Trong phòng không có tiếng trả lời, xem ra là không ai ở nhà.
Kỳ Vô Quá cau mày, cậu bắt đầu kiểm tra tình huống khác thường từ phòng khách trước. Mấy thùng giấy đựng đồ loại nào cũng có, từ quần áo mỹ phẩm cho tới đồ dùng hàng ngày, linh tinh vụn vặt.
Trên bàn trà giữa phòng khách còn có một cái máy vi tính, bên cạnh là mấy thứ thiết bị dùng để livestream. Vào thời điểm người chơi tập hợp trao đổi thông tin, Triệu Xu cũng có nói qua thiết lập nhân vật của cô là một blogger làm đẹp, thường xuyên được yêu cầu giới thiệu một vài sản phẩm trang điểm.
Cho nên trong nhà cô mới chất nhiều thùng bưu kiện như vậy, chúng gần như là đồ vật liên quan tới công việc của cô.
Kỳ Vô Quá quan sát cả buổi, có chút mơ hồ nói: “Tình trạng này đúng là tạo cảm giác rất phù hợp với blogger làm đẹp, thiết lập nhân vật trong trò chơi này kiểu nào cũng có nhỉ.”
Đoạn Lệ nói: “Chắc là để cho chân thật hơn.”
Kỳ Vô Quá thả tay, nói: “Thật ra tôi cảm thấy người sáng tạo ra không gian này vừa tà ác vừa thú vị.”
Tuy hai người có nhỏ giọng bàn tán vài câu, nhưng cũng không hề làm trễ nải công việc.
Kỳ Vô Quá nhanh chóng kiểm tra hết tất cả các phòng như phòng khách, phòng bếp một lượt, những chỗ này đều không có vết máu, cũng không có dấu vết khác thường nào.
Kỳ Vô Quá thoáng yên tâm được chút, sau đó lại đi về phía phòng ngủ.
Cửa phòng ngủ đang đóng, Kỳ Vô Quá đẩy một cái, phát hiện cửa bị khóa trái từ bên trong.
Cậu còn chưa kịp mở miệng, trong phòng đã truyền ra một tiếng hét thảm thiết: “Đừng vào đây!”
Thanh âm của Triệu Xu tràn ngập sợ hãi, cứ như cô đang liều mạng ngăn cản không cho người bên ngoài bước vào vậy.
Kỳ Vô Quá nghe xong lại càng cảm thấy tình hình trong đó không được bình thường, Triệu Xu đang gặp nguy hiểm!
Cậu không kịp nghĩ gì nhiều, giơ chân đá văng cánh cửa lẻ loi kia.
Trong phòng chỉ có một người duy nhất.
Đó chính là Triệu Xu, cô đang đứng trước bàn đang điểm, nổi giận đùng đùng quay đầu lại.
“Cậu bị cái gì thế! Tôi đã bảo cậu đừng vào rồi mà!”
Kỳ Vô Quá nói: “Tôi lo cô gặp nguy hiểm… Sao cô lại không ra mở cửa?”
Triệu Xu lườm cậu một cái: “Lông mày của tôi mới vẽ được một nửa thì hai cậu đã gõ cửa rồi, bộ dạng tôi thế này mà gặp nổi ai sao?”
Kỳ Vô Quá thấy cô chỉ có nửa bên lông mày, đôi môi còn chưa được tô son nên trắng bệch, xem ra đối phương tức giận không phải là không có đạo lý.
“Xin lỗi, xin lỗi.”
Tình hình lúc này có chút xấu hổ, Kỳ Vô Quá luôn mồm nói xin lỗi, cuống quít chạy ra khỏi phòng, tiện tay đóng luôn cửa lại.
Lúc Kỳ Vô Quá quay đầu lại, đã thấy Đoạn Lệ cười như không cười nhìn mình.
Cậu nói: “Anh đã biết trước rồi đúng không?”
