“Sao thế?” Đoàn Lệ cũng nhìn ra ánh mắt kỳ lạ của Kỳ Vô Quá, hỏi.
Kỳ Vô Quá cười nói: “Tôi nghe Đoàn Duệ Thành nói anh công tư phân minh, bây giờ có tính là làm việc tư trái pháp luật không?”
Khuôn mặt Đoàn Lệ không hề thay đổi, nói: “Thứ nhất, đây là không gian quỷ vực, NPC không được tính là người sống, thứ hai, tôi tiêu hủy bùa mê hồn là vì đứng ở vị trí kia.”
Nói xong, hắn nhẹ nhàng bắn ra, lá bùa trên bàn lập tức bốc cháy. Trong ánh lửa có một con bươm bướm xinh đẹp bay vụt lên. Con bướm kia nhẹ nhàng bay qua mặt Kỳ Vô Quá, len lỏi theo kẹt cửa chui ra ngoài.
Đoàn Lệ nói: “Lại đây ngồi đi, lát nữa là cậu có thể thấy Tào Xuyên ngày đêm cậu mong nhớ rồi.”
Kỳ Vô Quá đi qua, ngồi được một lát mới nhận ra lời này của Đoàn Lệ kỳ lạ tới mức nào. Cậu nói: “Ai không biết còn tưởng tôi có suy nghĩ bậy bạ gì với Tào Xuyên đấy, cậu ta là đàn ông, tôi thì có ý gì được?”
Đoàn Lệ nói: “Không phải cậu nói việc này không liên quan tới giới tính à?”
Kỳ Vô Quá nhớ tới không gian trước, khi nhìn thấy đám cá heo mũi chai kia làm tình tập thể, cậu đã nói như vậy với Đoàn Lệ.
Cậu cảm thấy cậu đã tự đào cho mình một cái hố rất lớn.
Chỉ là chuyện đã tới mức này, cậu cũng chỉ có thể tiếp tục giải thích: “Tào Xuyên là người chứng kiến, chờ thương lượng với cậu ta xong mới thoát khỏi tầng này được.”
Đoàn Lệ gật đầu, không truy hỏi chuyện Tào Xuyên nữa. Tất nhiên hắn biết suy nghĩ của Kỳ Vô Quá, nhưng biết thì biết, còn hắn vẫn luôn ngứa mắt Tào Xuyên.
Ví dụ như hiện tại.
“Tay to à, hu hu hu, cuối cùng em cũng gặp được anh rồi, hu hu hu, sớm biết thế em đã không ngu xuẩn đi cầu thang bộ, Tiết Khải đáng sợ quá, đáng lẽ em không nên nghĩ gì, cứ theo trực giác là được…”
Kỳ Vô Quá hơi bất đắc dĩ, từ lúc Tào Xuyên đi vào phòng, cậu ta lập tức không khống chế được cảm xúc.
Cậu ta nhào thẳng tới, sau đó ôm lấy chân Kỳ Vô Quá gào lên. Kỳ Vô Quá muốn giải cứu chân mình, kết quả thử xong lại không hề suy chuyển. Cậu đành nhìn về phía Đoàn Lệ cầu cứu, cũng may Đoàn Lệ hiểu ý cậu.
Kỳ Vô Quá vừa nhìn qua, Đoàn Lệ đã đi tới, tóm lấy cổ áo Tào Xuyên ném ra sau.
Tào Xuyên ngã phịch lên nệm, đầu đập lên ga giường, lúc này mới ngừng lải nhải trong miệng. Đoàn Lệ lạnh lùng nói: “Nếu cậu không nói chuyện được thì về phòng cho bình tĩnh đi.”
Tào Xuyên che miệng gật đầu liên tục, tỏ ý mình rất nghe lời. Cậu ta không muốn chờ trong phòng nữa, trong lúc chờ ở phòng, cậu ta đã gặp phải rất nhiều chuyện.
Nếu không phải cảnh sát đột nhiên đi tới dẫn cậu ta tới phòng này, có lẽ cậu ta sẽ điên loạn nhảy thẳng ra khỏi cửa sổ.
Tào Xuyên lảo đảo đứng lên, cung kính nói với Kỳ Vô Quá và Đoàn Lệ: “Cảm ơn ân cứu mạng của hai anh, nếu không có hai anh, có lẽ xác tôi đã nguội từ lâu rồi.”
Kỳ Vô Quá nói: “Cậu nhờ lá bùa của Đoạn Lệ nên thoát một kiếp lúc ở cầu thang bộ đúng không?”
Tào Xuyên sửng sốt, thế nhưng không hỏi vì sao Kỳ Vô Quá biết chuyện ở thang bộ.
“Đúng vậy, vừa rồi khi còn ở trong phòng cũng giống thế.”
Kỳ Vô Quá nói: “Cậu nói cho bọn tôi nghe đi, không chừng có manh mối đấy.”
“Được.” Cậu ta cố gắng bình tĩnh, kể lại những gì mình vừa trải qua.
