Tầm mắt Kỳ Vô Quá lại lướt qua Cổ Ngưng Ninh, nhìn về phía thiên sư thần bí phía sau. Cậu đột nhiên hỏi: “Cô Cổ, cô có biết thiên sư kia họ gì không?”
Cổ Ngưng Ninh thấy ánh mắt cậu nhìn ra sau mình, trong lòng chợt giật nảy, còn tưởng cậu đang hỏi đến NPC thiên sư Đoàn. Đánh chết cô cũng không thể nói thiên sư kia họ Đoàn được, nhưng dưới ánh mắt tha thiết của Kỳ Vô Quá, cô lại thấy mình không thể nói dối nổi.
“Thiên… Thiên sư nào?”
Kỳ Vô Quá cười nói: “Thiên sư đề nghị kết âm hôn, hại chết cô chủ Phạm, làm ra chiếc sừng dê này.”
Cổ Ngưng Ninh sửng sốt, nói: “Thiên sư kia họ Chu.”
Quả nhiên việc này có liên quan đến nhà họ Chu, khi nhìn thấy chiếc sừng dê, trong lòng Kỳ Vô Quá đã xác định tất cả những bi kịch này đều do nhà họ Chu gây ra.
Đoàn Lệ đột nhiên lên tiếng: “Ở đây còn có gì đó.”
Kỳ Vô Quá quay lại, thấy Đoàn Lệ lấy từ bên trong ra một món đồ. Đó là một đồng tiền lớn hơn rất nhiều so với đồng tiền bình thường.
“Là thuật yếm thắng(1).” Đoàn Lệ nói.
Thuật yếm thắng là một loại thuật nguyền rủa. Trên đồng tiền kia đã rỉ đầy màu xanh của đồng, hoa văn bên trên cũng nhòe đi. Kỳ Vô Quá đã từng nghe tới thuật yếm thắng nhưng không tính là quá hiểu biết, cậu hỏi: “Thứ này yểm điều gì?”
Ngón trỏ và ngón giữa của Đoàn Lệ kẹp đồng tiền, giơ lên ánh sáng quan sát một lát, sau đó nói: “Con cháu khỏe mạnh.”
Kỳ Vô Quá cau mày, nói: “Yểm con cháu khỏe mạnh? Quả nhiên là người nhà họ Chu.”
Sau khi đồng tiền yếm thắng xuất hiện, toàn bộ chủ tuyến lại càng rõ ràng. Toàn bộ đều là âm mưu của nhà họ Chu. Cậu chủ nhà này liên tiếp gặp chuyện ngoài ý muốn, cuối cùng dẫn đến hôn mê bất tỉnh cũng do nhà họ Chu dở trò. Vậy cũng có thể xem người nhà này, hoặc nói cậu chủ này cũng có mệnh cách đặc biệt.
Kỳ Vô Quá nghĩ đến chuyện của Kỳ Hãn Dật, nhà họ Chu mất công điều khiển cô hồn dã quỷ tới chiếm mệnh cách của gã là vì để mượn mệnh cách đặc biệt để giúp người gọi là nhân vật lớn sống lại.
Tuy hiện giờ những việc này đều là câu chuyện của không gian, nhưng trên thực tế cũng là câu chuyện đã từng xảy ra vào trăm năm trước. Mục đích của nhà họ Chu hẳn là để hồi sinh nhân vật kia.
Trăm năm trước loạn thế, ác ý tràn lan, bọn họ đã mượn dùng mệnh cách đặc biệt của cậu chủ, còn có nữ lục âm trong bụng cô chủ Phạm, định thực hiện vì người kia.
Mà Kỳ Vô Quá đã mường tượng ra đại nhân vật nhà họ Chu cố gắng hồi sinh. Khoảng thời gian trước khi cậu đi gặp Chuyển Luân Vương, ông đã nói có hai vị Tinh Quân chưa quy vị.
