Loại trà mà anh Tiền mang ra đãi khách cũng là trà Thiết Quan Âm của Trung Quốc, động tác pha trà đậm hơi thở cổ điển.
Kỳ Vô Quá cũng không muốn câu giờ của anh Tiền, đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Anh Tiền, tôi tới đây là để hỏi về tiền hàng hóa của anh.”
Anh Tiền hơi giật mình, nói: “Cậu là người đầu tiên tới hỏi tôi vấn đề này đấy, người giữ mộ trước kia cứ có việc làm là vui lắm rồi.”
Khi anh ta nhắc đến mấy chữ “Người giữ mộ trước kia”, giọng nói có hơi cổ quái, cũng không biết đang nhắc đến NPC trong cốt truyện hay người chơi đã từng sắm vai này.
Kỳ Vô Quá không ngừng suy nghĩ, khuôn mặt lại bình thản: “Tôi chỉ thấy lạ thôi, sao lại có người bên ngoài muốn tới hải đảo này an giấc ngàn thu cho được.”
Anh Tiền cười nói: “Đây đều là những người yêu thiên nhiên, muốn được yên giấc ở nơi có biển rộng, xuân về hoa nở.”
Kỳ Vô Quá lại hỏi: “Tôi xin phép hỏi anh một câu, bọn họ từ đâu tới?”
“Bọn họ đến từ cố hương của tôi, Trung Quốc.”
Kỳ Vô Quá hơi sửng sốt, nói: “Thật không ngờ anh lại là người Trung Quốc.”
Anh Tiền nói: “Tuy rằng tôi tha hương đã lâu, nhưng chỉ cần nhìn là biết ngay người nước Hoa mà?”
Kỳ Vô Quá lại lần nữa đánh giá anh Tiền, cảm thấy dù ít nhiều gì thì anh ta cũng không hẳn chỉ có một dòng máu Trung Quốc.
Cậu rũ mắt xuống, trong lòng thầm nhớ thật kỹ manh mối “nước Hoa” này.
Trong không gian quỷ vực, nếu có một điều bất thường lặp lại, chắc chắn nó sẽ liên quan tới chủ tuyến.
Ví dụ như cái nơi giống “nước Hoa” này.
Kỳ Vô Quá biết đây là manh mối quan trọng, tiếp tục hỏi: “Nhưng mà tôi nghe nói người Trung Quốc có tục lá rụng về cội, chủ yếu là để được con cháu cúng bái, việc chôn trên hòn đảo xa quê có vẻ không hợp với lẽ thường cho lắm.”
Nụ cười của anh Tiền chợt cứng lại, không phải vì tức giận mà là vì hoảng hốt, dường như đang nhớ đến chuyện gì đó.
Qua một hồi lâu, anh Tiền mới khẽ thở dài, nói: “Thực ra có một vài người không thể quay về với đất mẹ được. Xin lỗi, tôi mệt rồi.”
Tuy anh Tiền đã hạ lệnh đuổi khách, thế nhưng Kỳ Vô Quá đã mặt dày thành quen, nói rõ ý định đòi tiền của mình.
Có lẽ là do cậu cứ quấn lấy bứt không ra, hoặc là do anh Tiền không muốn nói nhiều với cậu, cho nên cậu đã đạt được mục đích.
Anh Tiền hứa ngày mai sẽ sai quản lý thu chi đưa tiền đến nghĩa trang, sau đó phất tay ra hiệu cho bảo an tiễn Kỳ Vô Quá ra ngoài.
Khi Kỳ Vô Quá rời khỏi nơi ở của anh Tiền, cậu có quay đầu lại nhìn thoáng qua.
Trung Quốc, không thể quay về chốn cũ.
Rốt cuộc những điều đó có liên quan gì tới trò chơi khắc nghiệt này.
Nếu anh Tiền chỉ là linh hồn chết tha hương, vậy tại sao lại có quốc đảo kỳ lạ và những hạng mục kinh doanh kia?
Lúc Kỳ Vô Quá về đến nghĩa trang, số quan tài dỡ xuống khỏi thuyền đã đặt sẵn ở nơi cậu chỉ định.
Nhân viên bến tàu chỉ chịu trách nhiệm khuân vác, khoảng thời gian về sau Kỳ Vô Quá sẽ phải chôn số quan tài này xuống, anh Tiền cũng sẽ sai người đến kiểm tra.
Chờ kiểm tra hợp cách, anh Tiền mới chi trả khoản tiền kia.
Số lượng mộ lớn như thế, chỉ với một mình Kỳ Vô Quá thì dù đào đến lúc trời sập cũng chưa xong. Cách duy nhất chính là thuê dân trên đảo tới làm việc.
Kỳ Vô Quá dựa vào số tiền chi trả cho công nhân khuân vác vừa rồi mà tính toán, phát hiện làm việc lâu như vậy cũng chỉ đủ tiền ăn cơm mà thôi.
Cuộc sống khó khăn quá, vẫn nên nghĩ xem phải kinh doanh gì mới được.
