Lịch Nhi nghe rõ giọng điệu khinh miệt trong câu từ của Mạc Thiên Nhật Dạ, cô nâng môi cười cũng châm chọc không kém là bao.
- Tôi thật không ngờ Mạc tổng lại thích chơi trò bệnh nhân tâm thần đến như vậy, nếu anh muốn khóa miệng tôi lại thì hai ngày nữa tôi muốn thấy ba tôi có mặt tại Tôn gia.
Mạc Thiên Nhật Dạ xem mình là trời, lời hắn nói ai cũng phải nhất nhất nghe theo, cô bây giờ trong tay chẳng có gì, cô sợ gì mà phải cúi đầu nghe lời của hắn.
Mạc Thiên Nhật Dạ bị kích động, hắn chồm qua người Lịch Nhi nhìn cô hơi cao giọng.
- Cô dùng điều kiện trao đổi với tôi?
Lịch Nhi xoay mặt lại nhìn hắn, cặp mắt tròn sâu đen láy nhìn thẳng vào mắt Mạc Thiên Nhật Dạ, môi nhếch môi vô cùng bất cần.
- Đúng, sống ở đời có qua có lại, sòng phẳng không ai nợ ai.
- Cô…
- Mạc tổng, hay anh chỉ muốn hưởng lợi một mình, để người khác biết họ sẽ cười chê đấy.
Giọng của Lịch Nhi cứ chầm chậm chầm chậm, chỗ nào cần nhấn nhá thì nhấn nhá, khuôn miệng vẫn giữ nguyên nụ cười không mấy thiện cảm.
Mạc Thiên Nhật Dạ thấy mình dạo này rất hay bị mất bình tĩnh mà lần nào nguyên nhân cũng đều xuất phát từ Tôn Lịch Nhi.
Hắn lặng lẽ nuốt hoả giận trong lòng xuống hỏi một câu.
- Cô biết chống lại tôi thì kết cục sẽ như thế nào mà phải không?
Lịch Nhi hơi nghiêng đầu nhưng đôi mắt vẫn giữ nguyên như vậy, cô nhẹ nhàng trả lời.
- Hai năm qua còn ngược tâm nào anh chưa dành tặng cho tôi hay anh muốn ném tôi từ sân thượng xuống, cứ tự nhiên đi.
Trong đáy mắt đó không hề sợ hãi, nếu là Tôn Lịch Nhi của những ngày trước thì đã khác.
Mạc Thiên Nhật Dạ không thích đôi co, mà với một người không sợ chết như Tôn Lịch Nhi thì càng nói càng thêm tệ, hắn không nói thêm lời nào nữa, quay lưng về phía đối diện nhắm mắt lại.
Lịch Nhi cười khẩy nằm im đến nửa đêm mới ngồi dậy, nhặt bộ váy bị rách thảm thương dưới sàn nhà mặc lại rồi rời khỏi phòng.
Cửa phòng vừa đóng đôi mắt sáng hoắc của Mạc Thiên Nhật Dạ mở ra, hắn trở mình nhìn nếp nhăn trên ga nệm.
Hắn gối đầu lên tay với tay lấy hộp thuốc trên đầu giường châm một điếu.
Mạc Thiên Nhật Dạ không nghiện thuốc, cũng không thích hút thuốc, chỉ là khi mất bình tĩnh thì tìm tới nó để giải tỏa căng thẳng.
Mùi thuốc lá phảng phất trong căn phòng rộng không làm vơi đi hương dành dành luẩn quẩn trong đầu hắn, so với chuyện hắn bị người ta giăng kế hãm hại thì chuyện Tôn Lịch Nhi đột nhiên thay đổi càng làm hắn khó chấp nhận hơn.
Sáng hôm sau lúc Lịch Nhi bước ra khỏi phòng đã thấy một nhà ba người kia cùng nhau ngồi ăn sáng.
Phòng của cô và thím Phương nằm gần phòng ăn nên vừa bước ra là thấy.
Mạc Thiên Nhật Dạ dựa vào ghế lười biếng nhâm nhi ly sữa tươi, loại mà hắn ghét nhất trên đời, đôi mắt hững hờ nhìn thức ăn trên bàn không nhìn ra chỗ nào là giả tạo, hắn lại bắt đầu diễn kịch nữa rồi.
Lịch Nhi vào bếp tự rót cho mình một ly đậu nành thím Chu nấu từ sớm, cô rất ít khi ăn sáng, mà từ khi bước vào nhà họ Mạc đến giờ cũng quên luôn việc phải ăn sáng trước 9 giờ.
Mạc Thiên Nhật Dạ nhìn bóng lưng gầy gò của Lịch Nhi, đáy mắt đột nhiên dâng lên một tia khó chịu, hắn lười biếng ngửa cổ ra sau cất cái giọng không vướng bụi trần lên tiếng gọi.
- Lịch Nhi, em tới đây ăn sáng với anh đi.
Thẩm Quyên Ly nhìn Mạc Thiên Nhật Dạ rồi quay đầu ra sau nhìn Tôn Lịch Nhi.
Cô không vui, bàn tay siết chặt bộ đầm bầu mới mua đến nhăn nheo.
Lịch Nhi không trả lời cũng không quay đầu, Mạc Thiên Nhật Dạ mất kiên nhẫn nhưng vẫn gọi thêm một lần nữa.
- Em không tới anh sẽ không ăn nữa.
Câu nói này không đánh động tới Lịch Nhi mà đánh động tới Hạ Cảnh Lan, không nghe Lịch Nhi trả lời bà ta lập tức lên tiếng nhắc nhở.
- Tới đây nhanh lên đừng để Nhật Dạ đợi, tôi có chuyện cần bàn với cô.
Lịch Nhi dừng lại một chút, Hạ Cảnh Lan nói có chuyện cần bàn một là tập đoàn IT, hai là chuyện của ba cô, đối với chuyện này cô cần nghe thật kĩ.
Lịch Nhi cầm theo ly sữa đậu nành tới bàn ăn, Mạc Thiên Nhật Dạ ra dáng chàng trai mới lớn cực kì hiểu chuyện kéo ghế cho cô ngồi bên cạnh mình.
Lịch Nhi không quá để ý, cô đặt ly sữa lên bàn rồi ngồi xuống.
Mạc Thiên Nhật Dạ đẩy đĩa bò bít tết còn chưa động vào của mình sang cho Lịch Nhi, cô mở to mắt nhìn hắn thầm chửi rủa trong lòng bảo hắn thôi diễn trò trước mặt cô.
Mạc Thiên Nhật Dạ đá vào chân cô một cái bảo cô phối hợp cùng hắn nhưng Lịch Nhi nhíu mày không vui, tay nắm chặt ly sữa nóng thiếu điều muốn hắt vào mặt hắn.
Một màn này đối với Thẩm Quyên Ly ngồi đối diện là hành động tán tỉnh lẫn nhau, sự chú ý của cô dồn hết trên chiếc cổ trắng ngần nhưng đầy nốt đỏ của Tôn Lịch Nhi, cô cũng không phải chưa từng trải qua chuyện này, nên hiểu rất rõ dấu vết kia là gì..