Đoạn Lệ thấp giọng cười cười, nói: “Tôi cảm thấy bên trong không gặp nguy hiểm gì.”
Kỳ Vô Quá thở dài, đi ra phòng khách ngồi xuống ghế.
Cậu lại nói: “Không hiểu sao khi tôi nghe chị Lưu nói xong chuyện kia, trực giác liền mách bảo tôi rằng sẽ xảy ra chuyện.”
Đoạn Lệ ngồi xuống theo, đảo mắt nhìn cậu: “Trực giác?”
Kỳ Vô Quá cho rằng đối phương cảm thấy mình quá tin tưởng vào trực giác là một chuyện rất hoang đường nên giải thích: “Trực giác của tôi vốn rất chuẩn, từ nhỏ đã có rồi, ở nơi nguy hiểm như thế này tôi thậm chí còn thấy trực giác hữu hiệu hơn là đầu óc.”
Không ngờ Đoạn Lệ cũng gật đầu, nói: “Thời khắc phải đối mặt với nguy hiểm, trực giác của con người ta tốt hơn đầu óc nhiều.”
Hai người hàn huyên vài câu, sau đó Triệu Xu cuối cùng cũng ra khỏi cửa.
Cô nhìn Kỳ Vô Quá đang ngồi ở phòng khách nói chuyện phiếm với Đoạn Lệ, nói: “Các cậu đến làm khách mà cũng không nể mặt tí nào nhỉ.”
Kỳ Vô Quá đứng dậy, khẽ gật đầu: “Xin lỗi cô chuyện ban nãy, tôi nghe được một chuyện nên lo cô gặp nguy hiểm.”
Kỳ Vô Quá kể lại sự việc cậu nghe được từ chị Lưu, Triệu Xu cũng tỏ ra đã hiểu.
Cô ngồi xuống ghế salon, biểu tình hơi nghi ngờ: “Cửa nhà tôi là cửa chống trộm, hơn nữa lại rất chắc chắn, sao cậu mở được nó vậy?”
Kỳ Vô Quá nói: “Có phải cô quên khóa cửa không? Tôi gõ mấy lần là nó tự mở đó.”
“…”
Sắc mặt Triệu Xu hơi trắng đi, im lặng trong chốc lát mới lầm bầm một câu: “Rõ ràng tôi đã khóa kỹ càng rồi.”
Kỳ Vô Quá thấy thế cũng không nói thêm gì nữa, chỉ bắt đầu lái sang chuyện khác: “Nói ra thì, sao cô nhiều đơn hàng vậy, nói không chừng nội dung trò chơi lại liên quan tới mua sắm qua mạng đó.”
Triệu Xu vừa nghe câu này, sắc mặt lại càng thêm trắng: “Còn có thể làm sao được nữa, đây là nhiệm vụ nhân vật của tôi, mỗi ngày phải mua bao nhiêu đơn qua mạng, còn phải livestream những món nào.”
Lúc cô nói, âm thanh còn mang theo tiếng nức nở: “Tôi còn dùng một trăm điểm để chọn nhân vật này, cảm thấy làm hộ gia đình an toàn hơn nhiều so với nhân viên quét dọn hay bảo an, sao lại xui xẻo vậy được…”
Kỳ Vô Quá lại lần nữa cảm nhận được độ hố của trò chơi trốn thoát này, lúc lựa chọn nhân vật nhập vai có lẽ sẽ chẳng ai nghĩ đến phía sau mấy hộ gia đình vẫn còn có những giả thiết này.
Toàn thân Triệu Xu đều căng lên, Kỳ Vô Quá không biết nên mở lời động viên cô gái tâm tình tan vỡ này như thế nào, còn Đoạn Lệ hầu như sẽ không mở miệng trước mặt người chơi khác.
Bầu không khí có chút ngưng trệ, ngay khi Kỳ Vô Quá đang tìm cớ chuẩn bị chuồn đi, ngoài cửa bỗng truyền tới tiếng kinh hô.
