Nhìn theo Quan Cảnh Thiên rời đi, Kỷ Sơ Bồng chậm rãi thu hồi tầm mắt, tia quan sát ngưng lại trên mặt Tư Ngưng Hạ.
Sau khi mẹ đi, nàng cố nhích ra xa Kỷ Sơ Bồng một chút.
Kỷ Sơ Bồng bất đắc dĩ gọi "Hạ Hạ."
Tư Ngưng Hạ nhìn cô một cái "Hả?"
"Trong thời gian mình không đi học, trong trường có xảy ra chuyện gì không?"
"Không có." Tư Ngưng Hạ bình tĩnh nói.
Kỷ Sơ Bồng nói tiếp "Bộ mình làm sai gì đó rồi cậu giận mình sao?"
Tư Ngưng Hạ biểu hiện thật rõ ràng, không chút che giấu sự bất mãn của nàng. Chỉ là hơn nửa tháng không gặp, cô không nghĩ mình làm gì sai mà làm nàng giận đến mức không thèm để ý đến cô.
Cô đương nhiên cũng nghĩ tới khả năng Tư Ngưng Hạ giận chó đánh mèo, nhưng kết hợp với ánh mắt và ngữ khí khi nãy của nàng thì trăm phần trăm là nàng đang xem cô là tội đồ.
Bình thường hai người sẽ gửi tin nhắn cho nhau nhưng độ khoảng ba ngày nay thì nàng ngưng bặt. Cho dù Kỷ Sơ Bồng có nhắn gì thì Tư Ngưng Hạ cũng không trả lời, bây giờ gặp mặt cô mới biết bản thân đang bị ghét mà không rõ nguyên do.
Tư Ngưng Hạ mím môi, xem quảng cáo sữa tắm trên TV, không nói gì.
Nàng biết kẻ tổn thương mình là Kỷ Sơ Bồng của năm năm sau, còn Kỷ Sơ Bồng của hiện tại hoàn toàn không hay biết gì cả, cô ấy vẫn luôn đối tốt với nàng, nàng lẽ ra không nên cư xử với cô ấy như vậy.
Kỷ Sơ Bồng đột nhiên tới đây, nàng còn chưa kịp chuẩn bị tốt tâm lý, còn chưa sẵn sàng để đối diện với cô ấy.
Muốn trách thì hãy trách là do cô đã tới không đúng lúc.
Tóm lại, sau khi trọng sinh gặp mặt lần đầu tiên, nàng đã không thể không phòng bị gì mà quấn lấy cô ấy làm nũng như trước kia nữa. Cho dù ở đời này cô ấy đối tốt với nành bao nhiêu, có lẽ nàng cũng vẫn không quên được nỗi đau cô ấy gây cho nàng ở kiếp trước.
Nói đi cũng phải nói lại, Lãnh Thính Nhiên và Kỷ Sơ Bồng cũng không có làm gì sai, chỉ là năm năm sau họ yêu nhau mà thôi.
Cho nên lần này nàng nhất định sẽ không dẫm lên vết xe đổ ấy nữa.
Kỷ Sơ Bồng từ trong sự trầm mặc ngắn ngủi của Tư Ngưng Hạ nhận được đáp án. Cô suy nghĩ một lúc lâu, vẫn là không thể hiểu được nguyên do.
"Rốt cuộc thì mình đã làm gì khiến cậu khó chịu vậy?"
Tư Ngưng Hạ hít vào một hơi, nói "Không có, cậu đừng nghĩ nhiều."
"Không, nhất định không phải do mình ảo giác, cậu đang giận mình." Tư Ngưng Hạ trước kia không phải như thế, lúc các nàng ở cạnh nhau nàng ấy sẽ cùng mình nói rất nhiều, luyên thuyên đủ thứ chuyện, chứ không phải dáng vẻ hờ hững không muốn đáp lời như hiện tại.
Đúng vậy, cô cảm thấy Tư Ngưng Hạ đang lạnh nhạt với mình.
Tư Ngưnh Hạ nói "Mấy ngày nay mình bị bệnh, cơ thể không thoải mái, cảm thấy không muốn nói chuyện mà thôi."
