CHƯƠNG 6
Hứa Tử Hi sững sờ.
Bởi vì chột dạ, với lại chưa từng nghĩ đến việc một người luôn dịu dịu dàng dàng như An Hạnh Nhi lại có thể nói ra lời nói như thế này.
An Hạnh Nhi cũng không nể mặt Hứa Tử Hi, cô liếc mắt nhìn bọn họ khoác tay nhau: “Trợ lý Hứa cảm thấy mình đi cùng chồng chưa cưới của tôi có thích hợp không?”
Cố Quân Tường sực tỉnh táo lại, vội vàng đẩy tay của Hứa Tử Hi ra.
Hứa Tử Hi lúng túng không biết phải làm sao, cô ta chỉ biết run rẩy nở nụ cười: “Bởi vì cô An ít khi tham gia yến tiệc này, bởi thế tôi mới cùng Cố tổng đi xã giao, tôi xin lỗi vì đã khiến cho cô An hiểu lầm.”
“Cô bảo tôi không rộng lượng à?” An Hạnh Nhi nhướn mày.
Vào giây phút Hứa Tử Hi định giải thích.
An Hạnh Nhi nói thẳng: “Huống hồ chi thứ tôi để ý chỉ là thời gian năm phút từ lúc mới bước vào đại sảnh buổi tiệc cho đến bây giờ, trợ lý Hứa luôn khoác cánh tay chồng chưa cưới của tôi không buông. Khiến cho tôi cảm thấy trợ lý Hứa đang tuyên bố chủ quyền với tôi.”
Hứa Tử Hi bị An Hạnh Nhi nói đến sắc mặt trắng bệch, bởi vì thân phận đặc biệt, lại không dám lớn tiếng phản bác, chỉ có thể không ngừng lên tiếng xin lỗi: “Không phải đâu cô An, đó là vì tôi không biết chừng mực, lần sau nhất định tôi sẽ chú ý.”
An Hạnh Nhi cười khẽ.
Cũng không có ý tha thứ.
Hạ Tư Tư ngồi bên cạnh sững sờ, đây là An Hạnh Nhi mà cô ấy quen biết ư?
Ngang ngược đến thế sao!
Cô ấy từng nhắc nhở An Hạnh Nhi, nói Hứa Tử Hi là hồ ly tinh, ngày nào cũng bám dính Cố tổng, rõ ràng có ý đồ xấu xa.
Nhưng An Hạnh Nhi nói cô ấy tin tưởng Cố Quân Tường, Hạ Tư Tư thấy Cố Quân Tường tốt thật, bởi vậy cũng không nhiều lời thêm nữa.
Nhưng cô ấy luôn không ưa Hứa Tử Hi, ỷ vào nhan sắc của mình, lại tốt nghiệp từ trường đại học danh tiếng, con trẻ tuổi mà đã trở thành trợ lý đặc biệt của tổng giám đốc tập đoàn Nghiêm thị, luôn vênh vênh váo váo, xem thường người khác, còn mỉa mai cành vàng lá ngọc như bọn họ chỉ có vận mệnh tốt chứ chẳng có chút tài năng nào.
Bây giờ bị An Hạnh Nhi dạy dỗ trước mặt đám đông, làm sao cô ấy không vui vẻ cho được!
“Hạnh Nhi.” Cố Quân Tường chợt lên tiếng, chủ động cầm tay của cô.
Trong lòng An Hạnh Nhi rất bài xích, thế nhưng cuối cùng cô vẫn nhẫn nhịn.
“Không ngờ hôm nay đột nhiên em lại đến đây, anh rất vui.” Anh ta không hề nhắc đến việc cô vừa dạy dỗ Hứa Tử Hi một chặp.
Không nói giúp Hứa Tử Hi một câu nào, cũng không giải thích vì sao Hứa Tử Hi lại khoác cánh tay anh ta mãi.
Cố Quân Tường tránh nặng tìm nhẹ.
An Hạnh Nhi cũng thông minh, cô không nói gì nữa, dạy dỗ Hứa Tử Hi đã làm Cố Quân Tường mất sạch mặt mũi rồi, nếu như quá sốt ruột vì cái lợi trước mắt, thế thì không có lợi cho những việc cô muốn làm sau này.
“Đi thôi, anh đưa em đi gặp ba mẹ anh, chắc chắn bọn họ muốn gặp em lắm.” Cố Quân Tường mỉm cười, vĩnh viễn luôn dịu dàng như thế.
An Hạnh Nhi gật đầu, cô nói với Hạ Tư Tư một tiếng rồi khoác cánh tay Cố Quân Tường, bước đi giữa đại sảnh của yến tiệc.
Trai tài gái sắc thường thu hút ánh mắt của rất nhiều người.
“Quả nhiên không hổ danh là người đẹp nhất Bắc Văn Quốc, trước kia cứ tưởng chỉ là lời đồn đại thôi chứ.”
“Cô ấy chẳng mấy khi lộ mặt trước mặt đám đông, đây cũng là lần đầu tiên tôi gặp cô ấy, còn tưởng rằng không đủ đẹp sợ tự vả mặt mình, quả nhiên tôi xem thường người khác quá.”
“Trước kia cứ tưởng An Hạnh Nhi không xứng với Cố Quân Tường, bây giờ nghĩ lại mới thấy dường như An Hạnh Nhi còn tài giỏi hơn nữa.”
