Sau một hồi bàn bạc, cả ba quyết định xem Tiết Khải và Trịnh Hiểu Đồng là hung thủ. Tuy trong cầu thang bộ không có camera, nhưng khi ở hành lang thang máy hẳn có thể thấy Kỳ Vô Quá và Đoàn Lệ đi về, còn nhóm Tào Xuyên đi đến cầu thang bộ.
Lúc này cửa phòng bị gõ vang. Tào Xuyên nhìn về phía cửa, hoảng hốt nói: “Liệu… liệu ba chúng ta ở chung một phòng sẽ không sao chứ?”
Đoàn Lệ đứng lên, đi ra mở cửa. Kỳ Vô Quá biết bùa mê hồn mà Đoàn Lệ nhắc đến có tác dụng thay đổi một số nhận thức của NPC, chỉ cần không chạm đến quy tắc sẽ không sao.
Vài cảnh sát đi đến, dường như không cảm thấy lạ khi trong phòng xuất hiện ba người. Một trong số đó nói: “Đến phòng thẩm vấn đi, có chuyện muốn hỏi các người.”
Cả ba gật đầu, lần nữa đi theo cảnh sát về phòng họp.
Lần thẩm vấn này không giống như trước, nhóm ba người cùng nhau đi vào, ngồi đối diện vẫn là ba cảnh sát cũ.
“Tào Xuyên, cậu nói người tên Tiết Khải đã điều khiển Trịnh Hiểu Đồng giết Trương Soái đúng không?” Vị cảnh sát nghiêm nghị ngồi giữa đi thẳng vào vấn đề.
Tào Xuyên gật đầu, nói: “Đúng vậy, chính mắt tôi nhìn thấy.”
Cảnh sát lại nhìn Kỳ Vô Quá, hỏi: “Lưỡi lam trên người cậu được tìm thấy trong xe đẩy vệ sinh, hơn nữa theo lời khai của cậu, người cải trang thành nhân viên vệ sinh chính là Trịnh Hiểu Đồng?”
Kỳ Vô Quá gật đầu: “Đúng vậy, hẳn là trên camera cũng có.”
Cảnh sát lại nghiêm khắc nhìn Tào Xuyên: “Cậu đừng nói dối nữa! Tôi cho cậu thêm một cơ hội, rốt cuộc ở cầu thang bộ đã xảy ra chuyện gì!”
Cơ thể Tào Xuyên run lên, thế nhưng vẫn còn khá bình tĩnh, cậu ta thật thà khai những gì gặp phải khi đi thang bộ, hơn nữa còn biết ý bỏ đi những chi tiết không thích hợp ra.
Cảnh sát càng lúc càng cau chặt mày, trông như không tin tưởng lời Tào Xuyên nói.
Ông ta nói: “Cậu nói dối cũng vô ích thôi, rõ ràng không có ai tên Tiết Khải, vì sao cậu lại hư cấu ra một người như vậy!”
Tào Xuyên biến sắc, liên thanh nói: “Sao lại không có ai tên Tiết Khải! Không thể nào, tôi với cậu ta, còn có Trương Soái và Trịnh Hiểu Đồng cùng đi thang bộ mà!”
Cảnh sát lại không có tâm trạng nào nghe Tào Xuyên biện giải, quay lại nói với cảnh sát ngồi bên: “Đưa cho cậu ta xem.”
Tấm chiếu trong phòng họp được thả xuống, hình ảnh xuất hiện phía trên. Từ góc quay này có thể đoán ra hẳn là hình ảnh được cắt ra từ góc camera thang máy.
Nhóm của Kỳ Vô Quá xuát hiện, mấy người nói chuyện với nhau vài câu rồi chia thành hai nhóm. Hai người vào thang máy, những người còn lại đi thang bộ.
Vấn đề nằm ở chỗ, trong camera chỉ quay được có ba người đi thang bộ. Trừ Tào Xuyên, Trương Soái và Trịnh Hiểu Đồng ra thì không có thanh niên nào tên Tiết Khải.
Tào Xuyên nhìn chằm chằm vào camera, nói: “Không thể như vậy được, sao lại không có ai tên Tiết Khải, chắc chắn là sai ở đâu rồi…”
Cậu ta đang muốn nói gì đó, đột nhiên bị người khác đá cho một cú. Tào Xuyên xoay qua theo phản xạ, phát hiện đó là Kỳ Vô Quá. Tuy rằng cậu ta hơi nhát gan, thế nhưng có một ưu điểm là thức thời, sau khi bị đá một phát liền im lặng không nói gì nữa, dựa ra ghế tỏ vẻ bị đả kích nặng nề.
Có lẽ cảnh sát cũng thấy tình huống của Tào Xuyên hơi bất thường nên lại nhìn sang Kỳ Vô Quá: “Cậu nghi ngờ Trịnh Hiểu Đồng giết Trương Soái?”
