Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Sau Khi Tái Sinh, Ta Kết Hôn Lần Nữa - Ninh Tú Phân

Bởi vì trầm cảm dễ mất ngủ, Ninh Tú Phân đã hình thành thói quen ôm một chiếc gối và kê chân lên một chiếc gối khác khi ngủ.
Trong cơn mơ màng, cô dụi dụi vào “Chiếc gối ôm” ấm áp của mình theo thói quen, vùi mặt vào đó.
“Chiếc gối ôm” khẽ rên lên một tiếng, giữ chặt lấy đùi cô, nghiến răng nghiến lợi: “Em ngủ thì ngủ cho đàng hoàng!”
Ninh Tú Phân ngơ ra, gối ôm sống… Không đúng! Cô làm gì có gối ôm, chỗ này là nhà khách huyện!
Cô vô thức mở mắt ra, trước mặt là một lồng ngực trắng sáng với cơ bắp săn chắc.
Khuôn mặt cô vùi vào lồng ngực rắn chắc đó, tay cũng đang đặt trên một vòng eo thon gọn, mạnh mẽ.
Ninh Tú Phân sững sờ một lúc, rồi đột nhiên… Đầu óc cô hoàn toàn tỉnh táo.
Cô ngẩng đầu lên, lần này Vinh Cẩm Thiêm đã có sự đề phòng, vội nghiêng mặt, tránh được cú húc đầu bất ngờ của cô, bảo vệ cằm của mình!
Cô sững sờ nhìn khuôn mặt tuấn tú, lạnh nhạt, trầm tĩnh ở ngay trước mắt, anh cũng đang lạnh lùng nhìn cô.
“Anh… Anh… Sao lại ở trong chăn của tôi!” Cô không nén nổi cất cao giọng, đẩy anh ra, ôm ngực lùi về phía sau.
Sau đó, cô lại vô thức nhìn xuống quần áo của mình trong chăn.
May quá, quần áo mùa thu vẫn còn nguyên vẹn!
Ninh Tú Phân thở phào nhẹ nhõm, nhưng sao anh lại tự chui vào ổ chăn của cô chứ!
Lỡ có chuyện gì thì tính sao đây, ai chịu thiệt đây! Lần trước anh vô tình bị cô hôn, còn đòi ngủ riêng!
Vinh Cẩm Thiêm nhìn cô vừa xấu hổ vừa tức giận, biểu cảm đề phòng, ánh mắt lạnh đi một chút.
Anh khịt mũi lạnh lùng: “Trên giường chỉ có một cái chăn, sao lại là của em hết? Nếu em muốn đắp riêng một cái chăn thì phải đi lấy cho anh một cái mới.”
Nét mặt của em thế này là sao? Tôi là loại người thừa nước đục thả câu sao?
Ninh Tú Phân nghẹn lời, buột miệng nói: “Tối qua anh có thời gian tâm sự với vợ chưa cưới, sao không tự đi lấy một cái chăn chứ?”
Nói xong, không khí im lặng trong giây lát, cô đứng dậy mặc quần dài, may mà cô mặc quần áo thu đi ngủ.
“Đồng chí Ninh Tú Phân đang ghen à?” Vinh Cẩm Thiêm ngồi dậy, vừa chỉnh lại chiếc áo sơ mi bị cô kéo bung ra, vừa trầm ngâm hỏi.
Ninh Tú Phân đang kéo quần lên thì sững sờ, vội thắt chặt dây lưng, trừng mắt nhìn anh: “Vớ vẩn, sao tôi lại phải ghen, tôi thấy anh ăn nhiều sủi cảo quá nên mới muốn chấm giấm thôi!”
Nói xong, cô vội vàng quay người đi vào phòng tắm rửa mặt.
Vinh Cẩm Thiêm nhìn bóng lưng hơi hốt hoảng của cô, đôi mắt phượng ánh lên ý cười nhàn nhạt.
Nhưng ngay sau đó, ánh mắt anh lại trở nên lạnh lùng.
