói tới đây, Kỳ Vô Quá cũng đã hiểu được: “Người sau khi chết tất nhiên âm khí sẽ trội hơn dương khí.”
Lý do những con bù nhìn này phải đứng phơi giữa trời đất rất đơn giản: hấp thụ dương khí.
Vào mùa thu hoạch lúa là lúc dương khí vượng nhất, hơn nữa chỉ cần hấp thu thêm ánh mặt trời ban trưa là đủ để duy trì trận pháp.
“Nhưng mà xếp thành cấp số cộng là ý gì nhỉ?”
Kỳ Vô Quá sờ sờ cằm, nhìn đám người rơm giống hệt nhau xếp thành một hàng thẳng tắp trong ruộng mà suy tư.
“Hẳn là một loại trận pháp nào đó.”
“Hẳn là do chứng cưỡng ép…”
Kỳ Vô Quá và Đoạn Lệ đồng thời lên tiếng, nhưng nội dung nói ra lại khác nhau.
Đoạn Lệ hơi dừng một lát, nói: “Vẽ bùa bày trận yêu cầu thủ pháp cao siêu, chỉ cần hơi sai lệch một chút thì hiệu quả sẽ giảm đi rất nhiều.
Kỳ Vô Quá gật đầu, nói: “Tôi vẫn luôn cảm thấy tên Giang Truyện Trí kia là một người bị chứng ám ảnh rối loạn cưỡng chế rất nặng, rất nhiều chuyện sẽ không tránh khỏi liên quan đến nó.”
Cho dù Đoạn Lệ hay Kỳ Vô Quá có thuyết phục được đối phương hay không, thì chuyện cần làm nhất lúc này là dẫn Giang Truyện Trí ra. Chỉ cần thấy được NPC then chốt này, có lẽ rất nhiều vấn đề sẽ được giải quyết.
Kỳ Vô Quá xoay người, đi về phía hai người Lộ Mạn Mạn đứng cách đó không xa.
“Tối nay bọn tôi định đến chỗ đường hầm, hai cô thì sao?”
Kỳ Vô Quá dừng một lát, lại nói: “Tôi đề nghị hai cô nên ở cùng nhau, bây giờ chúng ta tụm lại một chỗ sẽ khá an toàn.”
Cậu kể lại chuyện của Giang Truyện Trí lẫn sự cố trong hầm cho các cô nghe, để cho họ tự mình lựa chọn, không ép phải theo mình đi mạo hiểm.
Lộ Mạn Mạn gật đầu không chút chần chừ: “Đi với nhau đi, bây giờ chờ ở nhà cũng không an toàn nữa rồi.”
Phùng Chân do dự một chút rồi cũng gật đầu.
Sau khi đêm xuống, mọi người ngồi chuyến xe cuối tới trạm dừng gần cửa hầm, sau đó trèo lên chiếc xe con của Đặng Á Hoa vẫn luôn đặt ở ven đường.
Bây giờ không ai có cách chính xác để làm Giang Truyện Trí hiện thân, Kỳ Vô Quá đề nghị mô phỏng lại tình huống ngày đó của Đặng Á Hoa xem có thể dẫn Giang Truyện Trí ra hay không.
Kỳ Vô Quá lái xe, Đoạn Lệ ngồi bên ghế phó lái, còn Lộ Mạn Mạn và Phùng Chân ngồi ở hàng sau.
Nếu là mô phỏng tình huống của Đặng Á Hoa thì cơ bản phải đi lại con đường cũ. Kỳ Vô Quá lái xe, chuẩn bị chạy băng qua đường hầm đi đến khu thành phố già rồi quay đầu trở về.
Ở lần đi thứ nhất, Kỳ Vô Quá không định làm gì cả, chỉ muốn thăm dò tình hình giao thông chút mà thôi.
Công trình thi công trong hầm vẫn chưa hoàn thành, một trong hai làn xe vẫn bị bịt kín do có chướng ngại vật trên đường.