Kỳ Vô Quá gật đầu: “Tại vì tôi phát hiện lưỡi lam trong xe của cô ta, hơn nữa sau khi phát hiện ra thi thể, tôi bảo cô ta báo cảnh sát mà trông cô ta hoảng lắm. Sau đó nữa tôi vạch trần sự thật, Trịnh Hiểu Đồng đã nhốt bọn tôi trong phòng.”
Cảnh sát nói: “Cậu có biết Trịnh Hiểu Đồng chết rồi không?”
Điều này không nằm ngoài dự đoán của Kỳ Vô Quá, nhưng trong tình huống như vậy, tất nhiên cậu phải bày ra bộ mặt vô cùng ngạc nhiên, nói: “Sao thế được! Sao thế được!”
Một xấp ảnh được ném lên bàn.
Trong ảnh là xe đẩy thường được nhân viên vệ sinh sử dụng, bên trong có một cái xác nữ cuộn tròn, quả nhiên là Trịnh Hiểu Đồng. Khuôn mặt cô ta máu me nát bấy, mũi và môi đều đã bị xẻo đi, trông vừa thê thảm vừa kinh dị.
Kỳ Vô Quá nhìn vài lần rồi đẩy trở về, nói: “Lúc ấy cô ta mặc bộ đồ này.”
Bấy giờ mọi hiềm nghi về Kỳ Vô Quá và Đoàn Lệ mới hoàn toàn biến mất. Dù sao khi Trương Soái bị giết, cả hai vẫn đang ở trong thang máy, mà khi Trịnh Hiểu Đồng chết, bọn họ lại bị nhốt trong phòng. Tất cả đều có camera làm chứng.
Cảnh sát nhìn lướt qua người bên cạnh, người nọ hiểu ý, đứng dậy đưa Tào Xuyên ra ngoài. Tuy rằng Tào Xuyên không vui, nhưng cậu ta không thể chống lại được.
Chờ đến lúc cửa phòng họp đóng lại, vị cảnh sát kia nói: “Đồng nghiệp của cậu là một nhân vật nguy hiểm, bây giờ cậu có bằng lòng nói về chuyện của cậu ta không?”
Kỳ Vô Quá thở dài, nói: “Tôi cũng không rõ việc này lắm.”
Cậu vòng vo câu giờ một lúc lâu, nhanh chóng thổi bay kế hoạch trước đó của ba người, đổi thành một kế hoạch hoàn toàn khác.
Từ tình huống hiện tại có thể thấy, không biết Tiết Khải đã làm gì mà đẩy hết mọi chuyện lên đầu Tào Xuyên. Chứng cứ vô cùng xác thực, bọn họ lại không bàn bạc được với nhau, nếu vậy còn không bằng thuận nước đẩy thuyền.
Nghĩ đến đây, Kỳ Vô Quá đổi chủ đề, nói: “Tào Xuyên và Trịnh Hiểu Đồng, Trương Soái là bạn học chung đại học, sau khi tốt nghiệp cùng vào công ty tôi làm, có quan hệ ở tầng này, mối liên kết giữa ba người họ luôn rất tốt.”
“Tào Xuyên là người rất hướng nội, dường như còn yêu thầm Trịnh Hiểu Đồng, sau thấy Trịnh Hiểu Đồng và Trương Soái ở bên nhau, cậu ta trở nên bất bình thường…”
Kỳ Vô Quá bịa ra một câu chuyện vô cùng hợp lý, thậm chí còn thiết lập tính cách nhân vật điên vì tình cho Tào Xuyên. Tất cả những điều này đều để chuẩn bị cho bước hành động tiếp theo.
Lý do thoái thác của Kỳ Vô Quá có vẻ đã thuyết phục được cảnh sát. Ông ta nghe xong thì trầm ngâm một lát, nói: “Các cậu về trước đi, nếu không có vấn đề gì, lát nữa các cậu có thể rời đi.”
Khi Kỳ Vô Quá ra ngoài thì vừa hay gặp được Tào Xuyên bị giải đến. Kỳ Vô Quá dừng lại, tỏ vẻ vô cùng đau đớn, nói: “Tào Xuyên, cậu bộp chộp quá, chỉ vì Trịnh Hiểu Đồng chọn Trương Soái mà giết chết hai người kia, cái này… cái này gây ảnh hưởng xấu tới thanh danh của công ty đấy.”
Tào Xuyên ngẩn ra, cậu ta nhìn Kỳ Vô Quá chép miệng, sau đó nói tiếp: “Công ty đối đãi với cậu không tồi, còn trả cả tiền thuê bác sĩ tâm lý về cho cậu, sao cậu còn xúc động đến mức này? Có phải bệnh của cậu chuyển biến xấu, bắt đầu xuất hiện ảo giác không?”
Cuối cùng Tào Xuyên đã hiểu ý Kỳ Vô Quá, có lẽ đối phương đã điều chỉnh kế hoạch muốn cậu ta nhận tội, sau đó giả bộ tinh thần bất bình thường. Tuy Tào Xuyên không biết về sau phải làm gì, nhưng cậu ta lại có sự tín nhiệm mù quáng đối với Kỳ Vô Quá. Cậu ta nhanh chóng phối hợp diễn với cậu: “Anh nói gì thế! Tiết Khải, Tiết Khải cùng vào công ty với tôi, cũng là bạn đại học của tôi, người thích Trịnh Hiểu Đồng là cậu ta! Kẻ giết người vì ghen cũng là cậu ta!”