Phá Quân tinh và Tham Lang tinh.
Quy tắc của Thiên Đạo không thể làm trái, chúng thần ngủ say là quyết định của Thiên Đạo. Hai vị Tinh Quân vẫn chưa ngủ say chỉ có thể chứng minh rằng bọn họ lựa chọn không quy vị, hơn nữa cũng không xem như đang sống trong thế giới này.
Nhà họ Chu muốn mượn mảnh thuần ác ý để hồi sinh một đại nhân vật, mà thân phận của người này đã rõ như ban ngày.
Tham Lang Tinh Quân.
Tham Lang tinh chủ dục, chỉ có hắn mới dùng cách này để sống lại. Còn vì sao Kỳ Vô Quá lại được chọn làm đối tượng mượn mệnh cách cho Tham Lang Tinh Quân sống lại, nguyên nhân rất đơn giản, nếu nữ lục âm này là tập hợp giữa ác và họa, Kỳ Vô Quá sẽ là tập hợp thiện và phúc.
Với mấy ngàn năm công đức của Kỳ Vô Quá sẽ đổi lấy phúc vận ngập trời.
Vạn vật trên thế gian đều có tính hai mặt. Dục vọng không phải chỉ mang đến thuần ác, nếu khống chế hoặc lợi dụng chính xác dục vọng cũng có thể mang đến hiệu quả tốt. Cho nên Tham Lang Tinh Quân cần phải tác động vào hai mặt này mới có thể hoàn toàn sống lại.
Từ những chuyện xảy ra với mình, có thể thấy kế hoạch nữ lục âm trước kia không thành công, ít nhất là không hoàn toàn thành công. Bằng không Tham Lang Tinh Quân sẽ không đến mức không hề lộ diện, hơn nữa còn muốn trộm mệnh cách của Kỳ Vô Quá để kéo dài hơi tàn.
Bối cảnh câu chuyện của không gian này chứng minh kế hoạch trước đây của nhà họ Chu đã sắp thành công. Khi bọn họ sắp thành công, rốt cuộc là ai đột nhiên xuất hiện phá hủy kế hoạch bọn họ, hơn nữa đưa Cổ Ngưng Ninh tới không gian quỷ vực.
Suy nghĩ của Kỳ Vô Quá nhanh chóng lóe lên, khuôn mặt lại không mảy may lay động. Cậu nhìn Cổ Ngưng Ninh, hỏi: “Nếu cô xuất hiện trong không gian quỷ vực, vậy chứng tỏ cô đã tỉnh lại từ trạng thái hỗn độn, có người giúp cô à?”
Cổ Ngưng Ninh sửng sốt, trong lòng bỗng cảm thấy câu hỏi này hơi nguy hiểm, cô cười gượng, định lảng sang chuyện khác: “Các cậu đã phát hiện ra chân tướng lúc trước, chấp nhận qua cửa.”
Nói xong, trước mặt mọi người liền xuất hiện bốn chữ “Chúc mừng qua cửa.”
Kỳ Vô Quá lại cười nói: “Con người tôi ấy mà, rất thích tò mò, nếu cô không cho tôi biết đáp án, tôi sẽ không đi.”
“Lúc ấy có người giúp tôi.”
Kỳ Vô Quá chỉ vào thiên sư thần bí im lặng đứng phía sau, nói: “Là hắn đúng không?”
Không đợi Cổ Ngưng Ninh trả lời, Kỳ Vô Quá lập tức đi qua, sau đó vươn tay xốc mặt nạ thiên sư thần bí lên. Quả nhiên dưới lớp mặt nạ là một gương mặt giống Đoàn Lệ như đúc. Kỳ Vô Quá hơi híp mắt, từ lúc cậu nhìn thấy ánh mắt đầu tiên của thiên sư thần bí đã cảm thấy người này vô cùng quen thuộc. Rõ ràng là lần đầu gặp mặt, lại khiến cậu không hề phòng bị.
