Lịch Nhi mang vài món trang sức cuối cùng của mình ra tiệm cầm đồ để bán, cô bây giờ trong tay không có tiền lại còn ăn bám ở nhà mình, điện thoại, lapptop đều để lại ở Mạc gia.
Vẫn chưa biết ngày tháng sau này phải làm gì để sống, việc làm không có mà nợ đã chất cao hơn đầu.
Cô mua một chiếc điện thoại rồi lái xe đến công trình đang thi công của Thẩm Nghiệp Thành.
Mới đây mà ông ta đã cho khởi công xây dựng, chắc mỗi đêm ông ta đều mơ thấy bản thân nằm trên đống tiền.
Lịch Nhi nhìn đống vật liệu xây dựng ở xa kia, đôi mắt híp lại đánh vô lăng quay đầu.
Cô lái xe vào một con hẻm chật chội rồi đi bộ vào trong một đoạn.
Đằng trước một thanh niên gầy gò ngồi bệt dưới gạch, hai mắt lim dim ngã cổ ra sau nhả khói vào không khí.
Lịch Nhi dừng mũi giày trước mặt cậu ta bịt mũi hỏi.
- Vẫn chưa bỏ thuốc sao?
Tử Tinh vô thức dụi điếu thuốc trong tay quay mặt qua một góc.
- Lâu rồi không gặp.
Tử Tinh là một tay nghiện cờ bạc, thuở trước cậu vì thua đậm không có tiền trả nên bị giang hồ đuổi đánh, lúc đó nhờ có Lịch Nhi tốt bụng trả nợ giúp, đến bây giờ cũng đã một năm rồi mới gặp lại, cậu vẫn bộ dạng nhếch nhác này, xem ra cái trò đỏ đen đó đã ăn sâu vào máu của cậu rồi.
Lịch Nhi tháo giày ngồi bên cạnh, cô chưa bao giờ coi thường bộ dáng này của cậu, chỉ là thấy cậu cũng quá bất cần đi.
Tử Tinh cởi áo khoác ném qua bên cạnh, Lịch Nhi khẽ cười lấy áo trùm lên váy của mình.
- Dạo này thế nào?
- Thua đậm.
Tử Tinh rất ít nói, muốn thấy cậu nói nhiều thì phải sòng bạc để nghe.
Lịch Nhi dựa đầu vào tường thử nói ra ý định của mình.
- Cậu có muốn đi làm không? Đừng chơi trò mạo hiểm nữa.
Lịch Nhi có thể nhìn thấy mấy vết chém bên vai của Tử Tinh, đoán chắc lại thiếu tiền nên lấy thịt để trừ nợ.
Cô đã từng vài lần trở cậu ấy về đây, có khi máu me đầm đìa không thở nổi nhưng hôm sau có tiền lại tới sòng bạc.
Tử Tinh nhếch môi cười vô tư trả lời.
- Tôi thích chơi trò mạo hiểm.
Dừng một chút cậu ta hỏi lại.
- Nhưng mà làm gì? Nếu làm chồng của cô tôi cũng sẵn sàng.
Xong lại cười.
Lịch Nhi đẩy vai Tử Tinh ngã qua một bên, biết cậu ấy đùa cô cũng không giận.
Cô đợi cậu ấy cười xong mới nghiêm túc nói.
- Tôi có thù phải trả, cậu giúp tôi có được không?
Tử Tinh nghiêng đầu nhìn Lịch Nhi, đây là lần đầu tiên cậu nghe cô nói nhiều như vậy, một cô gái mong manh như nước thì có thù hận gì chứ, không giống cậu có hận thù muôn kiếp với con 3 bích trên bàn bài 6 lá.
Tử Tinh không nói gì, Lịch Nhi biết cậu ta không tin nên nói tiếp.
- Thẩm Nghiệp Thành đẩy ba tôi vào tù tôi muốn trả thù ông ta.
Tử Tinh ngẩn người, cậu có nghe nói Tôn Thị bị phá sản, Tôn Bách Điền vào tù, lúc đó cậu muốn tìm Lịch Nhi nhưng lúc đó cậu phát hiện ra chỉ có cô biết nơi ở của cậu, còn cậu thì chẳng biết gì về cô.
Thẩm Nghiệp Thành cậu cũng có nghe qua, đây là mối thù của những người giàu sao?
- Muốn tôi giúp thế nào?
- Công ty của ông ta đang khởi công xây dựng một khu vui chơi lớn, ông ta chịu trách nửa phần, phần quan trọng là của công ty khác khởi công, cậu để ý giúp tôi ông ta có đổi vật liệu dỏm cho phía bên kia không?
Lúc Lịch Nhi còn mang danh nghĩa điều hành IT, cô đã giao dự án xây dựng khu vui chơi Liên Thanh cho công ty Dực Phong của Thẩm Nghiệp Thành nhưng ông ta chỉ khởi công một nửa, nửa phần còn lại là giao cho một công ty xây dựng khác, cũng là cổ đông của công ty.
Thẩm Nghiệp Thành nếu tấy mấy tay chân thì sẽ giở trò với công ty xây dựng đó để một mình làm bá chủ, lúc ấy cô sẽ thừa nước đục thả câu để ông ta trả giá vì lòng tham của mình.
Cô tin rằng ông ta dùng cách đó để hãm hại ba mình nhưng rất tiếc là cô không tìm được bằng chứng, vậy nên cô mượn tính chất bắt cầu để giải quyết mọi chuyện.
Tử Tinh cảm thấy trò này cũng mạo hiểm không kém so với việc mình trốn nợ, cậu lập tức gật đầu không cần hỏi mình sẽ được thù lao bao nhiêu.
Lịch Nhi cầm mấy tờ tiền mệnh giá cao trong tay hỏi thật kỹ.
- Cậu không hối hận chứ?
Tử Tinh giật tiền trên tay Lịch Nhi nhét vào túi áo của cô xua đuổi.
- Lúc cô giúp tôi, cô cũng đâu có hối hận, đi đi tôi bận rồi, khi nào xong nhiệm vụ tôi mới nhận tiền.
Lịch Nhi bật cười, cô đi được vài bước thì quay đầu tinh nghịch nói.
- Tôi lớn hơn cậu hai tuổi, lần sau gặp phải gọi tôi là chị đó biết chưa.
Tử Tinh mặc lại áo khoác hét lên với cô.
- Nếu cô chịu gả cho tôi, tôi sẽ gọi cô bằng chị cả đời.
Nói xong quay đầu, châm lại điếu thuốc ban nãy còn hút dỡ, bóng lưng cao gầy mất hút ở đầu hẻm bên kia..