Khi Đoàn Lệ tới nơi, hắn nhìn thấy Kỳ Vô Quá đang ngồi than ngắn thở dài với một đống quan tài.
“Cậu đang phiền não chuyện gì à?” Đoàn Lệ hỏi.
Kỳ Vô Quá quay lại, nói: “Anh đến rồi, tôi đang nghĩ làm việc mà không có tiền thật là khổ.”
Cậu không giải thích nhiều, chuyển sang chủ đề khác.
“Đúng rồi, anh lại đây giúp tôi một chuyện nhé?”
“Sao thế? Lại làm đồ nữa à?”
Kỳ Vô Quá chỉ vào số quan tài kia: “Lần này không phải làm, mà là phá.”
Đoàn Lệ khẽ cau mày, nói: “Cậu muốn mở quan tài? Trong không gian quỷ vực, đây không phải là ý kiến hay.”
Kỳ Vô Quá cũng biết vì sao Đoàn Lệ không tán thành cách làm của cậu, ở thế giới thực, chuyện mở quan tài ít nhiều gì đều có một vài kiêng kỵ. Nơi âm khí nặng như không gian quỷ vực càng không thích hợp. Dù người trong quan tài sau khi chết không có chấp niệm gì, khi bị người khác đào lên thì có khi sẽ xảy ra biến hóa không lường được.
Hơn nữa số lượng quan tài lớn như thế, lại còn nằm trong nghĩa trang, chưa biết chừng còn dẫn đến phản ứng dây chuyền.
Kỳ Vô Quá nhìn Đoàn Lệ nói: “Không phải có anh ở đây à?”
Đối diện với một Kỳ Vô Quá như thế, Đoàn Lệ bình thản trả lời: “Đúng vậy, có tôi ở đây.”
Kỳ Vô Quá không có ý định đáng sợ như bật hết nắp quan tài, cậu chỉ muốn mở mấy chiếc, bèn chờ Đoàn Lệ chuẩn bị sẵn mọi thứ.
Bây giờ là lúc tốt nhất, dương khí mạnh, thích hợp để mở quan tài.
Về phần công cụ, thân là người gác mộ, tất nhiên Kỳ Vô Quá có thể tìm được món đồ mình cần trong ngôi nhà nhỏ nằm ở giữa nghĩa trang.
Hai người không cần nhiều sức đã có thể mở được một chiếc quan tài, một mùi tanh nồng ập vào mũi. Cũng may Kỳ Vô Quá đã chuẩn bị từ sớm, cậu bảo Đoàn Lệ cầm theo ít khẩu trang từ bệnh viện, lại dùng loại cỏ có mùi thơm hôm trước bôi lên khẩu trang. Sau khi chuẩn bị kỹ càng, mùi hôi ập vào mũi sẽ giảm bớt phần nào.
Chỉ là cảnh tượng xuất hiện trong quan tài khó mà chịu đựng.
Phản ứng đầu tiên của Kỳ Vô Quá là quay sang che mắt Đoàn Lệ.
“Tôi lo anh nhìn thấy, ngày mai sẽ ăn không ngon.” Kỳ Vô Quá giải thích, “Hay là anh lui ra sau đi, để tôi xem là được?”
Kỳ Vô Quá cảm thấy lòng bàn tay hơi ngứa, có lẽ là do Đoàn Lệ không quen, chớp mắt gây ra.
“Năng lực chấp nhận của tôi không kém vậy đâu.” Đoàn Lệ trầm giọng.
Kỳ Vô Quá nói: “Anh chắc chưa? Người trong quan tài là một cái xác trương phình(1)…”
Đoàn Lệ nói: “Đã chuẩn bị tâm lý rồi.”
Kỳ Vô Quá chưa bao giờ thích nói nhiều, nhưng cậu không hiểu vì sao sau khi tiếp xúc với thói sạch sẽ của Đoàn Lệ liền theo bản năng ngăn cản hắn, nghĩ rằng đối phương tiếp xúc với những thứ này sẽ cảm thấy khó chịu.
Bình thường Đoàn Lệ là một người làm việc như chớp giật gió rền, lúc này lại kiên nhẫn đáp lời Kỳ Vô Quá. Cuối cùng Kỳ Vô Quá buông tay, hắn mới có thể cẩn thận nghiên cứu cái xác trong quan tài.
Hắn chỉ cần nhìn thoáng qua đã phát hiện điểm bất thường.
Toàn bộ quan tài bị nhét chật cứng, thi thể bên trong phình to như quả bóng hơi, làn da hoàn toàn biến thành màu xanh đậm xen lẫn với màu vàng của chất dịch mủ, không còn như ban đầu.
Vấn đề quan trọng nhất là thi thể không toàn vẹn, bị thiếu mất một tay một chân, dường như cái tai cũng biến mất.
Kỳ Vô Quá nói: “Xem cái khác xem.”
Hai người lại mở một chiếc quan tài khác, phát hiện tình trạng cũng giống thế, đều là xác chết trương phình và cơ thể không được đầy đủ.
“Tai nạn trên biển?”
Kỳ Vô Quá vừa dò được thông tin từ chỗ anh Tiền, đương nhiên sẽ đưa ra kết luận như vậy.
