Đoàn Lương Tài sờ đầu cậu một chút, "Ngày kia đi."
"Tại sao?"
"Ngày mai bù cho em một buổi cầu hôn. " Đoàn Lương Tài nói, "Không thể để bé cưng của anh ngây ngốc gã cho anh được."
Thiệu Giang Khâu cười đến hồn nhiên vui vẻ, "Tuyệt vời!"
Buổi tối quay về biệt thự, Lâm Nhĩ Gia lễ phục cũng không cởi, liền tê liệt ngã xuống ghế salon, thể lực và đầu óc của y cả ngày nay đều mệt ngất ngây, bây giờ não không hoạt động nổi, chỉ muốn nghỉ ngơi.
Nhưng khi Thiệu Giang Tự ngồi xuống kế bên y, cúi người nắm cằm y hôn hôn, y vừa lập tức tiến vào trạng thái, dựa lưng vào ghế salon không nhúc nhích, rầm rì chầm chậm mặc người khác hôn.
Sau khi hôn đã đời, Lâm Nhĩ Gia như cũ ngồi phịch trên ghế salon, chỉnh chỉnh mặt nhỏ đỏ như trái táo. Y dùng chân đạp bắp chân Thiệu Giang Tự, "Ông xã giỏi hôn quá, ôm em đi tắm mau."
Thiệu Giang Tự hàng phục ôm lấy y, "Hôm nay ngoan lắm."
Lâm Nhĩ Gia vòng qua cổ hắn, "Dẫu sao cũng là đêm tân hôn mà, phá lệ giả làm thiếu nữ xinh đẹp để anh thoải mái."
Thiệu Giang Tự cúi đầu nhìn, "Tối nay cũng nghe anh sao?"
Lâm Nhĩ Gia rụt cổ, "Ừ chứ sao."
"Vậy cùng nhau tắm."
"Haizzz bồn tắm cứng lắm, không được, lần đó ở phòng tắm hành sự ngày hôm sau toàn thân em đều là vết bầm xanh tím thôi... " Lâm Nhĩ Gia dừng một chút, "Ý em là, đêm tân hôn chúng ta vẫn câu nệ một chút, giường thì vẫn mềm hơn."
Thiệu Giang Tự bị chọc cười, "Đừng lo, không cần uyên ương nghịch nước, cùng nhau tắm có thể nhanh lên giường hơn."
Lâm Nhĩ Gia hôn cằm hắn một cái: "Hừ, được."
Có thể bởi vì ban ngày vừa gặp lại tất cả bạn bè thân thiết, suy nghĩ cả ngày của Lâm Nhĩ Gia vùi lấp trong hồi ức, hôm nay lại về nhà, mặc dù ở đây lâu như vậy, nhưng lại thật sự có một loại cảm giác bức rức như vừa đến.
Hơn nữa ám thị trong lòng tối nay là đêm tân hôn, rõ ràng vẫn là nằm trên giường lớn trong phòng ngủ bị lăn qua lộn lại đã không biết bao nhiêu lần, Lâm Nhĩ Gia thật đúng là cảm nhận được chút cảm giác thẹn thùng hồi hộp của Omega mới gả.
Thời điểm Thiệu Giang Tự giày vò y, y cũng không thể không biết xấu hổ hé môi.
Thật ra Thiệu Giang Tự giống như cố gắng ăn y, đùa nghịch thỏa thích. Thiệu đại tổng tài ở trên giường vẫn ít nói, thế nên trước sau không có thay đổi gì quá lớn, nhưng Lâm Nhĩ Gia khá lắm mồm rõ ràng hôm nay thay đổi chút ít.
Hôm nay y im lặng có thể so với mấy lần lăn giường lúc vừa kết hôn, lúc ấy quan hệ của bọn họ còn chưa rõ ràng, đều là làm việc trong im lặng.
Thiệu Giang Tự cắn khóe miệng y, "Cục cưng, tại sao không nói chuyện?"
Lâm Nhĩ Gia đỏ bừng cả mặt, nín thinh hồi lâu, nhỏ giọng trả lời: "Diễn thiếu nữ xinh đẹp có chút nhập tâm...ngại nói chuyện."
"Dạo này khi em xấu hổ cũng sẽ tìm chủ đề nói chuyện."
"Aiya, hôm nay em hết sức xấu hổ luôn...tìm không ra. " Lâm Nhĩ Gia dưới thân hắn xấu hổ đến run rẩy, "Anh làm việc của anh đi, đừng để ý em."
Dễ thương ghê.
Thiệu Giang Tự nghe lời làm việc.