Đoàn Lệ này có một vết bỏng từ sườn mặt đến yết hầu, xem ra đây là việc ngoài ý muốn hắn đã từng nhắc đến. Có lẽ là do lửa lớn phá hỏng nửa khuôn mặt và giọng nói, cho nên mới tạo thành hiệu quả khó nghe như vậy.
Tất cả mọi chuyện đều đã liên kết với nhau.
Kỳ Vô Quá quay lại, nhìn Đoàn Lệ chân chính phía sau, nói: “Không có gì muốn giải thích à?”
Trong không gian quỷ vực xuất hiện một thiên sư giống hệt Đoàn Lệ, tuy có thể xem như xác suất cực nhỏ, nhưng thật ra cũng có thể giải thích.
Đoàn Lệ không vào luân hồi, hơn nữa cứ cách một thời gian sẽ đầu thai vào con cháu nhà họ Đoàn. Đoàn Lệ này lại xuất hiện đột ngột cứu Cổ Ngưng Ninh khỏi sự khống chế của ác ý, Cổ Ngưng Ninh cũng trùng hợp đi được vào không gian quỷ vực, đây là một logic khá hợp lý.
Nhưng Kỳ Vô Quá có thể xác định người đưa Cổ Ngưng Ninh vào không gian quỷ vực là Đoàn Lệ. Mấu chốt ở chỗ, sau khi Kỳ Vô Quá nhìn thấy thiên sư thần bí này đã mơ một giấc mơ. Nói là mơ cũng không đúng lắm, tất cả những gì diễn ra trong mơ đều là những chuyện cậu gặp trong ải tân thủ.
Những ký ức gặp Đoàn Lệ trước đó bị không gian quỷ vực xóa đi cứ như vậy đẩy lớp sương mù, hoàn chỉnh hiện ra trước mặt cậu.
Trong giấc mơ ải tân thủ, Đoàn Lệ cũng tham gia vào. Chỉ là Đoàn Lệ lúc đó không xuất hiện với thân phận đồng đội, mà xuất hiện với thân phận boss trạm kiểm soát.
Cảnh cuối cùng trong giấc mơ của Kỳ Vô Quá là Đoàn Lệ bị sợi chỉ đen quấn quanh treo lên trần nhà, giống hệt bức tranh cậu đã vẽ ra trong lúc vô thức ở không gian tiệm net.
Khi Kỳ Vô Quá tỉnh lại, cậu bỗng thấy hoảng hốt. Cậu cảm thấy giấc mơ của mình vừa vớ vẩn vừa chân thật. Kỳ Vô Quá vốn tưởng rằng mình mơ thấy giấc mơ này là vì thiên sư thần bí quá giống Đoàn Lệ, dẫn tới sự xáo trộn trong đầu mình. Nhưng sau khi nghe câu chuyện của Cổ Ngưng Ninh, cậu đã xác định đó không phải mơ, mà là một đoạn ký ức chân thật của mình.
Đoàn Lệ có mối quan hệ nào đó rất chặt chẽ với không gian quỷ vực.
Đoàn Lệ tiến lên trước, sau đó ngừng ở một nơi cách thiên sư thần bí khá xa. Ngay khi hắn dừng lại, bóng dáng thiên sư kia dần nhòe đi, cuối cùng biến thành một làn sương xám.
Kỳ Vô Quá vẫn bình thản, thấy Đoàn Lệ không nói gì lại nói tiếp: “Xem phản ứng mấy hôm nay của anh thì chắc là biết thân phận của thiên sư thần bí rồi nhỉ?”
Cậu nói đúng.
Thoạt trông Đoàn Lệ rất bình tĩnh, thật ra trong lòng hắn đã gợn lên cơn sóng lớn đầu tiên. Từ khi thiên sư thần bí xuất hiện, hắn đã cảm thấy phiền lòng. Đoàn Lệ vốn tưởng mình không thích thái độ của thiên sư đối với Kỳ Vô Quá, thậm chí còn khiến hắn có cảm giác người của mình bị tên khác thèm muốn.
