"Cô bạn đó thường bắt nạt em à?"
"Anh đang nói chuyện cười gì thế?"
Bạch Ngưng Yên vừa lau khô tóc vừa nhìn Bạch Chính Nam buồn cười hỏi. Sau khi xảy ra chuyện ở trường, cô và anh trai về nhà lén lút, hôm nay mẹ Bạch không có ở nhà, hình như đã đi siêu thị mua đồ cho bữa tối, cô và anh trai thở phào nhẹ nhõm, nếu để mẹ Bạch bắt gặp chắc chắn sẽ khiến bà lo lắng.
"Không phải thế à?"
"Em không bắt nạt cậu ta thì thôi, cậu ta làm sao có thể bắt nạt em, mỗi lần cậu ấy tìm em gây sự, em đều phá giải dễ dàng, cho nên cậu ta rất ấm ức." Bạch Ngưng Yên cười nói cũng giải thích thêm: "Thật ra lúc trước câu ta không như vậy, nhưng kể từ khi biết em theo đuổi Hạ học trưởng mới căm ghét em, nguyên do cũng tại cậu ta không có dũng khí như em, bản thân nhút nhát lại muốn được chú ý nhưng không như ước nguyện."
"Ồ, Hạ Triết được nhiều người yêu thích quá nhỉ?" Bạch Chính Nam hứng thú: "Vậy em và cô bạn đó đấu với nhau bao nhiêu lần rồi?"
"Rất nhiều lần, toàn là chuyện nhảm nhí thôi." Bạch Ngưng Yên nhàm chán đáp. Như nhớ ra gì đó, cô nói: "Đúng rồi anh, anh dạy em học hóa có được không? Hôm nay em đã bị thầy trách phạt!"
"Cũng được, nhưng ngày mai được không? Chút nữa anh còn có việc!"
"Anh có việc gì thế? Gấp lắm sao?" Bạch Ngưng Yên tò mò.
"Đại khái anh phải đến nhà Hạ Triết mua cháo và thuốc giúp cậu ta." Bạch Chính Nam dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Anh từng nói rồi đúng không? Mẹ cậu ta về quê, không ai chăm sóc, cậu ta vốn nghĩ có thể tự mình xoay sở nhưng cơn sốt khiến đầu óc cậu ta choáng váng, không ra ngoài được, nghe nói từ sáng đến giờ vẫn còn chưa có gì bỏ bụng."
"Hạ học trưởng bệnh nặng như vậy sao?" Bạch Ngưng Yên dè dặt hỏi.
"Đúng vậy, em ở nhà chờ mẹ về nấu cơm đi, anh đi trước đây, nhớ xin phép mẹ giùm anh, anh sẽ cố gắng về trước bữa tối."
Nói xong, Bạch Chính Nam đứng dậy cầm lấy áo khoác định rời đi lại bị Bạch Ngưng Yên nắm vạt áo giữ lại, hắn hơi nhíu mày, nhìn hành động của em gái, hắn không hiểu cô đang có ý gì.
"Yên Yên?"
"Em... em có thể đi cùng không?" Bạch Ngưng Yên ấp úng.
"Không phải nói từ bỏ cậu ta rồi sao? Em đây là...?"
Sợ Bạch Chính Nam hiểu lầm, Bạch Ngưng Yên vội giải thích: "Anh đừng hiểu lầm, em không có ý gì khác đâu, em chỉ muốn đến xem Hạ học trưởng một chút, dù sao cũng là em khiến anh ấy bị bệnh, lương tâm của em đang cắn rứt lắm!"
"Thật sự như vậy sao? Không lừa anh đó chứ?
"Thật, em không lừa anh." Bạch Ngưng Yên quả quyết: "Em không muốn lương tâm mình bị chó tha đâu."
"Được rồi, cùng nhau đi đi!" Bạch Chính Nam thở dài: "Dù không can thiệp vào chuyện riêng của em, nhưng anh hy vọng em biết bản thân mình nên làm gì, có lựa chọn thế nào là hợp lý!"
"Em biết rồi, anh chờ một chút, em đi lấy áo khoác và túi xách!"