Bởi vì, Vinh Cẩm Thiêm đột nhiên nhận ra một vấn đề… Anh đã nghĩ kỹ sẽ xử lý tình huống giữa hai người như thế nào nếu xác định lý lịch của cô không có vấn đề, nhưng hình như Ninh Tú Phân không nghĩ giống anh.
Cô thật sự định chờ sau khi giấy tờ về thành phố được duyệt, thi đỗ đại học, hai năm nữa sẽ ly hôn với anh?
Vinh Cẩm Thiêm vừa mặc quần áo, vừa nhìn ra ngoài cửa sổ với vẻ vô cảm.
So với đám tiểu thư đỏng đảnh, phiền phức ở thủ đô.
Anh sẵn sàng chấp nhận con thỏ lông xoăn chân ngắn Ninh Tú Phân này hơn.
Kết quả quan sát hiện tại cho thấy tính cách và đầu óc của cô không tệ, quan trọng là họ rất thoải mái khi ở bên nhau.
Nếu lý lịch của cô sạch sẽ, anh sẵn sàng tiếp tục sống như vậy với cô, anh sẽ dốc hết sức bảo vệ người của anh.
Nhưng có vẻ cô hoàn toàn không nghĩ như vậy.
Rõ ràng đã ngủ chung giường với anh, cũng đã từng hôn anh, cũng ôm luôn rồi.
Dù chưa thực sự xảy ra chuyện ấy, nhưng trong thời buổi này, việc ngủ chung giường với nhau chẳng khác nào bước cuối cùng ấy.
Ấy vậy mà cô lại chẳng hề ý thức được rằng đối với những cô gái chưa chồng, việc này đồng nghĩa với việc mất đi sự trong trắng.
Sao lúc này ở trong nước lại có người có tư tưởng khác người như vậy, gia đình nào dạy dỗ ra một cô gái có cá tính nổi loạn thế này?
Rõ ràng cô suốt ngày nói anh đẹp trai thế này thế nọ, quan hệ hai người cũng mập mờ, nhưng cô lại không có ý định chịu trách nhiệm.
Vinh Cẩm Thiêm nheo mắt, anh sẽ giúp cô sửa chữa tư tưởng chủ nghĩa tư bản sai lầm này.
Đây không phải là thói quen của một cô gái tốt.
Suy nghĩ của cô cởi mở, nhưng anh không có thói quen phóng khoáng như vậy.
Nếu không, tối qua anh đã ném cô ra ngoài chứ không cho phép cô ngủ trên người anh rồi sờ mó lung tung.
Vinh Cẩm Thiêm nhìn khuôn mặt lạnh lùng, nho nhã của mình phản chiếu trong gương.
Nếu cô có vấn đề thì xử lý cô, nếu xác nhận cô không có vấn đề, cô chỉ có thể thuộc về anh. Đây là vấn đề nguyên tắc, không thể để cô thích làm gì thì làm.
Sau này có con, không thể để cô dạy dỗ con cái buông thả và Tây hóa như vậy, không ra thể thống gì cả.
Đôi mắt đen láy của người đàn ông cụp xuống, chậm rãi cài cúc áo sơ mi của mình một cách chỉnh tề, vuốt phẳng từng nếp nhăn.

Ninh Tú Phân đang rửa mặt trong nhà tắm, làm sao có thể ngờ rằng anh Vinh nhỏ đã quyết định nếu cô là “Gián điệp” hoặc “Phần tử xấu”, anh sẽ “Xử lý” cô. Nếu không phải, anh sẽ coi cô là bạn đời thật sự!
Ngay cả cách dạy dỗ con cái, rồi sinh bao nhiêu đứa, anh cũng đã tính toán đâu vào đấy.
Hai người hoàn toàn không cùng một tần số và lối suy nghĩ.
Vì ở mấy chục năm sau, đừng nói đến chuyện ngủ chung giường như bạn cùng phòng hay vô tình hôn nhau, ngay cả sống thử cũng có thể chia tay bất cứ lúc nào.
