Note: Hơi nhiều từ mà tui không biết chỉnh như nào cho hợp lý, xin phép giữ nguyên cho tới khi beta.
Việc tham gia chương trình tuyển chọn thần tượng này Giản Tinh Tuế cũng đã nghĩ tới. Kiếp trước sai lầm của cậu ngoài việc đối nghịch cùng vai chính thụ còn là bản thân không tin vào số mệnh, không muốn tách rời với nhà Giản. Cậu thấy rằng bản thân có thể có cuộc sống cũ, cho nên mới lạc tới kết cục như vậy. Nhưng trốn tránh cũng không trốn mãi, chỉ cần từ giờ trở đi, cậu không đối nghịch với thụ chính nữa là được.
Mà cũng vô dụng, nếu vẫn phải trốn, cậu chỉ cần tham gia rồi bị loại, là có trong tay 20,000. Đến lúc đó thì tính đi làm việc khác sau, dù sao trước mắt cần đảm bảo bản thân không chết đói là đủ rồi.
Ngồi xe tới trường quay, Giản Tinh Tuế nghe anh Vương bên cạnh không ngừng nói ở bên tai: "Thật sự cần phải nắm thật chắc cơ hội này có biết chưa. Anh cậu hỏi qua rồi, lần này chương trình có thể mời được Phó Kim Tiêu đến. Biết nó có nghĩa là gì không? Chính là lưu lượng chứ còn cái gì nữa! Cái chương trình này sẽ rất hot, thật sự luôn, anh thề nó sẽ cực hot. Có Phó Kim Tiêu xuất hiện, tuyệt đối cái chương trình này sẽ nổi như diều gặp gió."
Như thế nào là đỉnh lưu?
Đỉnh lưu già vị chính là khi bản thân nghe được tên của họ liền biết rating cùng độ hot đã được mua "bảo hiểm nhân thọ".
Giản Tinh Tuế như chợt nhớ tới điều gì: "Sơ tuyển lần này anh Phó có tới không?"
Lời này khiến người đại diện nín họng.
Anh Vương gãi đầu, chần chờ mà nói: "Chắc là không, một ảnh đế nổi tiếng như anh Phó bận rộn như vậy, mấy chuyện sơ tuyển như này anh ta tới làm gì. Chắc phải đợi đến khi bắt đầu quay chương trình chính mới tới."
Giản Tinh Tuế gật đầu: "Cũng có lý."
Anh Vương vỗ vỗ vai cậu nói: "Cậu đừng nghĩ nhiều nữa. Trước khi ra cửa anh đã xem lịch, hôm nay là ngày lành tháng tốt, chắc chắc cậu có thể làm được."
Gia Tinh Tuế thở hắt một hơi, cười cười nói: "Chỉ mong là như vậy."
Ngày tốt hay không tốt thì cậu không biết. Nhưng vừa bước vào tầng tổ chức chương trình, còn chưa đi đâu xa đã thấy một bóng dáng quen thuộc. Hoặc là nói, là bóng dáng mà bản thân cậu đời trước rất quen thuộc.
An Nhiễm đang cùng mọi người cười nói với nhau, tại khoảnh khắc Giản Tinh Tuế xuất hiện ở hành lang, hắn cũng ghé mắt nhìn qua, sau đó cứng đờ khuôn mặt, cả thân mình tựa hồ run rẩy nhè nhẹ.
Giản Tinh Tuế tự nhủ: Xong.
Quả nhiên, khi An Nhiễm thay đổi, người đàn ông đứng bên cạnh cũng quay qua đây. Thực không khéo, Giản tinh Tuế cũng nhận thức người kia, chính là chó liếm thứ nhất của thụ chính An Nhiễm theo nguyên tác, à không, là nam phụ thâm tình - Chu Tầm. Gã là con của một nhà giàu mới nổi, cũng có chút tài với thế lực. Khi An Nhiễm vẫn còn ở cửa hàng bánh gạo làm cô bé lọ lem, gã có tác dụng chủ yếu là công cụ hình người, đưa tiền đưa hoa đưa ấm áp.
