Ngư trường ở sườn đông đảo, nằm gần khu vực sinh sống của người dân địa phương.
Nói là ngư trường nhưng thật ra đó chỉ là một bến tàu nho nhỏ. Trước khi anh Tiền tới, sườn phía tây gần như không có ai ở, còn sườn phía đông là khu vực sinh sống truyền thống của người dân.
Bây giờ lại khác, sườn phía đông vẫn duy trì trạng thái như thuở ban sơ, còn sườn phía tây đã mang lại cảm giác phồn hoa của nền văn minh hiện đại.
Kỳ Vô Quá vừa hỏi chuyện ngư dân anh Tiền tìm tới, vừa cảm thấy hải đảo này vô cùng kỳ lạ.
Theo lý mà nói thì điều kiện địa lý của sườn tây ưu việt hơn sườn đông rất nhiều, trên một hòn đảo không quy hoạch quá lớn, đáng lẽ dân địa phương nên chọn nơi có địa thế tốt để ở mới phải.
Thái độ của cậu đối với NPC trước nay rất rõ ràng, bòn rút vắt kiệt tới giá trị cuối cùng, không phải lo đắc tội đối phương.
Kỳ Vô Quá hỏi: “Vì sao trước khi anh Tiền tới các người không định cư ở sườn tây?”
NPC sửng sốt, sau đó gãi đầu: “Chúng tôi ở sườn đông quen rồi, không ai nghĩ tới vấn đề này, nhờ anh Tiền đến thay đổi mọi thứ đấy.”
Kỳ Vô Quá lại nghe thấy mấy lời như anh Tiền đến thay đổi hòn đảo, cậu nheo mắt lại, không hỏi thêm nữa.
Ngư trường đã ở ngay trước mắt, trại chăn nuôi sau ba mươi năm bỏ hoang đã trở nên rách nát không chịu được.
Nhưng thuyền neo đậu ở ngư trường lại được giữ gìn bảo quản rất tốt.
Dưới sự chỉ dẫn của NPC ngư dân, ba người Kỳ Vô Quá bước lên một con thuyền đánh cá nhỏ. Từ vết sơn trên thân thuyền có thể thấy chiếc thuyền này đã có tuổi, chẳng qua được giữ gìn rất kỹ, không có hà biển bám lên hay các vết gỉ sắt. Trông chúng không giống thuyền neo đậu ở ngư trường hoang phế ba mươi năm.
Kỳ Vô Quá nhìn thoáng qua mấy NPC đang bận rộn kiểm tra thuyền lưới đánh cá, chuẩn bị ra khơi bên kia. Cậu nói: “Các anh có thấy thuyền này kỳ lạ hay không, bỏ hoang ba mươi năm mà như mới vậy, hơn nữa lưới đánh cá cũng không bị rách chỗ nào.”
Giản Thần trông có vẻ lo lắng, nói: “Thuyền, thuyền ra khơi rồi sẽ không bị chìm đấy chứ?”
Kỳ Vô Quá nhìn anh ta, nói: “Không đâu, đây là chủ tuyến cốt truyện.”
Kỳ Vô Quá chỉ thuận miệng nhắc tới, Đoàn Lệ bỗng hỏi lại: “Trước khi cậu tới bến tàu có ghé qua chỗ nào không?”
Kỳ Vô Quá sửng sốt, hỏi: “Sao anh biết?”
Đoàn Lệ không trả lời mà nắm tay Kỳ Vô Quá đưa lên mũi ngửi, sau đó nói: “Cậu có mùi lạ, vừa chạm vào gì à?”
Giản Thần đứng một bên trợn trừng mắt, anh ta nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng nhịn mãi mới không hỏi câu “Có phải hai người là một cặp không” ra khỏi miệng.
Giản Thần là gay, hơn nữa cũng đã từng hẹn hò vài lần. Anh ta rất nhạy bén với bầu không khí mẫn cảm như vậy, ban đầu khi nhìn hai người này đã cảm thấy bọn họ hòa hợp đến mức bất thường. Hiện tại cảnh tượng trước mắt càng chắc chắn suy nghĩ của anh ta, không chừng cả hai đúng là một đôi thật. Ngửi ngón tay, sau đó còn có thể phát hiện thay đổi mùi hương trên cơ thể người kia, đây không phải yêu nhau thì là gì?
Anh ta nghĩ thêm một lát lại thấy sai sai. Trong không gian quỷ vực này không ai quen biết ai, sao có chuyện vừa khéo như một đôi được ghép vào cùng một màn được.
Là một người chơi đã từng trải không biết bao nhiêu cửa, anh ta chưa từng nghe tới cách ghép tổ đội như thế này.
Giản Thần ở bên này nghĩ đi đâu đâu, Kỳ Vô Quá lại tự nhiên như không. Một là cậu ở chung với Đoàn Lệ đã lâu, thứ hai là cậu hiểu hàm ý khác trong lời Đoàn Lệ.
