Lịch Nhi nắm chặt miếng vải trong tay né tránh ánh mắt của Mạc Thiên Nhật Dạ, trong một khoảnh khắc nào đó cô thấy được hắn thật sự đã thay đổi rồi nhưng cô không có cách nào tiếp nhận được. Cô sẽ đau lòng khi nghe hắn nói nhưng bàn tay không thể nào lau những giọt nước mắt kia.
Cô hạ tầm mắt băng lại vết thương cho hắn, hắn đau da thịt, còn cô đau ở tim.
Mạc Thiên Nhật Dạ chăm chú nhìn đôi tay mảnh khảnh của cô dưới ánh sáng mờ, cô gầy đi nhiều, khoé mắt buồn thêm một chút, cô có lí do để không tha thứ cho hắn, lí do của cô cũng là lí do để hắn đuổi theo cô.
- Anh nghỉ ngơi đi, sáng mai khoảng 9 giờ ba tôi sẽ đi sang nhà hàng xóm đánh cờ, lúc đó anh gọi trợ lý Tiêu tới đưa anh tới bệnh viện, dưỡng thương cho tốt đừng đến đây nữa.
Cô dọn dẹp lại hòm thuốc, một lát sau quay lại với cái kéo trong tay. Mạc Thiên Nhật Dạ nhìn cô thắc mắc.
- Em định làm gì vậy?
Lịch Nhi không trả lời đưa kéo cắt áo của hắn, một hồi lấy hết áo của hắn ra rồi mới giải thích.
- Anh không tiện động đậy, cái áo này dính toàn là máu, ngày mai bảo Tiêu Đằng mang tới cái khác cho anh đi.
Nói rồi cô kéo chăn đắp cho hắn rồi lại đi ra ngoài, Mạc Thiên Nhật Dạ đưa tay sờ lên miếng băng gạc cô vừa quấn cho mình, không phải cô không còn quan tâm hắn, mà cô không có cách nào đối tốt với hắn, tất cả đều tại hắn, một thằng tệ bạc.
Một lát sau Lịch Nhi trở vào với hai chiếc chăn dày, tháng 10 trời lạnh buốt, tăng điều hoà ở mức cao nhất vẫn thấy lạnh. Lịch Nhi lót một tấm chăn ở dưới sàn rồi nằm lên.
- Em nằm trên giường đi, để anh xuống dưới.
- Nếu muốn sống thì nằm yên ở đó đi, tôi không muốn nhà mình chứa một xác chết.
Lịch Nhi kéo chăn, đưa lưng về phía hắn nhắm mắt lại. Mạc Thiên Nhật Dạ im bặt không nói nữa, cứ như vậy nhìn cô thật lâu mới lên tiếng.
- Vợ à, chúc em ngủ ngon.
Sẽ không muộn đâu có đúng không? Anh sẽ không mất em đâu có đúng không? Người ta nói Mạc Thiên Nhật Dạ không tim không phổi, anh cũng đã từng nghĩ mình thật sự không cần những thứ đó mới tồn tại được. Giờ thì anh biết rồi, anh cần những thứ đó để tiếp tục thở, cần nó duy trì sự sống này để tiếp tục yêu em.
Anh có thể nói một trăm lần, một ngàn lần từ xin lỗi nhưng tiếng yêu em thật không xứng để nói ra. Vạn lần sai, anh lấy gì đổi lại cho em đây?
Lịch Nhi mở mắt nhìn bức tường bị màn đêm phủ tối, tối như trí óc cô bây giờ, con người đó đã thật sự thay đổi rồi sao?
...
- A… Ưm…
Lịch Nhi bị đánh thức bởi tiếng thở nặng nề, cô giật mình ngồi dậy nhìn Mạc Thiên Nhật Dạ. Mồ hôi hắn đổ ướt trán, khuôn mặt đỏ lừ, môi khô khốc.
Cô nhanh chóng lại gần sờ thử, cả cơ thể hắn nóng ran, có lẽ là bị hành sốt rồi. Lịch Nhi nhìn đồng hồ mới có 3 giờ sáng, cô đi lấy một chậu nước ấm nhúng khăn sạch lau mồ hôi cho hắn, miệng liên tục gọi.
- Nhật Dạ, Nhật Dạ, anh mau tỉnh lại đi, Nhật Dạ.
Mạc Thiên Nhật Dạ trằn trọc mơ màng, bàn tay bấu chặt ga giường thật lâu môi mới bật ra thành tiếng.
- Lịch Nhi, Lịch Nhi.
- Tôi ở đây, anh tỉnh lại đi.
Mạc Thiên Nhật Dạ trong cơn mê sảng thấy Lịch Nhi cứ đi thật xa thật xa, hắn đuổi mãi đuổi mãi nhưng vẫn không đuổi kịp. Mạc Thiên Nhật Dạ tìm đến cuối ngọn đồi, thấy Lịch Nhi đứng phía dưới vẫy tay tạm biệt, hắn không do dự nhảy xuống níu lấy tay cô.
- Lịch Nhi.