Đương nhiên cũng bao gồm hỗ trợ vai chính vả mặt và diệt trừ pháo hôi ác độc như cậu.
Kiếp trước, Chu Tầm không ít lần chèn ép cậu. Sau khi bị đuổi ra khỏi nhà, gã càng trong tối ngoài sáng bắt chẹt cậu, sẵn sàng làm kẻ hầu đi theo thụ chính. Đáng tiếc, khi có chút danh tiếng ở giới giải trí, An Nhiễm liền lấy lý do muốn lập nghiệp mà cho gã cút.
Quả nhiên...
Giản Tinh Tuế còn chưa làm gì, Chu Tầm liền tiến lên một bước đem An Nhiễm bảo hộ sau lưng, hung ác mà nhìn cậu: "Mày tới làm gì?"
An Nhiễm đứng ở phía sau nhíu chặt cả khuôn mặt như lâm đại địch mà nhìn cậu.
Giả Tinh Tuế cạn lời: "Tôi vì cái gì không thể tới."
"Mày còn muốn thương tổn Nhiễm Nhiễm nữa à?" Vóc dáng Chu Tầm cao to, một bộ như muốn liều mạng với Giản Tinh Tuế: "Tao nói cho mày, có cái gì thì nhắm tới tao này. Hôm nay có tao ở đây, đừng có nghĩ giở thói trò mèo gì!"
"..."
Giản Tinh Tuế còn chưa mở miệng, An Nhiễm phía sau Chu Tầm đứng dậy. Hiện tại, diện mạo của vai chính thanh tú, xinh đẹp mười phần. Làn da trắng nõn vô cùng mịn màng, không giống như bộ dáng phải dãi nắng dầm mưa trong tiệm bánh gạo. Trên người cũng có một cảm giác mềm mại như bông, tạo cảm giác yếu đuối mong manh cần người bảo hộ.
An Nhiễm đứng trước mặt Chu Tầm, tuy rằng có vẻ nhỏ yếu nhưng lại vô cùng kiên cường: "Giản Tinh Tuế, cậu đừng thương tổn A Tầm. Người cậu muốn tìm là tôi, có hận thù gì cũng là với tôi."
"..."
Giản Tinh Tuế cạn lời thật sự.
Nhưng lời này của An Nhiễm vào tai Chu tầm lại trở nên vô cùng cảm động. Gã biết An Nhiễm vô cùng lương thiện, nhưng lại không nghĩ tới vì bản thân gã mà tỏ vẻ dũng cảm như vậy.
Chu Tầm kéo An Nhiễm qua che chở, lạnh giọng nói với Giản Tinh Tuế: "Mày mà dám động vào Nhiễm Nhiễm, tao chắc chắn sẽ không bỏ qua cho mày đâu."
An Nhiễm lắc lắc đầu, lôi kéo tay của Chu Tầm, nhẹ giọng: "A Tầm, đừng như vậy. Em không muốn liên lụy tới anh."
Chu Tầm càng bị kích động, an ủi hắn: " Nhiễm Nhiễm, đừng nói mấy lời ngốc nghếch như vậy. Đừng khách khí với anh, em yên tâm, anh sẽ không bao giờ cho phép ai bắt nạt em cả."
Bởi vì thanh âm của hai người cũng không nhỏ, mọi người tới báo danh đều nhìn qua đây. Thậm chí còn có người muốn hóng hớt mà vây quanh. Nếu Giản Tinh Tuế trong trường hợp này mà nháo thật, chắc chắn là cậu phải cuốn gói rời khỏi chương trình. An Nhiễm là một người thông minh, tại hoàn cảnh như vậy mà đứng ra, không những cho mình thiện cảm mà còn có thể giải quyết pháo hôi dễ như trở bàn tay.
Quả nhiên, đã không có ít người nhỏ giọng nghị luận:
"Đang làm cái gì đây?"
