....... Sao lại như thế.
Lục Cảnh Nam chậm rãi suy nghĩ.
Sao lại có thể như thế!
Cô đơn lẻ loi đâu hết rồi —— làm sao mà tôi thì cô đơn lẻ loi, cậu lại một phòng đầy người ngồi ăn lẩu!
Hắn chầm chậm đảo mắt nhìn một đám Alpha nhìn qua có vẻ còn cao to vạm vỡ hơn cả hắn, trong chốc lát cả người cũng thấy hơi run. Joy đứng ở phía sau đỡ lấy ông chủ của mình, thấp giọng nói: "Lục tổng, chịu đựng......"
Anh cũng đâu thể ngã xuống như vậy được!
Lục Cảnh Nam dùng hết sức lực nửa ngày mới nhịn xuống được, hắn nhìn cảnh tượng trước mắt lúc này với vẻ không thể tin nổi.
"Này.... sao ở đây lại có nhiều người vậy?"
Triều Thu nói: "Bạn bè gặp gỡ."
Chia ra hai bàn tay rồi, đến ông trời cũng không quản được việc người khác kết bạn với ai, Lục Cảnh Nam cho dù thấy khó chịu trong lòng thì cũng không dám nói gì, đành phải đổi góc độ khác để bắt bẻ, "Một Omega như cậu ở cùng một chỗ với nhiều Alpha như vậy thì có an toàn không?"
Cái này thì có gì mà không an toàn, dù sao toàn là đàn em của y. Triều đại lão nói: "Tôi không có mùi tin tức tố."
"........."
Triều Thu bổ sung: "Hơn nữa bọn họ cũng không phải anh."
Không phải thấy ai cũng phát - tình được.
".........."
Nói, nói cũng có lý ra phết.
Lục Cảnh Nam lại nghẹn họng.
Hắn nhìn những món ăn đầy màu sắc trên bàn, kinh hoàng sợ hãi khi nhận ra rằng đến cả món ăn của đối phương cũng khá tinh xảo, ăn tôm hùm cũng phải là loại vô cùng to, căn bản không hề phát sinh việc nghèo đói như trong tưởng tượng của hắn.
Có chỗ nào giống với vẻ nghèo đói đến mức không ngẩng được đầu lên hả?
Công lao đều thuộc về hết nhóc con tung tiền như rác kia, Triều Viễn cái khác không được, nhưng trình độ tiêu tiền thì cứ phải gọi là đẳng cấp. Anh em Nanh Sói từ khi theo cậu ta đến giờ đều được ăn no uống say, cảm giác cuộc đời như có thêm hy vọng mới.
Nhưng Lục Cảnh Nam vẫn không muốn buông tha, hắn đảo mắt nhìn sàn nhà đã cũ kỹ, đột nhiên lại phát hiện một góc độ tấn công mới.
"Ừm, cậu đã ăn được những thứ như này, sao còn ở lại nơi này?"
Ánh mắt hắn sáng như đuốc, cảm tưởng như chính mình mới phát hiện ra điểm sáng.
—— Chẳng có lẽ.
Liệu có phải Triều Thu cảm thấy có thể hắn sẽ tìm đến đây, nên đã tìm đám người này đến để giả bộ đóng kịch hòng qua mắt hắn?
Triều đại lão còn chưa nói, đàn em phía sau đã nhịn không được nói: "Chỗ này chỉ là tạm thời, bọn tôi chuẩn bị chuyển đến biệt thự."
Trước mắt Lục Cảnh Nam tối sầm lại, run run rẩy rẩy nói: "...... Mấy người?"
........ Có ý gì.
Triều Thu muốn chuyển chỗ ở cùng với mấy Alpha này?
"Đúng thế," không chỉ Alpha ban nãy đáp lời nói, những Alpha khác cũng cây ngay không sợ chết đứng trả lời khẳng định ngay sau đó, "Là bọn tôi."
Khu vực căn cứ tổ chức như thế, muốn chuyển cũng nên chuyển cùng nhau là đúng rồi.
Lục Cảnh Nam đảo mắt nhìn người ở đây một vòng, đột nhiên cảm thấy sững sờ. Hắn biết rằng Triều Thu có chút tà môn, nhưng có thể lập tức dụ dỗ được nhiều Alpha như vậy..... Nhìn thế nào cũng thấy quá mức tà môn rồi nhỉ!
Hắn chỉ tay về phía Triều Thu đang vô tội đứng ở một bên, giọng nói cũng hoảng hốt hẳn đi.