Dứt lời, Bạch Ngưng Yên nhanh chân chạy về phòng, Bạch Chính Nam ngồi lại sofa phòng khách chờ đợi, trong lúc đó hắn cũng tiện tay gửi tin nhắn cho Hạ Triết: "Ngưng Yên nghe nói cậu bệnh nên cũng đến, con bé không muốn áy náy vì làm cậu bệnh, mong cậu khi gặp đừng làm khó con bé."1
Tin nhắn được gửi đi, rất nhanh đã có hồi đáp.
"Tôi biết rồi!"
Nhìn màn hình hiển thị vỏn vẹn ba chữ, Bạch Chính Nam không suy đoán được Hạ Triết nghĩ gì, hắn lúc nào cũng có thái độ "sao cũng được" dù không thích cũng sẽ không nói ra, chuyện tỏ tình lần trước là ngoại lệ duy nhất.
"Anh, chúng ta đi thôi."
"Ừ!"
(...................)
Hạ Triết luôn có một giấc mơ lặp đi lặp lại nhiều lần từ khi hắn mười lăm tuổi. Trong cơn mơ, hắn thấy bản thân có được gia đình trọn vẹn, ba mẹ sống với nhau hạnh phúc, hắn cũng được yêu thương... tuy nhiên sau đó lại tràn đến cơn ác mộng, ba hắn rời xa mẹ hắn cùng người phụ nữ khác xây dựng hạnh phúc, sinh cho hắn một em trai, mà tên em trai này cách hắn một tuổi, ba người họ cùng sống với nhau, chiếm hết mọi thứ vốn dĩ thuộc về hắn, người phụ nữ kia tìm đến mẹ con hắn, muốn bắt hắn đi, mẹ hắn giữ hắn lại thì bị đẩy ngã, đập đầu vào tường rồi qua đời... mỗi khi mơ đến đây, hắn đều giật mình tỉnh dậy.
Mồ hôi đầm đìa ướt áo.
Bây giờ là bảy giờ tối, Hạ Triết đã ngủ cả ngày, do ảnh hưởng của thời tiết không tốt đẹp nên phố xá không còn nhộn nhịp, mọi người ai nấy đều ở trong nhà, những cơn mưa bất chợt khiến họ vô cùng ngán ngẩm.
Căn phòng đìu hiu quạnh quẽ, bóng đêm bao trùm khắp mọi nơi, một vài tia sáng của ngọn đèn đường len lỏi chiếu vào phòng. Hạ Triết cầm lấy điện thoại, phòng ngủ vô cùng nóng nực dù điều hòa vẫn chạy tốt, hắn nhìn tin nhắn gần nhất, là một tiếng trước, Bạch Chính Nam nói sẽ cùng Bạch Ngưng Yên đến đây, trong lòng hắn đột nhiên dâng lên cảm giác vui vẻ pha lẫn buồn bực.
Từ nơi Bạch Chính Nam ở cộng thêm việc phải đón Bạch Ngưng Yên rồi mua đồ ăn, mua thuốc rồi đến đây ước tầm một tiếng rưỡi, còn ba mươi phút để yên tĩnh, Hạ Triết cố gắng bật đèn ngủ, căn phòng lúc này mới sáng hơn được một chút, hân ngồi tựa vào tường, đầu vẫn chưa hết bị choáng. Hạ Triết mường tượng chiếc giường của hắn đang xoay vòng tròn chóng mặt.
Ngày hôm qua sau khi đưa Bạch Ngưng Yên về đến gần nhà, hắn đột ngột gặp bố hắn. Năm mười lăm tuổi, lần đầu tiên hắn gặp ông ta cũng là ở trên đường, lúc ấy, hai mẹ con vừa đi ăn mừng vì hắn đỗ vào trường phổ thông danh tiếng với thành tích vô cùng giỏi. Hạ Triết nhớ đó là đêm hè nóng nực, bố của hắn xuất hiện bất ngờ khiến mẹ Hạ không kịp chuẩn bị tinh thần, kích động. Ông ta và mẹ Hạ ôm nhau ngay giữa phố, sau đó còn ôm hắn thật chặt. Cảm giác ngày đó của hắn rất khó diễn tả, mặc dù chưa từng nghĩ sẽ biết mặt bố, nhưng khi ông ta ở trước mặt, Hạ Triết vừa muốn ôm, vừa muốn chạy, càng muốn mắng ông ta tại sao bỏ rơi mẹ con hai người... mẹ hắn làm mẹ đơn thân mười lăm năm, nếu không phải là người mạnh mẽ chắc chắn đã nghĩ quẩn bởi lời gièm pha của thiên hạ. Hạ Triết có vô số câu hỏi, hắn không biết hỏi từ đâu và hỏi như thế nào. Hắn đứng im như một bức tượng cho đến khi người vợ hiện tại của ông ta đến.