Kỳ Vô Quá suy nghĩ, thợ thi công lề mề mãi không chịu xây cho xong đường chứng tỏ có ẩn ý của nó
Công trình sửa chữa đường hầm là một cảnh tượng chủ chốt trong trò chơi, chỉ cần bọn họ không phát động cốt truyện trong cảnh này, thì thợ sửa chữa công trình vẫn sẽ giữ nguyên thế.
“Phùng Chân, vào ngày thứ nhất Đặng Á Hoa không cẩn thận đụng phải chướng ngại vật là ở đoạn nào?”
Phùng Chân suy nghĩ một chút, nói: “Sau khi tiến vào hầm khoảng năm phút.”
“Cô để ý thử xem, lúc nào gần tới thì nhắc tôi.”
Khi nghe Kỳ Vô Quá nhắc tới chướng ngại vật, Lộ Mạn Mạn ngồi phía sau cũng quay đầu nhìn ra cửa sổ. Cô càng nhìn càng cảm thấy không đúng.
Cô thở dài nói: “Nếu như cậu không nhắc tới chướng ngại vật thì tôi cũng không để ý chúng được xếp chỉnh tề đến mức bất thường như vậy đâu.”
Lộ Mạn Mạn nói không sai, chướng ngại vật trên đường được xếp thẳng tới mức bất thường.
Bình thường mấy công trình sửa chữa loại này hay bày chướng ngại vật ra chỉ để cảnh báo xe cộ đi lại, tránh phát sinh sự cố mà thôi, mà nếu như thế thì chỉ cần đặt bừa trên đường là được rồi.
Mà những chướng ngại vật trên đường lại rất ngay hàng thẳng lối, không xiên không lệch, vừa vặn tách con đường thành hai làn.
Chiều ngang chỉnh tề, chiều dọc cũng như thế, khoảng cách giữa chúng dùng mắt thường cũng có thể thấy rất đều.
Kỳ Vô Quá cười nói: “Mấy thứ này khá giống tác phẩm nghệ thuật, nếu đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà ngẫm, tôi trăm cay nghìn đắng sắp xếp chúng cho chỉnh tề, kết quả lại bị người ta đâm cho lăn lông lốc, chắc chắn sẽ tức tới mức muốn giết người.”
“…” Đoạn Lệ nhìn cậu một cái, nói: “Nghe cứ như chính cậu mới bị ấy nhỉ.”
“Lệ quỷ cũng có tính cách đặc thù, nếu hiểu rõ chấp niệm của chúng thì sẽ qua cửa dễ dàng hơn.” Kỳ Vô Quá nói.
Đoạn Lệ đột nhiên nhớ tới lần chơi trước, Kỳ Vô Quá có để lộ một bộ mặt khác của mình ra, lệ quỷ sau khi nhận bức tranh của cậu thì tự động thoát khỏi trò chơi.
Chẳng lẽ Kỳ Vô Quá nói tới tính cách đặc thù là đang ám chỉ những thứ này?
Chẳng qua rõ ràng đối phương không nhớ rõ những chuyện đã xảy ra, sau khi giải trừ Tỏa Hồn Trận thì cũng chỉ là người thường mà thôi…
Cách nói vừa rồi của Kỳ Vô Quá dựa trên huyền học mà nói, không phải là vô căn cứ.
Trong giới huyền môn chia thành hai phái lớn, một phái chỉ cần lệ quỷ hại người là đánh cho hồn phi phách tán, phái còn lại thì phải xem tình huống mới quyết định có tiêu trừ oán khí hay không.
Thật ra Đoạn Lệ là phái thiên hướng hành động, tác phong làm thiên sư của hắn khiến không ít người trong giới lén phê phán sau lưng, cảm thấy hắn tuy mạnh nhưng lại hơi mất nhân tính.
