Mạc Thiên Nhật Dạ ngẩn người nhìn năm viên thuốc nằm gọn gàng trong lòng bàn tay của Lịch Nhi, đây là thuốc gì vậy?
Thấy Mạc Thiên Nhật Dạ chần chừ, Lịch Nhi nâng mi nghi ngờ.
- Anh không muốn uống đúng không? Vậy thì sức khỏe của anh không có gì đáng ngại nữa rồi, ban công ở đằng kia, không tiễn.
Lịch Nhi thu tay muốn bỏ thuốc lại vào trong hộp, Mạc Thiên Nhật Dạ sợ bị đuổi liền vội vàng gỡ bàn tay của cô lấy năm viên thuốc bỏ vào trong miệng, vị thuốc đắng lan tỏa trong khoang miệng, trên tay hắn lại không có ly nước nào.
Lịch Nhi nhăn mặt đứng lên đi lấy nước, còn chưa bước được nửa bước Mạc Thiên Nhật Dạ đã kéo tay làm cô lảo đảo ngã xuống giường, hắn nhanh nhẹn áp môi mình lên môi của Lịch Nhi, vị đắng lan truyền hai khoang miệng. Lịch Nhi trừng mắt cắn mạnh vào môi của hắn, vị tanh mặn của máu, vị đắng của thuốc hòa vào nhau tạo thành một mùi vị hỗn tạp khó nuốt.
Mạc Thiên Nhật Dạ như một con ong chăm chỉ, hút mật từ cánh môi mềm của Lịch Nhi, hắn cuồng trí, si mê đến điên dại, hương vị này đã lâu rồi không nếm, vị của máu và thuốc không làm giảm đi sự kích thích và quyến rũ của Lịch Nhi. Cô như con thỏ nhỏ bị sập bẫy, dùng hết sức vùng vẫy nhưng không tìm được đường thoát thân.
Mỗi ngày khi màn đêm buông xuống, Mạc Thiên Nhật Dạ làm bạn với khói thuốc nồng, nhìn thấy trong hư vô mơ hồ bóng hình Lịch Nhi ở trong đó. Hắn tự trách mình giẫm nát nụ hồng đào để cánh hoa không còn nở rực, cũng bởi những tháng ngày ngu si đó mà hắn mất đi một tổ ấm ông trời đã ban tặng cho mình.
Từng đêm gối chăn lạnh giá, hắn hồi tưởng về Lịch Nhi, muốn ôm muốn hôn, muốn đối xử với cô như một nàng công chúa nhỏ, hắn đã có cơ hội nhưng đã không làm, để rồi vụt mất cô trong một ngày giông bão.
Mạc Thiên Nhật Dạ càng hôn càng không thể dừng, vị đắng kia qua đi chỉ còn vị ngọt từ bờ môi thơm mềm của đóa bạch thiên hương kiêu sa lộng lẫy.
Lịch Nhi bị hôn đến đầu óc quay cuồng, muốn tránh nhưng sức lực không đủ để tránh. Cô tưởng mình mạnh mẽ rồi, đủ sức chống trả rồi nhưng thật ra cô chỉ như một con nhím nhỏ, chỉ có thể xù lông hù dọa người khác.
Mạc Thiên Nhật Dạ dời nụ hôn đến cổ của Lịch Nhi, hạ thân nóng như thiêu đốt, hắn muốn, muốn nhiều hơn thế nữa.
Lịch Nhi rủ mi, khớp tay kêu lên răng rắc, cô đưa bàn tay bấu vào cổ của Mạc Thiên Nhật Dạ, móng tay nhọn đâm sâu vào cổ hắn, da cổ hắn mỏng mà Lịch Nhi lại không lưu tình dùng hết lực khiến vùng da mỏng manh kia nhanh chóng rướm máu.
Mạc Thiên Nhật Dạ không tránh, hắn ngẩng mặt lên nhìn cô, trong con ngươi đen tròn lộ rõ cả khuôn mặt hắn ở trong đó, hắn thấy mình cực kì đê tiện, bởi vì dục vọng mà làm tổn thương cô rất nhiều lần.
Lịch Nhi dùng thêm lực, môi nhếch lên giễu cợt.
- Cơ thể của tôi có vị gì? Đắng, ngọt hay vị tanh của thứ dâm dục nhơ nhớp mà phần dục vọng ở hạ thân của anh thèm khát?
Mạc Thiên Nhật Dạ bị câu hỏi của cô làm cho bất động, hắn không trả lời chỉ yên lặng như vậy nhìn cô.
Lịch Nhi không đẩy hắn xuống khỏi người mình, cô cũng không phải chưa từng mây mưa cùng với hắn nên có gì nữa mà sợ, chuyện kinh tởm nhất cũng đã làm thì có gì để mà giữ gìn che đậy.