Từ sau khi ra khỏi phòng thẩm vấn, Tào Xuyên cũng bị bỏ lại một mình trong phòng. Cậu ta không có ý ngồi chờ chết, vừa rồi có thể thấy Tiết Khải không dễ dàng buông tha cậu ta, hơn nữa cho tới giờ Tiết Khải vẫn chưa từng xuất hiện.
Tào Xuyên ngồi trong phòng, mãi mà không bình tĩnh được. Dù sao mối quan hệ giữa cậu và nhóm Trịnh Hiểu Đồng không tồi, tận mắt chứng kiến Trương Soái chết thảm, Trịnh Hiểu Đồng bị xẻo mũi, mà kẻ đứng sau màn thao túng toàn bộ đều là Tiết Khải, đối với một sinh viên bình thường mà nói, đây đúng là nỗi ám ảnh quá lớn.
Cậu ta tâm loạn như ma, đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, định rửa mặt cho tỉnh táo lại. Thế nhưng chuyện sau đó lại rất khớp với những bộ phim truyền hình kinh dị.
Tào Xuyên mở vòi nước, vừa rửa mặt liền phát hiện ra điểm bất thường, tay cậu ta màu đỏ, nước trong bồn rửa mặt cũng toàn là máu. Tào Xuyên hoảng sợ ngẩng đầu, thấy máu lan đầy đầu đẩy cổ mình. Cậu ta cầm lấy khăn lông bên cạnh lau theo phản xạ, vừa lau khô mặt thì phát hiện bóng ngược trong gương cử động.
Rõ ràng cậu ta đang lau mặt, vậy mà người trong gương lại từ từ ghé sát tới, cách gương càng lúc càng gần.
Tào Xuyên muốn chạy, cơ thể cậu ta run lên, chỉ muốn rời ngay khỏi đây, thế nhưng chân lại không nghe theo mệnh lệnh, không thể cử động, chỉ có thể trơ mắt nhìn toàn bộ mọi thứ trôi đi.
Ngay khi Tào Xuyên trong gương sắp dán mặt lên kính thì dừng lại. Người trong gương giơ tay lên, trong tay cầm một thỏi son môi. “Cậu ta” bắt đầu tô son, nhưng dù tô như thế nào vẫn không thể hoàn hảo. “Cậu ta” nổi điên, tay tô son cũng thêm mạnh, phạm vi tô càng lúc càng lớn.
Gương mặt trong gương gần như bị tô son môi đỏ rực hơn phân nửa, trông hơi đáng sợ. Mắt mũi cậu ta cũng bắt đầu vặn vẹo, trông càng không giống Tào Xuyên.
Tào Xuyên chân chính đang run chân, nhìn khuôn mặt người trong gương dần biến thành Trịnh Hiểu Đồng.
Một Trịnh Hiểu Đồng không mũi không môi.
Cô ta sờ lên mặt, nói: “Sao không đánh được son môi nhỉ, bởi vì mình không có môi…”
Cô ta trừng mắt với Tào Xuyên, phần tròng lồi ra: “Tao không có môi, sao mày lại có! Sao có thể!”
Nói xong, Trịnh Hiểu Đồng liền nhào về phía Tào Xuyên, mặt, tay cô ta xuyên qua gương, sắp bắt được mặt Tào Xuyên. Ánh sáng vàng chợt lóe lên, Trịnh Hiểu Đồng hét lên thảm thiết, lùi về sau mặt gương.
Toàn bộ đều trở lại như cũ, nước chảy khỏi vòi cũng quay lại màu sắc bình thường, mà chân Tào Xuyên cuối cùng đã có thể cử động. Cậu ta siết chặt lá bùa trong tay, điên cuồng thở phì phò, có cảm giác vừa sống sót sau một vụ tai nạn kinh hoàng.
Tào Xuyên lảo đảo ra khỏi nhà vệ sinh, không còn đầu óc tự hỏi mình đã thoát thân như thế nào. Cậu ta có thể tồn tại đã không dễ dàng, càng đừng bàn tới việc ra khỏi phòng này.
Tào Xuyên chọn ngồi lên chiếc sofa bên cửa sổ cách xa phòng tắm nhất, đầu óc trống rỗng nhìn chằm chằm cánh cửa, chỉ sợ Trịnh Hiểu Đồng xuất hiện thêm lần nữa. Thế nhưng phòng tắm vẫn im lặng không có gì.
Cơn sợ hãi cực hạn qua đi, Tào Xuyên nghe thấy bên tai có tiếng động kỳ lạ vang tới. Thứ tiếng kia như có người dùng móng tay cào lên vách tường, chói tai đến mức khiến người ta ghê răng.
Tào Xuyên đã trải qua rất nhiều chuyện, tất nhiên sẽ không ngu ngốc cho rằng đó là ảo giác. Cậu ta nơm nớp nhìn về phía phát ra âm thanh nằm sau một bức tranh trên tường.