Sau ngày hôm đó trong viện, Đoàn Lệ đã tìm cớ để Kỳ Vô Quá rời đi bằng cách nhờ Kỳ Vô Quá lấy yếm. Còn hắn cũng có việc cần làm, lật mặt nạ thiên sư thần bí lên, nhưng dù thế nào đi nữa thì Đoàn Lệ cũng không ngờ sẽ thấy mặt mình.
Lúc ấy toàn bộ cảnh tượng trong viện đã xảy ra sự biến hóa kỳ diệu, toàn bộ như bị ấn vào nút tạm dừng.
Sau đó hắn hỏi: “Ngươi là ai?”
NPC chỉ nói hai chữ: “Đoàn Lệ.”
Sau lúc đó, Đoàn Lệ lập tức nhớ ra tất cả mọi chuyện. Đây là một ám chỉ do hắn để lại, vì tránh xảy ra việc ngoài ý muốn, hắn cần phải nhớ ra rất nhiều chuyện vào khoảnh khắc mấu chốt.
Đoàn Lệ biết mình hẳn nên nói cho Kỳ Vô Quá biết, chỉ là không gian quỷ vực này dường như có liên quan rất lớn tới mảnh ác ý, thẳng thắn lúc này không phải chuyện gì tốt.
Đoàn Lệ cất tiếng: “Tôi…”
Hắn còn chưa dứt lời, cả ngọn núi đột nhiên rung lên, dưới nền đất có tiếng như địa long trở mình vọng ra, đá tảng trên núi lăn xuống, đất trời như chìm vào cảnh tận thế.
Kỳ Vô Quá hỏi: “Sao rồi?”
Cổ Ngưng Ninh giơ tay, cây trên núi như có sức sống, cành lá rễ cây kéo dài vô hạn, ngăn những tảng đá rơi xuống. Cô cau mày, nói: “Có người cưỡng chế đi vào không gian, tình huống rất bất thường!”
Kỳ Vô Quá lạnh lùng quát mấy người chơi bên kia: “Các người qua cửa trước đi!”
Nhóm Ngụy Kiệt thấy dị trạng nổi lên, vốn đang hoảng sợ đến mức hồn vía lên mây, thấy Kỳ Vô Quá nói thế liền ấn phím qua cửa theo phản xạ. Kỳ Vô Quá thấy bóng dáng bốn người chơi dần biến mất, lúc này mới quay lại nói với Đoàn Lệ: “Có chuyện gì thì ra ngoài rồi nói!”
Cậu vừa nói xong, ngọn núi dưới chân nứt ra một cái hố to. Từ trong khe nứt có một khuôn mặt lộ ra.
Bách Diện Quỷ.
Con Bách Diện Quỷ này lớn gấp mấy lần so với con Kỳ Vô Quá và Đoàn Lệ đã từng gặp trước mộ tổ họ Kỳ, nếu nói nó là Bách Diện Quỷ, còn không bằng nói là Thiên Diện Quỷ.
Gương mặt lớn nhất to bằng cái sân bóng rổ. Khuôn mặt lộ ra trắng bệch, trên mặt không có mắt mũi, giống hệt đầu sao biển khổng lồ. Nhưng phần khác trên cơ thể nó lại mọc đầy mặt, có nam có nữ có già có trẻ, điểm giống nhau duy nhất là mặt ai cũng đều đau khổ tuyệt vọng. Khuôn mặt bọn họ như dừng lại vào khoảnh khắc bi thảm nhất lúc sắp chết.
Trong thời loạn thế mạng người như cỏ rác, nguồn nguyên liệu để nhà họ Chu luyện ra quỷ nhiều hơn rất nhiều so với thời bình, cho nên Bách Diện Quỷ cũng mạnh hơn.