"Cậu phục vụ bọn họ?"
"Nói bừa cái gì đấy," đàn em lập tức không vui, nhảy dựng lên, "Sao có thể nói cậu ấy phục vụ bọn tôi! Đương nhiên phải là chúng tôi phục vụ cậu ấy!"
Nói xong, cậu ta lại ân cần quay mặt sang nhìn Triều Thu: "Thịt bò đã nhúng chín vừa tới, tôi gắp vào bát của ngài rồi đấy. Ngài có còn muốn ăn gì không? Để tôi thả món đó cho ngài."
Lục Cảnh Nam nhìn cái thái độ cung kính này của cậu ta: "..........."
Thế giới này rốt cuộc bị làm sao vậy hả a a a a, tại sao hắn lại nhìn thấy dáng vẻ cẩn thận từng li từng tí của cái đám Alpha này khi phục vụ Triều Thu chứ!
"Vậy mấy người rốt cuộc là sao?"
Vấn đề này thật sự khiến cho đám đàn em phải suy nghĩ cẩn thận lại. Cậu ta biết rõ mình không thể nói rằng Triều Thu là lão đại của mình được, mình vẫn phải dựa vào uy phong của lão đại để ăn, dựa vào uy phong của lão đại để mặc, dựa vào uy phong của lão đại để hoành hành ngang ngược, lão đại thì lại không được hưởng chút lợi nào.....
Đàn em không chắc chắn lắm nói: "Tiểu bạch kiểm nhỉ?"
Đây là định nghĩa sát sự thật nhất mà cậu ta có thể nghĩ ra được trong một khoảng thời gian ngắn.
Lục Cảnh Nam: ".........."
Hắn nhìn một phòng tràn ngập tiểu bạch kiểm này, cuối cùng cũng phát điên.
*
Cuối cùng Lục Cảnh Nam phải vịn khung cửa để đi ra ngoài, mỗi một bước đi đều vô cùng gian nan.
Joy đối với kết quả cuối cùng này không hề thấy có chút ngoài ý muốn nào, thậm chí còn có chút vẻ tập mãi thành thói quen —— dù sao thì từ trước đến này Lục tổng chưa từng giao đấu thắng Triều Thu.
Anh chỉ lo lắng Lục Cảnh Nam bởi vì bị đả kích quá mạnh mà ngất xỉu, bởi vậy cũng cực kỳ cẩn thận, lúc nào cũng có thể ở trong tư thế sẵn sàng ấn huyệt nhân trung cho hắn: "Lục tổng, ngài không có việc gì chứ?"
Lục Cảnh Nam xua tay, miễn cưỡng nói: "Không có việc gì."
Thật sự là gặp quỷ mà.
Lúc đến hào hứng bao nhiêu, lúc rời đi ỉu xìu bấy nhiêu —— sao kết quả cuối cùng lại như vậy.
Hắn không khỏi nặng nề dựa lưng vào ghế, xoa ấn huyệt thái dương của chính mình.
Joy ngồi ở bên cạnh cũng giúp hắn ấn trấn, chợt nghe thấy âm thanh thông báo tin nhắn của điện thoại. Anh mở điện thoại nhìn thoáng qua rồi nhanh chóng nhét thẳng điện thoại vào túi, khóe miệng hơi co giật.
Lục Cảnh Nam nhạy bén nhận ra có điều không ổn.
"Có chuyện gì?"
Joy: ".......... Không có gì cả."
"Đừng có gạt tôi," giọng nói của Lục Cảnh Nam lạnh hẳn đi, "Có chuyện gì?"
Joy dự tính dựa vào nơi hiểm yếu chống lại: "Chỉ là một tin tức nhỏ, không có liên quan gì đến ngài."
Cho nên cầu xin anh đó, đừng có coi.
Thật sự luôn!
Nhưng đáng buồn nhất là Lục Cảnh Nam lại là một người đàn ông không biết buông tha là gì.
Hắn nhìn thấy trợ lý của mình thế mà lại dám phản kháng lại mình, trong chốc lát tức giận hơn, giọng điệu càng cứng rắn.
"Lấy ra đây, đưa cho tôi xem!"
"..........."
Anh phát tiền lương nên anh lớn nhất, Joy run rẩy đưa điện thoại cho hắn xem.
Lục Cảnh Nam mở ra, nhìn thấy trên đó là một tin tức giải trí.
"Vì bao dưỡng Alpha mà hào phóng vung nghìn vàng? Khiếp sợ, cậu ta lại có thể làm đến như vậy!"