"Hình như là có người bắt nạt người còn lại."
"Là An Nhiễm kia bị bắt nạt hả?"
Giản Tinh Tuế nghe xung quanh nghị luận, trong lòng thở dài một hơi. Cậu nhìn về phía Chu tầm: "Hai người đã nói xong chưa vậy? Tôi có thể mở lời được không?"
Chu Tầm cảnh giác: " Mày muốn nói gì?"
Giản Tinh Tuế lấy ra giấy báo danh ra: "Tôi tới tham gia tuyển chọn, tới nơi này vì ở đây là nơi xếp hàng chờ theo chỉ định."
Chung quanh bỗng nhiên yên tĩnh.
Tiếp theo, có người dẫn đầu cười "Phì" một tiếng, đám người vốn đang hóng hớt còn thương hại An Nhiễm, kết quả hai người lại biến thành trò cười.
Chu Tầm cảm thấy khó coi, An Nhiễm đằng sau cũng xấu hổ.
Giản Tinh Tuế thở dài một hơi. Cậu cất giấy báo danh, đi đến hành lang tìm ghế ngồi xuống, nhìn về phía hai người: "Mọi người cứ thoải mái."
An Nhiễm có chút do dự mà nhìn Giản Tinh Tuế, còn muốn nói gì đó nhưng lại bị Chu Tầm kéo kéo cánh tay: "Chúng ta đi, cách xa hắn một chút."
Hai người xoay người rời đi, thoạt nhìn như muốn ra oai phủ đầu Giản Tinh Tuế, nhưng Giản Tinh Tuế thấy họ đi rồi mới nhẹ nhõm thở dài. Có thể không tiếp xúc vẫn là tốt nhất. Lần này tới tham gia chương trình, chỉ cần có thể lấy được 20,000 rồi rời đi, không cần xuất hiện trong tầm nhìn của thụ chính là được.
Đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên có người từ phòng cạnh cầu thang đi ra. Cô mang khẩu trang, một một đầu tóc vàng nổi bật, ánh mắt rơi vào Giản Tinh Tuế đầu tiên, liền mở miệng, giọng còn có chút mềm mại của tiếng Thái: "Xin chào, nhờ cậu giúp tôi một chút."
Giản Tinh Tuế sửng sốt, không ngờ còn có tuyển thủ Thái Lan.
Cũng may là lúc trước Phó Kim Tiêu có ra một ca khúc tiếng Thái, cậu còn học một chút, không ngờ bây giờ sẽ dùng tiếng Thái trả lời: "Xin chào."
"A, thật tốt quá!" Cô gái tóc vàng nheo mắt, lộ ra ý cười: "Tôi muốn hỏi là phòng chương trình ở đâu, tôi không tìm thấy ở đâu cả."
Phòng chương trình?
Không phải là nơi mà đạo diễn và đạo sư sẽ tới hay sao?
Tuy trong lòng kinh ngạc, nhưng Giản Tinh Tuế vẫn chỉ đường: "Không phải ở đây. Từ nơi này đi thẳng, rẽ trái, là sẽ tới phòng cần tìm."
Cô gái tóc vàng gật đầu, hình như thuộc tính mù đường phát tác, mơ mơ hồ hồ.
Giản Tinh Tuế dứt khoát đứng lên, cậu giơ tay dùng động tác kết hợp tiếng Thái: "Đi theo hướng này, sau đó đi thêm tầm 10 mét, sẽ có cột mốc đánh dấu, sau đó rẽ vào, đi thẳng sẽ tới."
Cô gái tóc vàng bừng tỉnh: "Cảm ơn cậu."
Giản Tinh Tuế mỉm cười: "Không có gì."
Cô gái định đi, lại quay lại: "À, cậu tên là gì nhỉ?"
Giản Tinh Tuế giới thiệu.
Cô gái bắt tay, khom lưng lễ phép nói: "Tôi biết rồi, cảm ơn cậu."
