Triệu Xu lui về sau một bước, từ chối nhìn thấy hình ảnh gây kích thích thị giác: “Dựa theo thiết lập thì đây là trách nhiệm của các cậu.”
Kỳ Vô Quá cũng không thèm để ý, vẫn như ngày hôm qua cầm lấy đèn pin thò người ra phía trước nhìn xuống.
Đoạn Lệ vẫn nắm chặt cổ tay của Kỳ Vô Quá, tư thế bảo vệ rất rõ ràng.
Thang Tĩnh Nhã có chút kỳ quái liếc hai người mặc đồng phục bảo an một cái, cô vẫn luôn cảm thấy giữa hai tên này có gì đó là lạ.
“Trong này chồng một đống gì thế?” Kỳ Vô Quá vô cùng nghi hoặc.
Tình huống lúc này không giống hôm qua, dưới giếng thang máy không bỏ trống mà chất đầy đồ vật.
Chỉ là cái đống nằm trong đó không phải là thi thể như họ dự đoán, mà là một chồng xác thùng carton.
“Thật, thật sự là đồ chất thành đống nhỉ…” Âm thanh Triệu Xu nghe có chút run rẩy.
Kỳ Vô Quá cẩn thận xem xét giếng thang máy qua một lần, sau đó mới thu hồi tầm mắt, xoay lại đối mặt với nghi hoặc của mọi người.
“Bên trong hình như là một đống thùng bưu kiện.”
“Thùng bưu kiện?” Tưởng Phương có chút giật mình, “Cho tôi mượn đèn pin cầm tay một chút.”
Tưởng Phương vừa nhận lấy đèn pin liền nhìn xuống, lúc anh ta quay đầu lại trông cũng rất nghi hoặc: “Đúng là thùng bưu kiện, phía trên còn dán đơn giao hàng nữa.”
Thang Tĩnh Nhã nói: “Mà tôi nói này, chị Lưu bảo ba ngày rồi không thấy cái thùng giấy nào trong tòa số ba, sẽ không phải là trong này cả chứ?”
Lông mày Triệu Xu vẫn nhăn chặt như cũ, cô chịu không nổi cái mùi gay mũi này: “Nhất định là không đơn giản thế được, thùng bưu kiện sao lại thối như vậy, bên trong chắc chắn có gì đó.”
Mọi người thảo luận vài câu vẫn chưa có kết quả.
Kỳ Vô Quá thực sự không muốn chờ ở nơi mùi thối chặn hết đường thở này nữa, lên tiếng đề nghị: “Cứ nhảy xuống xem thử là được.”
Ánh mắt của mọi người ngay lập tức chiếu thẳng lên mặt cậu.
Không cần họ mở miệng, cậu cũng biết ý của mấy người đó là gì.
Dù sao vấn đề kiểm tra thang máy cũng là trách nhiệm của bảo an, hơn nữa ý này vẫn là do cậu đề xuất, ứng cử viên xuống giếng thang máy không còn ai ngoài bản thân cậu.
Ngược lại Kỳ Vô Quá lại không thấy có gì phải sợ, thậm chí trực giác còn mách bảo cậu dưới đó không hề có gì khác trừ mấy cái thùng giấy.
“Các người chờ bên ngoài là được, chúng tôi đi lấy dụng cụ.” Đoạn Lệ mở miệng nói.
Mười mấy phút sau, hai người quay trở lại chỗ thang máy tòa nhà số ba.
Kỳ Vô Quá đem toàn bộ dây an toàn cố định trên hông, sau đó liền chuẩn bị tự mình xuống.
Đoạn Lệ đè tay cậu lại, nói: “Để tôi.”
Kỳ Vô Quá nhìn hắn: “Có mỗi anh là tân thủ, cứ để tôi đi.”
Đoạn Lệ sáp lại gần, nhẹ giọng: “Tôi nói rồi, tôi rất quen thuộc với những chuyện như này.”
Hắn nói xong cũng không đợi Kỳ Vô Quá đồng ý, liền cầm thiết bị an toàn trong tay nhảy xuống.
Kỳ Vô Quá thấy thế thì cũng không kiên trì nữa. Trực giác của cậu trước nay luôn rất chuẩn, khẳng định dưới đó không hề có ma quỷ gì cả, với lại lúc này để Đoạn Lệ trải nghiệm cái trò chơi kinh khủng này một chút, về sau mới có lợi cho hắn.