"Theo lời của những người hiểu rõ tình hình, tên đàn ông họ Triều nào đó gần đây si mê một Alpha đeo mặt nạ đen nổi danh ở đấu trường ngầm, còn đề nghị bao dưỡng đối phương, cũng đồng ý bỏ ra một hoang tinh cùng hai mạch khoáng để làm phí bao dưỡng. Người biết rõ tình tiết còn nói, để đạt được nguyện vọng bao dưỡng, tên đàn ông họ Triều này gần đây thường xuyên đi đến đấu trường thi đấu ngầm, liệu nguyện vọng của người này có thể được thỏa mãn hay không, tạm thời trước mắt vẫn chưa có cơ sở kết luận......"
Lục Cảnh Nam: "......."
Lục Cảnh Nam: "................."
Lục Cảnh Nam: "............................."
Lục Cảnh Nam thấy trước mắt mình đột nhiên tối sầm lại. Những từ ngữ đó khi tách rời ra thì hắn có thể đọc hiểu được, nhưng khi gộp vào chung một chỗ.... tại sao lại cứ có cảm giác sai sai!
Ai cơ?
Bao dưỡng ai cơ?
Hoang tinh cái gì cơ???
Hắn nhìn một hồi lâu, cuối cùng cũng nín nhịn khàn giọng nói: "Omega họ Triều này, là Triều Thu?"
Joy không dám trả lời.
Lục Cảnh Nam rơi vào im lặng mất một lúc lâu.
Hắn vốn dĩ chẳng bao giờ thèm tin vào cái chuyện ma quỷ như bao dưỡng này, nhưng vừa mới được chứng kiến cảnh tượng kia, cho dù hắn có muốn không tin thì cũng phải tin.
—— Nhưng mà điều quan trọng nhất ở đây không phải cái này.
Hắn chậm rãi dời tầm nhìn đi chỗ khác, rồi lại chậm rãi di chuyển đến hàng chữ "Một hoang tinh cùng hai mạch khoáng."
"..... Con mẹ nó."
Hắn không thể hiểu nổi.
Cũng cùng là cho tiền như nhau, sao người này lại có cả quặng mỏ!
*
Ở một chỗ khác trong thành phố, tóc vàng cũng vì việc bản thân nhanh mồm nhanh miệng mà hối hận không thôi, còn đang răn dạy đàn em dưới tay đã truyền tin tức này ra.
Đàn em cúi đầu, nghe hắn ta mắng mỏ nhưng không dám cãi lại, chỉ nhỏ giọng giải thích, "Em chỉ cảm thấy rất ảo ma....."
Đương nhiên, tự bản thân tóc vàng cũng cảm thấy ảo ma, dù sao thì người dám can đảm nói muốn bao dưỡng lão đại bọn họ, tuyệt đối là có một không hai, là quả lớn chỉ có một trên đời. Nhưng, "Ảo ma là mày có thể nói lung tung ra bên ngoài sao? A? Mày có nghĩ đến việc khi lão đại nhìn thấy thì anh ấy sẽ nghĩ như thế nào không?"
"Chắc không sao đâu ạ," đàn em không chắc chắn nói, "Lão đại không giống kiểu người sẽ xem những thứ này............"
Lời này nghe cũng đúng. Từ trước đến nay Giản đại lão luôn tỏ ra lạnh lùng và không quan tâm gì mấy đến mấy chuyện vặt vãnh như thế này, trừ phi mấy tin tức tào lao này có liên quan đến công việc của hắn, còn không thì hắn tuyệt đối sẽ không hỏi đến.
Cái này cũng là điều duy nhất khiến tóc vàng cảm thấy may mắn. Hắn ta tự vỗ vỗ ngực mình vài phát, ôm tâm lý may mắn nói: "Có điều, may mắn lão đại không thấy, nếu thấy....."
Lời còn chưa dứt, có người cao giọng nói: "Anh Cảnh, lão đại bảo anh đến chỗ ngài ấy một chuyến!"
Tóc vàng: "............"
Đột nhiên hoảng sợ. jpg.
Hắn ta tử dò hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Làm ơn đi, không phải bởi vì tin tức, không phải bởi vì tin tức.......
"Lão đại chưa nói," người truyền lời không chắc chắn nói, "Nhưng em thấy hình như anh ấy mới xem tạp chí gì đó xong. Chắc là có tin tức gì mới nhỉ?"
Trước mắt tóc vàng đột nhiên tối sầm lại.
