Kỳ Vô Quá đi về phòng dưới sự canh giữ nghiêm ngặt của cảnh sát. Có lẽ vì đã thẩm vấn xong, cũng có lẽ là vì phải để cho người chơi có không gian hành động theo quy tắc, lần này cảnh sát không ở trong phòng nữa mà đứng ngoài cửa.
“Trước khi mọi việc được điều tra, các cậu không thể ra khỏi cửa.”
Kỳ Vô Quá gật đầu, vô cùng phối hợp: “Được.”
Sau khi đóng cửa lại, cậu hơi gật gù, phát hiện được chuyện thú vị từ câu nói kia.
Không thể ra khỏi “cửa”, quan trọng là chữ “cửa”, như vậy có phải là có thể rời đi từ nơi khác không?
Kỳ Vô Quá nghĩ đến đây, ghé vào ô mắt mèo trên cửa nhìn ra ngoài. Quả nhiên bên ngoài có hai cảnh sát trông coi, tất nhiên Kỳ Vô Quá sẽ không chịu ngồi yên như vậy, cậu vươn tay mở cửa ra. Vào khoảnh khắc ấn vào chốt khóa, bên ngoài lập tức có tiếng nói nghiêm khắc vọng vào.
“Làm gì đấy!”
Kỳ Vô Quá nói: “Anh cảnh sát à, tôi đói bụng lắm, làm sao đây? Anh cũng biết tôi tăng ca đến tận giờ…”
“Trong phòng có mì gói.”
Cảnh sát nói như vậy, sau đó đóng sập cửa lại. Một loạt hành động đã chứng minh lượng thông tin cậu có. Kỳ Vô Quá không thể đi từ cửa ra ngoài, cũng không thể nhờ cảnh sát liên lạc với người chơi khác. Căn phòng dường như đã trở thành một hòn đảo cô lập.
Kỳ Vô Quá không có bất cứ cách nào để liên lạc với Đoàn Lệ và Tào Xuyên, vừa rồi khi cả hai gặp nhau, có thể thấy Tào Xuyên biết không ít chuyện. Ít nhất cậu ta sẽ biết vì sao Trịnh Hiểu Đồng và Trương Soái trở nên như ban nãy.
Kỳ Vô Quá vừa nghĩ tới những gì đã xảy ra vừa đi một vòng trong phòng. Căn phòng này trông giống với căn phòng đã phát hiện ra thi thể của Trương Soái. Phòng đơn tiêu chuẩn có chiếc giường 1m8 nằm giữa, sát cửa sổ là hai chiếc sofa một bàn trà, còn có vài món đồ thường gặp trong khách sạn.
Kỳ Vô Quá phát hiện gói mì trong ngăn tủ, cậu nghĩ một lát, đun nước sôi đổ vào úp mì. Trong lúc chờ đợi, Kỳ Vô Quá đi quanh giường vài vòng, nghĩ xem rốt cuộc chuyện của Trương Soái là như thế nào. Chẳng qua nhìn một lát, cậu lại phát hiện bầu không khí trong phòng dần trở nên bất thường. Cậu chỉ cảm thấy cơ thể lạnh lẽo, khí lạnh len lỏi dọc lòng bàn chân lên như có bàn tay quỷ quấn quanh lôi kéo.
Kỳ Vô Quá cúi đầu nhìn theo phản xạ, quả nhiên thấy trên chân mình có gì đó. Chỉ là nó không phải là bàn tay quỷ mà là máu. Vết máu vòng quanh mắt cá chân Kỳ Vô Quá rồi dần leo lên trước như có sự sống. Kỳ Vô Quá cau mày, tuy có cảm giác lạnh lẽo, nhưng cậu không thấy khó chịu cho lắm.
Có lẽ đây là âm khí quấn thân, Đoàn Lệ từng nói cảm giác khi bị âm khí quấn lấy rất khó chịu đựng. Loại lạnh lẽo ấy tỏa ra từ nơi sâu nhất trong cơ thể, có một số người thậm chí không chịu nổi dẫn đến tâm trí bất bình thường. Nhưng đối với Kỳ Vô Quá, nó chỉ như đi vào một căn phòng mở điều hòa công suất lớn mà thôi, dù không thoải mái cũng không ảnh hưởng gì nhiều.
Cậu không thèm quan tâm vết máu trườn lên mắt cá chân của mình mà nhìn nơi xuất hiện vết máu. Nó lan từ đế giường tới khiến Kỳ Vô Quá bỗng nhớ tới tình huống vừa rồi khi phát hiện ra thi thể của Trương Soái. Cậu đứng dậy rồi đột ngột xoay người nhìn về phía sau.