Kỷ Sơ Bồng cũng không thể bắt bẻ được lời này, lẳng lặng nhìn nàng mấy giây, sau đó vầm một gói quà tinh xảo đưa cho nàng "Này là đặc sản ở địa phương mình đóng phim, vốn dĩ định ngày mai sẽ mang tặng cậu, nhưng mình chờ không nổi đến ngày mai... Muốn gặp cậu nên mình ghé luôn hôm nay."
Tư Ngưng Hạ rũ mắt nhìn một chút cũng không có lập tức nhận lấy.
Trước kia nàng sẽ thật vui vẻ mà nhận, sau đó sẽ hỏi cô ấy muốn nàng tặng lại thứ gì.
"Cậu có muốn xem một chút không?" Kỷ Sơ Bồng đem gói quà đưa lại gần Tư Ngưng Hạ một chút, ý bảo nàng hãy cầm lấy đi.
Tư Ngưng Hạ có chút bực bội "Bây giờ tâm tình của mình không tốt, hay là cậu về trước đi?"
Tư gia và Kỷ gia rất gần, lại giao thiệp thân thiết. Trước kia xa nhau một khoảng thời gian, Tư Ngưng Hạ rất luyến tiếc, thậm chí muốn giữ Kỷ Sơ Bồng ở lại nhà mình. Thế mà chỉ qua nửa tháng, hôm nay cô đến chơi thì nàng đã vội vã muốn đuổi cô về?
Ngoài miệng nói không giận cô ấy nhưng hành động lại đang nói cho cô ấy biết là nàng chán ghét cô.
Kỷ Sơ Bồng vẻ mặt đau thương chậm rãi buông tay.
Nói đến cùng nàng và Kỷ Sơ Bồng hòa hảo hai mươi năm, nhìn thấy bộ dáng cô ấy khổ sở, Tư Ngưng Hạ trong lòng cũng không chịu nổi, ngữ khí của nàng mềm đi "Xin lỗi, hôm nay mình có hơi mệt."
"Không sao." Kỷ Sơ Bồng đem quà tặng đặt về chỗ cũ, cầm túi xách lên, nói với nàng "Ngày mai gặp."
Tư Ngưng Hạ im lặng vài giây "Ừ, ngày mai gặp."
"Mình về nha."
Tư Ngưng Hạ không nhúc nhích.
Kỷ Sơ Bồng trong đáy mắt hiện lên một chút chua xót, nhìn nàng một cái thật sâu rồi chậm rãi xoay người đi đến cửa.
Thay giày xong cô còn thoáng quay người nhìn Tư Ngưng Hạ. Nàng từ đầu đến cuối đều giữ nguyên thế ngồi, không hề nhìn cô. Cô thất vọng, kéo cửa, rời đi.
Tiếng đóng cửa truyền vào trong tai, Tư Ngưng Hạ rốt cuộc quay đầu nhìn sang, ánh mắt ưu thương, một hồi lâu nàng mới chậm rãi cầm lấy món quà kia, mở ra một chút.
Xé đến lớp giấy gói cuối cùng, nàng dừng động tác, đáy mắt hiện lên một mạt ưu thương.
Nếu...
"Bồng Bồng về rồi sao?" Quan Cảnh Thiên vốn luôn ở trong phòng he hé cửa nhìn trộm hai người, trên mặt vẫn đắp mặt nạ chậm rãi đi ra. Bà từ trên cao nhìn xuống đỉnh đầu con gái mà càm ràm "Người ta đã đợi con từ hồi ba giờ chiều, đợi tới tối mịt con mới chịu vác thân về."
Lòng ngực Tư Ngưng Hạ chua xót, nàng như tỉnh ngộ.
Trời ơi, sao nàng lại có thể mang những trách cứ cay nghiệt của kiếp trước mà dày vò Kỷ Sơ Bồng của hiện tại được cơ chứ?
Kỷ Sơ Bồng và Lãnh Thính Nhiên bây giờ còn chẳng thân thiết với nhau mấy, hơn nữa không phải nành đã xác định đoạn tuyệt với Lãnh Thính Nhiên rồi hay sao? Cho dù sau này hai người họ có phải lòng nhau hay không thì cũng chẳng phải là chuyện của nàng nữa rồi.