Hôm sau là chủ nhật, hôm qua vừa kết thúc đám cưới, Lâm Nhĩ Gia vốn có thể ngủ nướng, nhưng sáng sớm y liền bò dậy, còn thuận tiện láo nháo đánh thức luôn Thiệu Giang Tự kế bên.
"Sao vậy cục cưng? " hắn hôn nhẹ tóc Lâm Nhĩ Gia.
Lâm Nhĩ Gia nháy mắt mấy cái, "Tối hôm qua ngài hài lòng không, Thiệu tổng?"
Thiệu Giang Tự cười, "Hài lòng."
Lâm Nhĩ Gia ngọt ngào, chuyển sang thần thần bí bí nói: "Hôm nay là ngày tân hôn thứ nhất, chúng ta đi tìm chút ký ức thanh xuân nha."
Hiệu sách gần trường Ninh Thị, tĩnh lặng mở cửa biết bao năm, trang hoàng lại cổ xưa lại có cảm giác hiện đại, đã thành cửa hiệu lâu đời.
Lâm Nhĩ Gia đến trước quầy gọi một bình trà tắc Thiệu Giang Tự khi đó thường uống, bưng tới khu đọc sách, ngồi xuống trước mặt ông xã nhà mình.
Thiệu Giang Tự ánh mắt vẫn nhìn theo y: "Cầm sách gì đấy?"
Lâm Nhĩ Gia giơ cuốn sách ôm trong ngực ra, "Cầm cuốn « Thuyết tương đối », "Cảm nhận thế giới của anh vào ngày chúng ta lần đầu gặp mặt."
"Lúc ấy em khóc đến rối tung rối mù. " Thiệu Giang Tự vừa châm trà vừa nói, "Trong thế giới của anh xuất hiện tạp âm."
"He he, người bình thường không được nghe em khóc đâu. " Lâm Nhĩ Gia ngại ngùng cười cười, "Vậy anh lấy sách gì... Ủa, truyện tranh? Á, em biết bộ này, của Liz · Climo!"
Thiệu Giang Tự gật đầu, "Lần sinh nhật em, anh bị nhốt trong phòng, khi đó gói để ở phòng khách, trong balo có bộ truyện tranh này."
"Đây chính quà anh muốn tặng em sao?"
"Đúng. " Thiệu Giang Tự nói, "Hôm nay mua tặng em, đền bù tiếc nuối năm đó không tặng được."
"Vậy bộ năm đó đâu?"
"Nhìn vật nhớ người, lại không tặng được, quăng rồi."
"Ai ôi, đáng tiếc. " Lâm Nhĩ Gia chậc chậc cảm thán, hăng hái dạt dào nhận lấy bộ truyện, lật xem.
Đây là một bộ truyện tranh chữa lành vô cùng nổi tiếng, trước kia y cũng biết, ba phần có tên
*« Hôm nay cậu thật đẹp» « Vừa thấy cậu tâm trạng sẽ tốt » « Tớ có thể cắn một miếng không?».(Bộ này cute lắm á mng, dễ đọc. Tầm HSK3 là đọc được òi. 😍
)Đọc một chuỗi tên sách, Lâm Nhĩ Gia hít một hơi, "Một Alpha đưa Omega bộ sách này... Rất dễ bị hiểu lầm nha. Năm đó em là tiểu lưu manh ngây thơ như vậy, nếu nhận được thật, nhất định sẽ nói "Vậy anh mau cắn đi, em cho anh cắn nè"
Thiệu Giang Tự gãi gãi lông mày, cười nói: "Không nghĩ nhiều vậy, chính là tình cờ lục được quyển sách này, lúc thấy nó sẽ nhớ tới em, rất muốn tặng cho em."
Trong sách có rất nhiều động vật nhỏ đáng yêu. Khủng long, gấu ngựa, thỏ, chim cánh cụt, chuột chũi đất... Mỗi cái đều hài hước thú vị, mỗi cái đều nhu hòa ấm áp.
Mỗi cái cũng giống như tiểu Lâm Nhĩ Gia.
Thiệu Giang Tự nhấp một miếng trà, tâm trạng vui vẻ.
Lâm Nhĩ Gia vẫn lật xem, nụ cười càng ngày càng sâu, cảm khái nói: "Cái này nếu như khi đó anh tặng thành công, hai ta nhất định lúc ấy cũng thành công luôn rồi."
"Không khác biệt lắm. " Thiệu Giang Tự tỏ vẻ đồng ý, lại đột nhiên duỗi tay đoạt sách lại.