Ninh Tú Phân sống hai đời, đã bị tư tưởng của mấy chục năm sau đồng hóa, không thể hòa nhập với quan niệm quá bảo thủ của cuối những năm bảy mươi, đầu những năm tám mươi.
Với sự thức tỉnh của phụ nữ thế kỷ hai mốt, tỷ lệ ly hôn lên tới năm mươi phần trăm, ngày càng ít người nhẫn nhịn chịu đựng trong hôn nhân, chứ đừng nói đến chuyện kết hôn.
Hơn nữa, trong lòng cô, Vinh Cẩm Thiêm đã có “Vợ”.
Ninh Tú Phân không hề biết gì về kế hoạch của Vinh Cẩm Thiêm, sau khi súc miệng xong, cô chỉ chú ý đến một điều… Khăn tay của cô đột nhiên biến mất?
“Anh có nhìn thấy khăn tay của tôi không?” Ninh Tú Phân ló đầu ra khỏi phòng tắm.
Cô tin Vinh Cẩm Thiêm sẽ không lấy khăn của cô để lau chân.
Khi có điều kiện tốt, con người này còn mắc bệnh sạch sẽ hơn cô, bình thường dùng ba cái khăn… Một cái rửa mặt, một cái để tắm, một cái lau chân.
Trong phòng khách, Vinh Cẩm Thiêm thản nhiên nói: “Vô tình giặt hỏng nên vứt rồi, trở về sẽ đền em một cái mới.”
Ninh Tú Phân sững sờ, ngán ngẩm: “Sao tay anh khỏe thế! Lần trước giặt hỏng quần của tôi, lần này chà hỏng khăn tay của tôi, tôi mới mua cái khăn đó với giá hai tệ, đắt lắm đấy.”
Vinh Cẩm Thiêm hơi nhíu mày: “Một cái khăn lau mồ hôi mà đắt thế?”
Hai tệ có thể mua được một đôi giày vải quân dụng tốt và bền rồi.
Ninh Tú Phân nhìn biểu cảm thờ ơ của anh, thở dài: “Thôi, anh không hiểu đâu.”
Cái khăn hoa nhỏ là đồ Tô Hàng mà cô đã nhờ chị Chương đặt hàng giúp ở tòa nhà bách hóa, được dệt từ tơ tằm và bông mịn, khi rửa mặt hay lau mồ hôi cũng không gây ngứa hay cọ xát, rất mềm mại và thoải mái.
Kiếp trước, vì đi làm nông vất vả, lại luôn bị mấy người Đường Trân Trân bắt nạt, cô bị rối loạn nội tiết, thường xuyên nổi mụn trứng cá, lỗ chân lông to, nước da đen sạm.
Không nói đến việc mấy người Đường Trân Trân chế giễu cô, ngay cả chồng kiếp trước cũng chê cô xấu xí, thô kệch.
Kiếp này, cô rất chú ý bảo vệ và chăm sóc làn da của mình.
Nói cô điệu đà cũng được, bây giờ kiếm được chút tiền, quần áo trên người cô vẫn là đồ cũ rách nát, nhưng nhất quyết phải mua kem dưỡng da tốt nhất, khăn mặt và khăn tay tốt ở tòa nhà bách hóa.
Ai ngờ Vinh Cẩm Thiêm lại làm hỏng cái khăn tay mà cô vất vả lắm mới đặt được.
Ninh Tú Phân chỉ có thể uể oải quay người lại, lấy nước lạnh rửa mặt qua loa.
Không còn cách nào khác, lần sau phải nhờ chị Chương để ý xem tòa nhà bách hóa có hàng mới không, tòa nhà bách hóa ở huyện ít khi nhập thứ này về.
Vinh Cẩm Thiêm thấy cô quay vào phòng tắm, anh cúi xuống, từ từ nhét góc khăn tay lộ ra trong túi quần vào.
Cái này bẩn rồi, đương nhiên không thể để cô dùng rửa mặt.

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!