Tuy rằng nhất mực muốn như vậy, trái tim của nàng vẫn không kìm được đau nhói. Dù thế nào đi nữa, năm năm hay mười năm, nàng cũng sẽ vượt qua được thôi mà. Phải không?
Nàng thừa nhận bản thân không đủ rộng lượng để thứ tha cho nỗi đau hai người họ đã gây ra cho nàng. Vết thương sâu hoắm ấy cho đến bây giờ vẫn còn đang rỉ máu. Nhưng nếu một hai phải tới lui, thôi thì nàng sẽ tạm thời diễn một vai bạn tốt.
Quan Cảnh Thiên thấy nàng không nói gì, hỏi "Rốt cuộc con với Bồng Bồng có chuyện gì vậy? Mẹ thấy con bé cũng rất quan tâm con đó."
"Không có gì đâu mẹ." Tư Ngưng Hạ mang ánh mắt chất chứa những ngổn ngang giấu đi, quay đầu nói "Con hơi mệt, con lên lầu tắm rửa."
Quan Cảnh Thiên đè đè mặt nạ, bà cũng biết con gái bà dạo gần đây không khỏe, cũng không nói nhiều, gật đầu "Con nghỉ ngơi cho tốt. Khi nào ổn rồi thì nhớ cảm ơn Bồng Bồng nghe chưa, người ta đã lo lắng cho con."
"Dạ con biết rồi."
Tiện tay đem đồ đặt trên mặt đất, nàng kéo rèm cửa sổ, sau đó lại ra ban công ngồi ghế treo, suy tư mà nhìn ra phương xa.
Trong một ngày, nàng thật không nghĩ sẽ gặp mặt cả hai người bọn họ. Thật mệt mỏi.
Gió lạnh lướt qua người nàng, Tư Ngưng Hạ chỉ mặc một chiếc áo ngắn tay màu trắng nên cảm thấy có chút lạnh. Nàng theo bản năng ôm lấy gối tựa.
Nhắm mắt lại, từng hình ảnh của đời trước chợt hiện về trước mắt.
"Tư Ngưng Hạ, cậu tỉnh lại đi, cô ấy vốn dĩ không có thích cậu." Giọng nói sắc bén ấy vang lên bên tai nàng.
Rất nhanh, một giọng khác phản bác "Vậy thì sao nào? Như thế thì cô có thể cướp cô ấy hả?"
Đó là giọng của nàng.
Theo lời nói nàng, hình ảnh cũng dần trở nên rõ ràng.
Đó là căn hộ một người của Kỷ Sơ Bồng, nàng đang cùng cô ta cãi nhau, ai cũng không nhượng bộ.
Chậm rãi, nàng nhìn thấy bộ dạng thảm hại của mình.
Đầu tóc hỗn độn che khuất gương mặt gầy yếu, đôi mắt sưng đỏ, bọng mắt do thiếu ngủ mà thâm đen, môi vì kích động đang run lên nhè nhẹ.
Một trận gió lạnh lại thổi tới, Tư Ngưng Hạ giật mình mở mắt, từng ngụm thở dốc. Nàng lại nằm mơ.
Trọng sinh bốn ngày, đêm nào nàng ngủ cũng sẽ gặp ác mộng. Khi nào thì nàng mới có thể thoát khỏi nó đây?
Tư Ngưng Hạ chậm rãi cong chân lên, đem mặt vùi vào đầu gối, nước mắt nóng hổi từ hốc mắt trào ra, từng giọt long lanh rơi trên chiếc quần đen bó sát rồi lại biến mất không thấy tung tích.
Ấy thật sự là nàng sao?
Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy bộ dạng của chính mình. Thì ra xấu xí đến như vậy.
Thì ra trong mắt Lãnh Thính Nhiên, lòng dạ nàng đã xấu, vẻ ngoài cũng khó coi như vậy. Khó trách cô ấy không thích mình, mỗi ngày nhìn thấy gương mặt xấu xí đó nếu đổi lại là nàng, nàng cũng sẽ ghét bỏ chăng?
Vì cái gì mà nàng lại biến thành như vậy?
Tư Ngưng Hạ à ừm một tiếng, ngày đầu tiên nhìn thấy Lãnh Thính Nhiên, nàng thế mà lại cầm lòng chẳng đặng mà rung động.