Bây giờ trò chơi còn chưa được một nửa, Đoàn Lệ không muốn để lộ thân phận trước mặt người ngoài, vì thế bèn dùng cách này nhắc khéo cậu. Đoàn Lệ ngửi đúng cái tay Kỳ Vô Quá chạm vào vệt nước trước đó khi ở trong tiệm quan tài. Kỳ Vô Quá hiểu ý Đoàn Lệ, có lẽ vệt nước này mang theo tử khí nồng đậm. Vậy rốt cuộc là tử khí đến từ sinh vật trên đảo, hay là đến từ sinh vật dưới đại dương chui lên?
Kỳ Vô Quá nghĩ đến đây bèn nói luôn chuyện đến phố mai táng cho hắn nghe. Đương nhiên cậu chỉ nói việc chủ tiệm quan tài mất tích và tiếng động kỳ lạ Ram nghe được.
Giản Thần run rẩy nói: “Có phải là trăn không, trăn nuốt được người sống đấy, các cậu đã xem bộ phim Anaconda chưa?”
“Không chừng trong rừng trên đảo có một con trăn như vậy đấy, nuốt càng nhiều người lại càng nhiều trăn rắn, chẳng trách nơi này lại hoang sơ như vậy, gặp phải trăn khổng lồ thì đánh sao được nó…”
Kỳ Vô Quá nhìn anh ta, nói: “Anh không thấy mình hơi bị lạc đề à?”
“Hả?” Lúc này Giản Thần mới tỉnh táo lại, “Lạc đề?”
“Chủ đề của quỷ vực là quỷ chứ không phải sinh vật biến dị.”
Lúc này NPC ngư dân đã chuẩn bị xong xuôi, thuyền đánh cá nhổ neo, chầm chậm rời khỏi ngư trường nho nhỏ.
Kỳ Vô Quá ngồi trên boong thuyền, dựa lưng vào mạn, ngửa đầu nhìn bầu trời trong vắt không có chút mây nào. Vừa rồi cậu đã tìm ra một tin mấu chốt thông qua cuộc nói chuyện với ngư dân: Những con cá ngoài khơi xa đảo không có mùi xác chết, chỉ là nếu muốn đến nơi đánh được cá thì phải đi qua một bãi đá ngầm.
Trước đây anh Tiền đã dùng lý do này để đóng cửa ngư trường. Lúc ấy uy danh của anh Tiền không cao như bây giờ, tất nhiên người dân trên đảo sẽ khá bất mãn với lệnh cấm. Bãi đá ngầm thì đã sao, bọn họ ở nơi này mãi rồi, chưa từng gặp phải nguy hiểm nào liên quan đến nó. Vì thế khoảng thời gian kia có không ít người vi phạm lệnh cấm để lén ra biển bắt cá.
Nhưng sự thật đã chứng minh lời anh Tiền là đúng, những ngư dân ra biển đều táng thân dưới bãi đá ngầm, một đi không trở lại.
Khi nghe đến đó, Kỳ Vô Quá chợt hỏi: “Thế du thuyền thì sao, sao du thuyền có thể bình yên đi qua bãi đá ngầm được?”
NPC ngư dân trả lời, sau khi anh Tiền lên đảo đã mở một tuyến đường riêng cho du thuyền.
Ở đây có một sự mâu thuẫn lớn, nếu du thuyền có thể đi qua bãi đá ngầm đến đây, vậy vì sao ngư dân không tìm cách giống thế để ra biển bắt cá?
“Có lẽ là do quen rồi, không ăn cá cũng chẳng sao, không cần phải mạo hiểm tính mạng để được ăn hải sản.”
Đây là lời giải thích cuối cùng của ngư dân, họ nói bình thản như từ trước đến nay trong thực đơn của mình không có hải sản vậy.
Bên cạnh có tiếng động khẽ vang lên, Kỳ Vô Quá không cần quay qua nhìn cũng biết là Đoàn Lệ ngồi xuống.
Không biết bắt đầu từ khi nào, cậu đã trở nên cực kỳ quen thuộc với tiếng bước chân lẫn hơi thở trên người Đoàn Lệ, chỉ cần đối phương tới gần là phát hiện ra ngay.
Kỳ Vô Quá vẫn nhìn lên trời xanh, nói: “Anh có nhận ra sự thay đổi của đảo xuất phát từ khi anh Tiền xuất hiện không?”
Đoàn Lệ nói: “Anh Tiền là nhân vật mấu chốt, vấn đề là phải qua cửa thế nào đây?”
“Không biết.”
Kỳ Vô Quá nhìn chằm chằm vào không trung, Đoàn Lệ lại chăm chú nhìn mặt cậu.
“Ngủ không?” Đoàn Lệ bỗng hỏi, “Tối nay chắc chắn sẽ không yên bình lắm đâu.”
Kỳ Vô Quá lắc đầu: “Thôi, sao tôi ngủ qua loa thế được, mà ngủ ở đây cũng không nổi.”