“Xảy ra chuyện rồi xảy ra chuyện rồi!”
Cửa vốn không đóng kín bị đẩy ra, Tưởng Phương thở hồng hộc chạy vào.
“Chuyện gì?” Đoạn Lệ hỏi.
“Không thấy Lý Chính Lâm đâu nữa.”
Kỳ Vô Quá nói: “Giờ này ra ngoài cũng rất bình thường mà?”
Tưởng Phương lắc đầu: “Không đâu, đây là nhiệm vụ nhân vật của chúng tôi, anh ta mỗi ngày nhất định phải gửi rất nhiều bưu kiện, còn tôi phải đến tận cửa nhận đơn, không thể có khả năng anh ta lại đi bỏ bê trách nhiệm như vậy được.”
Mọi người nghe xong cũng cảm thấy sự việc quả thật có gì đó không đúng lắm, liền chạy tới nhà Lý Chính Lâm cùng Tưởng Phương.
Nhà của Lý Chính Lâm rất lớn, là loại hình ba phòng ngủ một phòng khách.
Thiết lập nhân vật của hắn là người bán Taobao, lấy căn hộ làm thành nhà kho, ngoại trừ mấy món đồ sinh hoạt hàng ngày thì những nơi khác đều là kệ đựng hàng.
Tưởng Phương lại nói: “Lúc tôi đến lấy đơn có gõ cửa nhưng không ai trả lời, đang chuẩn bị gọi điện thoại thì cửa tự động mở ra.”
Kỳ Vô Quá nghe tới đó liền liếc mắt nhìn Triệu Xu, đối phương cũng nhìn lại cậu, trong mắt đều là sợ hãi.
“Thời điểm tôi đi vào đã thấy không có người ở nhà, điện thoại di động lại ném trên bàn trà ngoài phòng khách, sau đó tôi liền chạy đi tìm các cậu.”
Đoạn Lệ nói: “Lý Chính Lâm có chuyện rồi.”
Tưởng Phương nhìn hắn một cái, nói: “Chưa chắc, nói không chừng là đang đi ra ngoài thật.”
Kỳ Vô Quá có thể nhìn thấu suy nghĩ của Tưởng Phương, khi chưa thấy thi thể thì vẫn ôm một tia may mắn cuối cùng.
Có điều cậu biết Đoạn Lệ kết luận như vậy đều là có nguyên nhân cả, hỏi thẳng: “Anh cũng phát hiện trong nhà Lý Chính Lâm không có thùng đựng hàng à?”
Đoạn Lệ gật đầu: “Lý Chính Lâm là chủ bán Taobao, lại còn phải giao hàng vào mỗi sáng, nếu không có thùng gói đồ lại cho cẩn thận thì đúng là kỳ quái.”
Lúc này Tưởng Phương mới biết điểm không hợp lý nằm ở chỗ nào, gật đầu liên tục: “Đúng là như vậy! Thảo nào hôm nay tôi vào nhà cứ cảm thấy là lạ. Bình thường trong phòng khách nhà hắn chất rất nhiều thùng chuyển phát nhanh, nhưng giờ không thấy cái nào hết.”
Sắc mặt Triệu Xu trắng bệch, có lẽ là đang nghĩ đến tình cảnh của mình. Lúc cô mở miệng âm thanh còn hơi run rẩy: “Anh ta chắc sẽ không giống NPC y tá kia, ở trong tủ bưu kiện đâu nhỉ…”
Nghe Triệu Xu nhắc nhở như vậy, mọi người cũng không trì hoãn nữa, xuống lầu chạy thẳng tới tủ đựng đồ chuyển phát.
Khi bọn họ đi tới sân cỏ, lại phát hiện có người cầm bưu kiện mở ô vuông hàng thấp nhất.
Bên trong rất bình thường, không có đồ vật gì kỳ quái.