Thân thủ Đoạn Lệ rất lưu loát, khiến người ta cảm thấy hắn như chim én vậy. Hắn rất nhanh đã chạm đáy giếng thang máy, đứng ở giữa kẽ hở đẩy đống thùng giấy lộn xộn lên trên.
Những người chờ ở phía trên nín thở dõi theo, chỉ lo nằm khuất dưới đống thùng giấy là một bộ thi thể người.
Nhưng không có gì cả.
Đoạn Lệ đem tất cả số thùng đó lật qua một lần, trong thùng trống không, dưới thùng cũng trống không.
Phía trên nóc thang máy chẳng qua chỉ là một đống giấy vụn mà thôi.
Sau khi xác nhận thùng giấy không có gì quái lạ, mọi người lại bớt chút thời gian để hốt hết chúng ra ngoài.
Kỳ lạ là, lúc thùng giấy được lấy hết ra khỏi thang máy thì loại mùi thối mãnh liệt kia trong nháy mắt cũng biến mất theo.
Bọn họ tìm một khoảng đất trống, đem đống thùng giấy bỏ xuống nghiên cứu thật cẩn thận.
Tưởng Phương rất quen thuộc với những cái thùng này, lật qua lật lại mấy lần rồi nói: “Những thứ này đều là đơn do tôi chuyển phát, nhìn mã đơn này…”
Triệu Xu chỉ vào đống giấy vụn bị đảo lộn lên: “Mấy cái này đều là tôi vứt đấy.”
Tưởng Phương châm chọc cô: “Cô hủy đồ cũng bạo lực quá nhỉ, thùng bị nghiền đến biến dạng hết cả rồi.”
Triệu Xu lườm hắn một cái, nói: “Anh thì biết cái gì, nếu không đem đống đó đi xử lý thì nhất định sẽ bị đem về để thu lợi. Vậy nên tôi nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có thể đem nó vứt vào đây thôi.”
Thang Tĩnh Nhã gật đầu: “Xem ra mấy ngày nay có thùng giấy biến mất là đúng rồi, nhưng mà điều này thì chứng tỏ cái gì?”
Mọi người bàn bạc cả buổi trời vẫn không có kết quả, chỉ có thể tạm thời sửa sang rồi đặt đống thùng giấy vào kho công cụ, chờ có manh mối khác thì lại nghiên cứu thêm.
Vào lúc rời đi, Tưởng Phương vừa bước được mấy bước bỗng quay đầu lại nói với Triệu Xu rằng: “Cô chờ một chút, chỗ tôi có mấy hộp bưu kiện, cô thuận đường mang về đi.”
Triệu Xu căn bản không để ý tới cậu ta, ném lại một câu: “Anh trai chuyển phát, đưa tới tận cửa là công việc của anh đó.”
Tiểu khu ngày tiếp theo vẫn bình yên như cũ, quản lý tầng ba còn cố tình mang vài thứ hoa quả sang cho Kỳ Vô Quá, khen hiệu quả làm việc của họ đúng là không tồi.
Tối hôm đó, Kỳ Vô Quá cùng Đoạn Lệ đổi ca cho một tổ bảo an trực đêm.
Tiểu khu lúc một giờ sáng rất yên tĩnh, ánh đèn phát ra từ các cửa sổ trên lầu cũng rất ít, lại còn tỏa sáng lấp lánh.
Vườn hoa trong tiểu khu lại càng vắng bóng người, thỉnh thoảng dưới ánh sáng lờ mờ chỉ thấy bóng dáng vài con mèo hoang vụt lóe lên.
Kỳ Vô Quá phờ phạc lê bước trên đường đi tuần tra, cái giờ này mà bảo cậu có tinh thần thì đúng là muốn chết luôn cho rồi.
Loại mệt mỏi này khiến cậu căn bản không còn tâm trí nào mà xem xét quá nhiều.
Đoạn Lệ bên cạnh thấy Kỳ Vô Quá luôn bày ra bộ dáng sắp ngủ đứng tới nơi, mở miệng nói: “Tôi tới phòng điện bên kia đánh dấu, cậu đem mấy phòng bên này đánh dấu cho xong luôn đi.”
Kỳ thật bình thường vào những hôm trực ca đêm như thế này đều là hai người chia nhau ra hành động, như vậy hiệu suất sẽ cao hơn. Chỉ là vào thời điểm rạng sáng nguy hiểm rình rập như thế này, Đoạn Lệ luôn duy trì cho hai người ở gần nhau làm việc, có thể tăng tỉ lệ an toàn.
