Vinh Cẩm Thiêm khẽ cau mày, hiện tại vẫn chưa thăm dò rõ ràng thân phận của cô, cũng không vội.
Xử lý những mối quan hệ nam nữ xung quanh cô trước đã.
Vinh Cẩm Thiêm quay đầu lại tiếp tục đạp xe, thản nhiên nói: “Trên đường gập ghềnh, tay lái của anh không được tốt lắm, em vịn cho chắc.”
Ninh Tú Phân ngây ra: “Ồ, tôi sẽ cẩn thận… A… Ối!”
Chưa nói xong, cô chưa kịp nắm lấy yên sau thì xe bị xóc, cô lại đập vào lưng Vinh Cẩm Thiêm.
Sống mũi và ngực cô lại bị đụng đau, suýt nữa thì rơi nước mắt: “Anh… Anh đạp xe cẩn thận một chút, chậm thôi!”
Chuyện gì thế này, người này, không phải vừa rồi vẫn ổn, rất vững sao?
Lại đụng nữa thì bộ ngực nhỏ của cô sẽ bẹp mất!
Đoạn đường tiếp theo “Gập ghềnh” bất thường, ngoài việc thỉnh thoảng đập vào “Bức tường lưng” của anh, cô đã dùng sức vịn yên xe rồi mà còn suýt bị hất ngã hai lần.
Cuối cùng, cô thật sự không còn cách nào khác, chỉ có thể bất chấp.
Cô hơi bực bội, dứt khoát đưa tay ôm lấy eo anh: “Anh đừng trách tôi sàm sỡ đấy, tay lái của anh quá kém, tôi không muốn bị ngã sưng mặt!”
Vinh Cẩm Thiêm không nói gì, cảm nhận được cơ thể mềm mại của cô gái áp sát vào mình và cánh tay mảnh khảnh vòng quanh eo.
Đôi môi mỏng khẽ nhếch lên : “Ừm, không trách em.”
Ninh Tú Phân cũng hơi ngại, kết hôn nhiều năm như vậy mà cô còn chưa từng ôm eo Lý Diên.
Bởi vì Lý Diên nói nam nữ ôm nhau ở nơi công cộng là hành vi không đúng đắn, trông không ra thể thống gì cả.
Kiếp này, cô lại ôm eo ông lớn Vinh trước mặt mọi người.
Ninh Tú Phân tự thuyết phục bản thân đừng ngại, chẳng phải do tay lái của ông lớn quá kém à?
Nếu không phải vì cái xe đạp hai mươi tám inch quá lớn, chống chân không tới, thì cô đã chở anh đi rồi.
Cô ôm vòng eo thon gọn và nhìn tấm lưng rộng của người đàn ông phía trước. Cô phải thừa nhận, hóa ra khi dựa vào như vậy, cảm giác rất an toàn… Rất đặc biệt.
Kiếp trước cô chưa từng trải qua cảm giác kỳ lạ này.
Gió núi lành lạnh hai bên thổi qua má lại làm cô cảm thấy mặt càng nóng hơn.
Hàng mi dài như cánh quạt cụp xuống, may là Vinh Cẩm Thiêm không quay đầu lại thấy khuôn mặt đỏ bừng của cô.
Sau khi cô ôm eo Vinh Cẩm Thiêm, dường như trọng tâm ổn định hơn một chút, không còn xóc nảy nữa, tay lái của Vinh Cẩm Thiêm cũng khá hơn một chút.
Dọc đường đi khá suôn sẻ.
Nhưng khi sắp đến đầu thôn, Vinh Cẩm Thiêm đột nhiên hỏi bâng quơ: “Em gọi điện về nhà, người nhà em biết em kết hôn có tức giận lắm không?”
Ninh Tú Phân nghe anh hỏi, hơi nóng trên mặt biến mất tăm, ánh mắt cũng trầm xuống.
Cảnh tượng gọi điện thoại hôm qua như hiện ra trước mắt…
Trong bưu điện, cô xếp hàng mãi cũng đến lượt gọi điện thoại. Ban đầu cô cũng có chút mong đợi.
Nhà cô ở ngay cạnh trung tâm y tế, mẹ cô là Ninh Cẩm Vân làm thu ngân ở trung tâm y tế.
Cô bấm số điện thoại văn phòng Trung tâm y tế Ninh Nam Đình Hồng, nhờ người ta gọi Ninh Cẩm Vân đến.
Ninh Cẩm Vân nhấc máy, vừa mở miệng đã châm chọc mỉa mai: “Cô còn nhớ gọi điện thoại về cho tôi cơ đấy, lẽ nào thật sự không định nhận tôi làm mẹ nữa rồi hả?”
Ninh Tú Phân thoáng im lặng: “Lần trước gọi điện thoại con đã nói rồi, con chờ mẹ cho con một câu trả lời, con có phải là con gái ruột của mẹ hay không?”
Ninh Cẩm Vân cười khẩy: “Cô muốn tôi giải thích thế nào? Dì cả cô bảo dì ấy chưa từng nói cô không phải con ruột của tôi! Rõ ràng tôi coi trọng cô nhất, nhưng từ nhỏ cô đã cảm thấy tôi thiên vị, chỉ mong không phải con ruột của tôi!”
Ninh Tú Phân nhíu mày: “Mẹ…”
Ninh Cẩm Vân lạnh lùng ngắt lời cô: “Đừng gọi tôi là mẹ, lúc cô ở bên ngoài dan díu với thằng đàn ông nào đó làm ảnh hưởng đến cả nhà có nghĩ đến tôi là mẹ của cô không? Còn muốn vu oan cho dì cả, sao cô lại hèn hạ như vậy, lén chúng tôi lấy sổ hộ khẩu đi đăng ký kết hôn?”