Kỳ Vô Quá tiến tới, đi một vòng quanh tủ bưu kiện nhưng không ngửi thấy mùi máu tanh, trực giác cũng nói cho cậu biết ở đây không có chỗ nào không đúng.
Rốt cuộc Lý Chính Lâm đã đi đâu?
Thang Tĩnh Nhã cũng chạy đến, đứng từ xa mà nhìn, lo rằng mình sẽ thấy cảnh tượng đáng sợ gì đó.
Kỳ Vô Quá quay trở lại, nói: “Không có gì lạ cả, hôm nay cô đi quét dọn vệ sinh có phát hiện gì không?”
Thang Tĩnh Nhã lắc đầu: “Rất bình thường, nhưng mà mọi hôm Lý Chính Lâm cũng thức dậy khá muộn, tôi không thường xuyên gặp được hắn.”
Mọi người tìm trong tiểu khu thêm lần nữa vẫn không thấy Lý Chính Lâm đâu, cũng không tìm ra thi thể của anh ta. Cuối cùng, bọn họ chỉ có thể đến phòng giám sát mở camera xem hình ảnh thu được.
Trong camera, Lý Chính Lâm sau khi về nhà từ tối hôm qua thì không ra khỏi cửa nữa, bất kể là camera trong thang máy hay camera ở các góc trong tòa nhà số ba, đều không xuất hiện bóng dáng anh ta.
Anh ta cứ như vậy mà bốc hơi khỏi thế gian, sống không thấy người chết không thấy xác.
Kỳ Vô Quá im lặng nhìn màn hình một lát, rồi lại lôi di động ra.
“Xin chào, cảnh sát phải không, tôi muốn báo án…”
Sau khi Kỳ Vô Quá cúp điện thoại, cậu phát hiện mọi người đều đang nhìn mình, trên mặt tỏ vẻ một lời khó nói hết.
Cậu hỏi: “Sao vậy?”
Tưởng Phương nói: “Chỉ là hơi ngạc nhiên cái dây thần kinh của cậu thôi, rốt cuộc là cậu phải như thế nào mới nghĩ đến chuyện báo cảnh sát trong tình huống này chứ?”
Kỳ Vô Quá nói: “Hôm trước lúc vị cảnh sát kia quay về còn dặn tôi, nếu có tình huống khác thường nào xảy ra thì gọi điện báo cho hắn.”
“…”
Thang Tĩnh Nhã không nhịn được mà nói: “Chuyện này vẫn còn mơ hồ như vậy, cậu còn nghĩ đến chuyện báo cảnh sát, đúng là sống cũng không dễ dàng gì.”
Đoạn Lệ đột nhiên mở miệng: “Cậu ta muốn mượn con NPC để thu thập thông tin.”
Kỳ Vô Quá đứng lên, vỗ bồm bộp vào vai hắn: “Người anh em, chỉ anh hiểu tôi.”
Trước đó tiểu khu đã xảy ra vụ án của Khương Tiểu Lôi, nay lại thêm Kỳ Vô Quá nói trên màn hình giám sát không thấy Lý Chính Lâm ra khỏi cửa, nên cảnh sát cũng hành động rất chóng vánh.
Vài vị cảnh sát đến tiểu khu đã đem tất cả những người liên quan hỏi qua một lần, nhưng cũng không phát hiện thêm đầu mối nào khác.
Vụ án của Lý Chính Lâm cũng giống vụ án của Khương Tiểu Lôi trước đó, cứ như vậy mà tạm thời gác qua một bên.
Hai ngày sau, Kỳ Vô Quá và Đoạn Lệ đang đứng gác ở cửa tiểu khu thì thấy Tưởng Phương lái chiếc minibus đến dừng lại trước cổng.
Kỳ Vô Quá cảm thấy có chút kỳ quái, điểm phát bưu kiện nằm cách tiểu khu không xa, bình thường Tưởng Phương đều sẽ đẩy chiếc xe chứa đầy hàng trực tiếp chạy qua đó phát đơn.