…
Những tiếng bàn tán lọt vào tai An Hạnh Nhi và Cố Quân Tường.
Năm ấy vì An Hạnh Nhi không thường xuyên tham gia những bữa tiệc như thế này, Cố Quân Tường lại thích thể hiện bản thân, bởi thế người trong Thanh thành đều nghĩ rằng cô không xứng với Cố Quân Tường.
Bây giờ nghe thấy tiếng bàn tán của bọn họ, tất nhiên trong lòng Cố Quân Tường cảm thấy rất khó chịu.
Trước giờ anh ta luôn thích đặt bản thân mình lên vị trí cao nhất, không thể chấp nhận người khác bảo anh ta không tốt, không thể chấp nhận người khác vượt qua anh ta, đến An Hạnh Nhi cũng không được.
Nhưng anh ta đã quen với việc giả đò, không ai có thể nhận ra.
Hai người cùng nhau đi đến trước mặt ba mẹ của Cố Quân Tường, chủ động chào hỏi người lớn.
Trước kia An Hạnh Nhi cứ nghĩ rằng nhà họ Cố thật lòng đối đãi với cô, hỏi han ân cần, luôn luôn chăm sóc cho cô, nhưng đến sau này cô mới biết chẳng qua bọn họ muốn được cô tin tưởng, hòng chiếm lấy gia sản của cô mà thôi.
Cô che giấu cảm xúc của mình, xã giao với nhà họ Cố.
Rất nhiều người qua qua lại lại trong đại sảnh bữa tiệc, nhà họ Cố thân là một trong bốn gia tộc lớn, số người lấy lòng nhằm trèo cao rất nhiều, An An lặng lẽ bỏ đi, mà vào giây phút cô bỏ đi, thậm chí Cố Quân Tường còn không biết.
Trước kia cứ nghĩ rằng anh ta quên ăn quên uống vì công việc, có thể hiểu vì sao anh ta lại phớt lờ mình.
Từng liên tục tìm cái cớ thay cho anh ta…
An Hạnh Nhi xoay lưng bước ra vườn hoa sau vườn.
Quả nhiên cô không quá thích bầu không khí quá sôi nổi vui nhộn, vừa ra đến vườn hoa đã cảm thấy thoải mái hơn nhiều, nhưng vào lúc ấy.
“Cô An.” Đột nhiên có tiếng người vang lên, khiến cô giật mình.
Cô ngoảnh đầu lại, nhìn người đàn ông bước ra từ bóng tối ấy.
Anh ta mặc đồ vest đen và xám lạnh, áo sơ mi trắng, cà vạt trắng xám, kiểu dáng và màu sắc hài hòa, phối với vóc dáng và dung mạo sắc sảo của anh, khiến cho người khác yêu thích ngay từ cái nhìn đầu tiên, làm điên đảo chúng sinh.
An Hạnh Nhi lặng lẽ quay mặt đi, cô lên tiếng: “Sao anh lại ở đây?”
“Tôi ở đây đợi cô An.” Diệp Thương Ngôn cong cong khóe môi.
Đợi cô làm gì?
Huống hồ chi sao anh ta lại biết cô sẽ ra vườn hoa.
“Tìm tôi làm gì?” An Hạnh Nhi bình tĩnh mà hỏi anh ta.
“Trả thẻ lại cho tôi!” Diệp Thương Ngôn nói thẳng.
An Hạnh Nhi hơi biến sắc.
Quả nhiên không thể ôm ấp quá nhiều hy vọng vào cái tên này.
Cô nói: “Không phải trước giờ anh vẫn luôn rất rộng lượng với phụ nữ hay sao?”
“Bởi thế cô An đang nhắc nhở tôi, cô đã là người phụ nữ của tôi rồi à?” Diệp Thương Ngôn cười xấu xa.
Vào giây phút gương mặt điển trai ấy kề cận gò má của cô, mang theo khí thế mạnh mẽ, khiến cô căng thẳng, làm cô cảm thấy nguy hiểm.
An Hạnh Nhi né tránh.
Diệp Thương Ngôn bật cười.
“Đồ ngựa đực.” An Hạnh Nhi bực bội: “Tôi để thẻ ở nhà, lần sau sẽ trả cho anh!”
Sau khi nói dứt lời, cô xoay lưng chuẩn bị bỏ đi.
Được sống lại, làm lại cuộc đời, mục tiêu của cô rất rõ ràng, không định cho bản thân mình quá nhiều thời gian rảnh rỗi, bởi thế cô phải học cách xã giao.
Vào giây phút ấy, cô nhìn thấy Cố Quân Tường đi từ trong đại sảnh buổi tiệc ra.
Dường như đến bây giờ mới phát hiện cô không còn ở bên cạnh mình nữa, bởi thế mới ra ngoài tìm cô.
Lúc nhìn thấy cô, rõ ràng sắc mặt anh ta có vẻ không vui, đại khái là cảm thấy lúc mình làm nhiệm vụ thì cô nên ngoan ngoãn ở bên cạnh mình mới phải.
Rồi sau đó, đột nhiên anh ta nhìn thấy một người tuấn tú nho nhã đang đứng cạnh cô, giọng nói trở nên hiền hòa: “Sao em lại ra đây một mình, bỗng dưng chẳng thấy em đâu, làm anh lo lắng một chút.”
“Ngột ngạt quá nên em ra đây cho thoáng, đang tính quay lại.” An Hạnh Nhi mỉm cười.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!