Mặt Ninh Tú Phân lạnh xuống: “Con không dan díu với ai cả!”
Ninh Cẩm Vân tức giận: “Còn dám cãi? Cả đời tôi sống trong sạch, vậy mà lại sinh ra loại con gái không có đàn ông thì không sống nổi như cô à?”
“Xuống nông thôn tham gia sản xuất mà cũng có thể ve vãn mấy tên bị điều xuống cải tạo, cô sinh ra để làm gái điếm đúng không, nếu vậy thì giạng chân ra mà bán luôn đi!”
Ninh Cẩm Vân ở đầu dây bên kia mắng liên tục, lời lẽ cay độc và khó nghe, âm thanh lọt ra ngoài ống nghe điện thoại.
Làm những người đứng gần Ninh Tú Phân nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ.
Ninh Tú Phân thản nhiên nghe những lời mắng chửi của Ninh Cẩm Vân, từ nhỏ đến lớn vẫn luôn như vậy.
Chỉ cần Ninh Cẩm Vân không vui, bà ta sẽ mắng cô, có khi còn đánh cô, mắng càng lúc càng khó nghe.
Cô đã chuẩn bị tâm lý trước những lời mắng mỏ, đổi trắng thay đen của Ninh Cẩm Vân.
Hơn nữa miệng lưỡi của “Mẹ” cô rất lợi hại.
Kiếp trước, sau khi cô kết hôn nhiều năm, cô mới biết mình không phải con ruột từ chỗ Ninh Cẩm Vân.
Lúc đó, Ninh Cẩm Vân vừa khóc vừa ôm cô, cầu xin cô đừng đi tìm bố mẹ ruột mà bỏ rơi bà ta và bố nuôi.
Nói rằng bố mẹ ruột cô có rất nhiều con, lúc đầu vì chê con cái nhiều là gánh nặng nên mới bỏ rơi đứa con gái út mới sinh là cô.
Nói năm đó nhà nghèo rớt mồng tơi, là người mẹ nuôi Ninh Cẩm Vân này quỳ xuống cầu xin bố mẹ chồng, đút cô ăn từng chút mới giữ được mạng sống cho cô.
Nói cô xấu, lại còn thấp bé, học vấn thấp, tính cách thì nhu nhược. Trên đời này sẽ không có ai yêu thương cô như bà ta, bố mẹ ruột bỏ rơi cô lại càng không.
Ninh Cẩm Vân còn vừa khóc vừa nói rằng, vì sợ cô phát hiện ra bà ta là mẹ nuôi, bỏ rơi bà ta đi tìm bố mẹ ruột, quá lo được lo mất nên mới lạnh nhạt và mắng chửi cô như vậy.
Nói ơn sinh thành sao sánh bằng công dưỡng dục? Làm người không thể vô lương tâm!
Mỗi câu Ninh Cẩm Vân nói ra rất có lý.
Hôm đó là lần đầu tiên cô nhìn thấy Ninh Cẩm Vân khóc vì mình, vẻ hoảng sợ trong mắt bà ta như chứng minh bà ta thật sự rất quan tâm đến đứa con gái nhỏ này.
Mà ớt ngọc của cô thật sự bị người ta lừa lấy mất, nên từ đó cô chỉ có thể hoàn toàn từ bỏ ý định đi tìm bố mẹ ruột, một lòng một dạ ở bên cạnh Ninh Cẩm Vân.
Người ta thường nói… Đứa con không được yêu thương nhất thường là đứa con hiếu thảo nhất trong những người con.
Bởi vì chúng khao khát sự quan tâm và yêu thương của bố mẹ nhất.
Vì vậy, mặc dù Ninh Cẩm Vân về già bị liệt, động một chút là đánh mắng cô, nhưng cô vẫn nhẫn nhịn sự cay nghiệt của bà ta, chăm sóc Ninh Cẩm Vân cả đời, hầu hạ bà ta ăn uống, tắm rửa, lo liệu hậu sự.
Người hạnh phúc được tuổi thơ chữa lành cả đời, tuổi thơ bất hạnh cần cả đời để chữa lành.
Kiếp trước cô dường như là người không đáng được yêu thương, phải lấy lòng người khác để đổi lấy sự quan tâm và yêu thích. Vì vậy trong cuộc sống hôn nhân và cuộc sống thường ngày cô rất tự ti, đây là cuộc đời uất ức luôn cố gắng làm hài lòng người khác của cô.
Nhưng kiếp này, cô sẽ không sống như trước nữa, cô hỏi Ninh Cẩm Vân chuyện này sớm hơn mười mấy năm, tấn công bất ngờ Ninh Cẩm Vân, chính là muốn biết…
Ninh Cẩm Vân có thật sự “Rất yêu thương” cô “Con gái” này như bà ta đã nói hay không?
Hoặc giống như tâm lý học đời sau nói… Chỉ là một chiêu trò thao túng con cái?
Ít nhất là khi nghe thấy những lời mắng chửi khó nghe từ đầu dây bên kia, cô nhắm mắt lại, không hề cảm nhận được chút “Tình mẫu tử” nào từ Ninh Cẩm Vân.
Ninh Tú Phân không kìm được ngắt lời bà ta: “Mẹ, mẹ nghĩ con biết thông tin mẹ không phải mẹ ruột từ ai? Nếu dì cả không muốn thừa nhận, con cũng không còn gì để nói.”
Cô hơi dừng lại rồi lạnh lùng nói: “Còn nữa, lúc đầu con không muốn đăng ký hộ khẩu ở nơi xuống sản xuất, nhưng mẹ cứ khăng khăng muốn chuyển hộ khẩu của con theo đội thanh niên trí thức xuống nông thôn. Bây giờ con kết hôn rồi, mẹ không hài lòng thì con cũng đành chịu.”