Trước mắt chỉ còn dư lại mấy phòng đánh dấu, khoảng cách cũng không tính là quá xa, Đoạn Lệ mới đề nghị chia nhau ra đi đánh dấu.
Kỳ Vô Quá nhìn Đoạn Lệ nhanh chóng bước xa dần, sau đó cúi đầu mở hộp rương treo trên đèn đường ra.
Kỳ Vô Quá ký tên lên tấm card điểm danh rồi nhét lại thẻ vào trong rương. Lúc này cậu chỉ có một thân một mình, Đoạn Lệ đã qua bên kia đánh dấu vào thẻ.
Cậu vừa ngẩng đầu lên, liền thấy cuối con đường lờ mờ xuất hiện một bóng người.
Người kia mặc một chiếc váy dài màu đỏ sậm. Tình huống như thế này thật khiến người ta sợ hãi, nếu đổi lại là những game thủ khác thì đại khái đã lạnh sống lưng mà chạy mất.
Nhưng Kỳ Vô Quá vốn đã rất buồn ngủ, đối với mấy thứ này lại càng không hề sợ hãi. Cậu híp mắt nhìn bóng người ngày càng tiến lại gần đây, đột nhiên cảm thấy có chút quen mắt.
Ánh sáng đèn đường của tiểu khu rất mù mờ, ước chừng chỉ có trong phạm vi đèn chiếu hai mét mới có thể thấy rõ ràng.
Một màn này trông rất quen thuộc, tựa như đã từng nhìn thấy qua.
Cơn buồn ngủ cực hạn kéo đến khiến đầu óc Kỳ Vô Quá cũng chậm đi mấy phần, cậu cứ ngồi ngây ra nhìn bóng người mặc váy đỏ càng ngày càng gần kia.
“Cậu làm sao thế?”
Kỳ Vô Quá lúc này mới thấy rõ, đó chính là y tá Khương Tiểu Lôi vừa tan ca trực đêm.
Cô dường như đã quen với việc về nhà lúc tối muộn, cũng không tỏ ra hoảng loạn gì, rất là bình tĩnh.
Kỳ Vô Quá hỏi thăm một chút: “Cô vừa tan ca à?”
Tâm tình phòng bị của Khương Tiểu Lôi rất nặng, cô không trả lời Kỳ Vô Quá mà chỉ khẽ gật đầu, sau đó đi về phía tòa nhà số ba.
Kỳ Vô Quá vốn dĩ đang chuẩn bị ký cho xong mấy tấm thẻ điểm danh còn lại, sau đó nhanh chóng về phòng chợp mắt một chút.
Nhưng khi cậu nhìn thấy bóng lưng của Khương Tiểu Lôi, đột nhiên nhớ tới tình cảnh thấy được trong sơ lược cốt truyện. Cậu càng nghĩ càng thấy không yên tâm, nên Kỳ Vô Quá quyết định bước nhanh theo.
Đi chưa được mấy bước thì Khương Tiểu Lôi đã quay đầu lại, biểu tình trên mặt có chút lạ lẫm: “Cậu theo tôi làm gì?”
Kỳ Vô Quá dừng lại cách nơi cô đứng vài bước chân, nhìn thấy cô thò tay vào trong bao, tựa hồ như đang nắm lấy thứ gì đó.
Kỳ Vô Quá nhanh chóng giơ tay lên, chứng minh mình rất vô hại: “Tôi thấy thời gian đã muộn nên hơi lo lắng cho an toàn của cô.”
Khương Tiểu Lôi chau mày, nói: “Không cần đâu, trong tiểu khu thì có thể xảy ra chuyện gì được?”
Kỳ Vô Quá thấy bả vai cô căng lên, ngôn ngữ cơ thể đã biểu đạt tâm tình vô cùng phòng bị của cô.
Xem ra nếu như cứ kiên trì đuổi theo nữa thì sẽ bị bình phun hơi cay chống yêu râu xanh xịt cho lăn quay ra mất. Kỳ Vô Quá lùi về sau một bước, ra hiệu rằng mình không có ác ý: “Vậy cô nhớ cẩn thận một chút.”
Nói xong, cậu liền xoay người theo đường cũ trở về.