Nàng thô lỗ lau nhanh nước mắt, buông thõng chân, đi trở vào phòng, ánh mắt dừng ở son môi Khuất Ngữ đã tặng.
Nàng chần chờ đi qua, cầm lấy nó lên, gỡ bỏ đóng gói. Thỏi son này là nàng và Khuất Ngữ cùng nhau mua, nàng đương nhiên biết nó màu gì, nhưng vẫn mở ra xem một chút, sau đó cẩn thận đặt ở bàn trang điểm chung với các loại mỹ phẩm khác.
Mười một giờ khuya.
Tư Ngưng Hạ lấy áo ngủ đi tới phòng tắm, cởi bỏ quần áo đã dính đầy bụi đường và hơi người, tận hưởng dòng nước ấm gột rửa thân thể, nàng nhắm mắt, ngửa đầu để cho nước tùy ý vỗ vào da mặt nàng.
Nàng bỗng nhiên mở mắt ra, lắc lắc đầu, không muốn suy nghĩ nữa.
Ngày mai, thậm chí là những ngày tháng đại học sau này, nàng và Lãnh Thính Nhiên sẽ còn gặp mặt. Không thể để mới ngày đầu tiên mà đã bị đổ gục như thế này được.
Buổi sáng hôm sau, Tư Ngưng Hạ lại lần nữa tỉnh dậy từ ác mộng. Nàng dùng tay lau đi mồ hôi mỏng trên trán, hô hấp còn khô khốc đã xuống giường đánh răng rửa mặt. Sau đó nàng trang điểm, son lên thỏi son hôm qua Khuất Ngữ đã tặng.
Khi nàng chuẩn bị mọi thứ ổn thỏa thì Kỷ Sơ Bồng cũng đã chờ sẵn ở dưới phòng khách. Tư Ngưng Hạ bước chân hơi ngừng một chút, mới đột nhiên nhớ đến lời hẹn gặp hôm qua.
Tối qua nàng không có từ chối Kỷ Sơ Bồng, đoán được cô ấy sẽ lại tới tìn nàng, chỉ là không nghĩ mới sáng ra đã xuất hiện rồi.
Kỷ Sơ Bồng thấy nàng liền vẫy vẫy tay, "Hạ Hạ."
Giờ này ba và anh hai đều còn đang ở nhà, Tư Ngưng Hạ đi qua chỗ họ chào buổi sáng rồi mới chậm rãi nhìn về phía Kỷ Sơ Bồng.
Nàng nỗ lực khắc chế cảm xúc khó ở, gật đầu "Chào buổi sáng."
Kỷ Sơ Bồng cười cười, đi qua kéo tay nàng "Vừa nãy anh Bác Hạ nói buổi sáng có cuộc họp, hôm nay cậu qua đi xe với mình nha?"
Tư Ngưng Hạ nghiêng đầu nhìn về phía anh mình.
Nhận được ánh nhìn của em gái, Tư Bác Hạ gật đầu "Đúng vậy, giờ anh phải đi đây."
Tư Ngưng Hạ rầu rĩ đáp một tiếng "Dạ..."
"Mấy đứa lại đây ăn sáng đi rồi đi." Quan Cảnh Thiên kêu lên "Bồng Bồng lại đây ăn đi con."
Kỷ Sơ Bồng tới sớm, lúc ở nhà cũng chưa kịp ăn sáng, nghe Quan Cảnh Thiên gọi, cô cũng không khách khí, vui vẻ đáp "Dạ vâng."
Tư Ngưng Hạ nhìn cô một cái, sau đó cũng ngồi xuống.
Quan Cảnh Thiên tương đối chú ý đến vấn đề vóc dáng, bữa sáng đều làm đơn giản. Sáng nay là cháo hành, mới vừa nấu xong nên còn nóng muốn phỏng tay.
Tư Ngưng Hạ ăn không nhiều, húo vài muỗng cháo đã nói "Con no rồi, mọi người từ từ ăn."
"Vậy con chờ Bồng Bồng một chút, để con bé ăn thêm xíu nữa. Ba với anh con hôm nay bận rộn cũng không có thời gian đưa con đến trường, phải làm phiền Bồng Bồng rồi."
"Không sao ạ, con cũng ăn no rồi." Kỷ Sơ Bồng vội vàng nói "Cô chú và anh cứ từ từ ăn, tụi con đến trường bây giờ ạ."