Đó là một bức tranh trừu tượng, là phong cách mà Tào Xuyên nhìn không hiểu. Chỉ là hiện tại bức tranh trông hơi quen mắt, những nét vẽ vặn vẹo trên đó tạo thành một thứ giống mặt người.
Tiếng móng tay cào vách tường vang vọng đứt quãng, từ từ biến thành một câu: “Tối quá… Tối quá… Tôi sợ quá… Tào, Tào Xuyên… Đi với tôi đi…”
Đường cong tiếp tục vặn xoắn, biến thành một khuôn mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Là Trương Soái.
Mà những đường cong kia dường như là miệng vết thương trên mặt hắn, thảm không nỡ nhìn.
Hắn giãy giụa bò ra.
Lần này Tào Xuyên đã có kinh nghiệm, cậu ta giơ lá bùa lên chắn trước mặt mình. Không ngờ ánh sáng vàng quen thuộc lại không sáng lên, lá bùa màu vàng mà cậu ta cho là bùa giữ mạng cứ vậy biến thành nhúm tro tàn trong tay.
Tào Xuyên hoảng hốt, lảo đảo chạy ra cửa. Trương Soái đã bò hẳn ra khỏi bức tranh, cơ thể hoàn toàn thay đổi, tay chân vặn xoắn thành tư thế người thường khó có thể làm được, nắn gân cốt bò qua.
Tào Xuyên ngã lên cửa, điên cuồng gõ vào tấm ván gỗ.
“Cứu! Cứu tôi với! Có kẻ giết người!”
Bên ngoài không có bất cứ âm thanh nào, xem ra người canh gác cũng không tin cậu ta.
Tào Xuyên tuyệt vọng nhìn Trương Soái cách mình ngày càng gần, ngay khi mặt Trương Soái dán lên bàn chân Tào Xuyên thì cửa mở. Trương Soái thoắt cái biến mất, cứ như chưa từng xuất hiện.
Cảnh sát mặc đồng phục đi đến, khuôn mặt đờ đẫn, nói: “Đi với chúng tôi.”
Tào Xuyên nói xong những gì mình đã trải qua, nhịn không được đứng lên, khom lưng với Đoàn Lệ: “Lá bùa kia của anh đã cứu tôi hai lần, nhờ cảnh sát cứu tôi thêm lần nữa, tổng cộng là ba lần, ơn cứu mạng này… tôi không biết nên cảm ơn sao mới phải.”
Tào Xuyên cũng không phải đồ ngốc, nhìn vẻ mặt của hai người kia cũng biết chắc chắn không phải mở cửa phòng do cốt truyện sắp xếp, mà là do cao nhân này đã ra tay.
Đoàn Lệ lại lạnh nhạt nhìn cậu ta, nói: “Vô Quá muốn gặp cậu.”
Tào Xuyên sửng sốt, cậu ta biết ý đối phương là Kỳ Vô Quá muốn gặp mình nên Đoàn Lệ mới ra tay.
Kỳ Vô Quá thấy Tào Xuyên chạy lại, nhanh chóng dập tắt những cảm xúc trong lòng cậu ta: “Mấy việc này nói sau, đầu tiên phải bàn xem làm sao để qua được mười một tầng này đã.”
Tào Xuyên mờ mịt hỏi: “Hả? Cái này còn cần bàn nữa sao? Để cảnh sát thả chúng ta ra là được.”
Đoàn Lệ không đếm xỉa tới cậu ta, chỉ có Kỳ Vô Quá chịu giải thích: “Mấy mánh khóe đó của chúng ta chỉ có thể lợi dụng những điều không vi phạm quy tắc, ví dụ như cho ba chúng ta ở chung phòng.”
“Còn nếu muốn bọn họ cung kính tiễn chúng ta đi thì không được.”
Tuy Tào Xuyên hơi thất vọng, nhưng tốt xấu gì cậu ta cũng được ở trong căn phòng này, được đảm bảo an toàn tính mạng, vì vậy dần trở nên bình tĩnh hơn. Cả ba ngồi xuống bên cửa sổ, bắt đầu phân tích tình huống.
Kỳ Vô Quá nói: “Điều kiện qua cửa của tầng này đã rõ ràng rồi, tìm ra hung thủ giết người.”
Tào Xuyên nói: “Trước đó tôi đã nói ở phòng họp rồi, Tiết Khải là hung thủ, nhưng bọn họ không tin tôi.”
Kỳ Vô Quá bất đắc dĩ nói: “Vấn đề mấu chốt không phải chúng ta biết ai là hung thủ, mà làm sao để những NPC đó tin rằng Tiết Khải là hung thủ.”
Từ lúc Tào Xuyên trốn lên tầng mười một, Tiết Khải chưa từng xuất hiện thêm lần nào. Nhưng thông qua việc Tào Xuyên bị Trương Soái và Trịnh Hiểu Đồng tấn công khi ngồi trong phòng, có thể thấy hẳn Tiết Khải vẫn còn ở tầng này. Hắn vẫn chưa từ bỏ việc muốn giết chết Tào Xuyên.