Giản Tinh Tuế cũng khom lưng chào.
Bởi vì đời trước không tham gia chương trình này, cậu thật sự không biết cô gái này là ai. Nhưng bây giờ bình tĩnh nghĩ lại, mơ hồ nhớ rõ [Tinh Quang] kiếp trước có Đồ Nhã là một đạo sư người Thái Lan. Cậu lúc đấy cũng chỉ xem qua tiết mục đầu tiên, có thấy Đồ Nhã trong lúc phỏng vấn chỉ đích danh thụ chính khen ngợi, nói hắn rất tốt bụng vì giúp chỉ đường cho bản thân cô.
Nghĩ đến đây, Giản Tinh Tuế choáng váng.
Chẳng lẽ, là lần lạc đường này sao? Nhưng thụ chính không làm thì sao giờ? Cậu như thế nào lại tới đây thành người chỉ đường? Vừa nghĩ vừa tưởng tượng, hình như vừa rồi An Nhiễm cũng đứng ở chỗ này, vì cậu đi tới, thấy không vừa mắt nên cùng Chu Tầm rời đi.
Thật sự là... đánh tầm bậy tầm bạ mà đoạt sân diễn của vai chính đi?
Giản Tinh Tuế bất đắc dĩ thở dài, nghĩ tới kết cục của việc đối đầu với vai chính, nhất thời cậu không biết nên mừng hay lo. Chỉ có thể cầu nguyện thế giới này xem xét bản thân cậu không có cố ý đi cướp mà bỏ qua.
....
Bên kia, tổ đạo diễn nhận được một cuộc điện thoại.
Cuộc điện thoại này là do tiểu sinh Giản Trị đang hot gần đây gọi tới. Mấy năm nay, Giản Trị là tiểu sinh chạm tay là bỏng, dựa vào một ít thế lực và tài nguyên của Giản gia mà dần dần có chút chỗ đứng cùng già vị.
Nguyên nhân Giản Trị gọi tới cũng rất đơn giản: nhờ tổ tiến mục chiếu cố em trai của mình. Giản Trị cùng em trai trò chuyện qua điện thoại, vừa hiểu biết một ít tình huống liền chào hỏi tổ chương trình một chút. Hắn không muốn em trai mình sẽ chịu ủy khuất gì, đặc biệt là khi biết được Giản Tinh Tuế âm hồn bất tán tham gia lại càng không yên tâm.
Tuy rằng An Nhiễm nói Giản Tinh Tuế hình như chỉ tới tham gia thi tuyển, nhưng nghe giọng có chút ngập ngừng, Giản Trị chắc chắn sự tình không đơn giản như vậy. Đứa bé An Nhiễm này nói thẳng ra là quá thiện lương, không bao giờ mách lẻo người khác hay nói xấu họ gì đó, trên thực tế chắc chắn là bị Giản Tinh Tuế bắt nạt. Hiện tại em trai đã về nhà Giản, gã cũng không thể mặc kệ.
Tổ chương trình trả lời: "Ngài yên tâm, chắc chắn sẽ chiếu cố. Chúng tôi cũng thấy điều kiện An Nhiễm rất tốt, vào vòng trong hẳn không có vấn đề gì."
"Được" Giản Trị nói: "Ánh mắt của các anh tôi yên tâm, nhưng cần chú ý, cẩn thận có người trà trộn vào được. Tôi nhìn qua danh sách, trong đó có một người mà tôi cảm thấy không quá thích hợp..."
Ý tứ này tổ chương trình cũng rõ ràng mười phần.
Sau cuộc gọi, phó đạo diễn thở dài, cùng đạo diễn bên cạnh thương lượng một chút. Đạo diễn nghe xong cũng không phản ứng gì: "Công ty giải trí Phượng Hoàng của Giản Trị cũng đưa tới không ít thực tập sinh, coi như xem mặt mũi hắn, vòng này đào thải người nào cũng không có gì. Nhớ tên một chút, đừng làm sai."
