Lục Nhất chậm rãi đáp: "Ăn ngon thì bệnh cũng nhiều hơn."
Lục Minh Quang dở khóc dở cười: "Thôi được rồi, anh không tranh luận với nhóc sáu tuổi như em nữa!"
Lục Nhất bỗng nhiên nở nụ cười tinh quái: "Anh ơi, cõng em đi!"
Lục Minh Quang thở dài, nhưng vẫn tự nhiên ngồi xuống cho em trai leo lên lưng. Cõng cậu bé về nhà, tốc độ rõ ràng nhanh hơn nhiều.
Vừa tới cửa, đúng lúc Lâm Uyển đang tiễn mấy học sinh. Nhìn thấy hai anh em, cô lập tức nghiêm giọng:
"Lục Minh Phỉ, xuống ngay cho mẹ!"
Lục Minh Quang định giải thích, nhưng Lục Nhất đã nhanh nhẹn tuột xuống, lập tức cười tươi rói nịnh nọt:
"Mẹ ơi, hôm nay mẹ lại đẹp hơn rồi!"
Lâm Uyển bật cười, cúi xuống chọc nhẹ vào chóp mũi tinh nghịch của con trai:
"Lớn vậy rồi còn bắt anh trai cõng, có phải bắt nạt anh không hả?"
Lục Minh Quang vội vàng lên tiếng bảo vệ em trai:
"Mẹ, là con chủ động muốn cõng nó mà! Tuấn Tuấn đi chậm quá, con cõng còn nhanh hơn!"
Lâm Uyển gật gù, đứng thẳng dậy, liếc nhìn con trai út rồi cười khẽ:
"Đúng rồi, bạn nhỏ Lục Nhất của chúng ta là người lùn nhất nhà! Haiz, con người mà lười biếng quá thì ngay cả chiều cao cũng lười phát triển theo luôn!"
Lục Nhất luôn tìm cách ngụy biện cho thói quen kén ăn của mình. Rõ ràng là cậu bé lười ăn, vậy mà còn nói gì mà có vài loại thực vật chỉ tổ lãng phí thời gian. Nếu thực vật biết nói, chắc hẳn chúng cũng muốn "giáo huấn" cậu một trận.
Lục Minh Quang nhịn cười, xoa đầu em trai, nhẹ giọng dỗ dành: "Tuấn Tuấn còn nhỏ mà, dù sao cũng cao hơn bạn cùng lứa một chút rồi."
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!