Trong tiểu khu người riêng xe riêng, hơn nữa cũng không cho xe phát bưu kiện đi vào, mặc dù Kỳ Vô Quá quen biết Tưởng Phương nhưng không thể phá lệ được. Cái này dính dáng đến nhiệm vụ nhân vật, nếu bị đội trưởng đội bảo an phát hiện thì sẽ trừ điểm dẫn đến kết cục qua cửa thất bại.
Tưởng Phương rất tự giác mở cửa xe, chuyển từng thùng từng thùng bưu kiện bỏ xuống đất.
Kỳ Vô Quá thấy thế, đi tới hỏi: “Sao hôm nay nhiều đơn gửi thế?”
Trên trán Tưởng Phương toàn là mồ hôi, rất bất mãn nói: “Cũng không biết Triệu Xu bị làm sao, tất cả chỗ này đều là của cô ta hết, cậu xem, chất đầy cả xe rồi.”
Kỳ Vô Quá liếc mắt nhìn thùng bưu kiện một cái, trong lòng cảm thấy có chút bất an.
“Để tôi giúp cậu chuyển lên.”
Tuy nói Kỳ Vô Quá cảm thấy những thùng bưu kiện kia không được đúng cho lắm, nhưng dù sao đó cũng là chuyện riêng tư của Triệu Xu, nếu không xin phép đối phương đã mở ra thì hơi bất lịch sự.
Đoạn Lệ thấy Kỳ Vô Quá giúp Tưởng Phương khiêng đồ nên cũng đi tới, hỏi rõ tình huống rồi nói: “Tôi cũng đi.”
Ba người Kỳ Vô Quá đẩy chiếc xe chở hàng chất đầy thùng giấy, nhanh chóng mang nó vào tòa nhà số ba.
Dọc đường đi Tưởng Phương không ngừng oán giận, nói: “Triệu Xu cũng thật là, tuy đây là nhiệm vụ nhân vật, nhưng cũng đừng mua nhiều như vậy chứ…”
Kỳ Vô Quá áng chừng cân nặng của hộp giấy trên tay, trong lòng lại càng bất an.
Ba người họ rất vất vả mới ôm được những cái thùng vĩ đại này đến trước cửa nhà Triệu Xu, Tưởng Phương vươn tay ấn chuông cửa.
Triệu Xu mở cửa ra, mặt đầy vẻ kinh ngạc: “Sao các cậu đều tới đây cả vậy?”
Tưởng Phương nói: “Còn hỏi à, cô mua nhiều bưu kiện lớn như vậy, nếu không phải là có hai người Kỳ Vô Quá hỗ trợ thì chưa biết tôi phải chạy bao nhiêu chuyến.”
Biểu hiện trên mặt Triệu Xu càng thêm vi diệu: “Bưu kiện gì cơ?”
Tưởng Phương chỉ chỉ ra phía sau: “Đây này, người nhận là cô đấy.”
“Tôi, tôi không mua mà…”
Dự cảm bất an của Kỳ Vô Quá lúc này đã trở thành sự thật.
Tưởng Phương liếc mắt nhìn tên người gửi đơn hàng, trước đó cậu ta đã xem qua, cũng không cảm thấy có gì không đúng. Tên người gửi rất là kỳ quái, cái gì mà “Mộc Tử Chính Song Mộc”, chẳng qua ngày thường cũng có rất nhiều người dùng nickname để gửi hàng, cho nên cái này không tính là chuyện ly kỳ gì.
Bây giờ nhìn lại, tựa hồ không đúng lắm.
Kỳ Vô Quá nói: “Mấy chữ này ghép lại sẽ được tên của Lý Chính Lâm…”(1)
*********
Chú thích:
(1) Mộc Tử Chính Song Mộc: 木子正双木
Lý Chính Lâm: 李正林
Cách ghép: lấy chữ 木 bỏ lên chữ 子 được chữ 李, lồng chữ 双 vào chữ 木 được chữ 林.