Sự xuất hiện của Mạc Cao Ân cũng phần nào khiến Mạc Thiên Nhật Dạ và Lịch Nhi đoán được Tôn lão gia làm sao có được số tiền đó.
Mọi chuyện đã lỡ rồi Lịch Nhi có muốn tránh cũng không được, chi bằng phối hợp với Cao Ân ca một chút để Mạc Thiên Nhật Dạ tức điên lên lại hay, cô không làm gì quá đáng chỉ là không gạt bỏ tay của Mạc Cao Ân ra khỏi eo mình.
Mạc Thiên Nhật Dạ nóng mắt vô cùng, hắn muốn kéo Lịch Nhi về phía mình nhưng Mạc Cao Ân ôm cô tránh một bên không cho phép hắn làm điều đó.
- Mạc Cao Ân, buông cô ấy ra, đây là chuyện của gia đình chúng tôi.
Mạc Cao Ân biết Mạc Thiên Nhật Dạ đã đạt tới đỉnh điểm rồi, như vậy rất tốt, nóng giận sẽ tốt cho tim mạch.
Anh siết chặt eo Lịch Nhi nhướng mày thản nhiên nói.
- Đúng là chuyện của cháu nhưng cô ấy sau này sẽ là vợ của chú, Nhật Dạ, gọi cả tên họ của chú mình như vậy là không lễ phép đâu, chị dâu không biết dạy cháu à? Sau này cháu còn phải gọi Lịch Nhi bằng thím ba đó.
Mạc Thiên Nhật Dạ siết chặt hai tay, rất muốn vung vào mặt Mạc Cao Ân một cú đấm thật mạnh nhưng trừ cơ mặt căng cứng ra nắm tay vẫn nằm yên bên hông.
Lịch Nhi nghiêng đầu nhìn Mạc Cao Ân, cô biết lời anh ấy nói nửa thật nửa đùa nhưng cho dù anh ấy có là ân nhân của cô đi nữa cô cũng không muốn phối hợp vào lời đùa ấy, để một người chết tâm thì tốt nhưng đừng để một người hy vọng, cô không muốn để anh hy vọng về mình.
Lịch Nhi bước lùi một bước nói với Mạc Cao Ân sẽ đợi anh ở ngoài xe rồi quay lưng đi, không hề nhìn Mạc Thiên Nhật Dạ thêm một lần nào nữa.
Mạc Thiên Nhật Dạ nhấc chân chạy theo, Mạc Cao Ân đưa tay ngăn lại.
- Để cho cô ấy yên.
Ngoài kia động cơ xe đã khởi động chỉ chờ mỗi Mạc Cao Ân.
Mạc Cao Ân lên xe ngay sau đó còn ngồi cạnh Lịch Nhi.
Mạc Thiên Nhật Dạ nghe tiếng vỡ ở đâu đó trong cơ thể mình, kính xe đen ngòm che mất người con gái dõi theo hắn từ lúc còn là một thiếu nữ.
Hắn không đau tim nhưng tay vẫn ôm ngực trái, từ thuở lọt lòng đến nay đã gần 28 năm, lần đầu tiên hắn thấy mình thật vô dụng, vô dụng đến mức bàn tay mỏng manh như sương mai cũng không giữ được.
Thẩm Nghiệp Thành híp mắt đứng ở cửa lớn nhìn ra sân, hình ảnh này của người đứng đầu IT thật lạ lẫm.
Chẳng phải nói là yêu Quyên Ly nhất sao, cái ông đang nhìn thấy là gì đây, lụy tình à? Nếu thấy đau khổ quá thì để Thẩm Nghiệp Thành ông đây tiễn cho một đoạn.
Thẩm Nghiệp Thành tiến ra cổng lướt qua Mạc Thiên Nhật Dạ, đứng chắn trước mặt hắn chừng một sải chân thì đột nhiên dừng lại.
- Mạc tổng đã nhớ lại hết rồi sao? Thật đáng mừng.
Nói xong quay lưng bước đi, Mạc Thiên Nhật Dạ không nói gì lòng bàn tay siết lại thành nắm đấm, hắn đứng ở giữa sân một lúc lâu rồi quay lưng đi vào cửa.
Hạ Cảnh Lan kéo tay con trai.
- Con đi vào bệnh viện với Quyên Ly đi, con bé bây giờ cần người ở bên cạnh.
Đôi mắt Mạc Thiên Nhật Dạ trở nên âm u, hắn gạt tay mẹ mình gằn mạnh từng tiếng.
- Mẹ đúng là một người mẹ tốt.
Hạ Cảnh Lan nhăn mặt nhìn con trai bỏ lên tầng hai, tối nay Mạc gia của bà trở thành một mớ hỗn loạn, tất cả là tại Tôn Lịch Nhi, cô ta đúng là quỷ đội lốt người.
Hạ Cảnh Lan cầm tờ chi phiếu về phòng bỏ cẩn thận vào két sắt, cái này là để cho Quyên Ly.
Mạc Thiên Nhật Dạ dựa lưng ngoài ban công, tay cầm bình rượu, tay cầm điếu thuốc đã tàn hơn phân nửa.
Hắn tính toán chi li từng bước, giả vờ mất trí để tìm ra hung thủ hại mình nhưng kẻ đứng đằng sau còn chưa kéo ra hết thì đã bại lộ.
Bây giờ nếu không lộ diện thì mọi chuyện cũng sẽ chững lại vì Mạc Cao Ân và Thẩm Nghiệp Thành đã đề phòng.
Mạc Thiên Nhật Dạ tu một hơi cạn chai rượu, hắn ném xuống chân rồi rít cho tàn điếu thuốc.
Một giờ sáng, ở bên trong căn phòng lạnh lẽo, sau này ở đây sẽ mãi mãi thiếu đi một người, hắn không buông cô nhưng cô sẽ không bao trở về đây nữa.
Từng có một cô gái ngồi bên sân bóng rổ, mỗi ngày mang nước đến cho hắn, cô ấy mua rất nhiều nhưng một giọt hắn cũng chưa từng uống.
Cũng từng có một cô gái lặng lẽ lau nước mắt nhặt chiếc váy rách ở dưới sàn, ngồi một góc thoa thuốc giảm đau để phục vụ hắn chuyện chăn gối.
Cô gái ấy nếm đủ vị đắng cay của cuộc đời, hôm nay bỏ lại tất cả rời đi.
Mạc Thiên Nhật Dạ nhìn kĩ lại căn phòng, quần áo của Lịch Nhi vẫn còn trong vali, điện thoại của cô cũng ở đây, Tôn lão gia đã nói không được mang thứ gì về, vì nó dính bụi của Mạc gia, thì ra cái mác nhà họ Mạc cao quý cũng chỉ để người khác khinh bỉ mà thôi.
Hai nhà Mạc Tôn có mối hận không thể hoá giải, tất cả đều do hắn mà ra..