Đoàn Lệ trở tay, chuôi kiếm màu đỏ vàng xuất hiện. Lúc này hắn không thể dùng hết toàn bộ sức mạnh, nếu không khống chế tốt sẽ phá hủy toàn bộ không gian.
Hắn không sợ chết, chẳng qua chỉ là một cái xác mà thôi, sau khi thoát khỏi hạn chế hắn sẽ mạnh lên gấp trăm lần. Nhưng hắn lại sợ Kỳ Vô Quá chết, tuy với thân phận của Kỳ Vô Quá cũng sẽ không chết được. Sau khi cơ thể của đối phương mất đi, không biết có đi đầu thai chuyển thế không hay đi vào con đường khác.
Kỳ Vô Quá không biết suy nghĩ của Đoàn Lệ, dù cậu biết thân phận đặc thù của hắn vẫn lựa chọn kề vai chiến đấu lúc xảy ra chuyện.
Đây là sự ăn ý giữa cả hai.
Nếu Bách Diện Quỷ ở đây, vậy chứng tỏ thiên sư họ Chu cũng ở đây.
Kỳ Vô Quá trở tay, chiếc đàn vô danh lập tức xuất hiện. Cậu ngẩng đầu nhìn Đoàn Lệ, hắn khẽ gật đầu, đứng chắn trước Kỳ Vô Quá.
Kỳ Vô Quá xếp bằng ngồi xuống, giơ tay gảy đàn cầm. Tiếng đàn cổ vang lên, khúc trấn hồn rất có hiệu quả với loại Bách Diện Quỷ vừa trải qua đau khổ sau khi bị luyện thành âm vật lệ quỷ, tuy không thể dùng một đòn chế ngự, nhưng có thể khiến những khuôn mặt đau khổ trên Bách Diện Quỷ dần trở nên bình tĩnh.
Đôi mắt trợn trừng của những người kia dần khép lại, tiếng tru khiến người ta không vui vang vọng trong không khí cũng bị tiếng đàn lấn át.
Tất nhiên người đứng sau sẽ không trơ mắt nhìn Bách Diện Quỷ thoát khỏi sự khống chế của mình, một người đi dọc theo sườn núi từ từ ra khỏi lớp sương xám. Gã mặc trường bào đơn giản, khoác thêm một chiếc áo choàng xám dài che kín từ đầu đến chân, không thấy rõ rốt cuộc mặt mũi trông như thế nào.
Gã bước ra, nói: “Ai muốn phá hủy báu vật nhà họ Chu?”
Giọng kẻ thần bí vừa vang lên, mặt quỷ vừa nhắm mắt trên Bách Diện Quỷ lần nữa mở ra. Mỗi một đôi mắt đều ngập tràn màu đỏ của máu, dữ tợn hơn nhiều so với trước đó.
Cổ Ngưng Ninh cau mày: “Đây không phải NPC trong không gian của tôi! Tôi không thiết lập đưa thiên sư họ Chu lên sân khấu.”
Kỳ Vô Quá nghe xong liền biết thân phận người này không thích hợp. Không thiết lập thiên sư họ Chu lên sân khấu, lại có thể cưỡng chế bước vào không gian quỷ vực, trừ Tham Lang Tinh Quân thần bí thì còn ai được nữa?
Chẳng lẽ mấy trăm năm qua, Tham Lang Tinh Quân không quy vị đã dùng hình dạng người không ra người quỷ không ra quỷ trốn trong không gian?
Chiếc đàn vô danh trong tay Kỳ Vô Quá chợt lóe, biến thành hình xích câu hồn. Dù thân phận của gã như thế nào đi nữa, chỉ cần chưa quy vị, vậy sẽ là hồn của người phàm, xích câu hồn của quỷ sai như họ có thể bắt về địa phủ.