—— Toang rồi.
Cái gọi là cái gì cần tới rồi cũng sẽ tới, đúng rồi, định luật Murphy.
Chuyện càng nghĩ rằng nó sẽ không xảy ra thì nó lại càng xảy ra. Hu hu hu, hắn ta sẽ không bị ném cho sâu ăn chứ?
Hắn ủ rũ đi về phía phòng lão đại, tư thế trông giống như học sinh tiểu học bị cô giáo chủ nhiệm gọi lên phòng làm việc. Trên đường đi mấy người của Răng Nanh không nhịn được đều nghiêng đầu nhìn hắn ta, vừa nhìn đã biết hắn ta chuẩn bị bị dạy bảo.
Có người không nhịn không được hỏi: "Anh Cảnh, anh bị dạy bảo nhiều như vậy rồi, sao không tém tém lại bớt đi?"
Hóng hớt drama cũng không phải thói quen tốt lành gì.
Tóc vàng liếc mắt nhìn bọn họ một cái, trong lòng nói, chẳng lẽ tui nói sửa là sửa được ngay sao —— hóng hớt rõ ràng chính là thiên tính của con người rồi, có đúng không?
Cái loại kìm nén thiên tính như mấy người căn bản không thể nào hiểu được đâu!
Tóc vàng không nói, tóc vàng tủi thân.
Hắn ta ôm theo tâm thế thấy chết không sờn mà gõ cửa.
"Cốc cốc cốc."
Sau cánh cửa truyền đến giọng nói hết sức lạnh lẽo của Giản Nhiêu, "Vào."
Chỉ một chữ đơn giản như vậy, tóc vàng nghe đến mức nhũn cả chân.
Hắn ta chậm rãi đẩy cửa ra, chậm rãi bước vào, nhìn thấy Giản Nhiêu đang ngồi ở sau bàn làm việc, đang lật xem một tờ báo.
Chỉ liếc mắt một cái, tóc vàng đột ngột cảm thấy hít thở không thông.
Anh ấy đã nhìn thấy cái tin tức kia rồi.
Chết tiệt! Thế mà lại là tin tức đầu đề!
Làm sao có thể bịa chuyện được đây —— nếu hắn ta nói là phóng viên đã dùng thuật đọc tâm để đọc suy nghĩ của mình, thì liệu lão đại có tin hay không?
Hắn ta căng thẳng suy nghĩ biện pháp, lại nghe thấy lão đại thản nhiên nói: "Tin tức ngày hôm nay, cậu đã xem rồi đúng chứ?"
Hai chân tóc vàng mềm nhũn, chỉ thiếu điều quỳ xuống dưới chân Giản Nhiêu.
"Cái này.... lão đại, đây đều là lỗi của em!"
—— Chết sớm chết muộn thì cũng vẫn phải chết, còn không bằng trực tiếp cúi đầu nhận sai luôn!
Động tác của Giản Nhiêu dừng lại một chút: "......."
Giản Nhiêu cúi đầu nhìn tin tức thêm lần nữa, lại chậm rãi ngẩng đầu lên, đưa mắt nhìn cấp dưới của mình.
"Đều là lỗi của cậu?"
"Đúng thế," tóc vàng thành tâm sám hối, "Em phạm lỗi, em sẽ tự mình chịu trách nhiệm. Chỉ cần lão đại không ném em cho sâu ăn, có lưu đày em đến hoang tinh cũng được...."
Lông mày Giản Nhiêu hơi nhíu lại.
Tóc vàng: "Là em.....? Từ từ, cái gì cơ ạ?"
Hắn ta lại nhìn kỹ thêm lần nữa, lúc này mới phát hiện ra cái tờ báo mà Giản Nhiêu đang cầm trong tay, rõ ràng viết là "Chấn động! Một đoạn quảng cáo đã thu hút hàng nghìn người, tổ chức mà nhóm Alpha đang điên cuồng tìm đến cậy nhờ là gì!"
Tóc vàng: "..........."
Không đúng, không phải em mà, em vô tội đó!!!
[07/06/2022]
Tác giả có lời muốn nói:Một nơi khác, Triều đại lão - người chân chính quay quảng cáo để thu hút nghìn người đến cậy nhờ: Ngại ghê ấy, là tui.---Tra công: Cùng là cho tiền như nhau, vì cái gì thằng đó có quặng mỏ, mà bố mày lại chỉ có 32 đồng??Bố mày mặc kệ đó, bố mày không phục!!!- --