Kỳ Vô Quá đi được mấy bước thì xoay người lại, vừa đúng lúc thấy Khương Tiểu Lôi bước vào đại sảnh tòa ba.
Cậu lúc này mới yên tâm, quay người trở về thì thấy Đoạn Lệ đang đi về phía cậu.
Đoạn Lệ vừa thấy cậu đã bước nhanh tới hỏi: “Cậu chạy đi đâu vậy?”
Kỳ Vô Quá nhớ là đã hẹn Đoạn Lệ gặp nhau ở phía trước, ban nãy vì gấp quá nên quên mất chuyện này, trong lòng sinh ra mấy tia áy náy: “Xin lỗi, tôi vừa thấy Khương Tiểu Lôi.”
“Y tá kia à?”
“Ừ, tôi nhớ tới cảnh tượng trong sơ lược cốt truyện nên đi theo, không ngờ bị người ta phát hiện.”
Đoạn Lệ nói: “Có phát sinh chuyện gì không?”
Kỳ Vô Quá lắc đầu: “Tôi thấy động tác của cô ta thì xem chừng là có đồ phòng hộ trong túi, nên không dám theo nữa.”
Đoạn Lệ khẽ nhíu mày, nói: “Cậu sơ suất quá.”
“Chắc là sẽ không có chuyện gì đâu, tôi thấy quần áo cô ta khác với trong cảnh của cốt truyện.” Kỳ Vô Quá vò đầu.
Đoạn Lệ thấy cậu cứ đánh trống lảng sang chuyện khác thì có chút bất đắc dĩ: “Cậu cứ theo sau như vậy thì sơ suất quá, NPC kia rõ ràng là bị người khác giết, ở bên cạnh cô ta quá nguy hiểm.”
Kỳ Vô Quá nhìn Đoạn Lệ một cái, người trước mắt thần sắc lạnh nhạt, đối với cái chết của NPC Khương Tiểu Lôi này cũng không thèm quan tâm. Xem ra đối phương tuy là tân thủ, nhưng so với mình thì lại càng dễ thích ứng hơn.
Cậu lại nghĩ đến sự lạnh lùng trước mặt người chơi khác của Đoạn Lệ, đột nhiên cảm thấy bản thân cho hắn là kẻ ngoài lạnh trong nóng là sai lầm.
Nhưng chuyện tiếp theo đã chứng minh một sự thật rằng, sơ lược cốt truyện quả nhiên là một cái hố bẫy người chơi.
Vào sáu giờ sáng ngày thứ hai, Kỳ Vô Quá cùng Đoạn Lệ tiến hành giao ca trước lần tuần tra cuối cùng.
Một đêm trôi qua, Kỳ Vô Quá lại lần nữa đánh bay ý nghĩ trước đó, cậu vẫn cảm thấy Đoạn Lệ là một kẻ trong nóng ngoài lạnh.
Chuyện là thế này, sau khi đã tuần tra xong xuôi lúc trời vừa tảng sáng, Kỳ Vô Quá lập tức chịu không nổi, quyết định quay về phòng bảo vệ đánh một giấc cho sảng khoái.
Trước khi đi ngủ cậu còn dặn Đoạn Lệ chừng nào đến giờ thì gọi cậu dậy thay ca, khi nào điểm danh xong xuôi thì đổi cho hắn về nghỉ ngơi. Kết quả là, lúc Kỳ Vô Quá tỉnh dậy thì trời đã tờ mờ sáng.
Đoạn Lệ không có gọi cậu dậy mà tự mình hoàn thành nhiệm vụ đi tuần tra đêm.
Xuất phát từ hành động tri kỷ này, độ thiện cảm của Kỳ Vô Quá đối với Đoạn Lệ quả thực là tăng vọt, đồng thời còn coi Đoạn Lệ thành bạn tốt.
Rốt cuộc Đoạn Lệ chịu không nổi Kỳ Vô Quá từ sau khi tỉnh dậy đã dùng ánh mắt nồng cháy nhìn hắn, xoa xoa ấn đường nói: “Tôi đi hướng kia, cậu đi hướng này, chúng ta tuần tra xong thì về nghỉ.”
Lúc này trời cũng đã sáng, hai người bọn cậu không nhất thiết phải đi với nhau nữa. Kỳ Vô Quá gật đầu, sau đó đi về hướng Đoạn Lệ đã chỉ, bắt đầu tỉnh táo tập trung đi hoàn thành nhiệm vụ điểm danh.