Kỳ Vô Quá khẽ nói với Đoàn Lệ: “Dù là thật hay giả cũng cứ bắt về đã, địa phủ có rất nhiều cách để thẩm vấn.”
Đoàn Lệ gật đầu.
Cả hai vừa bày ra tư thế ứng chiến, đang chuẩn bị phối hợp với Cổ Ngưng Ninh bắt lấy kẻ thần bí, dị biến đột nhiên xảy ra.
Trên người kẻ thần bí xuất hiện ánh sáng đen, Bách Diện Quỷ bên cạnh cũng vậy, nhanh đến mức người khác không kịp phản ứng.
Ầm!
***
Khi Kỳ Vô Quá mở mắt, chỉ thấy đầu đau như muốn nứt ra. Y xoa xoa huyệt thái dương, lúc này mới nhìn thấy bầu trời xám xịt trên đầu.
Kỳ Vô Quá đứng lên, phát hiện mình nằm ngất bên một gốc cổ thụ già. Mà gốc cổ thụ này trông rất thê thảm, trên thân cây đầy vết rách, trông như bị người ta dùng dao lột vỏ vậy, nhưng mà… sao lại thế này?
Quác.
Một tiếng kêu nghèn nghẹn khó nghe vang lên, Kỳ Vô Quá ngẩng đầu, thấy từng con quạ đen bay đi.
Đây là đâu?
Kỳ Vô Quá nhéo mày, nhớ mang máng ban nãy y còn ở trong không gian quỷ vực, cùng Đoàn Lệ đánh Bách Diện Quỷ và Tham Lang Tinh Quân.
Tham Lang Tinh Quân không hoàn chỉnh, hẳn sẽ không đánh lại Đoàn Lệ, cho nên mới chọn cách tự nổ chạy thoát. Lúc ấy Kỳ Vô Quá nghĩ như vậy, nhưng hiện tại có vẻ không đơn giản. Từ tình trạng cổ quái của nơi này, có thể thấy đây không phải thế giới thực.
Như vậy chỉ có một suy đoán, vì Bách Diện Quỷ tự nổ nên bọn họ bị đẩy tới một không gian quỷ vực khác. Có lẽ cơn nổ kia đã khơi thông con đường giữa hai tiểu không gian, hoặc khiến hai không gian dung hợp với nhau.
Kỳ Vô Quá đứng dậy, đi dọc theo con đường cát vàng lợp kín trời. Hiện tại không có vật gì để đối chiếu, y không thể đoán thêm được nữa. Ít nhất cũng phải gặp được người trong cuộc, dù người đó là Đoàn Lệ hay Cổ Ngưng Ninh.
Lúc đi dọc theo lối mòn, cuối cùng Kỳ Vô Quá cũng thấy được dấu vết có người qua lại. Người đi trên đường đều mặc quần áo kiểu cổ đại. Dự cảm bất an trong lòng Kỳ Vô Quá đã thành hiện thực, khi nhìn thấy gốc cổ thụ già đã mơ hồ có chút bất an. Bây giờ nhìn thấy cảnh tượng quen thuộc này, y đã có thể chắc chắn đây là thời kỳ rối ren nhất, khiến y vô cùng chán ghét.
Thiên hạ đại loạn, chúng thần ngủ say.
Chỉ trong vòng mấy năm, trên mảnh đất này khắp nơi đều là chiến tranh, đói khát và chết chóc.
Nhưng bây giờ nó vẫn chưa xảy ra. Bối cảnh không gian vậy mà lại là thời này.
Kỳ Vô Quá đứng bên đường, đang tự hỏi xem rốt cuộc y xuất hiện với thân phận gì. Không có màn lựa chọn nhân vật nên không có thông tin gì hết. Chỉ có thể được đâu hay đó thôi, Kỳ Vô Quá thở dài, tiếp tục đi thẳng theo con đường. Đi được tầm nửa tiếng, Kỳ Vô Quá nhìn thấy một lán trà quen thuộc.