Mạc Thiên Nhật Dạ bật dậy ôm chặt lấy Lịch Nhi, hắn bừng tỉnh, vết thương từ ngực truyền tới mạnh mẽ, hắn cắn răng bấu chặt vào lưng Lịch Nhi, đến thở cũng không thở nổi.
Lịch Nhi vỗ nhẹ vào lưng Mạc Thiên Nhật Dạ, hai hàng lệ đổ dài lên vai hắn, người đàn ông này, cô không biết phải đối xử với hắn như thế nào nữa?
Đợi Mạc Thiên Nhật Dạ bình tĩnh lại rồi cô mới đỡ hắn nằm xuống, người hắn vẫn chưa hạ nhiệt.
- Tôi gọi cấp cứu cho anh nhé?
Hắn lắc đầu.
- Em cho anh uống thuốc hạ sốt đi, một lát là khỏe thôi.
Hắn sợ ra khỏi đây rồi không còn cơ hội quay lại nữa, ở gần cô hắn sẽ an tâm hơn.
Lịch Nhi mang thuốc hạ sốt tới cho hắn, giúp hắn uống thuốc, tay bận bịu chườm khăn ấm cho hắn.
Mạc Thiên Nhật Dạ nắm lấy tay cô kề lên mặt.
- Cảm ơn em.
Lịch Nhi rụt tay lại sờ lên trán hắn lần nữa, đỡ hơn một chút rồi.
- Ngủ đi.
Lịch Nhi bỏ lại hai từ rồi trở lại chăn của mình, cô không ngủ được, mắt cứ chập chờn trông chừng hắn.
*********
Trong căn phòng thiếu sáng dưới tầng hầm của một căn nhà ở ngoại ô.
- Thẩm tổng, bây giờ chúng ta phải làm sao đây? Cửu Lang bị bắt rồi, người của chúng ta đi thám thính nhưng không biết hắn đang bị giam ở đâu, đồng bọn của chúng có khai ra chúng ta không, còn cả Lưu Dân Triệt nữa?
Trần Mộc đi đi lại lại lo lắng không yên, chủ xảy ra chuyện thì tớ cũng bị vạ lây, hơn nữa anh còn cùng Thẩm Nghiệp Thành làm rất nhiều chuyện, lần này không chỉ đụng tới Mạc Thiên Nhật Dạ hay chủ tịch IT mà còn sắp bị cảnh sát sờ gáy, phải làm sao đây?
Thẩm Nghiệp Thành cũng không ngờ đi tới bước đường này, chỉ còn một bước nữa thôi mọi thứ sẽ thuận lợi, ai ngờ người của ông ở bệnh viện báo tin về, cảnh sát đến đó nói là Lưu Dân Triệt đã bị bắt. Năm phần trăm của ông ở IT, trái tim của Cao Ân đều đi hết rồi.
- Mạc Thiên Nhật Dạ đã tỉnh lại chưa?
- Hắn không chữa trị tại bệnh viện Mạc gia nên người của chúng ta chưa tra ra được, sáng nay chủ tịch cũng đã đến cục cảnh sát lấy lời khai. Có lẽ bọn họ đang ráo riết tìm chúng ta rồi.
Thẩm Nghiệp Thành tức giận đá bay bóng đèn sợi tóc duy nhất có trong phòng khiến nó vỡ nát, không gian bao trùm trong bóng tối vô cùng ngột ngạt.
- Trước mắt tìm cơ hội để gặp lão già họ Mạc đó trước, tôi có cách để ông ta bảo vệ chúng ta.
********
Mặt trời còn chưa ló dạng Lịch Nhi đã thu xếp chăn gối, Mạc Thiên Nhật Dạ còn ngủ, cô tiến lại gần sờ trán hắn, đã bớt sốt rồi.
Lịch Nhi xuống nhà nấu bữa sáng, nấu thêm cho hắn một bát cháo trắng rồi mang lên phòng, lúc này hắn đã tỉnh.
- Em dậy sớm vậy?
Lịch Nhi đặt bát cháo lên bàn, đỡ hắn nhích lên một chút.
- Lát nữa tôi phải vào bệnh viện với anh Cao Ân.
- Em đừng đi có được không?
- Không.
Lịch Nhi dứt khoát trả lời, cô tách viên thuốc hạ sốt để sẵn lên bàn kèm theo một ly nước.
- Lát nữa Tử Minh sẽ giúp anh uống thuốc, tôi phải đi rồi, anh cũng tranh thủ lúc ba tôi không có nhà đi tới bệnh viện đi, tình trạng của anh không ổn đâu.
Lịch Nhi đi vào nhà tắm thay quần áo chuẩn bị tới bệnh viện. Cô sợ anh Cao Ân tỉnh dậy không thấy cô, nếu phép màu không xuất hiện, anh ấy chẳng còn được bao lâu nữa, đây là những chuyện nhỏ nhặt mà cô có thể làm cho anh.
Mạc Thiên Nhật Dạ nhìn cô chuẩn bị rời đi trong lòng có rất nhiều mất mác, muốn giữ cô ở lại nhưng nhận ra mình không có tư cách. Hắn cúi đầu lén thở dài, một lát sau mới miễn cưỡng dặn dò cô một câu thật thừa thãi.
- Em đi cẩn thận.