Hộp mì đặt dưới điều hòa, còn trên điều hòa có người treo lủng lẳng, cái lưỡi vươn dài ra liếm mì gói trên bàn. Kỳ Vô Quá lạnh lùng quát: “Trộm ở đâu tới đây! Dám trộm mì gói của tao!”
Người nọ cả kinh ngẩng đầu lên, là một gương mặt quen thuộc. Đó là con quỷ đói đã từng là nhân viên áo sơ mi trắng chết trong sơ lược cốt truyện, sau đó lại nhập vào người Tào Xuyên.
Lúc này Kỳ Vô Quá nhìn xuống mắt cá chân mình, vết máu đã biến mất. Quả nhiên vừa rồi chỉ là ảo giác do quỷ đói tạo ra để dời sự chú ý của Kỳ Vô Quá đi mà thôi. Còn mục đích của nó rất rõ ràng, nó muốn ăn vụng hộp mì Kỳ Vô Quá đặt trên bàn. Khi Kỳ Vô Quá nhìn vết máu thì không phát hiện ra vì cậu không ngửi thấy mùi máu tươi.
Con quỷ kia đầu tiên là hoảng hốt, nhìn váng vất khắp nơi, sau khi xác nhận trong phòng chỉ có Kỳ Vô Quá, biểu cảm trên mặt lập tức thay đổi.
Đèn trong phòng âm thầm tắt phụt, nguồn sáng duy nhất hiện tại chỉ còn ánh xanh u ám sáng lên bên dưới quỷ đói, nó vẫn không thu lưỡi lại mà vươn dài ra như một cái khăn rách nát.
Kỳ Vô Quá nhìn giọt chất lỏng trong suốt trên đầu lưỡi quỷ đói nhỏ xuống nắp hộp mì. Cậu thầm thở dài, xem ra hộp mì này không ăn được rồi, tuy rằng nước miếng không rớt thẳng vào trong hộp, nhưng tâm lý vẫn có chút ghê tởm.
Kỳ Vô Quá nói: “Chắc mày không ăn được hộp mì kia đâu nhỉ?”
Quỷ không thể ăn được đồ của trần gian, muốn ăn gì cũng chỉ có hai cách: Một là người trần thắp hương cung phụng, hai là nhập vào xác người sống. Cho nên trước đó nó mới nhập vào người Tào Xuyên, muốn thông qua cơ thể Tào Xuyên ăn ít đồ.
Chấp niệm của quỷ đói là đồ ăn, bọn chúng sẽ vĩnh viễn bị cảm giác đói khát tra tấn, không nghĩ được gì khác ngoài ăn.
Quỷ đói ngẩng đầu lên, nở nụ cười dữ tợn, sau đó mắt mũi trên mặt dần xoắn vào nhau như xoáy nước màu đen. Kỳ Vô Quá cau mày, đại khái đã biết mục đích của nó.
Quỷ muốn mượn xác không phải là chuyện đơn giản. Tào Xuyên nhát gan, từ lúc đi vào không gian quỷ vực vẫn luôn trong trạng thái hoảng sợ, ba đốm lửa trên vai trở nên yếu đi, cho nên con quỷ đói này mới có thể âm thầm nhập vào cậu ta.
Kỳ Vô Quá vô cùng bình tĩnh, toàn bộ những gì đang xảy ra đều không ảnh hưởng tới tâm trạng của cậu, con quỷ này muốn đe dọa để ảnh hưởng đến tinh thần Kỳ Vô Quá. Chỉ thấy xoáy nước trên mặt quỷ đói càng lúc càng lớn, sau đó vặn xoắn, biến thành khuôn mặt máu me be bét của Trương Soái.
Hắn gào lên thảm thiết: “Tối quá! Tôi sợ… sợ quá! Đừng mà!”
Trong lòng Kỳ Vô Quá thầm dậy sóng, phát hiện có lẽ con quỷ đói nọ biết được chuyện gì đó. Nghĩ đến đây, cậu phối hợp đổi sắc, lui về sau mấy bước. Quỷ đói thấy mánh khóe của mình có tác dụng nên lại càng diễn sâu.
Nó nâng tay lên, móng tay vụt một cái, cái mũi đã nằm gọn trong lòng bàn tay. Quỷ đói nhét mũi mình vào miệng, các bộ phận trên mặt lần nữa biến hóa, giọng nói cũng trở nên bén nhọn: “Mình vừa ăn gì vậy? Mũi của tôi! Mũi của tôi!”
Rõ ràng giọng nói này thuộc về Trịnh Hiểu Đồng. Kỳ Vô Quá lại lui về sau vài bước, mông ngã phịch lên giường, lắp bắp nói: “Mày… Mày đã giết Trương Soái và Trịnh Hiểu Đồng ư?”
