Khi Lục Nhất đọc xong, điều đầu tiên mẹ Lâm làm là khen hai anh em Lục Minh Quang và Lục Minh Lượng, sau đó lại quay sang khen ngợi Lục Nhất: "Các anh trai của cháu thật giỏi giang, mà cháu trai nhỏ của bà cũng không kém chút nào! Mới bé tí mà đã có thể đọc hết một lá thư dài như thế. Tuấn Tuấn đúng là hiếu thuận, lần nào cũng khiến bà vui vẻ."
Bà liếc mắt nhìn Lâm Uyển, cười hóm hỉnh: "Ai nói cháu trai mẹ lười? Cháu trai mẹ siêng năng lắm! Thư dài như vậy, có mấy đứa trẻ đọc trôi chảy được như nó chứ?"
Lục Nhất lập tức chui vào lòng bà ngoại, cọ cọ một cách đầy nịnh nọt: "Bà ngoại là hiểu cháu nhất!"
Lâm Uyển nhìn cảnh này mà không nhịn được bật cười, bĩu môi nói: "Bạn học Lục Nhất, ba con, cậu Cường Tử và bác sĩ Chu đều muốn biết tin tức của các anh con đấy. Con có muốn đi đọc thư cho họ nghe luôn không?"
Lục Nhất nghiêm túc từ chối ngay lập tức: "Mẹ cứ kể lại với mọi người là được, không cần đọc thư đâu."
Mẹ Lâm cười xòa: "Không sao, đến lúc đó mẹ nói với họ là được, không cần đọc thư. Bây giờ nghỉ ngơi một chút đi, mau đi pha sữa bột uống."
Đôi mắt Lục Nhất lập tức sáng lên: "Bà ngoại, cháu có thể ăn sữa bột không pha nước được không?"
Ở nhà, mỗi lần Lục Nhất đòi ăn sữa bột khô, Lâm Uyển đều cản lại. Lúc còn nhỏ, cậu bé từng bị nghẹn vì ăn kiểu này, sau đó cứ ho khan mấy ngày liền, cổ họng khó chịu mãi không hết. Thế nhưng cậu vẫn mê mẩn vị sữa bột ăn khô, cảm thấy ngon hơn pha nước gấp trăm lần.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!