Tư Ngưng Hạ "..."
Quan Cảnh Thiên còn chưa kịp mở miệng, Kỷ Sơ Bồng đã chạy đến bên chỗ Tư Ngưng Hạ.
"Tối qua ngủ ngon không Hạ Hạ?" Kỷ Sơ Bồng hỏi.
"Ừm. Khá tốt. Cảm ơn."
Kỷ Sơ Bồng tươi cười trở nên có chút cứng đờ, cô chỉ hỏi thăm bình thường mà nàng đã khách khí đến như vậy rồi sao?
Bất quá cô chỉ phiền lòng một chút rồi lại cười lên "Đi thôi."
Tư Ngưng Hạ ngồi vào xe của Kỷ gia, Kỷ Sơ Bồng vòng qua ngồi vào ghế lái.
"Cậu lái xe sao?" Tư Ngưng Hạ có chút kinh ngạc.
Kỷ Sơ Bồng cài dây an toàn, cười nói "Ờ, bác Trần hôm nay xin nghỉ. Mình đã có bằng lái hai năm rồi. Cậu đừng sợ."
Tư Ngưng Hạ không lên tiếng, cảm thấy may mắn vì khi nãy mình đã ngồi ở ghế sau chứ không phải ghế phụ lái.
"Nửa tháng không đi học, không biết có còn đuổi kịp bài vở hay không nữa." Kỷ Sơ Bồng nói, trộm nhìn kính chiếu hậu, muốn quan sát biểu tình của Tư Ngưng Hạ.
Không nghĩ tới Tư Ngưng Hạ đầu cũng không ngẩng lên, nhàn nhạt nói "Dù sao cậu cũng không để bụng."
Thấy nàng rốt cuộc cũng phản ứng mình, Kỷ Sơ Bồng cười hỏi lại "Ai nói mình không để bụng?"
Tư Ngưng Hạ lại không lên tiếng.
"Hạ Hạ."
"Sao?"
"Hiện tại chỉ có hai người chúng ta, cậu có thể nói cho mình biết, mình rốt cuộc làm sai cái gì không? Sao cậu lại giận mình vậy?"
Kỷ Sơ Bồng vẫn chưa nghĩ ra, tối hôm qua cả một đêm không ngủ, trước sau cũng không hiểu có chuyện gì.
Rõ ràng trước khi đi công tác thì mọi chuyện vẫn còn tốt đẹp, tự nhiên khi về lại thay đổi chóng mặt.
"Không phải mình đã nói là không có chuyện gì hay sao."
Kỷ Sơ Bồng rất nhanh đã phản bác, nói "Bộ dạng cậu như vậy mà bảo không có chuyện gì hả?"
Tư Ngưng Hạ có chút bực bội "Tâm trangh của mình không tốt, không muốn nói chuyện, không được sao?"
"Vậy vì sao tâm trạng của cậu lại không tốt? Thất tình hả?"
Tư Ngưng Hạ mặc kệ cô ấy, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng không muốn trả lời.
Kiếp trước chính là quá tin tưởng cô, cho nên nàng mới không hề giữ lại gì, chính mình đem mọi thứ đều chia sẻ cho cô ấy hết, mới có thể làm cho cô ấy và Lãnh Thính Nhiên thừa cơ nước đục thả câu đến bên nhau, cắm sừng nàng.
Nàng cảm thấy chính mình lúc ấy thật là ngu xuẩn, xứng đáng bị làm tổn thương.
- ---------------
Hola, đã lâu khum gặp, mọi người có nhớ toi khum? =))) Dạo gần đây có chút lười nên tiến độ chậm chạp quá. Tin vui là toi khum rớt môn nào trong năm học này nên kì nghỉ hè được thư thả một chút khum lo trả nợ môn, có lẽ sẽ edit được nhanh hơn =)))) Hy vọng đến hết năm nay có thể lấp xong cái hố này. À mà mọi người theo dõi truyện có thể cmt gì đó cho zui zẻ, náo nhiệt được khum? Hiu quá thì toi hơi buồn, khum có động lực edit ó:(((Hmmmm nói nhảm nhiêu đó đủ rùi, chúc mọi người buổi tối zui zẻ.