Chắc chắn thuyền đánh cá kém hơn hẳn du thuyền, hơn nữa còn rất đơn sơ, trừ số giường không biết bao lâu chưa giặt trong khoang thuyền thì không còn chỗ nào để ngủ.
Đoàn Lệ nâng tay, nhấn Kỳ Vô Quá cho cậu nằm lên đùi mình.
“Ngủ đi.”
Kỳ Vô Quá nhìn lên bầu trời, hưởng thụ luồng không khí đầu hạ, cuối cùng hơi thiu thiu ngủ. Sau đó cậu dần chìm vào giấc mơ trong tiếng sóng biển đều đều.
Giản Thần ngồi ở nơi khác cũng bắt đầu nghi ngờ rốt cuộc mình đi chuyến này để làm gì.
Kỳ Vô Quá tỉnh lại trong cơn rung lắc dữ dội của con thuyền, cậu mơ màng hồi lâu mới hoàn toàn tỉnh táo.
Cậu mở to mắt, trước mắt tối mịt không thấy gì, trên mắt vẫn còn cảm giác ấm áp như có người lấy tay che cho cậu.
Kỳ Vô Quá chớp mắt, nghĩ chẳng trách mình có thể ngủ ngon như thế, thì ra đều là nhờ công của Đoàn Lệ.
Đoàn Lệ nhận ra động tác chớp mắt của Kỳ Vô Quá, cất tiếng hỏi: “Dậy rồi à?”
“Ừm.”
Sau đó Đoàn Lệ dời tay đi, đôi mắt đột nhiên lại nhìn thấy ánh sáng, trong khoảng thời gian ngắn Kỳ Vô Quá không thích ứng nổi.
Cậu chớp chớp mắt vài cái, bóng người trước mắt mới dần rõ lên.
Đoàn Lệ cúi đầu nhìn xuống, ánh mắt sâu thẳm, đường nét hoàn mỹ.
Kỳ Vô Quá thở dài: “Dù là góc chết thì trông anh vẫn đẹp.”
Đôi mày Đoàn Lệ hơi cau lại: “Cậu là người đầu tiên thấy tôi đẹp.”
Giản Thần bám víu lấy cột thuyền phía bên kia rốt cuộc không nhịn được cất tiếng: “Ối làng nước ơi, thưa hai anh! Các anh mau xem tình huống lúc này đi! Có gì thì về nói sau!”
Kỳ Vô Quá ngồi bật dậy, vừa lúc thấy sóng to đập vào thuyền khiến thân thuyền không ngừng rung lắc.
Lúc này bầu trời bị mây đen bao phủ, trông như có mưa gió sắp kéo đến khi điềm xấu xảy ra.
Hai người Kỳ Vô Quá đứng lên, khuôn mặt vẫn không có gì thay đổi. Đoàn Lệ là người luyện võ, dáng đứng rất vững, còn Kỳ Vô Quá lại dựa hẳn cả người lên thân Đoàn Lệ.
Mặt biển bây giờ không còn bình yên như trước nữa. Phần âm u trên nước gần chuyển sang màu đen xuất hiện vô số xoáy nước, có lớn có bé, gần như phủ kín mặt biển.
Kỳ Vô Quá biết lý do vì sao mặt biển vốn xanh thẳm lại chuyển sang đen kịt như vậy, đó chính là bãi đá ngầm mà ngư dân đã nhắc tới. Mà số xoáy nước này là áp suất do bãi đá ngầm dày đặc tạo thành.
Giản Thần nhân lúc vẫn còn bình tĩnh mà miễn cưỡng đi tới, xoa ngực nói: “Cậu trâu bò quá, vừa rồi thế này mà còn ngủ được.”
Kỳ Vô Quá khẽ cười: “Quá khen.”
“…” Giản Thần nhìn mặt biển càng lúc càng dữ dội, hoàn toàn không thể hiểu nổi vì sao trông Đoàn Lệ và Kỳ Vô Quá vẫn còn thản nhiên như vậy được, “Đã đến nước này rồi, các cậu vẫn còn bình tĩnh thế, không sợ thuyền chìm à?”
Kỳ Vô Quá nói: “Anh quên quy tắc của không gian này rồi ư?”
“Cái gì?”
“Chỉ có quỷ mới giết người được.”
Giản Thần chợt bừng tỉnh: “Đúng nhỉ! Tôi bị dọa sợ quá quên béng mất chuyện này, nếu nói vậy thì chuyến này chỉ là hổ giấy thôi đúng không?”
“Có thể nói là vậy, hoặc nói đây chính là cơ hội điều tra manh mối.”
Kỳ Vô Quá nhìn chằm chằm vào cái bóng khổng lồ dưới mặt nước, thông qua hình dáng cơ bản, Kỳ Vô Quá không nghĩ rằng đây là bãi đá ngầm, cái bóng kia giống một con thuyền hơn.