Những bộ thi thể trong quan tài đều chết do tai nạn trên biển. Còn vì sao anh Tiền muốn an táng số thi thể đó trên đảo thì không biết.
Xác trong quan tài rất thối, Kỳ Vô Quá lấy được thông tin rồi cũng không dám để lâu, đóng chặt nắp quan tài lại.
Đoàn Lệ hỏi: “Cậu định làm gì tiếp theo?”
Kỳ Vô Quá nói: “Đương nhiên là đi tìm công nhân, đào hố, chôn lại số quan tài kia.”
“…” Đoàn Lệ hỏi: “Cậu có tiền không?”
Kỳ Vô Quá gật đầu nói: “Tôi mới đòi được một khoản từ chỗ anh Tiền, làm ăn mà, nhận tiền cọc xong mới làm việc.”
Đoàn Lệ rất phục suy nghĩ của Kỳ Vô Quá, nếu đổi thành người bình thường thì sẽ chỉ biết cảm khái yêu cầu của NPC, tìm đủ mọi cách để hoàn thành yêu cầu.
Kết quả Kỳ Vô Quá không chỉ moi được tin tức từ chỗ anh Tiền mà còn có thể đào được một khoản lớn làm vốn.
Sau khi bận bịu một hồi lâu, thời gian đã tới lúc ăn cơm, Đoàn Lệ và Kỳ Vô Quá đi dọc theo lối nhỏ đi xuống.
Lúc đi ngang qua cửa phòng khám, bọn họ phát hiện ở đó có một gương mặt quen thuộc xuất hiện.
Kỳ Vô Quá rất nhạy bén với mặt người, cậu chỉ cần nhìn thoáng qua là biết người kia, đó là NPC bệnh nhân kỳ quái hôm trước đến phòng khám của Đoàn Lệ khám bệnh.
Cậu kéo tay Đoàn Lệ nói: “Chúng ta đi qua đó nhìn xem.”
Đoàn Lệ hỏi: “Sao thế?”
Kỳ Vô Quá biết chắc chắn hắn không nhận ra người nọ, nhưng như thế cũng bình thường, Đoàn Lệ vốn không hay nhớ mặt, hơn nữa trong mắt hắn, toàn bộ cư dân da ngăm trên đảo đều có gương mặt na ná giống nhau.
“Người bệnh hôm qua bị thương kìa.”
Kỳ Vô Quá nói xong, Đoàn Lệ đã hiểu ý cậu.
Bệnh nhân kia rất kỳ lạ, chắc chắn có liên quan đến chủ tuyến của trò chơi.
Hai người chuyển hướng đi vào trong phòng khám.
Lúc bọn họ đi vào, bệnh nhân đã ở trong phòng trị liệu. Hai bác sĩ còn lại cũng vào đó theo, bao gồm cả y tá.
Xem ra cư dân bản địa rất xem trọng loại vết thương như thế này.
Kỳ Vô Quá và Đoàn Lệ vừa đi vào phòng trị liệu đã nghe thấy tiếng người nhà bệnh nhân khóc lóc, mà người bị thương lại ngồi chết lặng trên giường, gần như cắt đứt mối liên hệ với thế giới xung quanh.
Miệng vết thương trên đùi chưa được băng bó, thậm chí cũng không được bôi thuốc, cứ vậy mà lộ ra bên ngoài.
Ánh mắt của Kỳ Vô Quá rất bén, cậu chợt thấy miệng vết thương có màu không giống với những nơi khác trên cơ thể.
Cậu khẽ nói với Đoàn Lệ: “Qua đó xem thử.”
Khi Đoàn Lệ đi qua, tất cả các bác sĩ và y tá vây quanh giường đều tự động mở lối. Kỳ Vô Quá thản nhiên đi theo Đoàn Lệ, càng đến gần càng thấy rõ miệng vết thương. Nơi hôm qua vẫn còn là một vết thương mờ nhạt nay đã thâm hơn rất nhiều. Mà càng lạ hơn là, bên cạnh miệng vết thương đỏ thẫm chợt có một vài thứ màu xanh.
Vật thể màu xanh không rõ kia trông như loại sinh vật biển có vỏ nào đó, cứng cứng, hơn nữa còn mang theo mùi tanh mặn nồng đậm.
*************
Chú thích:
(1) Xác chết trương phình (Bloated cadaver): Là một hiện tượng xuất hiện trên xác chết. Sau khi chết, hoạt động trao đổi chất và bài tiết ngừng lại, cơ thể mất đi hệ thống miễn dịch khiến cho các vi khuẩn thối rữa tồn tại ký sinh trong cơ thể người khi còn sống sinh sôi mạnh mẽ. Số lượng vi khuẩn thối rữa cực lớn có thể sinh ra một lượng khí màu xanh đen. Thứ khí thối rữa này tràn khắp bên trong cơ thể, làm cho cơ thể người chết trướng to ra trông như quả bóng hình người. (Đừng tò mò mà tìm trên google, các cô sẽ hối hận đó, tin tui đi)