“Cậu đừng tự lừa mình nữa, từ trước đến nay trong công ty chúng ta không có ai tên Tiết Khải, chứng cứ đều có, cậu không nên lừa mình dối người, sau khi đi vào nhớ cố gắng chữa bệnh, không sao đâu.”
Kỳ Vô Quá và Đoàn Lệ quay về phòng, chờ kế hoạch tiếp theo.
Đoàn Lệ đóng cửa, qua chỗ cậu: “Cậu muốn để Tào Xuyên nhận tội à?”
Bận rộn suốt một đêm khiến Kỳ Vô Quá cảm giác cột sống già của mình sắp nát thành từng mảnh. Cậu lật ngửa ra giường, nói: “Với tình huống thế này, trừ cách qua cửa bằng bạo lực thì cách vậy là nhanh nhất.”
Đoàn Lệ cũng đi tới ngồi xuống bên mép giường, nói: “Cậu biết tương kế tựu kế đấy.”
“Làm bạn với người thông minh thích thật.” Kỳ Vô Quá nhìn trần nhà, trong đầu đột nhiên hiện lên khuôn mặt ngốc nghếch của Tào Xuyên. Kế hoạch của cậu rất đơn giản, chỉ cần để Tào Xuyên nhận tội giả điên mà thôi.
Tuy rằng tạm thời không gian quỷ vực này chưa hoàn chỉnh lắm, nhưng vì nguyên nhân nào đó mà mở rộng nên quy tắc đã hoàn thiện. Tào Xuyên nhận tội, hung thủ xuất hiện, hoàn thành điều kiện qua cửa. Như vậy Kỳ Vô Quá và Đoàn Lệ có thể rời đi, Tào Xuyên cũng sẽ được NPC cảnh sát đưa về, mà Tiết Khải luôn ẩn sau màn hẳn sẽ rời khỏi hoặc xuất hiện sau khi Tào Xuyên đi.
“Cậu có chắc thằng ngốc kia có thể hiểu ý cậu không?” Đoàn Lệ hỏi.
Kỳ Vô Quá cười khẽ, giọng nói vừa nhẹ nhàng vừa tùy ý: “Kế hoạch có hoàn thành được hay không đều do Tào Xuyên có biết nhận tội hay không thôi, chỉ cần xuống tầng được là được.”
Đoàn Lệ đứng dậy, đứng bên cửa sổ nhìn hồi lâu, đầu ngón tay sáng lên, một con chim lửa tung cánh bay ra ngoài. Sau một lúc lâu, hắn nói: “Không gian này ngừng mở rộng rồi, có lẽ mục đích của Tiết Khải là điều này.”
Kỳ Vô Quá đứng dậy, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, nói: “Ý anh là nguyên nhân khuếch đại không gian trước đó do cái chết của Trương Soái và Trịnh Hiểu Đồng?”
“Nếu nói chính xác thì không thể xem bọn họ như đã chết được.”
Kỳ Vô Quá đột nhiên nhớ ra chuyện bọn họ hoài nghi về thân phận người chơi trước đó. Bốn người Tào Xuyên có lẽ không thật sự bước vào không gian quỷ vực, thứ quanh quẩn trong vòng lặp này chỉ có hồn phách mà thôi.
Như vậy toàn bộ những gì Tiết Khải làm không chỉ đơn giản là giết người. Hắn đang thông qua thủ đoạn nào đó để biến Trịnh Hiểu Đồng và Trương Soái thành quỷ. Ở không gian trước, anh Tiền đã từng nói giữa không gian quỷ vực và boss điều khiển không gian có mối quan hệ đôi bên cùng có lợi. Bọn họ dùng năng lượng không gian để xây dựng quy tắc, còn những người chết trong không gian sẽ trở thành năng lượng cho chúng. Trong kiểu không gian lệ quỷ nhiều như nấm sau mưa thế này, tất nhiên năng lượng sẽ là oán khí hoặc lệ khí.
Trịnh Hiểu Đồng và Trương Soái biến thành quỷ, không gian lập tức được mở rộng. Cho nên Tiết Khải muốn biến Tào Xuyên thành quỷ, chỉ là Tào Xuyên lại nhờ có sự can thiệp của hai kẻ ngoại nhập là Kỳ Vô Quá và Đoàn Lệ nên tránh được vài kiếp.
Tác giả có lời muốn nói: Tình tiết thẩm vấn trong truyện đều để phục vụ cho cốt truyện, không liên quan gì tới thế giới hiện thực, xin đừng lẫn lộn chúng vào nhau, dù sao đây cũng chỉ là một cuốn tiểu thuyết về thế giới giả tưởng.
**********