Đó là một người phụ nữ xinh đẹp, cao quý, bà ta hẳn cũng nghe về mẹ con hắn, khác với những gì thường diễn ra trên phim truyền hình, người vợ đó ôn hòa nhã nhặn, làm thân với mẹ con hắn, mẹ Hạ rất sốc, bà không ngờ người mình chờ đợi đã có gia đình, mẹ Hạ tủi thân bật khóc, bà bỏ chạy khỏi nơi đó, người đàn ông kia muốn đuổi theo nhưng đã bị hắn cản lại, ngay sau đó, hắn liền đuổi theo mẹ.
Khi hắn chạy đến ngã tư, mọi người đang tụ tập thành đám đông ở nơi đó, linh cảm có chuyện chẳng lành, hắn đi vào bên trong, đập vào mắt hắn là mẹ Hạ nằm trên vũng máu, phía sau là chiếc ô tô, theo như mọi người nói, mẹ Hạ qua đường không quan sát nên bị chiếc xe kia đụng trúng, lỗi hoàn toàn là của mẹ Hạ.
Nhưng lái xe kia tốt bụng không truy cứu, còn hỗ trợ hắn viện phí, thuốc thang, bố hắn cũng giúp đỡ, tuy nhiên hắn không muốn nhận ân huệ của ông ta chút nào, người phụ nữ kia cũng đến an ủi mấy câu. Sau lần đó, tần suất hai người họ xuất hiện cũng nhiều hơn, mẹ Hạ không muốn tính toán chuyện cũ nên cứ mặc kệ dù trong lòng không mấy vui vẻ. . Được copy tại _ T R U М t r ц y e n . VN _
Hạ Triết lại khác, hắn không thể tha thứ, đặc biệt là khi hắn vô tình nghe được cuộc nói chuyện của người phụ nữ kia, hắn mới biết bà ta vô cùng giả tạo, miệng thì chị chị em em với mẹ Hạ, xoay lưng liền tìm cách đẩy mẹ Hạ đi thật xa. Hắn rất căm ghét.
Mọi thứ diễn ra kế tiếp chính là hắn cự tuyệt gặp bố ruột và mẹ kế mặc cho mẹ Hạ khuyên nhủ. Thái độ cứng rắn của hắn khiến cho mẹ Hạ phải thuận theo, không tiếp tục gặp hai người kia nữa. Tính đến nay đã hơn một năm rưỡi, cho đến hôm qua tình cờ gặp ở bến xe buýt, ông ta muốn đưa hắn về nhưng hắn cự tuyệt, mặc kệ ông ta nói thế nào, mặc kệ ông ta vẫn ngồi trong xe chờ đợi, hắn vẫn đứng ở trạm xe. Tuy nhiên, không có chiếc xe buýt nào đến nữa, hắn đành đi bộ về, đoạn đường khá xa nhưng hắn thà đi đến tàn phế đôi chân cũng không bước lên xe của bố hắn.
Chính vì vậy mà ngày hôm nay hắn bị sốt.
Hạ Triết nghĩ đến chuyện cũ, trong lòng vô cùng phiền muộn, hắn không muốn mẹ Hạ lo lắng nên chưa nói bản thân bị bệnh, hắn chỉ nhờ Bạch Chính Nam mua thuốc và cháo, hai người là bạn thân, nhờ vả nhau cũng không tính là quá đáng.
Bên ngoài đột nhiên có tiếng chuông cửa, Hạ Triết đoán là Bạch Chính Nam đến, hắn cố gắng ra ngoài, cánh cửa mở ra đập vào mắt hắn là người hắn không muốn gặp nhất.
Bố ruột lại đến tận nhà tìm gặp.
"A Triết!"