Lịch Nhi giương cao mắt, tay vẫn giữ chặt trên cổ Mạc Thiên Nhật Dạ, máu rỉ ra từ da thịt hắn chảy vào móng tay của cô cực kì kinh dị, sắc mặt hắn không chuyển, vẫn dùng ánh mắt bình lặng nhất nhìn cô. Cô chuyển nụ cười nửa môi thành hình trăng khuyết chậm rãi lên tiếng.
- Anh muốn thỏa mãn có đúng không? Muốn tìm một nơi để phát tiết? Không cần biết cô ta có đồng ý hay không, chỉ cần anh muốn là anh sẽ làm. Anh là vua, kẻ hầu như tôi phải phục vụ cho anh chứ, có đúng không?
Lịch Nhi thả tay khỏi cổ Mạc Thiên Nhật Dạ, máu rỉ ra, không nhiều nhưng đủ đỏ một khoảng. Cô giữ nguyên nụ cười ở trên môi, khuôn mặt bất cần nhìn sâu vào mắt Mạc Thiên Nhật Dạ.
Ngón tay mảnh khảnh cởi từng cúc áo trên người mình, khuôn ngực trắng mịn lộ ra trước mặt Mạc Thiên Nhật Dạ, cô không ngừng tay tiếp tục cởi khóa áo lót, đôi gò bồng đầy đặn được giải thoát, nửa thân trên lồ lộ, môi cô vẫn cười, nụ cười càng nhìn càng thấy sâu thăm thẳm.
Tròng mắt Mạc Thiên Nhật Dạ ngưng đọng, chỉ có hắn mới hiểu cô đang làm gì, cô không phải dùng xác thân mời gọi hắn, mà là đang diễn tả lại đôi mắt mà hắn đã nhìn cô vào những năm tháng trước, thoả mãn và chỉ thoả mãn, hắn từng xem cô như một công cụ, khi dục vọng qua đi rồi lại vứt bỏ chẳng xót thương.
Lịch Nhi đẩy Mạc Thiên Nhật Dạ qua một bên nửa thân trên của cô không còn gì, cô ngồi trước mặt hắn cười cợt.
- Anh muốn bắt đầu ở đâu, trên giường hay dưới sàn nhà? Muốn bắt đầu bằng tư thế nào tôi sẽ phục vụ cho anh.
Chẳng một ai trên đời này biết được cô đã trải qua những gì, chưa từng biết nước mắt của cô vì sao lại rơi, họ có thể vật vã đau đớn vì một người nhưng khi người đó nói vài lời ngon ngọt lại cười như mình là người hạnh phúc nhất ở trên đời nhưng đó là họ, còn Tôn Lịch Nhi lại không thể như vậy.
Một giọt nước mắt nóng nổi rơi dài trên mặt Mạc Thiên Nhật Dạ, quá khứ là thứ đáng ghét nhất trên đời, nó như một loại mực cứng đầu không một loại tẩy nào bôi xóa được, nó còn như một mũi tên găm sâu vào trong tiềm thức, để trong mộng mị giày vò cả hắn và cô.
Mạc Thiên Nhật Dạ ôm cô thật chặt từ phía sau lưng, hắn gục đầu vào tóc cô khóc nấc lên như một đứa trẻ.
- Lịch Nhi, anh xin lỗi, anh xin lỗi em… Anh biết lỗi của mình rồi, em có thể hận anh, hận đến muôn đời cũng được nhưng em có thể cho anh cơ hội để sửa sai được hay không? Anh sẽ thay đổi, sẽ không bao giờ làm em buồn nữa.
Lịch Nhi bật cười thành tiếng, nước mắt bị sự giễu cợt đó đẩy trào ra ngoài.
- Mạc tổng, anh đang nói gì vậy? Anh làm gì có lỗi, tôi mới là người có lỗi, tôi phải phục vụ anh mới đúng.
- Không, đừng, anh không muốn nữa.
Mạc Thiên Nhật Dạ lấy chăn choàng qua người Lịch Nhi rồi tiếp tục ôm chặt. Hắn đè nghẹn ngào trong cổ họng xuống nói khẽ vào tai của cô.
- Em à, anh đã sống với em như một thằng tồi, đã ngộ sát tâm hồn em khiến nó chết mòn trong tuyệt vọng. Bởi vậy nên bây giờ anh mới bị trừng phạt, anh thề có trời cao làm chứng, anh yêu em hơn cả bản thân mình, anh biết lời nói của anh đối với em toàn là bùn nhão nhưng lời yêu này suốt 27 năm trời anh mới thật lòng thốt ra trước mặt một người con gái.
Hắn từng nói yêu Thẩm Quyên Ly nhưng đó là lời giả dối dành cho con mồi đã đặt vào tầm ngắm, còn bây giờ hắn dùng hết máu trong tim mình trao hết cho cô. Hắn đi hết một phần tư của đời người, gặp không ít mỹ nhân trong thiên hạ, hắn dùng hết 36 sắc thái miêu tả nụ cười đáp lại với họ, duy chỉ có giọt nước mắt hối hận này là dành lại cho cô.