Quỷ đói nghe vậy càng thêm đắc ý, ánh đèn xanh trong phòng không ngừng nhấp nháy, gió lạnh thổi từng đợt.
“Để tao xài cơ thể của mày cho!”
Nó lao thẳng từ trên điều hòa xuống, nhào về phía Kỳ Vô Quá.
Sắp được ăn rồi! Sắp rồi!
Ngay khi đang dùng hết sức quỷ, quỷ đói đột nhiên cảm thấy cổ bị thít chặt, sau đó toàn bộ cơ thể bị vật xuống đất. Người sống không chạm được vào quỷ như nó, cũng sẽ không bị người ta khống chế. Nhưng tình huống hiện tại là nó bị người kia bóp chặt cổ họng, ghì trên mặt đất.
“…”
Khi quỷ đói dần tỉnh lại khỏi cơn mê, nó đã cảm nhận được cái người hiện tại không còn giống trước. Rõ ràng vừa rồi còn là một thanh niên bình thường, sao đột nhiên âm khí bủa vây bốn phía, mà âm khí này còn dày hơn lệ quỷ như nó gấp nhiều lần.
Thậm chí quỷ đói còn cảm thấy âm khí trên người đối phương lan sang cổ mình từ bàn tay đang bóp chặt nó, từ sau khi trở thành quỷ, nó chưa từng gặp phải cảm giác lạnh lẽo tới nhường này. Loại lạnh lẽo ấy tỏa ra từ sâu tận xương tủy, khiến khớp hàm quỷ đói không ngừng va lập cập, cả người cũng run lên.
Kỳ Vô Quá cười nói: “Chúng ta nói chuyện nhé?”
Quỷ đói cuống quýt gật đầu: “Được, được, có gì cứ từ từ bàn.”
Kỳ Vô Quá thấy tròng mắt nó không ngừng láo liên, biết nó không hề thành thật, không chừng còn đang âm thầm toan tính gì đó. Chẳng qua lần trước Tạ Tất An tới, cậu đã kịp đòi hai món đồ quỷ sai thường dùng. Vừa hay có một món trong đó có thể dùng ngay lúc này.
Kỳ Vô Quá tỏ ra rất thân thiện, trông như một người dễ tính. Cậu thả lỏng bàn tay đè chặt cổ quỷ đói ra, quả nhiên khi vừa được tự do, con quỷ lập tức chạy trốn về phía điều hòa.
Mắt thấy điều hòa ở ngay trước mặt, nhịn không được cười châm chọc: “Mày bị lừa rồi! Tên thiên sư đáng sợ kia không ở đây, chỉ bằng một tên tầm thường như mày mà muốn bắt tao…”
Nó còn chưa dứt lời đã cảm thấy một lực lớn từ phía sau ập tới, sau một trận hoa mắt thì đã quay về chỗ cũ.
Lúc này Kỳ Vô Quá đang ngồi trên sofa, mỉm cười nhìn khuôn mặt dữ tợn của quỷ đói, nói: “Dây câu hồn bản đơn giản hóa, chuyên sử dụng cho quỷ.”
Lúc này quỷ đói mới phát hiện trong tay đối phương cầm một sợi xích đỏ sậm, mà một đầu khác của xích đang nằm trong cơ thể mình.
Rõ ràng làm lệ quỷ là có thể hóa thành các loại hình thể, tự do tự tại đi tới đi lui trong tòa nhà cao tầng. Nhưng sau khi bị dây xích khóa chặt, quỷ đói lại có được giác quan mất đi từ lâu. Nó có thể cảm nhận được mặt đất cứng rắn, có thể cảm nhận được gió điều hòa như nó vẫn còn sống.
Quỷ đói bình tĩnh lại, hiểu ra tình huống đã định, vẫn nên ngoan ngoãn thì tốt hơn.
Từ khi quỷ đói xuất hiện, Kỳ Vô Quá cũng đã nghĩ tới cách thoát thân, cậu dẫn dụ quỷ đói ra ngoài, sau đó tháo khuyên tai vào thời khắc mấu chốt, cuối cùng khống chế con quỷ này.
Kỳ Vô Quá hỏi: “Có phải mày vẫn luôn đi theo nhóm Tào Xuyên không?”
Quỷ đói gật đầu, nói: “Tôi… Tôi chỉ muốn mượn cơ thể tên xui xẻo kia ăn gì đó thôi.”
Kỳ Vô Quá lại hỏi: “Rốt cuộc lúc ở thang bộ đã xảy ra chuyện gì?”
Không ngờ quỷ đói đã hoàn toàn bị khống chế lại sống chết không chịu khai, nó lắc đầu liên tục, nói: “Tôi, tôi không nói được.”