“Chào tiên sinh, lâu rồi không gặp.”
Khi nhìn thấy gương mặt quen thuộc này, Kỳ Vô Quá mới phát hiện dường như nhân vật mà y sắm vai chính là bản thân mình.
Kỳ Vô Quá gật đầu, ngồi xuống vị trí quen thuộc mà xa lạ, sau đó nói: “Như cũ.”
Tiểu nhị cao giọng nói: “Được!”
Trà do chưởng quầy bưng lên. Chưởng quầy là một gã to cao hay cười, gã mở lán trà này một là để kiếm sống, hai là để cho những người đi ngang qua có thể giải khát nghỉ chân.
Khi nhìn thấy chưởng quầy, ký ức của Kỳ Vô Quá cũng dần thức tỉnh. Quỷ sai sống mấy ngàn năm như bọn họ luôn phải che đi một số ký ức không quan trọng của mình. Quỷ sai vừa giống cũng vừa khác thần hoặc tiên, giống ở chỗ bọn họ đều có tuổi thọ lâu dài. Điểm khác nhau ở chỗ cuộc sống của thần tiên rất đơn giản, mà nhóm quỷ sai lại quen trăm loại sắc thái của trần gian, hơn nữa càng thấy được nhiều cái ác của loài người. Dù tâm trí có kiên định thế nào đi chăng nữa vẫn sẽ âm thầm bị ảnh hưởng. Vì thế nhóm quỷ sai sẽ định kỳ che đi một số ký ức, chỉ khi chạm vào sự kiện mấu chốt mới nhớ ra.
Đoạn ký ức này hẳn cũng thuộc loại như vậy.
Chưởng quầy ở con ngõ phía sau thôn, lúc này Kỳ Vô Quá hẳn là thầy dạy học trong thôn. Kia cũng là thân phận của Kỳ Vô Quá ở dương thế vào thời đó. Khác với lần đầu thai này, y chỉ đang mượn một cái xác mà thôi, đây là nhiệm vụ đặc biệt âm phủ giao cho y.
Nhiệm vụ đó là y phải ở đây chờ một người.
Thật ra chuyện này trước đây đều giao cho thần tiên trên trời làm, quỷ sai như bọn họ chỉ lo chuyện âm giới. Chỉ là bây giờ dưới tác động của Thiên Đạo, Tam Thanh Đại Đế đã chìm vào ngủ say, phần lớn các vị thần ốc không mang nổi vỏ, cho nên chuyện của dương gian đều do nhóm quỷ sai thường xuyên hành tẩu nhân giới ra tay.
Kỳ Vô Quá dành phần lớn thời gian để ở lại dương thế, thỉnh thoảng giúp vài người cũng chỉ là thuận tay.
Rất nhiều chuyện là thiên cơ không thể tiết lộ, mà lần này cũng vậy.
Dù là trời hay đất đều sẽ lệch thời gian so với nhân giới. Vì để tránh hỏng việc, nhiệm vụ đầu tiên của bọn họ đều là đến nơi đã chỉ định đúng giờ.
Kỳ Vô Quá biết mình phải nhặt được một đứa bé trên đường này, sau đó nuôi nó đến bảy tám tuổi, tiếp đó đứa bé sẽ có người nhà xuất hiện đưa đi.
Lần chờ này kéo dài tới ba năm, cũng may y là người có tính tình rộng rãi, trong ba năm này Kỳ Vô Quá ở trong thôn mở lớp, dạy cho đám trẻ con trong thôn đọc sách vẽ tranh. Cho nên người trong thôn thấy y đều sẽ kính cẩn gọi y bằng tiên sinh.
Nghĩ đến đây, Kỳ Vô Quá lại nhéo mày.
Nhưng mà… rốt cuộc đứa trẻ y phải nhặt trông như thế nào?
**********