Phó đạo diễn lúc này mới làm theo.
Xem ra người tên Giản Tinh Tuế này gây rắc rối gì cho người khác, chỉ có thể tự nhận xui xẻo thôi.
...
Bên kia - Studio
"Được rồi, mọi người nghỉ ngơi một chút"
Theo câu nói, mọi người đang ở trên đài quay chụp liền đi xuống. Phó Kim Tiêu một thân mặc quần áo mùa hè cao cấp,nổi bật ngũ quan anh tuấn,...
Nhân viên công tác dọc hai bên đường đi đều rất nhiệt tình:
"Anh Phó vất vả rồi."
"Anh Phó muốn uống nước không?"
"Chào anh Phó."
Phó Kim Tiêu gật đầu chào hỏi, thái độ cười nhạt lễ phép, chọc đến không ít nhân viên tự giác đỏ mặt vì gương mặt kia.
Cho tới khi trở lại phòng hóa trang, anh lười biếng mà ngồi xuống, tươi cười rút đi, cởi mắt kính tơ vàng, lộ ra một đôi mắt đạm mạc mà âm trầm. Anh tiếp nhận cốc nước mà trợ lý đưa, nhìn về phía người đại diện: "Có việc gì sao?"
Vương Mỹ Xán nói: "[Tinh Quang] vừa đưa tới tư liệu về chương trình tham gia lần này. Bọn họ biết anh sẽ không tới trực tiếp, cho nên đã đem hết tư liệu đưa tới, để chúng ta chọn mấy người có thể chỉ định ưu tiên."
Phó Kim Tiêu không có hứng thú: "Cô xem rồi chọn hai người là được."
Vương Mỹ Xán biết trước sẽ như này. Cô đem tư liệu đặt trên bàn, tùy tiện nhìn: "Vậy thì ưu tiên thực tập sinh của công ty đi."
Phó Kim Tiêu nhàn nhạt đáp lại.
Anh thật sự không có hứng thú, thời điểm đặt ly nước xuống, tùy tiện nhìn thoáng qua liền thấy một gương mặt quen thuộc trên tư liệu.
Vương Mỹ Xãn đang muốn lọc qua tư liệu, thấy anh nhìn chằm chằm, liền dò hỏi: "Làm sao vậy?"
Phó Kim Tiêu duỗi tay cầm tờ tư liệu, nhéo nhéo trang giấy. Ánh mắt dừng ở hình ảnh thanh niên đầu tấc quật cường, ở cạnh ghi ngay ngắn: Giản Tinh Tuế.
Là thanh niên ở cửa hàng bánh gạo đã bảo hộ anh hết mình.
Lần trước, cậu còn cầm băng cá nhân anh đưa, còn nói sau này gặp lại phải cảm ơn anh thật tốt.
Vương Mỹ Xán nghi hoặc mà nói: "Làm sao vậy, anh biết à?"
"Không quen biết"
Phó Kim Tiêu trả lời. Ảnh đế đại nhân nhìn lại vài lần phần tóm tắt, thấy phần thần tượng không điền, mà ghi tác phẩm thích nhất là bài hát của anh lúc mới vào nghề, khóe miệng liền gợi một nụ cười không rõ ý vị.
Vương Mỹ Xán thở phào nhẹ nhõm: "Tôi còn tưởng hai người quen nhau cơ. Quả thật giới giải trí bây giờ chỉ cần thanh niên bọn họ biết anh có thể tới chỉ đạo đều hưng phấn không chịu nổi, chưa kể những người còn muốn cọ nhiệt độ đâu. Anh..."
Phó Kim Tiêu đưa tư liệu tới trước mặt Vương Mỹ Xán: "Chọn cậu ấy đi."
Vương Mỹ Xán sửng sốt: "Cái gì?"
"Nói cho tổ chương trình." Phó Kim Tiêu lười biếng mà khí thế không cho từ chối: "Đây là ứng viên ưu tiên mà tôi lựa chọn."