Trước giờ hắn vẫn không vừa mắt với kiểu làm việc đánh phải xem nguồn, tìm ra nguyên nhân gây oán khí, chỉ cảm thấy đây là hạ sách do không đủ thực lực mà thôi.
Nhưng những lời vừa rồi của Kỳ Vô Quá lại khiến lòng hắn hơi xao động, hắn nhìn đối phương một cái, nói: “Lời này của cậu thú vị đấy.”
“Là sao?”
Tuy rằng Kỳ Vô Quá biết Đoạn Lệ không muốn để lộ thân phận thiên sư trước mặt người khác, nhưng nếu đối phương đã chủ động nhắc tới thì chẳng sao cả.
Có lẽ Đoạn Lệ cảm thấy, sau khi trở về thế giới thực, ký ức sẽ trở nên mơ hồ, lúc sắp kết thúc trò chơi mà để lộ thân phận chút cũng chẳng phải chuyện gì ghê gớm.
Đoạn Lệ nói: “Người bị đột tử vì chấp niệm mà thành quỷ, sau khi thành quỷ thì chấp niệm lại càng nặng, cứ như vậy lặp đi lặp lại, cuối cùng thành lệ quỷ.”
Lộ Mạn Mạn ngồi phía sau nghe được cũng tỏ vẻ mờ mịt, trong lòng vô cùng tò mò, đang chuẩn bị mở miệng thì thấy Đoạn Lệ nhìn qua phía cô.
Đoạn Lệ trước giờ vẫn luôn trưng bộ mặt như khúc gỗ, hơn nữa còn rất ít nói, một cái liếc này không có biểu tình gì.
Nhưng Lộ Mạn Mạn lại thấy người run lên, loại cảm giác này còn đáng sợ hơn khi đứng đối mặt với lệ quỷ. Cô là người thông minh, vì vậy đương nhiên lựa chọn biết điều ngậm miệng, ra vẻ “tui là người vô hình, xin hãy bơ tui đi.”
Kỳ Vô Quá trầm ngâm một lát, nói: “Lại nói sao lúc ấy Giang Truyện Trí lại chết ở trong hầm nhỉ? Đám thanh niên trộm sổ đỏ là lúc nửa đêm, ông ta ở trong hầm làm gì?”
Kỳ Vô Quá hỏi câu này vì cậu biết rất nhiều lệ quỷ có chấp niệm liên quan tới trước lúc chết, chết lúc lòng còn vương vấn, hay chết vì bị người ta hại, đều sẽ trở thành một phần của chúng.
“Chính là chỗ này.”
Phùng Chân đột nhiên mở miệng nói.
Kỳ Vô Quá nhìn sang bên cạnh, nhớ kỹ đặc thù của nơi này, cũng tạm thời dừng thảo luận về Giang Truyện Trí với Đoạn Lệ.
“Lúc ấy đụng trúng mấy cái?”
Phùng Chân nhíu mày cố nhớ lại, nói: “Tông lăn hai cái, tông lệch hai cái.”
Sau khi đã nhớ rõ chi tiết xong, Kỳ Vô Quá nổ máy, lái xe đi vòng lại đường hầm.
Trên đường đi từ khu thành phố già sang thành phố trẻ, vừa tới địa điểm được chỉ định, Kỳ Vô Quá lập tức bẻ tay lái, đâm ngã hai cột chướng ngại vật, tiện đường tông lệch luôn hai cái nữa.
“Về thôi.”
Chiếc xe con lại trở về con đường cũ.
Lộ Mạn Mạn và Phùng Chân ngồi phía sau sợ tới mức nín thở, sợ rằng trong đường hầm sẽ có một đám bù nhìn rơm nhào ra chặn đường họ.
Đèn trong đường hầm sáng tới chói mắt, phía cửa sổ xe bên Kỳ Vô Quá không đóng, bên tai mọi người vẫn vang lên tiếng gió quanh quẩn thét gào.
Ngoài ra thì không còn âm thanh nào nữa.